Quy Hồn Tục

CHƯƠNG 102



Ban đêm gió Âm thổi phần phật, lúc gần sáng trời bắt đầu đổ cơn mưa rào kèm theo sấm chớp.

Du Thanh Vi bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc, nàng trở mình dùng chăn che kín đầu rồi tiếp tục ngủ.

Lúc nàng tỉnh lại lần nữa thì trời đã quang đãng, mặt trời lên cao, nàng vệ sinh cá nhân xong xuôi đi xuống lầu thì thấy ba chị em Kim Sa đang nằm liệt trên ghế sofa, bộ dáng vô cùng kiệt sức. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái đánh giá ba chị em nhà này, hỏi: "Tối qua các cô đi với Tả Tiểu Thứ đến Lý trạch phải không, đánh nhau hay gì mà kiệt sức vậy?"

Kim Sa hữu khí vô lực đáp: "Đánh nhau cái con khỉ. Tối qua chúng tôi thấy Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng bận rộn trong ngoài, cài bẫy rập để đối phó Tiểu Lộ. Tôi còn nghĩ có thể bắt được cơ hội cứu Tiểu Lộ một phen, để cô ấy nợ ân cứu mạng này nọ nên ngồi xổm bên ngoài canh me hết sáu tiếng. Rốt cuộc Tiểu Lộ không xuất hiện, trời gần sáng chúng tôi chuẩn bị chạy lấy người thì mưa gió sấm chớp kéo tới, mưa lớn làm nước ngập đường hơn nửa mét. Xe của Tả Tiểu Thứ ủi vào vũng nước bị chết máy, nước tràn cả vào trong xe, mấy chị em chúng tôi ngồi bên trong ngâm người trong nước bẩn, bên ngoài xe thì sấm chớp ầm ầm...." Mấy người các nàng đều là tinh quái tu thành yêu, rất dễ dẫn dụ sét đánh, mỗi khi thấy trời chuyển mưa dông đều sẽ tìm đến chỗ sét không đánh tới để trốn, nhưng sáng sớm này xe chết máy ngay trên đường lớn, bên ngoài xe sét đánh ầm ầm làm cho các nàng co rút trốn trong xe không dám ra ngoài.

Du Thanh Vi ngồi xuống ghế sofa, hỏi: "Cài bẫy rập? Cài bẫy rập gì vậy?"

Kim Sa đáp: "Bạch Thái Hoán bày trận, lấy một ít thủ hạ và con cháu của Bạch gia và Lý gia, cùng với người nhà của mấy gã thủ hạ hôm đó tấn công nhà cô đến làm mồi nhử. Tiểu Lộ nếu giết tới cửa báo thù thì trước tiên tìm mấy người đó đòi nợ, sau đó sẽ bị rơi vào bẫy rập."

Du Thanh Vi nghĩ tới chuyện Lộ Vô Quy bày trò đào nền nhà của Bạch Thái Hoán, nàng mỉm cười nói: "Yên tâm đi, Tiểu Lộ sẽ không có việc gì." Lộ Vô Quy căn bản không nghĩ đến chuyện hiếu thắng phá trận ngay lập tức, em ấy đang kiên nhẫn chậm rãi đào nền nhà người ta a. Nàng hỏi: "Tiểu Thứ đâu rồi?"

Kim Sa chỉ chỉ lên lầu, đáp: "Về phòng tắm rửa đi ngủ rồi."

Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Vậy các cô cũng nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi đi đưa cơm cho tiểu muộn ngốc, các cô cũng đi cùng." Nàng nói xong liền đi lên lầu lấy la bàn, một lần nữa đo lường trắc định phong thủy trong sân nhà, sau đó gọi điện thoại cho Hạ Nhan Hi đặt hàng, nhờ Hạ Nhan Hi đem vật liệu bày phong thủy cục đưa đến nhà cho nàng.

Nhà nàng vẫn có người ở, người đến người đi, cũng nên dọn dẹp một chút.

Nàng gọi điện thoại cho dì Tiền, kêu các nàng quay trở về làm việc.

Hạ Nhan Hi tự mình chọn vật liệu phong thủy, nhìn thủ hạ chất lên xe rồi mang theo người đích thân giao tới cửa cho Du Thanh Vi. Nàng thấy Du Thanh Vi vẫn còn tâm trạng đi dọn dẹp nhà cửa, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nàng đi đến bên cạnh Du Thanh Vi đang cầm ống mực đo đo vẽ vẽ, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần mới mở miệng hỏi: "Em không sao chứ?"

