Quỷ Phu Trời Cho

Chương 83: Kỳ Môn



Lâm Cửu Gia dẫn bốn người bọn họ đi vào tổ trạch bằng cửa chính, bốn người bọn họ nhìn quanh trái phải không khỏi kinh ngạc cùng cảm thán, tòa nhà hoang tàn này thật sự quá đẹp, mái lợp ngói xanh; cột dầm chạm khắc tinh tế; từng viên gạch, từng cây cột, từng cây dầm đều lưu lại dấu tích chạm khắc hoa mỹ của năm tháng; những khoảng sân sâu, những tòa nhà vững chắc uy nghiêm hùng vĩ làm người e ngại và áp lực.

Bên ngoài tòa nhà không một ngọn cỏ thế nhưng trong sân lại mọc đầy cỏ dại dày đặc cao gần thắt lưng, trong sân còn có một cây cổ thụ cao lớn che kín khoảng trời, không khí tối tăm ẩm thấp; phiến đá xanh bò đầy rêu xanh, ngôi nhà này phảng phất bị mắc kẹt trong quá khứ xưa cổ làm người khó thở, tựa như oán hận; tựa như bất mãn lại tựa hận thù.

Xung quanh một mảng yên tĩnh, tiếng bước chân của bốn người bọn họ trở thành âm thanh vang nổ khắp không gian, khi truyền vào tai lại giống như bị ngăn cách bởi thời không. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây đi xuống mặt đất nhưng có vẻ cách biệt với tổ trạch, thân ở bên trong hoàn toàn không cảm nhận được một chút độ ấm nào, mà chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Tô Giác đi cuối không khỏi quay đầu lại nhìn, cảm giác lông tơ dựng đứng trên lưng khiến hắn hắt hơi dữ dội không dám tiếp tục quan sát lung tung, hắn vẫn luôn cảm thấy bên trong nơi tối tăm kia có những đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gỗ cót két làm hắn nổi hết tóc gáy, nhanh chóng chạy đến bên người Mao Mao.

Mao Mao nắm chặt tay hắn ý bảo không nên tiếp tục đi loạn, mà hiện tại Tô Giác cũng không dám nhìn ngắm lung tung vì vậy ngoan ngoãn gật đầu. Hắn theo nghành khảo cổ bốn năm đã nhìn thấy rất nhiều lăng mộ, người chết, nhà cổ… Nhưng chưa từng gặp qua ngôi nhà làm người hoang mang rối loạn như vậy. Hắn xoa xoa cánh cánh tay quả nhiên là hung trạch, hắn vẫn nên thành thật đi theo Mao Mao cho an toàn.

Đại Hắc so với hắn tốt hơn một chút, bản thân gã thuộc loại phản ứng chậm chạp nếu không gặp quỷ thì sẽ không thể tưởng tượng được nỗi sợ trong lời của hắn, ngoài ra bản thân gã dương khí tràn đầy, mặt trời ban ngày chiếu rọi vào nhà hung thần sát khí không quá gay gắt, cho nên hắn không cảm nhận được gì trừ lạnh, nhìn thấy Chu Hành bị lạnh đến run cầm cập còn tri kỷ đi lên ôm đối phương giúp đối phương sưởi ấm, thế nhưng giây tiếp theo đã bị Chu Hành đẩy ra.

Bọn họ một đám quan sát sân viện, vốn dĩ Mao Mao còn mang theo một cái la bàn dùng để ghi chép phương vị, thế nhưng nó lại không hề có tác dụng gì khi ở nơi đây, nhìn la bàn xoay chuyển hỗn loạn không thể chỉ ra phương hướng , hắn bất đắc dĩ dùng đến phương pháp cổ xưa nhìn quỹ đạo cùng độ lệch của mặt trời mà ghi chép phương vị, chỉ là cách này có chút rắc rối và tốn thời gian.

