Quy Hồn Tục

CHƯƠNG 131



Trần Vũ cẩn thận suy nghĩ lời của Thành Hoàng rồi ôm quyền nói: "Xin nhận lời chỉ dạy của ngài." Hắn mời Giang Vũ Hiên, Mặc Khuynh Triết, Yến Thính Vũ và Đông Lai tiên sinh đi ra một chỗ riêng cùng nhau thương nghị, bọn họ quyết định chia đội ngũ làm năm đội, đồng thời cũng phân nhiệm vụ tương ứng cho từng đội. Ví dụ như gặp phải thi quái thì đội của Yến Thính Vũ sẽ xung phong, Đông Lai tiên sinh ở bên cạnh hiệp trợ. Nếu gặp phải quỷ vật thì Giang Vũ Hiên sẽ bày trận, Mặc Khuynh Triết bám trụ. Còn lại Trần Vũ sẽ tùy thời mang theo người đến hỗ trợ các đội khác.

Cẩm Trần đạo trưởng phân phó cho Ngô Hiểu Ngôn và đệ tử của Thượng Thanh Cung, kêu bọn họ cứ dựa theo việc luyện công hằng ngày kết thành kiếm trận, công thủ hòa hợp là được.

Đoàn người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút rồi bắt đầu tiến vào sâu bên trong sơn động.

Lộ Vô Quy vẫn là người đi trước dẫn đường.

Bởi vì hang động đá vôi không dễ đi, rất nhiều chỗ không có đường nên đoàn người chỉ có thể leo lên, gặp phải đoạn đặc biệt khó đi, Lộ Vô Quy sẽ trèo lên trước rồi buộc dây thừng thả xuống kéo mấy người Du Thanh Vi lên.

Bọn họ càng đi sâu vào trong càng có thể nghe rõ ràng tiếng đục đẽo vào vách đá, leng keng leng keng quanh quẩn trong sơn động.

Tả Tiểu Thứ thấp giọng hỏi: "Du lừa đảo, tiếng gì vậy nhỉ? Nghe giống như là tiếng người ta đang đục đá vậy?"

Du Thanh Vi thấp giọng đáp lại: "Không chừng là vậy." Nàng đi theo phía sau Lộ Vô Quy bò lên trên một chỗ cao, đột nhiên thấy Lộ Vô Quy dừng lại. Nàng nhủ thầm: "Có tình huống à?" rồi vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, nàng vừa quay đầu sang thì thấy trước mắt là một cái động thính thật lớn cỡ một cái sân vận động.

Có ít nhất vài trăm "người" đang vùi đầu làm việc trong cái động thính lớn này, có "người" đục đá, có "người" nâng đá, có "người" lát sàn nhà, xây bậc thang, còn có cả xây nhà, hệt như một cái công trường xây dựng khí thế ngất trời. Toàn bộ "công trường" đã hoàn thành được hơn phân nửa, từ quy mô tới xem tựa hồ như đang xây vương lăng.

Một cây cầu dài được xây xuyên qua những khối thạch nhũ, bên dưới là nước chảy róc rách, ở khoảng trống lớn giữa những mảng thạch nhũ là đình đài lầu các; vách đá khắp bốn phía là những sơn đạo nhỏ hẹp giống hệt như sơn đạo mà lúc nãy bọn họ đi qua, rất nhiều "người" đang ở đứng trên sơn đạo bận rộn đào hố giấu thi! Ở trung tâm của "vương lăng" là một toàn nhà vô cùng tráng lệ, khí phái.

Tòa nhà này được dựng nên từ những khối đá đều tăm tắp, xây lên vững chắc như thể là tường thành, còn có vành đai bảo vệ vây xung quanh.

Tường nhà rất cao nên Du Thanh Vi không thể nhìn rõ được tình huống bên trong tòa nhà, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn mơ hồ từ bên trong chiếu ra, tựa như có người đang đốt lửa. Cổng chính vào tòa nhà không giống với cổng của nhà cửa bình thường, mà càng giống với cửa cung hoặc là cửa thành. Cổng lớn đóng chặt chia cắt bên trong và bên ngoài tòa nhà thành hai thế giới khác nhau.

