Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 112: Tuần Thú sư



Nữ tử trào phúng mà nhìn Linh Thứu. "Ma thú của ngươi?! Ha! Ta xem ngươi là muốn ma thú muốn điên rồi?"

Linh Thứu không chút hoang mang đứng lên. "Ý của ngươi là nói, nó là của ngươi?"

"A! Nó đương nhiên là của ta!" Nữ tử cười lạnh một tiếng, trong lòng tức giận không thôi, đồ vật của nàng, chính là nàng không thích, muốn ném đi, nàng cũng tuyệt không cho phép người khác có được, chính là muốn cũng không được!

"Không nên nổi giận."

Linh Thứu tựa hồ rất khoan dung, ôn nhu nói. "Ngươi nói nó là của ngươi, vậy ngươi chứng minh đi? Nếu bản phi có thể chứng minh nó là của ta, ngươi nên tưởng tượng tốt ngươi phải gánh chịu hậu quả thế nào? Đánh cắp ma thú của hoàng thất, coi như ngươi không phải người Tề Dự quốc, cũng khó thoát khỏi cái chết, bản phi tin tưởng Quốc quân của quý quốc nhất định sẽ cho bổn quốc một câu trả lời."

Uy hiếp! Nàng ta dám uy hiếp nàng! Nữ tử giận dữ, bất quá lại có chút tiểu hư vinh ở trong đó, Bắc Ảnh Linh Thứu nói như vậy không phải là nói ma thú là của nàng ta sao?

Mà xem Linh Thứu nói liền biết nàng hoàn toàn không hiểu ma thú, ma thú một khi bị người khế ước sẽ lấy người đó làm chủ. Chứng minh? Vậy còn không đơn giản sao?

Bất quá là một người chưa từng thấy ma thú, hừ, nàng liền nhìn nàng ta đến cuối cùng chứng minh như thế nào, nàng muốn nàng ta phải thân bại danh liệt! Vừa vặn báo mối thù ngày đó!

Thiệu Lỗi ở một bên nhìn đều muốn vỗ tay bảo hay, chà chà, rõ ràng chính mình mạnh mẽ cướp đoạt, nhưng đem người khác nói thành kẻ trộm, chủ yếu nhất chính là nàng nói như chuyện này vốn là đương nhiên vậy, lại vừa đoan trang uy nghiêm vừa đầy khí thế, còn giống như là thực sự, chính cả hắn đều muốn tin tưởng con ma thú kia chính là của nàng.

"Được! Vậy ta liền chứng minh cho ngươi xem, ngươi cũng đừng hối hận!" Nữ Tử ngẩng đầu, trong lòng đắc ý, nàng đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Bắc Ảnh Linh Thứu lúng túng, và bị mọi người khinh bỉ trào phúng thế nào.

Xung quanh mọi người vây xem thấy nữ tử cũng nói tới gần như chắc chắc, đều đưa cổ dài ra chờ đợi kết quả.

Nhìn về phía Đại cẩu, nữ tử sắc mặt hơi trầm xuống. "Súc sinh! Còn không cút lại đây!"

Dứt lời một lúc sau cũng không thấy Đại cẩu có động tĩnh gì, nhìn người chung quanh đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, nữ tử lại hô một lần nữa, nhưng Đại cẩu vẫn là không để ý tới nàng, Linh Thứu âm thầm khởi động khống quỷ thuật, nhưng Đại cẩu dù sao cũng không phải quỷ, nàng chống đỡ không được bao lâu, xem ra phải tốc chiến tốc thắng.

Sau một khắc, liền thấy Đại cẩu kéo thân thể bị thương đứng lên, nữ tử còn chưa kịp cao hứng, đại cẩu liền đi đến trước mặt Linh Thứu, thân mật dùng đầu cọ cọ chân Linh Thứu, 'chân tướng' không cần nói cũng biết.

Tại sao lại như vậy? Nữ tử lại hô Đại cẩu, nhưng giờ khắc này trong mắt Đại cẩu chỉ có Linh Thứu.

"Cái này không thể nào!" Nữ tử lúc này mới kích động, đồng thời đầu óc cũng bối rối, nó là ma thú mà phụ thân bỏ ra số tiền lớn tìm người giúp nàng khế ước, tuyệt đối không thể sai được! "Các ngươi tin tưởng ta, nó thật là cùng ta khế ước!"

