Quý Tộc

Chương 26: Về hầm. Ý TƯỞNG LỚN GẶP NHAU



Từ mức độ nào đó mà nói, Scorpio Grater bắt đầu oán hận những cậu 'nhóc' nước ngoài luôn phát dục quá sớm, điều này làm cho công tác cố gắng đuổi kịp anh chàng có mái tóc bạch kim mềm mại phía trước trở nên đặc biệt khó khăn —— càng miễn bàn, đối phương còn đang phát hỏa.

Trời biết, anh ta chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi! Scorpio ở trong lòng oán giận, thế mà bước chân của anh ta lại gấp ba lần cậu!

Ngay trước lúc Scorpio chỉ tí tí nữa thôi thì có thể thành công giữ được tay áo của Draco, cái thứ quái quỷ 'mê người' lại một lần nữa trượt mất ngay trước mũi cậu.

"Tránh ra." Trên khuôn mặt xinh đẹp vốn đã ngạo mạn vương tử Slytherin lộ ra vẻ xem thường, anh chán ghét nói.

Scorpio đương nhiên sẽ không nghe anh, bởi vì một đường đi theo anh cậu đã phải cố gắng hết sức, không lý gì hiện tại lại buông tha —— tốt xấu sao thì anh ta cũng đồng ý cùng cậu nói chuyện, mặc dù là để mình 'Tránh ra', ha-ha-ha, vui thiệt ( DN: ==llll) Scorpio trào phúng nghĩ, làm bộ nói "A chúng ta cùng đường đó" rồi phải tận lực làm điệu cười ngu ngốc, suốt quãng đường từ sân thi đấu Quidditch đến hầm Slytherin, cậu cảm thấy chính mình tựa như một con khỉ nhảy nhót bám đuôi quanh Draco —— tuy rằng đều chẳng có hiệu quả, tuy rằng lúc này thiếu gia nhà Malfoy có vẻ đã hạ quyết tâm muốn phô bày toàn diện tính xấu nổi danh của mình.

"A" Scorpio chán nản vuốt mặt, những tia nước bắn ra lại một lần nữa thành công khiến Draco lui về phía sau một bước, "Kỳ thật em không biết tại sao anh lại tức giận, Draco."

Cùng với sự thành thật đáng nguyền rủa, cơn tức giận của Draco lại bùng lên.

Scorpio quyết định khi trở lại ký túc xá sẽ tìm một cây kéo cắt phăng đầu lưỡi của mình, nếu không thì cũng sẽ tự tát bản thân một cái thật mạnh.

Trước mặt Slytherin năm ba luôn có vẻ tái nhợt hơn so người bình thường này, cho dù là vào thời điểm phẫn nộ hoặc là cao hứng, gò má của anh cũng chỉ sẽ xuất hiện một tia đỏ nhạt, dưới tình huống bình thường, chúng nó cũng sẽ rất nhanh biến mất, mọi người nhìn thấy càng nhiều hơn trên mặt Draco chính là biểu tình ngạo mạn, cùng vẻ xem thường, đây giống như là đặc điểm của gia tộc Malfoy từ trước đên nay vậy.

Nếu cái này là thói quen, vậy thì cũng không có vấn đề gì, giống như đại bộ phận Gryffindor mỗi ngày đều biểu hiện kiểu như bước ra khỏi cửa sẽ tiến vào một trận đấu sinh tử, thì nhóm Slytherin càng quen với hành vi cư xử của Malfoy, chính xác mà nói, bọn họ gọi đó là lễ nghi quý tộc.

Slytherin cũng không xáo trộn như các Nhà khác, bọn họ vĩnh viễn sẽ không đi mong đợi một Weasley có thể lý giải phương thức ở chung của bọn họ. Scorpio có thể xác định chính mình rất thích căn phòng sinh hoạt chung âm u được xây dựng đáy hồ, tuy có hơi ẩm ướt, nhưng cậu vẫn nhớ kĩ vào ngày khai giảng đầu tiên, viện trưởng của Nhà — giáo sư Severus Snape đã nói ——

Vô luận bên ngoài đấu tranh kịch liệt như thế nào, bước vào của phòng sinh hoạt chung Slytherin, phải chấm dứt tất cả, khi các trò còn là một Slytherin, nên học được cách tùy tầm mà giao lưng cho bất luận một thành viên nào trong Slytherin.

... Ví như Draco Malfoy, cho dù bình thường anh toàn phô ra cái vẻ cao ngạo khiến người khác phải nóng máu, nhưng khi năm dưới gặp phiền phức, anh cũng sẽ không hề gì mà rút ra đũa phép của mình để trợ giúp. Lại ví như viện trưởng Snape của bọn họ, cho dù Slytherin ngu ngốc nào làm nổ vạc của chính mình, thầy ấy cũng sẽ không...... Được rồi, riêng chỉ cái này là không thể cam đoan.