Vị trí Du Thanh Vi đang đứng hiện tại là một lối ra nhỏ thông với động thính lớn bên trong. Nàng tinh mắt phát hiện xung quanh còn có rất nhiều sơn động nhỏ giống như chỗ bọn họ vừa đi ra, có vẻ như cái động thính lớn như sân vận động này có lối ra vào là những sơn động nhỏ hơn, thông suốt với bốn phương. Trước mặt nàng còn có dãy bậc thang hướng xuống bên động thính lớn bên dưới, mỗi bậc thang cao khoảng 15cm, những bậc thang này vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, không giống do thi quái cào ra tới.

Tả Tiểu Thứ cũng leo lên tới, có chút ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô hung hăng nhéo bản thân mình một cái rồi nói: "Nằm mơ hả trời? Hay là ảo giác vậy? Chuyện này là sao a?"

Du Thanh Vi thấp giọng đáp: "Bạch Thái Hoán hẳn là muốn xây một tòa vương lăng." Chậc chậc, chơi cũng đủ lớn nha.

Tả Tiểu Thứ tinh mắt nhìn thấy một người đang cong lưng cõng một sọt đá. Cô chỉ về phía "người" đang cõng đá gần bọn họ nhất, nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu Quy Quy, em bắt một tên lại đây nhìn thử xem."

Lộ Vô Quy nhìn sang Du Thanh Vi, thấy Du Thanh Vi gật đầu đồng ý mới chạy nhanh về hướng tên nọ.

Tả Tiểu Thứ vừa nói xong thì có một "người" cõng sọt đá từ khối thạch nhũ kế bên đi ra, cô vừa định kêu: "Tiểu Quy Quy quay lại đi" thì nhìn thấy Lộ Vô Quy đã nhảy đến bên cạnh tên mà cô chỉ lúc nãy rồi.

Tên nọ vừa gỡ sọt đá xuống đang tính đổ đá vụn bên trong sọt vào hố sâu thì đã bị Lộ Vô Quy nắm đầu lôi về bên cạnh Du Thanh Vi. "Người" vừa mới bước ra từ khối thạch nhũ bên cạnh chỉ cách bọn họ có ba mét nhưng lại giống như bị mù, không phản ứng gì đến bọn họ mà chỉ vùi đầu cõng sọt đá đi đến hố sâu, đổ đá xuống hố rồi quay đầu đi theo đường cũ trở về.

Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hai người nhìn sang tên vừa bị Lộ Vô Quy lôi về, phát hiện tên này cư nhiên là một cái xác khô. Thân thể nó khô khốc, làn da dúm dó, đôi mắt đen đặc không có tròng trắng, bên trong cơ thể còn có quỷ khí bị phong ấn. Bùa phong quỷ được vẽ từ trên trán xuống tới yết hầu của nó.

Cái xác khô này mặc áo liệm không mới cũng không cũ, không bị mục nát, hẳn là chết chưa bao lâu, chỉ trong khoảng 10 năm trở lại. Thành Hoàng đi đến, nói: "Để ông nhìn xem."

Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi nhanh nhẹn nhường chỗ cho Thành Hoàng.

Thành Hoàng duỗi tay sờ soạng cái xác khô, lại nhìn cặp mắt đen thùi quỷ khí dày đặc của nó rồi kết luận: "Thi thể này không phải là của con quỷ bên trong!" Ông nói xong liền lấy tay lau qua khuôn mặt của xác khô, bùa phong ấn trên đó ngay lập tức biến mất, ông dùng tay túm một cái liền lôi ra con quỷ bị phong ấn bên trong thi thể, quỷ này ngưng tụ thành một bóng người nhàn nhạt. Đây là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi trông vô cùng bình thường, biểu tình của hắn có chút ngu dại.

Thành Hoàng hỏi tên họ của hắn, ngày chết, nhà ở đâu, do miếu nào quản thì hắn hoàn toàn không biết gì cả. Thành Hoàng lại hỏi: "Vậy ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Quỷ kia phiêu phiêu đáp lại: "Làm việc."

Thành Hoàng hỏi: "Làm việc gì?"