Du Thanh Vi đầu cũng không nâng lên, hỏi lại: "Tôi thì có chuyện gì?"

Hạ Nhan Hi tâm nói: "Vậy ai mới nằm bệnh viện mấy ngày vậy?"

Du Thanh Vi thấy Hạ Nhan Hi mang theo công nhân đến đây để khiêng vật liệu, lập tức không khách khí chỉ huy mấy người công nhân đi đào hố, đem thú phong thủy cần chôn xuống đất thì chôn, đá phong thủy cần đặt ở đâu thì khiêng đặt ở đó, đào kênh dẫn nước, một lần nữa tạo lại Hoàn Long phong thủy cục.

Hạ Nhan Hi ngồi ở dưới mái hiên nhìn Du Thanh Vi vô cùng có tinh thần mà bận rộn, nhớ đến dị tượng tối hôm qua, nàng không khỏi tự hỏi trong lòng: "Em ấy không lo lắng gì cho Tiểu Lộ đại sư sao ta?"

Du Thanh Vi bận việc cả ngày, đem tất cả vật liệu phong thủy bố trí đúng vị trí xong mới nói với Hạ Nhan Hi: "Tối nay cho tôi mượn chút nhân thủ."

Hạ Nhan Hi hỏi: "Nhiều hay ít?"

Du Thanh Vi đáp: "Càng nhiều càng tốt."

Hạ Nhan Hi nói: "Được." Nàng không hỏi Du Thanh Vi muốn nhiều nhân thủ để làm gì, chỉ hỏi: "Mấy giờ?"

Du Thanh Vi đáp: "Mười giờ, chị tới đây rước tôi đi."

Hạ Nhan Hi đồng ý, lúc này mới mang người rời đi.

Du Thanh Vi không chỉ hướng Hạ Nhan Hi mượn nhân thủ mà còn tìm Ngô Hiểu Ngôn kêu nàng ấy gọi ba mươi đệ tử của Thượng Thanh Cung tới.

Yến Thính Vũ tin tức linh thông, nàng ta vừa nghe Du Thanh Vi muốn điều động nhân thủ của Thượng Thanh Cung liền tự mình đi đến Du gia một chuyến. Đi cùng Yến Thính Vũ còn có hai người phụ nữ xinh đẹp, hai người này nhìn có vẻ chỉ lớn hơn Yến Thính Vũ vài tuổi.

Du Thanh Vi cũng nhận thức hai người phụ nữ này, một người là con gái đến tuổi xế chiều mới có của Yến lão gia tử, cũng chính là cô nhỏ của Yến Thính Vũ - Yến Nguyệt Bạch.

Người phụ nữ còn lại lớn lên vô cùng xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, dáng người lả lướt hấp dẫn, nàng mặc áo thun và quần jeans dài bó sát, trên eo đeo một sợi dây thắt lưng thon mỏng. Bên ngoài khoác áo khoác da rộng thùng thình, che lấp bộ phi đao mỏng như lá liễu được dắt bên trong dây thắt lưng. "Liễu phi đao" Mạc Phương.

Du Thanh Vi tươi cười mời ba người các nàng vào nhà, nói với Yến Thính Vũ: "Cái mũi của chị cũng thật là nhạy bén."

Yến Thính Vũ nhún nhún vai, cười đáp: "Đừng nói tôi giống Đông Lai tiên sinh vậy chứ." Nàng ta rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nói: "Tôi sẽ không hỏi em muốn làm gì, tôi chỉ tới đây xem có thể trợ giúp được gì không. Cô nhỏ của tôi và vợ....cô Mạc Phương hiện tại cũng rảnh rỗi nên cùng nhau đến đây."

Du Thanh Vi nói lời cảm tạ.

Yến Thính Vũ vừa mới đến, ngồi chưa nóng ghế thì Quý Lưu Quân và Vị Tầm cũng chạy tới.

Du Thanh Vi nhìn thấy hồ yêu chín đuôi Vị Tầm, trong lòng khá là kinh ngạc. Nàng sửng sốt một lúc mới mời hai người kia vào nhà.

Yến Thính Vũ thấy Quý Lưu Quân đến cũng không ngoài ý muốn, hai mắt nhìn nhìn Vị Tầm, đánh giá qua lại nửa ngày mới nói: "Quý hồ ly, tôi không nghe nói nhà cô có một vị đại mỹ nữ như vậy bao giờ nha."