Tô Giác lấy di động ra nói cho hắn biết thời gian, Mao Mao nhìn chằm chằm vào bóng đen trên mặt đất xác định phương vị, tuy rằng không quá chính xác nhưng vị trí chung quy không có sai, Chu Hành cũng đi theo hỗ trợ Mao Mao.

Lâm Cửu Gia không hiểu những thứ này vì vậy đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ đùa nghịch, một chốc đi tìm vị trí rồi một chốc đi đo lường, việc này thật sự rất tốn thời gian bởi từ lúc 11 giờ sáng đến 6 giờ chiều bọn họ mới tìm xong mười hai phương vị thiên can địa chi(1).

(1): Can Chi tên đầy đủ là thiên can địa chi hoặc thập can thập nhị chi là hệ thống đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông như: Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản, Đài Loan, Singapore và một số quốc gia khác. Nó được áp dụng với tổ hợp chu kỳ 60 trong âm lịch nói chung để xác định tên gọi của thời gian (ngày, giờ, năm, tháng) cũng như trong chiêm tinh học. Người ta cho rằng nó có xuất xứ từ thời nhà Thương ở Trung Quốc.

Lâm Cửu Gia nhìn phương vị được hắn ghi chép ở trong vở rồi quét mắt nhìn dấu vết có trên mặt đất, khẽ cau mày: “Cậu có chắc là chính xác không?”

Mao Mao ngẩng đầu biểu cảm có chút mờ mịt: “Con cũng không chắc lắm, con chỉ dựa trên thiên can địa chi sắp xếp tám môn, phương hướng cũng chỉ đại khái đến tối mới biết được có chính xác hay không, nếu lúc mở trận pháp tên đạo sĩ tà kia không có đảo lộn càn khôn vậy thì phương vị hẳn không sai.”

“Đảo lộn càn khôn?” Chu Hành kỳ quái hỏi, lão Chu là người nổi tiếng trong giới phong thủy, hắn đi theo ông cũng chỉ học được một chút như là tám môn; vị trí thiên can địa chi thập nhị cung, còn về đảo lộn càn khôn hắn chưa từng nghe qua.

Mao Mao gật đầu: “Ừ, trong phong thủy: càn là trời, khôn là đất đảo lộn càn khôn là lật ngược trời đất. Nói một cách đơn giản nghĩa là cái gì nên ở trên thì xuống dưới, những gì nên ở dưới thì lên trên, đảo lộn càn khôn sẽ khiến âm dương hỗn loạn, không phải thời cổ đại nếu như sắp sửa thay đổi một triều đại mới thì hay nói câu ‘Hoa nở hai lần, sao đế vương hiện, càn khôn đảo ngược, thiên hạ đại loạn’ sao? Thật ra ý của nó là vậy đó.”

Chu Hành nghe vậy thì gật đầu: “Tôi biết ý nghĩa càn khôn tôi chỉ không rõ cái câu ‘vị đạo sĩ tà kia đảo lộn càn khôn’ nghĩa là gì?”

Mao Mao gãi đầu trong khoảng thời gian ngắn không biết phải giái thích như thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới đáp.

Ở thời cổ đại ngũ hành bát quái được sinh ra trong việc bày trận, sau lại hình thành kỳ môn độn giáp, kỳ môn độn giáp dựa vào bát quái phương vị mà chia thành tám cửa: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh và Khai.

Khai, Hưu, Sinh là cửa cát; Tử, Kinh, Thương là cửa hung; cửa Đỗ và Cảnh là trung bình, trong đó cửa tử là hung nhất nằm ở phía Tây Nam cung Khôn đối diện với cung Cấn, hầu hết đều dựa vào quy luật này mà tìm ra cửa sinh tử. Thế nhưng cụ thể nằm ở đâu thì không có cố định, căn cứ vào thời gian khác nhau, ví trí của cửa sinh tử cũng không ngừng thay đổi.

….…..