Quỷ đáp: "Dọn dẹp đá vụn."

Thành Hoàng: "Phải làm tới khi nào?"

Quỷ không nói lời nào.

Thành Hoàng nói: "Được rồi, ngươi có thể tiếp tục đi làm việc."

Quỷ kia xoay người bay về phía cái sọt của mình cách đó không xa, hắn khom lưng nhặt sọt lên, tay xuyên qua sọt không nhặt được, hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại động tác nhặt sọt.

Du Thanh Vi hỏi: "Thành Hoàng gia gia, tình huống này là như thế nào vậy ạ?"

Thành Hoàng đáp: "Đây là câu hồn dịch thi. Trộm lấy những thi thể được bảo tồn tương đối tốt rồi luyện thành xác khô, sau đó đem du hồn dã quỷ đã bị xóa đi thần trí phong ấn vào bên trong xác khô để sử dụng chúng làm việc. Thủ đoạn này cùng sử dụng người giấy không sai biệt lắm, chỉ là người giấy do chất liệu mỏng nhẹ nên chỉ có thể sai khiến chúng làm những việc nhẹ nhàng, không làm được việc nặng nhọc. Người sau khi chết thì thi thể sẽ trở thành cát bụi, hồn phách được đưa về Âm Phủ, câu hồn dịch thi sẽ gây họa loạn hai giới Âm Dương." Ông quay sang nói với Du Thanh Vi và mấy người Cẩm Trần đạo trưởng: "Những linh hồn này sẽ do tôi phụ trách, còn những thi thể kia sẽ do người ở dương gian các người xử lý." Ông nói xong liền lấy ra Thành Hoàng lệnh, giơ tay phất một cái khiến cho nó bay lên không trung trước mặt mọi người, quỷ khí và kim quang từ bên trong Thành Hoàng lệnh tràn ra ngoài, dần dần hóa thành hư ảnh của một tòa miếu thờ màu vàng óng ánh. Giọng nói của Thành Hoàng vang lên: "Ngô là Thành Hoàng của đất này, đặc biệt tới đón các ngươi trở về, nhanh chóng tập hợp."

Giọng nói của ông không lớn nhưng lại đặc biệt vang dội, mỗi một chữ giống như dừng lại trong lòng người.

Những "người" đang cắm cúi làm việc mê mang ngẩng đầu nhìn lên, bắt đầu đi về phía của Thành Hoàng.

Đợi đến khi bọn họ tập trung đầy đủ, Du Thanh Vi mới có thể ước lượng được có khoảng hơn bốn trăm "người".

Thành Hoàng thong thả bước đến, tay trái vung lên dùng quỷ lực xóa đi bùa phong hồn trên mặt bọn họ, tay phải cầm Thành Hoàng lệnh đặt lên ấn đường, hồn phách trong thi thể liền bị thu vào trong Thành Hoàng lệnh.

Hư ảnh của miếu thờ do Thành Hoàng lệnh tạo ra liền xuất hiện một cái bóng người nho nhỏ, mờ mịt đứng trước cửa miếu.

Lộ Vô Quy nói với Du Thanh Vi: "Du Thanh Vi, chị nhìn cái miếu thờ do Thành Hoàng lệnh tạo ra đi, đó chính là Thành Hoàng miếu Âm đó."

Du Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: "Miếu Âm không phải là miếu được xây ở đường Âm sao? Không phải...." Nàng chỉ về tòa lăng mộ đang được xây dựng trước mặt, nói: "Không phải giống cái lăng mộ đang được xây này à?"

Lộ Vô Quy lắc đầu, nói: "Là dùng quỷ lực và âm khí ngưng tự ra tới." Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Giống như quỷ thôn và quỷ trấn vậy đó, đều là do âm khí và quỷ lực ngưng tụ ra, âm khí và quỷ lực nếu tan đi thì nó cũng sẽ biến mất, đến chỗ có nhiều quỷ tụ tập, âm khí nồng đậm thì nó liền sẽ hiện ra trở lại."