Vị Tầm vừa bước vào phòng khách liền nhìn quanh xem xét một vòng mới ngồi xuống ghế sofa, nói: "Tối hôm qua tôi thấy Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài bị trói khiêng đi rồi." Giọng nói của nàng ôn nhu dịu dàng, như tiếng đàn thánh thót, lộ ra ý vị làm người say mê dụ hoặc.

Yến Thính Vũ hỏi: "Khiêng đi rồi?"

Du Thanh Vi "Hả?" một tiếng, ngạc nhiên hỏi lại: "Khiêng đi rồi?"

Vị Tầm đáp: "Loạn Hoài còn đỡ, rất có phong độ, nằm thẳng tắp như xác chết để cho đám tiểu quỷ tùy ý khiêng đi. Còn Khôi Tử Tuyển a, kêu cha gọi mẹ khóc la um sùm, bị đám tiểu quỷ mạnh mẽ trói lại khiêng đi."

Yến Thính Vũ kinh ngạc liếc nhìn Du Thanh Vi, nói thầm trong bụng: "Em dám nói việc này không liên quan gì tới em sao?"

Tầm mắt của Du Thanh Vi đảo qua một lượt mấy người ngồi trong phòng khách, đại khái có thể đoán được vì sao mấy người các nàng đều chạy tới đây.

Buổi tối mười giờ, Hạ Nhan Hi đến rước Du Thanh Vi, đi theo nàng còn có hai chiếc xe buýt chở đầy người.

Tiểu Đường cũng thuê tới một chiếc xe buýt chở đạo sĩ của Thượng Thanh Cung.

Du Thanh Vi không khách khí, mời Dực Di đại sư lên xe đi cùng. Hai cha con Long sư thúc, Tiết Nguyên Kiền, Tiểu Đường và nhân thủ của Đà gia, tổng cộng tất cả có bốn chiếc xe buýt, hơn mười chiếc xe tư nhân hợp thành một đoàn xe.

Đội hình đông đảo xa hoa làm cho Yến Thính Vũ cả kinh, nàng ta hỏi: "Đây là muốn làm gì vậy?" Tầm mắt nàng ta dừng lại trên hộp cơm giữ ấm, lại nhìn Du Thanh Vi cõng theo balo, buồn bực nói: "Ngài đây là muốn đi đánh nhau hay là đi giao cơm vậy? Cho dù đi đánh giặc chuẩn bị lương khô thì cũng không cần mang nhiều người như vậy đi?"

Du Thanh Vi đáp: "Đến Bạch Trạch đưa cơm cho tiểu muộn ngốc a."

Yến Thính Vũ cạn lời. Đưa cơm mà cần bày trận hình lớn như vậy sao? Tin Du Thanh Vi mới có quỷ. Nàng ta thực hoài nghi Du Thanh Vi đây là muốn đánh vào Bạch trạch tìm lão già Bạch Thái Hoán liều mạng. Nghĩ tới lão Bạch kia của cải dày như vậy, nếu thật sự đánh nhau thì ba cô cháu yếu ớt nhà nàng ta thật sự không đủ sức chơi, thế là nàng ta vội vàng gọi điện thoại về nhà, kêu ông nội nhanh chóng an bài nhân thủ chờ ở bên ngoài Bạch trạch.

Giọng nói của Yến hội trưởng từ trong điện thoại truyền tới: "Kiểm tra lại cho chắc chắn đã."

Yến Thính Vũ cầm điện thoại, vừa nói vừa bước nhanh ra xe của mình: "Vị Tầm lão hồ yêu ngàn năm đều ra tới, Du Thanh Vi, Hạ Nhan Hi toàn lực xuất động, Bạch trạch nhất định sắp xảy ra chuyện lớn."

Yến hội trưởng nói: "Được rồi, ông sẽ an bài nhân thủ, con hành sự tùy theo hoàn cảnh đi."

Yến Thính Vũ cảm thấy ông nội của nàng nhiều lúc làm việc quá mức cẩn thận, chuyện gì cũng cần phải biết rõ ràng tường tận mới chịu động thủ. Nhưng mà, có rất nhiều chuyện chờ thấy rõ ràng rồi mới hành động thì đã muộn a!