Mao Mao không ngừng giải thích song ngoại trừ hắn những người khác bao gồm cả Lâm Cửu Gia cũng không hiểu hắn đang nói cái gì, Chu Hành im lặng hồi lâu, làm ra vẻ gật đầu: “Ừm, thật là kiến thức rộng rãi.”

Thật ra lời hắn muốn nói là làm thần côn cũng thật không dễ dàng, phải hiểu biết nhiều thứ như vậy, cái gì đi với cái gì chứ? Cửa còn không ngừng thay đổi làm sao mới tìm ra được? Rõ ràng một giây trước là cửa sinh thế nhưng một giây sau đã trở thành cửa tử, vậy không phải muốn đoạt hết mạng người sao.

Mao Mao gật đầu: “Đúng vậy ngũ hành bát quái chính là biến ảo khôn lường, nếu không người xưa làm sao có câu ‘bát quái giáp, thần cơ quỷ tàng’, hơn nữa dựa vào phương vị mà xác định cửa sinh tử cũng không chính xác tuyệt đối, bởi vì còn có phản bát quái, nghịch hướng thi hành đó là đảo lộn càn khôn mà tôi đã nói đến, khi ấy toàn bộ ví trí của các cửa cùng với phương vị xác định thời gian đều tương phản nhau, lúc đó càng thêm phiền phức.”

Mọi người: “…….”

Vẫn nên cùng nhau cầu nguyện tên đạo sĩ đã chết thẳng cẳng kia không biến thái đến vậy.

Mọi người nghe hắn nói xong cũng cảm thấy thật phiền phức, Lâm Cửu Gia nhăn mày trong lòng thất kinh, việc xác định các phương vị ở hiện tại đã vô cùng rắc rối, đến khi trời tối trăm quỷ xuất hiện, bọn họ ngay cả cửa phòng cũng không vào được vậy thì tìm kiếm mắt trận càng thêm khó khăn. Trước đây ông cũng đã từng tìm người tinh thông phong thủy ngũ hành đến xem, nhưng kết quả đều là bất lực quay về bây giờ nghĩ đến lại rầu rỉ không thôi.

Ông nhìn bầu trời trên đỉnh đầu càng gần hoàng hôn sắc trời càng thêm tối tăm, ông bảo Tô Giác lấy di động ra xem giờ, Tô Giác ý một tiếng rồi đem điện thoại giơ lên cao xoay xoay xung quanh, Mao Mao kỳ quái liếc hắn một cái, hắn mới buồn bực nói : vừa rồi di động còn có tín hiệu nhưng bây giờ ngay cả một vạch tín hiệu cũng không có, Lâm Cửu Gia nghe xong nhanh chóng dẫn bọn họ ra ngoài , trời chiều tối quỷ trong Tổ Trạch muốn xuất hiện.

Bốn người Tô Giác nghe vậy nhanh chóng đi theo ông ra ngoài, bọn họ còn tưởng là do mặt trời xuống núi nên mới cảm thấy lạnh hơn ban nảy, không nghĩ đến là vì quỷ muốn xuất hiện.

Lâm Cửu Gia một bên thúc giục bọn họ rời đi một bên còn cùng bọn họ giải thích, buổi tối oán khí bị áp chế vào buổi sáng sẽ xông ra ngoài, oán khí tích tụ quá nhiều sẽ ở trong không khí hình thành oán niệm, nó tương tự như sóng điện vậy gây ảnh hưởng đến từ trường vì vậy di động mới bị mất sóng, mà cũng vì chuyện này nên trong phạm vi mười dặm quanh tổ trạch không có ngọn cỏ sinh trưởng.