Trần Vũ và Yến Thính Vũ, Giang Vũ Hiên, Mặc Khuynh Triết, Đông Lai tiên sinh thương lượng với nhau xong, quyết định phái Mặc Khuynh Triết và vài người khác đi qua đem những thi thể đã được Thành Hoàng thu hồi hồn phách đi hỏa táng.

Mặc Khuynh Triết lấy ra một cái bình nhỏ, từ bên trong bình đổ ra một ít bột phấn lên thi thể, bột phấn vừa chạm vào thi thể liền lập tức bốc lửa, chỉ trong giây lát đã đem thi thể thiêu thành tro tàn.

Thành Hoàng và Mặc Khuynh Triết cùng một ít người lưu lại xử lý những "người" kia, Du Thanh Vi và những người còn lại thì chạy thẳng đến tòa nhà được xây dựng lớn nhất ở giữa động thính.

Bởi vì lúc nãy đã có những "người" làm việc đi tới đi lui, với lại nơi này còn đang trong quá trình xây dựng nên bọn họ không cần phải lo lắng việc có cơ quan bẫy rập hay mai phục, một đường đi thẳng vô cùng thuận lợi mà đến trước tòa nhà lớn.

Tường việc của tòa nhà này cao khoảng năm, sáu mét, được xây nên từ những khối âm thạch. Do công cụ khai thác có hạn nên âm thạch bị cắt có chút không chỉnh tề, mặt tường khá gồ ghề. Nhưng mà trên tường được bao phủ bởi một tầng thi du thật dày có phiếm lân quang, cả mặt tường tản mát ra mùi xác thối nồng nặc, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo thống khổ của những con oán quỷ hiện lên trên tường, thậm chí có con còn vươn tay chộp về phía bọn họ.

Tường viện này, đừng nói là leo, sờ thôi cũng không ai dám sờ.

Đoàn người đi đến trước một cánh cổng lớn cao hơn ba mét. Cánh cổng này cũng được lấy vật liệu ở tại chỗ xây nên, hai cánh cổng đều do hai khối âm thạch lớn tạo thành. Cổng này được mài giũa đến bóng loáng, nhưng mỗi bên đều đứng một con quỷ dạ xoa canh gác. Hai con quỷ dạ xoa này mặt mũi hung tợn, cường tráng như trâu, mắt to như chuông đồng, quỷ khí trên người chúng vô cùng nồng đậm, nhìn thấy liền có cảm giác cực kì hung lệ.

Yến Thính Vũ không sợ hai con quỷ dạ xoa này, cũng thấy cánh cổng không có vẻ nguy hiểm gì nên tiến lên dùng chân đá vào cổng. Nàng ta vận dụng lực lượng của thi yêu trong cơ thể, một chân đá tới nặng hơn cả ngàn cân, kết quả cánh cổng nhận lấy một đá của nàng mà vẫn không chút sứt mẻ gì, chỉ phát ra một tiếng vang nặng nề rồi thôi. Nghe thấy tiếng vang này, mọi người liền có thể đoán được cánh cổng này phải dày ít nhất nửa mét.

Giang Vũ Hiên hắng giọng, vẫy vẫy tay. Phía sau lưng hắn liền đi đến hai người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi. Hai người này gỡ balo xuống, lấy ra hai cái xẻng có vẽ bùa vàng phía trên. Bọn họ cắt một đường trên cánh tay rồi nắm lấy tay cầm của cái xẻng, máu theo cánh tay họ chảy xuống thân xẻng, phù văn trên xẻng lập tức toát ra hồng quang nhàn nhạt giống như ngọn lửa bốc cháy lên. Hai người bọn họ vung xẻng lên bắt đầu đào đất dưới chân cánh cổng.

Một xẻng đi xuống liền đào ra một khối âm thạch to bằng nắm tay.

Hai người vung xẻng nhanh nhẹn đào đất, đào cho âm thạch dưới chân cánh cổng bay tán loạn.

Hai con quỷ dạ xoa giương nanh múa vuốt đánh về phía hai người kia, kết quả vừa mới bước ra khỏi cổng liền bị Trần Vũ và Giang Vũ Hiên phản kích đánh trở về, tới góc áo của hai người đang đào đất kia cũng không chạm vào được.