Du Thanh Vi thật không nghĩ tới Yến Thính Vũ và Quý Lưu Quân sẽ trộn lẫn vào chuyện này, đến lúc nàng đi đến bên ngoài Bạch trạch thì thấy nơi này đã đỗ đầy xe. Trần Vũ mang theo Cổ Chính Kinh và Trịnh Kinh Nhân đứng chờ ở ven đường, bên cạnh còn có hai chiếc xe chở đầy người, cách đó không xa đỗ một chiếc xe thể thao mui trần, Mặc Khuynh Triết và Mặc Tình Thiên ngồi trên xe, mấy tay vệ sĩ mặc tây trang đứng bảo vệ xung quanh.

Lúc xe của nàng chạy đến cổng lớn của Bạch gia thì thấy nơi này cũng có mấy chiếc xe đỗ lại.

Giang Vũ Hiên cầm kiếm gỗ đào trên tay đứng trước cổng lớn của Bạch trạch đánh giá một vòng.

Giang Thuần Ninh và cô gái trẻ tên Uông Tiểu Tiên đang chau đầu lại nói nói chuyện phiếm với nhau, bộ dáng vô cùng hưng phấn. Nàng vừa mới xuống xe liền thấy Giang Thuần Ninh phất phất tay với mình, gọi to: "Chị Du." Uông Tiểu Tiên thì một đường chạy như bay đến cạnh nàng, tươi cười đầy mặt chào hỏi: "Chị Du."

Du Thanh Vi không thân thiết gì với hai nàng, chỉ có lần đó dẫn đội đi Quỷ Thị cứu người có tiếp xúc qua mà thôi, luận giao tình thì cơ hồ bằng không.

Giang Thuần Ninh kích động không thôi, nói: "Chị Du, em nghe anh hai nói đêm nay chị sẽ đánh một trận lớn, có phải chị muốn sang bằng Bạch trạch không? Thật tốt quá! Đánh chết cái lão già tai họa kia đi! Tiêu diệt người xấu!"

Uông Tiểu Tiên kéo kéo áo Giang Thuần Ninh, nói: "Bình tĩnh chút nào." Sau đó quay sang nói với Du Thanh Vi: "Chị Du, em đánh tiên phong cho."

Du Thanh Vi nói: "Hai em nghĩ hơi nhiều rồi." Nàng vừa dứt lời thì thấy một chiếc siêu xe chạy tới dừng ở bên cạnh, cửa xe mở ra, Phạm đại sư từ trên xe bước xuống.

Du Thanh ngạc nhiên vô cùng, nói thầm trong lòng: "Sao Phạm đại sư cũng tới đây vậy?" Nàng sửng sốt nhìn Phạm đại sư một hồi lâu, đến khi Phạm đại sư đi đến trước mặt nàng mới hồi phục lại tinh thần, nàng mở lời chào hỏi: "Phạm đại sư."

Phạm đại sư cầm một cái túi xách đưa cho Du Thanh Vi, nói: "Quần áo của Tiểu Lộ đại sư làm xong đã lâu nhưng em vẫn không tới lấy, nên tôi đành đem đến đây, tôi nghĩ đêm nay em thể nào cũng sẽ có mặt ở chỗ này."

Du Thanh Vi ngơ ngác tiếp nhận quần áo Phạm đại sư đưa, nói: "Làm phiền Phạm đại sư rồi." Nàng nhủ thầm trong bụng: "Đây là nháo cái gì nha? Đêm hôm khuya khoắt không ai chịu đi ngủ, toàn chạy tới chỗ này. Phạm đại sư còn cố ý đưa quần áo đến đây nữa chứ!"

Du Thanh Vi cảm thấy mọi chuyện xảy ra đêm nay có chút không thích hợp. Vốn dĩ tối nay Lộ Vô Quy đem Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài đến giao cho nàng, mà Loạn Hoài và Khôi Tử Tuyển biết rất nhiều chuyện của Bạch Thái Hoán, Lý Thái Hưng, chỉ cần hai lão già ấy đầu óc không bị vô nước thì tuyệt đối sẽ không để nàng mang đi Loạn Hoài cùng Khôi Tử Tuyển, nhất định sẽ hợp sức với nhau cứu thoát hai ả. Hai lão già kia làm việc không màng luật lệ nên nàng phải mang theo nhiều nhân thủ để bảo đảm an toàn, không thôi bản thân nàng sẽ thua tiền đi vào.

Nhưng nàng không biết mấy người này nghe phong phanh tiếng gió nơi nào, chẳng biết họ nghĩ gì mà lại đem cả đống nhân thủ đến đây đợi sẵn như vậy.