"Ta nói vị cô nương này a, đây chính là ngươi không đúng, không phải của ngươi liền không phải của ngươi, làm sao có thể trộm ma thú chứ!"

"Đúng vậy! Không chỉ trộm ma thú của Thái tử phi chúng ta còn ác độc đánh nó như vậy, nàng ta cũng quá độc không đem Tề Dự quốc của chúng ta để trong mắt!"

"A, kỳ thực ta sớm nhìn ra ma thú này không phải của nàng ta rồi! Các ngươi không biết, thời điểm Đấu Linh đại hội nàng ta còn dùng ma thú này đối phó Thái tử phi đó! Thực sự là không biết xấu hổ! Không biết tự lượng sức mình!"

Nữ tử nghe vậy trong lòng vừa khuất nhục vừa phẫn nộ, tàn nhẫn mà trừng mắt về phía Linh Thứu, chỉ là Linh Thứu căn bản không cho nàng cơ hội phản bác, đối mặt mọi người nghị luận, Linh Thứu giơ tay lên, ra hiệu mọi người yên tĩnh.

"Mọi người cũng không nên nói nữa, Tề Dự quốc lấy nhân trị thiên hạ, chuyện này liền chấm dứt ở đây, tin tưởng vị cô nương này trong lòng cũng đã biết hổ thẹn, sẽ không tái phạm nữa, đúng không?"

"Là ngươi... là ngươi động tay chân!" Nữ tử muốn giải thích nhưng sự thực bày ở trước mắt, nàng nói thế nào được? Tàn nhẫn trừng mắt nhìn Linh Thứu, móng tay đều cấu vào thịt bên trong.

Linh Thứu vẫn như cũ một mặt bình tĩnh. "Nguyên bản phi có thể tha thứ ngươi một lần, nhưng ngươi lại u mê không tỉnh..."

Linh Thứu nói đến một nửa thì không hề nói tiếp, Thiệu Lỗi chuyển động con ngươi, đột nhiên lớn tiếng nói. "Thái tử phi! Đều đến nước này rồi nàng ta còn muốn ngụy biện hãm hại ngài, không thể bỏ qua nàng ta! Bằng không uy nghiêm của Tề Dự quốc ta ở đâu!"

Có Thiệu Lỗi lên tiếng, trong đám người không ít người yêu nước đều dồn dập hưởng ứng lên. "Không sai! Ở Tề Dự quốc chúng ta còn dám kiêu ngạo như thế! Đem nàng đuổi ra ngoài!"

Xung quanh âm thanh càng ngày càng vang, nữ tử sắc mặt liền tái nhợt, đến cùng do được sủng ái đến lớn, xưa nay đều là người khác nịnh bợ nàng, nàng muốn cái gì có cái đó, chưa từng có người đối xử như thế, hiện nay nàng nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, bị mọi người chỉ trích, nước mắt nàng không khỏi rơi xuống, oán hận mà nhìn Linh Thứu.

Chỉ là nàng ta oán hận trừng mắt, Linh Thứu căn bản không để vào mắt, nàng sẽ lưu vài con quỷ nhìn chằm chằm nàng ta, nếu nàng ta dám trả thù, có tâm tư không tốt, như vậy không thể trách nàng lòng dạ độc ác.

Linh Thứu sờ sờ đầu Đại cẩu: "Chúng ta đi thôi."

Nữ tử bị giáo huấn không dám lại nói thêm nữa, chỉ là thầm hận mà trừng mắt nhìn bóng lưng Linh Thứu rời đi, Bắc Ảnh Linh Thứu! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Ta nhất định sẽ nói cho phụ thân, trả mối nhục ngày hôm nay, còn có mối thù ngày hôm trước, ta xin thề, một ngày nào đó sẽ trả từng cái lại cho ngươi! Ta muốn ngươi quỳ trước mặt ta xin tha, nhất định!

...

Linh Thứu đem Đại cẩu ôm trở về Thái tử phủ, sai người trải trên đất một tầng thảm dày. Lại đem Đại cẩu thả lên trên, lại sai người chuẩn bị nước nóng, tự mình giúp nó lau chùi vết thương.