Từ những luận điểm trên, Scorpio cho là mình yêu cầu phải được biết ngọn ngành mọi chuyện, cậu không muốn biến bản thân thành một bạch nhãn lang* vô tâm vô phế.

"Tuy rằng em không biết tại sao anh tức giận——" Scorpio dừng một chút, cậu đang đợi Draco ném cái gì đó lên mặt cậu, bất quá hoàn hảo, anh không hề, bạch kim quý tộc chỉ đứng tại chỗ lạnh lùng mà nhìn cậu... Xem ra không có gì có thể tệ hơn thế này, Scorpio tự an ủi, sau khi hít sâu một hơi, cậu do dự tiếp tục nói, "Nhưng mà em cảm thấy hình như anh biết một ít nguyên nhân gì đó mà em không biết... ừm, dẫn đến việc anh nổi giận với em."

Draco vẫn không trả lời, chỉ đứng tại chỗ, tựa hồ đang chờ đợi cậu còn có thiết giải gì.

Sự thật là cậu đúng.

Scorpio xác thực đã có một chút lý giải, nhưng cậu không xác định bản thân có nên nói ra hay không. Cậu không quên tại sân đấu Quidditch, Draco đã từng vì một lần triệu hoán gió của cậu mà lửa giận ngút trời, lúc ấy anh ấy nói thế nào? 'Ngay trước mặt mọi người?' A, như vậy thoạt nhìn giống như cậu đã làm gì đó không nên để người khác nhận ra vậy —— chẳng hạn như sử dụng pháp thuật hắc ám giữa đại sảnh Hogwarts.

Nhưng cái này thật sự không phải là pháp thuật hắc ám! Thậm chí còn không được tính là pháp thuật... Ách, hay là không thể.

Scorpio vặn vẹo tay, lâm vào rối rắm của chính mình.

Mà đối mặt cậu — chàng Slytherin năm trên hiển nhiên đã mất đi kiên nhẫn, sau tiếng cười lạnh vang dội, anh xoay gót rời đi.

Chờ thời điểm Scorpio nhớ ra phải nói cái gì đó, lúc bấy giờ cậu mới phát hiện trước mặt không còn một bóng người, mà cửa hầm cách đó không xa đang chầm chậm đóng lại.

Xem ra mình sẽ bị lơ đẹp khá dài đây. Scorpio yên lặng nhìn cánh cửa đá vô tình khép lại, bi ai nghĩ, hay là nên trực tiếp hỏi giáo sư Snape? Thầy ấy khẳng định sẽ biết cái gì đó... Không, tuyệt đối không thể...... Scorpio vì ý tưởng của chính mình mà rùng mình một cái —— a, mình thật sự là quá thất bại, một tên nhóc bi kịch từ đầu đến chân.

Hiện tại, cho dù nhân sinh của cậu hết thảy đều là sai lầm thì nó cũng không dừng lại dù chỉ một chút.

.....

Trên giường bệnh trong bệnh xá Hogwarts, cứu thế chủ vĩ đại Harry Potter cũng đang bị một sự kiện làm cho rối rắm.

Nói thật ra, đây là một học kì bình yên nhất của cậu —— tuy rằng bởi vì giám ngục xuất hiện làm hết thảy mọi thứ bay hết veo, nhưng tất cả các giáo sư cùng học sinh đều phải đối mặt với vấn đề này, chẳng lẽ không đúng sao? Trên thực tế, cậu hiện tại càng muốn lôi râu hiệu trưởng Dumbledore mà hỏi một chút, cứu thế chủ có nên đổi người hay không? Tỷ như đổi thành một Slytherin nào đó, tuy rằng chết tiệt, thật sự rất khó nghe lọt, Harry buồn bực nghĩ, nhưng cậu xác định cậu vẫn muốn nghe một cái đáp án khẳng định.

Thử xem xem Grater đã làm được cái gì, ngày khai giảng đầu tiên, cậu ta nổ tung bể nước cứu Hagrid, xế chiều hôm đó, cậu nhóc dùng cái chiêu không biết tên gì đó vây khốn được Bằng mã, cứu Malfoy —— cũng bởi vì chuyện này, toàn bộ học sinh năm ba của Gryffindor cùng Slytherin phải chen vào phòng làm việc của hiệu trưởng, ký tên lên một tấm da dê chứa giao ước tuyên thệ tuyệt đối giữ bí mật việc này...

Sau đó, hôm nay, cậu ta đã cứu mình.

A được rôi cậu trai à, đừng nghĩ cái này, thật sự là rất dọa người mà. Harry buồn bực xoay người.