Lộ Vô Quy thấy hai người kia đào càng ngày càng chậm, xẻng thứ nhất đào xuống còn moi được khối âm thạch to bằng nắm tay, lúc sau thì chỉ đào ra được đá vụn. Cô nhủ thầm trong bụng: "Cái cổng lớn như vậy tính đào tới chừng nào a?" Cô đi đến, nghiêng đầu nhìn hai con quỷ dạ xoa, nói: "Mở cổng."

Tả Tiểu Thứ quay sang nhìn nhìn Lộ Vô Quy, tâm nói: "Em nghĩ đây là nhà của em chắc, kêu nó mở cổng thì nó liền mở sao?" Cô còn chưa mắng thầm trong bụng xong thì đã nhìn thấy cánh cổng dày nặng kia phát ra tiếng vang nặng nề, tới mặt đất xung quanh cũng phải rung lên, sau đó cánh cổng bắt đầu chậm rãi mở ra. Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Không phải chứ?"

Giang Vũ Hiên hét lớn: "Lùi lại phía sau!"

Mấy người Trần Vũ lập tức lui lại, rút ra binh khí chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.

Thậm chí có người còn lấy ra tấm khiên đi lên chắn ở phía trước.

Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy: "Chỉ... như vậy thôi mà cổng liền mở à?"

Lộ Vô Quy nói: "Đúng rồi, cổng mở kìa! Chúng không mở em liền phá cổng!" Cô vừa dứt lời, một bóng người đỏ như máu từ khe hở của cánh cổng đang mở ra lao tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhào về phía Du Thanh Vi. Lộ Vô Quy không hề nghĩ ngợi, cầm thước phép Lượng Thiên trong tay đập về phía cái bóng đỏ.

Bóng đỏ nghiêng người né tránh sượt qua thước phép Lượng Thiên, vòng qua phía bên cạnh rồi lại nhào về hướng Du Thanh Vi.

Tốc độ của cái bóng đỏ cực nhanh, nhưng tốc độ của Lộ Vô Quy cũng không chậm, cô nhấc một chân liền đá về phía cái bóng đỏ.

Du Thanh Vi cảm nhận được nguy hiểm, ngay lập tức tạo một đạo Thanh Long ấn trấn thân bảo vệ chính mình, nàng kết ấn trấn thân xong thì Lộ Vô Quy đã cùng bóng đỏ đánh thành một đoàn. Lúc này nàng mới nhận ra bóng đỏ kia là một người phụ nữ cả người đẫm máu không một mảnh vải che thân. Người phụ nữ kia có một mái tóc dài như thác nước, mái tóc tung bay theo động tác đánh nhau của bà ta. Bởi vì hai người đánh nhau tốc độ quá nhanh khiến cho thân ảnh của Lộ Vô Quy và người phụ nữ kia không được rõ ràng cho lắm. Bất quá nàng có thể khẳng định người phụ nữ này là quỷ chứ không phải thi quái. Bởi vì trên người bà ta không có thi khí.

Quỷ có thể đánh tay đôi với Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi vẫn là lần đầu tiên gặp được. Nàng nhận thức Lộ Vô Quy lâu như vậy, thông thường quỷ nếu chọc tới em ấy đều sẽ bị một thước đập chết ngay.

Cánh cổng lớn dày nặng chậm rãi mở ra, tình huống bên trong cũng từ từ hiện lên trước mắt mọi người.

Một cỗ túc sát chi khí ập đến.

Long sư thúc, Tiết Nguyên Kiền, Tiểu Long tiến lên che chắn bảo hộ Du Thanh Vi.

Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Du lừa đảo!"

Du Thanh Vi quay sang nhìn vào bên trong cổng lớn, cổng đã mở ra được khoảng một mét đủ để nhìn thấy sân bên trong đứng rậm rạp người, quỷ và thi quái!

Ba hàng đầu tiên đứng đầy cương thi lông đen, tiếp đến là một cái ao máu quỷ khí lượn lờ, huyết khí cuồn cuộn. Ao máu có diện tích khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông, nằm đối diện với cổng lớn. Bên trong ao máu là chồng chất thi cốt. Hàng trăm con quỷ từ ao máu bò ra ngoài, đem khoảng đất trống phía sau đám cương thi lông đen lấp đầy.