Thiệu Lỗi ôm kiếm dựa vào trên cửa, suy tư nhìn Đại cẩu.

Linh Thứu liếc xéo hắn một cái. "Ngươi rất nhàn hạ sao? Vừa vặn hôm nay chúng ta cái gì đều không kịp mua, ngươi với Đào Chi cùng đi mua đi, nàng biết ta muốn mua cái gì."

Thiệu Lỗi thiết một tiếng, không phải là không muốn cho hắn biết, nàng dùng biện pháp gì để con ma thú này không nghe lời nữ nhân kia ngược lại nghe nàng, hắn mới không gì hiếm lạ đâu, không thèm khát biết đâu! Hừ, hắn không một chút nào hiếu kỳ!!!

Trong phòng chỉ để lại Linh Thứu với Đại cẩu, Đại cẩu tựa hồ đã khôi phục thần trí, nhìn thấy Linh Thứu ô ô cái đầm liền kề sát Linh Thứu, lập tức muốn cáo biệt đi tìm chủ nhân của nó.

Linh Thứu sắc mặt liền lạnh, dùng tay vỗ đầu Đại cẩu một cái: "Nàng ta đều đánh ngươi đến như vậy, ngươi đi tìm làm cái gì! Cho dù là ma thú có thể hay không cũng có chút đầu óc a, nàng ta không cần ngươi nữa, ngươi chính là trở lại cũng không có kết quả gì tốt, ngốc cẩu!"

Đại cẩu tựa hồ nghe hiểu, ô ô có chút mất mát bò ở trên mặt đất, một bộ dáng vẻ uể oải, Linh Thứu cũng là nằm ở trên bàn, thở dài một hơi, không phải nàng muốn đả kích nó, nàng chỉ là không muốn để cho nó đi chịu chết, nhưng nàng cũng rõ ràng, thứ khế ước này, chính là trừ phi người khế ước giải trừ khế ước, bằng không khế ước không cách nào giải trừ, nhưng nữ nhân kia không giống như sẽ là người chủ động giải trừ khế ước, kết cục của Đại cẩu liền chỉ có một con đường chết.

Lãnh Mộ Hàn trở lại Thái tử phủ nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, một người một cẩu, một cái nằm úp ở trên bàn, một cái nằm bò trên đất, mà mặt mày đều ủ rủ như nhau.

Hắn đã nghe thuộc hạ bẩm báo, trong lòng cũng đại khái đoán được suy nghĩ của Linh Thứu, đi tới xoa xoa đầu Linh Thứu. "Làm sao vậy?"

Linh Thứu ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn một chút, lại liếc nhìn Đại cẩu trên đất một chút, thở dài...

"Không muốn để cho nó tiếp tục theo người khế ước nó?" Lãnh Mộ Hàn nói thẳng ra ý nghĩ của nàng.

Linh Thứu gật gật đầu. "Đúng vậy, nhưng mà ngốc cẩu này..."

Lãnh Mộ Hàn cúi người xuống. "Nếu mà vi phu có thể giúp Linh Nhi giải quyết nan đề này, Linh Nhi làm sao báo đáp vi phu đây?"

"Chàng có biện pháp?" Linh Thứu nghe được Lãnh Mộ Hàn nói như vậy, ánh mắt sáng lên.

Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thứu ôn nhu nở nụ cười, Linh Nhi của hắn liền có sức sống như vậy. "Làm sao báo đáp?"

Báo đáp? Linh Thứu nháy mắt một cái, nàng đều là của hắn rồi, còn muốn báo đáp thế nào?

Lãnh Mộ Hàn thấy trong ngày thường Linh Thứu luôn thông minh chủ động, giờ khắc này không một chút nào thông suốt, thẳng thắn trực tiếp đưa tay vòng lấy eo Linh Thứu dùng sức lên đem Linh Thứu nâng lên, cúi đầu liền hôn lên môi đỏ của nàng.

Linh Thứu bị hôn đến ngẩn người lúc sau mới phản ứng được Lãnh Mộ Hàn nói báo đáp là chỉ cái này sao, đỏ mặt xấu hổ, Mộ Hàn thật sự càng ngày càng xấu, làm gì cũng đều không quên ăn đậu hũ của nàng...