Rời khỏi tổ trạch bọn họ đứng ở bên ngoài chờ đợi, mọi người đều bị lạnh đến cuộn mình, không một ngọn gió nhưng lại lạnh đến thấu xương, hàm răng Chu Hành run lên cầm cập, Đại Hắc ở bên cạnh nhìn thấy hắn lạnh thành đức hạnh kia nhịn không được thò lại gần ôm hắn, Chu Hành nhìn vào mắt đối phương, Đại Hắc ôm hắn vào trong lòng ngực: “Đã lạnh như vậy rồi đừng cậy mạnh hai người ôm nhau tương đối tốt hơn.”

Chu Hành nghe xong co tay lại, được rồi thật sự quá lạnh, hắn cũng không còn can đảm đẩy đối phương đi, chỉ có thể yên tâm thoải mái co vào lòng ngực của gã. Tô Giác và Mao Mao cũng tụm lại với nhau, bốn người bọn họ túm vào nhau để giữ ấm lát sau cả đám lần nữa cùng nhau đóng băng, Lâm Cửu Gia lắc đầu nhìn bọn họ.

Bọn họ đứng ở bên ngoài chờ không bao lâu thì mặt trời đã hoàn toàn ngủ say, bầu trời tối đen u ám xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng thường nghe thấy ở vùng nông thôn cũng không xuất hiện, may mắn còn có một chút ánh sáng từ mặt trăng phóng xuống dưới đất, cũng chẳng rõ từ khi nào gió đã nổi lên.

Năm người đều hướng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cánh cửa đỏ son đổ nát bất ngờ kêu lên từng tiếng cót két, Lâm Cửu Gia ngồi xổm xuống ra hiệu bốn người còn lại nín thở, nhóm người Chu Hành nhanh chóng che miệng lại theo sau ông ngồi xổm, sau đó nghe thấy tiếng cửa cót két được một lúc thì đột nhiên yên tĩnh trở lại, Tô Giác nhịn không được kêu lên một tiếng.

Lâm Cửu Gia quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, Tô Giác rụt cổ bất ngờ cảm thấy phần gáy lạnh lẽo, hắn vừa xoay đầu lập tức nhìn thấy trước mặt mình là một người máu chảy đầm đìa, trên người còn bị thủng mấy lỗ chảy máu không ngừng, hắn hốt hoảng chuẩn bị hét to liền bị Mao Mao che miệng lại.

Cả người Tô Giác run rẩy không phải vì lạnh mà là bị dọa, ánh mắt quỷ kia không có tiêu cự di chuyển một vòng ở xung quanh, cái đầu không ngừng lắc lư lay động làm người có cảm giác ở giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống mặt đất.

Quỷ kia đứng trước mặt Tô Giác vài phút đồng hồ trên mặt hiện ra thần sắc nghi hoặc sau đó bay đi, Tô Giác bị dọa đến hồn vía lên mây, gã vừa đi cơ thể căng cứng của Tô Giác lập tức xụi lơ trên mặt đất, Mao Mao nâng hắn ngồi dậy dựa vào người mình một tay thì xoa cái trán đầy mồ hôi của ai kia.

Suýt nữa bị những con quỷ kia phát hiện Lâm Cửu Gia cũng kinh hoảng một trận, nhớ đến những vật phẩm mình mang đến lập tức ra hiệu Chu Hành lấy ra, Chu Hành ở trong túi moi móc cuối cùng cũng tìm thấy mấy lá bùa Lâm Cửu Gia giao cho hắn lúc trước, phát cho Đại Hắc bọn họ mỗi người một cái rồi giải thích đây là bùa ẩn dương khí.

Lâm Cửu Gia đem lá bùa dán vào người mình, nhóm người thấy thế cũng nhanh chóng làm theo, Lâm Cửu Gia nhìn bọn họ dán xong rồi mới nói, đương nhiên câu đầu tiên là răn dạy Tô Giác một trận, quỷ hồn trong tổ trạch không thể đem đi so sánh với những quỷ hồn nơi khác, thân là lệ quỷ còn là Địa Phược Linh không thể rời khỏi nơi đây một tấc oán khí sẽ càng nặng, căn bản không chịu nổi có người sống đến gần một khi cảm nhận được hơi thở của người sống lập tức đuổi cùng giết tuyệt.