Phía sau nữa là một dãy bậc thang cao khoảng hai, ba tầng lầu, trên bậc thang đứng đầy thủ hạ của Bạch Thái Hoán mà lúc trước nàng đã gặp qua ở Bạch trạch.

Những tên thủ hạ này trên tay nắm đao dài, toàn thân vẽ đầy bùa chú. Bùa chú được vẽ từ trên trán bọn chúng, dọc theo mặt đi xuống cổ rồi đến tận rốn. Bùa chú này hiện lên sắc vàng, nhờ có phù văn chiếu rọi mà toàn thân bọn chúng hiện lên kim quang nhàn nhạt. Chỉ là bên trong kim quang lại lộ ra một chút màu đen, có vẻ quỷ dị vô cùng.

Đứng ở sau lưng bọn thủ hạ là một ít nam nữ già trẻ, Du Thanh Vi nhận ra không ít gương mặt quen thuộc ở trong đó. Bọn họ đứng thành một hàng trên bậc thang làm cho Du Thanh Vi đột nhiên có cảm giác giống như đang chuẩn bị chụp ảnh gia đình.

Đứng chính giữa đám người là Bạch Thái Hoán, một nhà già trẻ có nam, có nữ, có trẻ con vây xung quanh lão, tổng cộng khoảng hơn ba mươi người. Du Thanh Vi đoán chừng những người này đều là con trai, con gái, con rể, con dâu, rồi cháu chắt gì đó của lão, trừ bỏ Bạch Lĩnh Sơn được đưa ra nước ngoài giữ lại một tia huyết mạch không có mặt thì tất cả đều tập trung đầy đủ. Còn Bạch Lĩnh Khê thì có vẻ hơi thảm một chút, nàng ta bị nhốt trong lồng sắt treo trên cao.

Lồng sắt rất nhỏ, Bạch Lĩnh Khê chỉ có thể co chân ngồi bên trong. Nàng ta ôm chân, ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn, biểu tình tiều tụy.

Du Thanh Vi không biết nên dùng từ ngữ nào để nói về tình trạng hiện tại của Bạch gia. Trên người bọn hắn đều có vẽ bùa, thoạt nhìn có vẻ vẫn còn sống nhưng khắp người lại lượn lờ quỷ khí, khuôn mặt phát xanh, so với quỷ còn giống quỷ hơn. Chỉ có Bạch Lĩnh Khê là còn tốt một chút, giữa trán nàng ta có một nốt chu sa che lại tướng mạo, từ sắc mặt tới xem thì vẫn còn khá tốt, đồ vật hộ thân nàng ta đeo trên người vẫn còn có thể bảo hộ cho nàng ta không bị âm khí và quỷ khí ăn mòn.

Thị lực hiện tại của Du Thanh Vi rất tốt, tự nhiên có thể đem bộ dáng của nàng ta nhìn ra rõ ràng. Trong lúc nàng đánh giá đám người của Bạch gia thì toàn bộ cổng lớn đã được mở hết ra. Nàng nhìn quanh một vòng bốn phía, vẫn chưa thấy bóng dáng của Lý Thái Hưng đâu cả.

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên phá tan bóng đêm: "Thiên địa vô cực, âm dương mượn pháp, Thái Cực vô cực, Càn Khôn sắc lệnh! Phá!"

Du Thanh Vi vừa quay đầu nhìn lại thì nghênh đón một trận gió quét tới, tiếp đó nàng liền thấy một đạo Thái Cực đồ cực lớn khuếch tán ra. Lộ Vô Quy dưới chân đạp một đồ án hình bát quái được tụ từ địa khí, uy phong lẫm lẫm giơ thước phép Lượng Thiên đứng cách nàng không xa.

Một người phụ nữ tóc dài cả người đầy máu tươi đang nằm cách Lộ Vô Quy khoảng bốn, năm mét, quỷ khí trên người bà ta cuồn cuộn dật tán ra ngoài, một lúc sau quỷ khí mới bắt đầu tụ nhập lại trong cơ thể bà ta. Người phụ nữ kia hung ác gào rống, cả người súc thế tựa như muốn nhào lên một lần nữa.