"Đừng uể oải, Harry." Hermione cũng không ngẩng đầu lên mà an ủi, giờ phút này vị Gryffindor ham học đang lật một quyển sách rất nặng, trên mặt đầy kí tự ngoại quốc ngoằng ngoèo, cầm trên tay phải cô bé là một quyển từ điển nặng không kém, cô bé đem quyển sách kia lật xoèn xoẹt: "Nói thật ra, tớ nghĩ tớ nên học Flitwick mục phiên dịch bùa chú gì gì đó —— "

"Cách đó không ổn đâu, Hermione." Harry ủ rũ nói, "Nếu không Malfoy đã không tới chỗ chúng ta khoe khoang vô số ngôn ngữ của nó."

"A đừng, Harry, đừng cho anh nghe về hắn ta, nghe cái tên này dạ dày anh liền đau." Trên chiếc giường kề bên cái của Harry, có một chàng trong cặp song sinh Weasley đang nằm, anh làm cái mặt quỷ, "Còn có nhóc Grater kề cận, a, cái này quả thực khiến anh ngũ tạng lục phủ đều đau —— "

Hermione "Ba" mà một tiếng mà khép sách lại, ngồi thẳng người khách quan nói: "Lời Grater nói có lẽ là thật, George. Em đã tra một ít tư liệu, ở phương đông, những người có, ừm, pháp thuật đều có phân cấp, anh nên chú ý rằng, Grater vẫn còn là một đứa nhỏ, anh không nên mong đợi cậu bé sẽ có cái chú ngữ cao thâm gì."

"Đừng như vậy, Hermione, ta là Fred, George ở giường bên cạnh." Weasley tóc đỏ chỉ tay về phía tấm rèm trắng bên cạnh mình, cười hì hì nói lảng sang chuyện khác.

"Đừng đùa, George." Hermione nghiêm khắc mà nói, cô bé như vậy nhìn qua lại có điểm giống giáo sư McGonnagal, "Em có thể phân biệt hai người rõ ràng đấy."

"Em không thể để cho anh vui vẻ một chút sao, Hermione? Một lần thi đấu Quidditch làm cho phân nửa đội bóng Gryffindor đều vào bệnh xá, có lẽ còn phải tính thêm viện trưởng —— bọn Flint sẽ cười đến rụng răng, a không được, để ta yên tĩnh một lát, ta cảm thấy ta muốn giết người." George trở mình, loay hoay trên giường, "Ta muốn mốc meo." Anh buồn bực mà than thở.

"Em còn phải trả giá bằng cái chổi, " Harry thê thảm nói, lúc này chiếc ghế bên tay cậu chính là đang để đồng phục thi đấu, trên chiếc áo choàng là một đống vụn gỗ trông vô cùng thê thảm, đó đã từng là ông bạn của cậu – di hài của Nimbus 2000, "... Ai cũng không tệ bằng mình."

"Cái chổi của Fred cũng tiêu đời rồi, nhớ không, có lẽ chờ đến khi Fred tỉnh hai người có thể ôm nhau khóc một trận." George lại trở mình, "Wood sẽ nổi điên, bởi vì trước khi bước vào trận thi đấu mở đầu lần sau của chúng ta, chỉ sợ không thể không đề cập đến việc tuyển hai cái chổi Sao Xoẹt tè tè vào đội ngũ —— "

"Chim nhỏ còn bay nhanh hơn Sao Xoẹt? Tốt lắm, tốt cực kỳ." Harry khô cằn mà nói.

Phòng chữa bệnh lâm vào trầm mặc như chết, tiếp đó, tiếng thống khổ rên rỉ đồng thời phát ra từ hai vị Gryffindor.

"...... Tốt lắm, các chàng trai." Hermione liếc nhìn trần bệnh xá, khinh khỉnh nói, "Hết thảy đều sẽ khá hơn."

...

Sự thật, mặc kệ việc Hermione chán ghét khóa học bói toán như thế nào, nhưng cô bé hoàn toàn có khả năng là một khóa sinh bói toán khóa ưu việt có tiềm chất.

Khi một đám con cú mèo mang theo một cây Firebolt thả xuống trước mặt Harry, khi cậu kích động đã nghĩ có nên ôm chầm cô nàng này một cái hay không, Ron nhìn chằm chằm chiếc chổi đẳng cấp quốc tế mà muốn té xỉu, còn Fred cùng George thì ở phía sau cậu nhảy cẩn lên vui sướng, đội trưởng đội bóng Gryffindor Wood thậm chí leo hẳn lên băng ghế, mặt đỏ tía tai mà hướng mỗi người lớn tiếng tuyên bố "Potter chiếm được một cây Firebolt! Firebolt!" —— . Đam Mỹ Hài

"Á! ——" Tại Slytherin trường bàn, Scorpio cả người chấn động, bởi vì cậu chú ý tới, ngay sát bên tay phải của cậu, Draco Malfoy không tiếng động mà bẻ cong thìa bạc.