Tô Giác nhớ đến bóng ma có ánh sáng nhạt ban nảy không khỏi lạnh người, Lâm Cửu Gia vừa nói ra vài lời răn dạy, bọn họ lập tức nghe thấy vài tiếng xì xì rất nhỏ, còn chưa kịp hiểu đó là cái gì thì bọn họ đã nhìn thấy một thân ảnh trắng xóa từ cửa lớn lòe đến vung tay, sau đó nhóm người cảm nhận có vài giọt chất lỏng ấm áp rơi trên chân bọn họ, bàn chân mang giày xăng đan lạnh đến đóng băng bị chất lỏng đó chạm vào rất ấm áp.

Chờ đến khi bóng trắng đó đi vào nhà năm người mới cúi đầu nhìn xem, dựa vào ánh trăng bọn họ nhanh chóng nhìn thấy cách đó không xa có một con rắn bị cắt thành hai đoạn, đầu và đuôi chia lìa cái đuôi bị cắt còn đang nhảy động trên mặt đất, cách nhau vài mét mà còn có thể phun máu đến chỗ bọn họ có thể thấy được tốc độ của quỷ kia cực nhanh.

Đại Hắc ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, giọng nói vì sợ mà trở nên run rẩy: “Chẳng trách người ta thích nói câu hành tung quỷ dị, tốc độ này thật sự quá nhanh!”

Lâm Cửu Gia không có thời gian để ý mấy lời vớ vẩn của gã, đẩy đẩy Mao Mao bảo hắn nắm chắc thời gian, Mao Mao nghe lời đi về phía tòa nhà, Tô Giác bị quỷ kia dọa không hề nhẹ nhìn thấy Mao Mao muốn chạy đến đó lập tức sợ tới mức kéo hắn trở về, Mao Mao vỗ vỗ đối phương ý bảo bình tĩnh, Tô Giác nhìn Chu Hành và Lâm Cửu Gia, nghĩ như nào cũng cảm thấy đi với Mao Mao mới tương đối an toàn.

Tuy rằng sợ hãi nhưng hắn vẫn nắm lấy tay Mao Mao run rẩy đi sau lưng gã. Chu Hành trông thấy hiện tại bọn họ có nói lớn tiếng cũng không bị đám quỷ ở trong nhà lao ra xé xác, thì đối với lá bùa này tương đối an tâm liền nhanh chóng đi cùng Mao Mao, một hàng năm người lần nữa đến gần tòa nhà.

Mao Mao cầm lấy cuốn vở ghi chép buổi sáng nhìn nhìn Tô Giác dùng điện thoại làm đèn pin chiếu vào, may mắn đám quỷ trong nhà không biến thái đến mức ngay cả ánh sáng cũng thấy khó chịu, Mao Mao nhìn vào cuốn vở nhịn không được muốn thở dài, vẫn không từ bỏ ý định lấy la bàn ra, la bàn như cũ di chuyển hỗn loạn, thế nhưng vì đang ở ngoài phạm vi di chuyển cũng không nhanh như trong tòa nhà, miễn cưỡng có thể nhìn nó.

Bởi vì âm khí trong nhà quá nặng không thể đi vào, nếu như người sống đi vào thì sẽ bị bệnh, hơn nữa tuy rằng lá bùa này có thể ngăn cách dương khí thế nhưng cũng chỉ là ở bên ngoài, tronng nhà oán khí ngút trời chỉ cần một hơi thở bất đồng cũng có thể ngửi ra được, không cần nói đến người sống ngay cả sinh hồn cũng không vào được.