Lãnh Mộ Hàn nghĩ đến việc lập tức liền muốn cùng Linh Thứu chia ly một quãng thời gian dài, không khỏi hôn kịch liệt chút, mãi đến khi Linh Thứu thở không được mới buông tha nàng, liếm môi một cái. "Ừm, hương vị không sai, lễ vật này vi phu rất thích."

Linh Thứu môi bị hôn sưng lên, lườm hắn một cái, đem Mộ Hàn đứng đắng nghiêm túc của nàng trả lại cho nàng! Trả lại nàng!!

Lãnh Mộ Hàn coi như không nhìn thấy, cái gì cũng không biết, hướng về phía Đại cẩu, Đại cẩu tựa hồ đối với Lãnh Mộ Hàn cũng rất phục tùng, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất tùy ý Lãnh Mộ Hàn sờ nó, còn lắc lắc đuôi, thật coi chính mình là cẩu nha.

Linh Thứu hơi kinh ngạc mà nhìn, chỉ thấy ánh sáng hiện ra, Tinh trận khế ước của Đại cẩu nổi lên, sau đó từ giữa vỡ vụn, giữa Tinh trận ánh sáng nổ tung, khế ước biến mất.

Lãnh Mộ Hàn thủ pháp vừa tự nhiên mà lại rất thông thạo, Linh Thứu vẻ mặt càng ngày càng phức tạp, Mộ Hàn hắn, là Tuần Thú sư?

Mà hắn càng cường đại, liền càng đại biểu cho kiếp trước hắn có năng lực phản kích, chỉ là cuối cùng bởi vì nàng mà mất đi tất cả, bao gồm cả sinh mệnh.

Lãnh Mộ Hàn đem khế ước của Đại cẩu giải trừ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Linh Thứu đang nhìn hắn mà đờ ra, đi tới, tay vỗ lên gò má của nàng: "Ta chưa hề nghĩ tới muốn giấu nàng."

Linh Thứu nắm chặt tay của hắn. "Ta biết." Nàng biết, hắn đối với nàng tất cả nàng đều biết, nàng chưa từng có hoài nghi hắn điều gì.

"Mộ Hàn, ta..."

"Đứa ngốc, không cần giải thích, nếu như nàng đồng ý, quá khứ của nàng ta có thể chậm rãi lí giải, tin tưởng ta..."

Linh Thứu có chút cảm động, mũi cũng chua xót. "Ừm..."

Đại cẩu được tự do không còn ràng buộc tinh thần lập tức tốt hơn rất nhiều, đối với chủ nhân cũ chấp nhất nháy mắt liền biến mất, vốn nó sẽ không có cảm tình, là vì bị ép buộc khế ước.

"Ta đem nó phóng sinh chứ?" Linh Thứu nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn.

"Nàng cao hứng là tốt rồi." Lãnh Mộ Hàn gật gật đầu, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.

Chỉ là Linh Thứu đem Đại cẩu mang tới phía sau núi Đại Bi Sơn, Đại cẩu cũng không hề rời đi, ngược lại là cọ cọ chân Linh Thứu, Linh Thứu sờ sờ đầu của nó, bọn họ cũng coi như là có duyên phận. "Đi thôi, sớm chút trở nên mạnh mẽ, đừng tiếp tục bị người bắt được."

Linh Thứu nói xong xoay người vận lên linh lực rời đi, Đại cẩu sững sờ, tựa hồ ý thức được Linh Thứu muốn bỏ nó, càng đi theo sau đó lao nhanh lên.

Cuối cùng tự nhiên là Linh Thứu không còn cách nào, dẫn theo nó trở lại...

0------0

Đôi lời edit, qua 4 chương rồi các bạn đọc quen không, để bảo vệ đứa con tinh thần, công sức đã đánh từng chữa, gõ từng phím, các bạn mà edit rồi sẽ biết, thấy bài của mình bị đăng lên các trang khác mà không có sự đồng ý của bản thân cảm giác rất xót. Các bạn đừng ghét bỏ mình nha... Truyện càng lúc càng dài nhưng đã đi qua nữa đường rồi nên mình sẽ cố gắng trong năm 2018 này sẽ hoàn thành. Mình sẽ cố gắng beta lại ảnh sớm nhất có thể.

Lần cuối cám ơn các bạn đã xem và ủng hộ. ????