Lộ Vô Quy giơ lên tay trái che mắt mình lại, nói: "Ngại quá, bà không mặc quần áo kìa!"

Du Thanh Vi: "...."

Người phụ nữ kia cũng sửng sốt, bà ta cúi đầu nhìn bản thân mình không mảnh vải che thân, lại nhìn nhìn Lộ Vô Quy, sau đó nhìn sang một đám người đứng gần đó, mặt quỷ một trận xanh, một trận trắng, một trận hồng đan xen thay đổi. Khuôn mặt tinh xảo của bà ta trong chốc lát biến thành xanh mét, trong chốc lát lại biến thành màu đen, cuối cùng chuyển sang đỏ đậm. Bà ta gào rống lên một tiếng kêu thê lương vô cùng.

Lộ Vô Quy nói: "Ây da, bà đừng thương tâm quá, kêu người đốt cho bà một bộ đồ là được ấy mà." Cô đắc ý nói tiếp: "Bà xem quần áo của tôi này, là Du Thanh Vi bỏ tiền ra nhờ người làm xong rồi đốt cho tôi đó, có đẹp không?"

Du Thanh Vi lấy tay đỡ trán, quả thực không nỡ nhìn thẳng! Đang lúc đánh nhau sống chết mà em ấy cư nhiên có thể cùng Vạn Quỷ Quỷ Mẫu thảo luận chuyện quần áo đẹp xấu!

Bạch Thái Hoán rống to một tiếng: "Giết bọn chúng!"

Cương thi lông đen, quỷ và đám thủ hạ của Bạch Thái Hoán nghe lệnh lập tức ùa lên xung phong liều chết.

Ngô Hiểu Ngôn hét lớn: "Bày trận!" rồi dẫn dắt đệ tử của Thượng Thanh Cung giơ kiếm triển khai kiếm trận.

Cẩm Trần đạo trưởng, Dực Di đại sư, Trần Vũ, Giang Vũ Hiên, Mặc Khuynh Triết và những người khác cũng động thủ, đón lấy đám cương thi lông đen, quỷ và đám thủ hạ của Bạch Thái Hoán đang nhào đến. Bạch Thái Hoán vung tay lên, người của Bạch gia liền hướng mấy người Cẩm Trần đạo trưởng vọt tới. Tốc độ của bọn hắn nhanh như quỷ mị, xuất phát sau cùng nhưng lại vọt lên trước tiên, chỉ trong nháy mắt đã đến trước cổng.

Bỗng nhiên, một tiếng thét dài cắt qua trời cao, cỗ hơi thở lệnh người tâm can run rẩy tràn ngập ra ngoài, không khí chung quanh đột nhiên nóng rực lên, phảng phất giống như bọn họ đang ở mùa động lạnh lẽo trong nháy mắt liền bước vào mùa hè nóng đổ lửa. Những con cương thi lông đen hung ác giống như gặp phải thứ gì đó khiến cho bọn chúng vô cùng sợ hãi, sôi nổi lui về phía sau.

Đồng tử trong mắt của Yến Thính Vũ khuếch tán ra, giữa môi lộ ra hai cái răng nanh, cả người nàng ta tản ra một cỗ hơi thở nóng rực, hơi nước trên người cũng bị nhiệt độ của nàng ta làm cho bốc hơi lên. Nàng ta nâng tay chỉ về phía Bạch Thái Hoán, trong miệng phát ra một tiếng thét dài! Những con cương thi lông đen đồng loạt quay đầu, toàn bộ nhào về phía Bạch Thái Hoán.

Bạch Thái Hoán la lên: "Thi yêu!"

Bạch Lĩnh Khê ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về bóng dáng trước cổng lớn, môi đỏ khẽ mở, kinh ngạc hô to: "Thính Vũ!" Nàng ngây ngốc nhìn Yến Thính Vũ lộ ra yêu tướng, không nghĩ tới Yến Thính Vũ sẽ thật sự đến cứu nàng, sẽ vì cứu nàng mà lộ ra bí mật lớn nhất của bản thân mình.