Bốn người theo chân Mao Mao đi dọc tường vây tổ trạch, Mao Mao cầm la bàn dùng bút lông sói dính chu sa ở trên la bàn chấm một chút sau đó đi đến cửa chính, hiệu chỉnh sợi tơ cá chữ thập màu đỏ trên la bàn, rồi lại nhắm đến ao trời sau đó lần nữa bắt đầu đi vòng quanh tòa nhà, lần này không chỉ là đi bộ mà còn cắm những lá cờ nhỏ màu vàng bên ngoài tường viện để xác định vị trí trên sổ ghi chép, nhóm người vừa đi vừa chỉnh sửa.

Mười hai lá cờ hết cắm rồi di chuyển, di chuyển rồi lại cắm bốn người theo hắn xoay quanh vài vòng đã sắp mất hết kiên nhẫn, thế nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của Mao Mao chỉ đành đi theo, cuối cùng Mao Mao cũng đứng trước cửa chính không đi nữa.

Mao Mao nhìn la bàn, kim chỉ trên la bàn được đánh dấu chỉ về hướng cổng lớn không chút di chuyển, mà từ cửa lớn nhìn vào bên trong tổ trạch toàn là bóng dáng trắng xóa bay đến bay lui, biểu cảm bọn họ mờ mịt, không có nơi nào quay về, thế nhưng chỉ cần nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ ánh mắt cũng sẽ lập tức trở nên sắc bén tập trung đến nơi ấy.

Trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ đó là —– giết không tha!

Mao Mao nuốt nước miếng ngón tay chỉ vào cây cổ thụ to lớn đứng đối diện với cổng chính: “Nếu như không tính sai thì mắt trận nằm ở cây thụ kia.”

Lâm Cửu Gia quét mắt nhìn cái cây: “Chỗ nào của cái cây, làm sao phá giải mắt trận?”

Mao Mao vẫy tay ra hiệu bọn họ đến gần: “Con cũng không chắc lắm, con muốn vào đó xác định một chút.”

Tô Giác nghe thấy thì trừng mắt la lên: “Không được! Không phải đã nói không vào được sao, sẽ chết!”

“không sao, tôi học đạo nhiều năm như vậy che giấu hơi thở so với các cậu lợi hại hơn nhiều, tôi đi nhanh về nhanh sẽ không để những con quỷ kia phát hiện.” Mao Mao an ủi hắn rồi nói tiếp: “Hơn nữa nếu như mắt trận thật sự nằm ở cây thụ vậy cũng cần có người đi vào, tôi còn muốn mang thi cốt bà Phượng Kiều về nhà đoái công chuộc tội, bằng không mái tóc ngắn này của tôi sẽ bị ba tôi đánh chết á.”

Hắn nói như vậy sắc mặt của Tô Giác lập tức thay đổi, hắn cúi đầu cắn môi giận dỗi buông lỏng cái tay đang nắm lấy Mao Mao, xoay người đi đến một bên không nói nữa, lửa giận trong lòng bốc lên tận trời.

Cái tên đạo sĩ chết bầm này chỉ biết trở về, cái nơi khỉ ho cò gáy kia có gì tốt đâu, ở chỗ này không tốt sao? Cho dù nơi này không tốt cũng còn có tôi mà, cậu một chút cũng không thèm lưu luyến, trở về, trở về! Sớm biết như vậy thì tối hôm đó nên cạo trọc đầu cậu, tiêu diệt hi vọng trở về của cậu!

Mao Mao mù mờ nhìn gã không biết vì sao đối phương đột nhiên tức giận, hắn còn muốn nói gì đó thì bị Lâm Cửu Gia đẩy hai cái, hắn nhìn cửa lớn trước mắt rồi lại nhìn Tô Giác, bỏ đi, chờ hắn đi ra rồi giải thích vậy.

Nghĩ đến đây hắn liền kiểm tra vật phẩm có trong túi rồi đi về phía cánh cửa, Tô Giác nhìn hắn đi vào trong lòng rõ ràng là tức muốn chết nhưng lại nhịn không được vì hắn lo lắng.