Quý Cô Lừa Đảo

Chương 3: "Tình một đêm" bỏ trốn



Chỉ bông đùa có mấy câu, người đàn ông lạ mặt đã đồng ý giúp cô đấu giá hai món cô muốn chọn. Nhạc Nhiên Kỳ cũng thật quá bản lĩnh rồi, đến tên người ta còn chưa biết, đã có thể sà vào lòng đối phương như thể đã quen biết từ lâu.

Hai người ngồi cạnh nhau, âu âu yếm yếm. Nếu người ngoài không biết nhìn vào, sẽ cho rằng họ là một đôi. Nếu người vừa chứng kiến mọi chuyện nhìn vào, sẽ cho rằng Nhạc Nhiên Kỳ phóng khoáng dưới mức đạo đức.

Nhưng đạo đức ở đất nước này, rõ ràng còn không bằng cái gọi là tình nghĩa huynh đệ của bọn người hắc bang đó. Nhạc Nhiên Kỳ cô còn một người bà bệnh nặng và một người mẹ tuổi cũng đã cao. Nếu cô khư khư ôm cái đạo đức chết tiệt đó, thì cả nhà cô đã chết đói từ lâu.

Dẫu sao những kẻ Nhạc Nhiên Kỳ đã ra tay cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Bản thân cô cũng không tổn hại đến thanh danh hay sự trong sạch của chính mình. Vậy nên cô không cho rằng việc mình làm là sai, thì cũng không ai có thể quản được.

Món hàng đầu tiên chào sân, chính là viên thạch anh hồng có người thuê cô lừa lấy. Nhạc Nhiên Kỳ thật sự bất ngờ. Thông thường thì trong những buổi đấu giá, các vật phẩm sẽ được lên sàn theo thứ tự trị giá. Ông già đó thuê cô đánh tráo thạch anh hồng, bản thân cô còn nghĩ thứ đó phải quý hiếm lắm, không ngờ chưa gì đã được mang đi đấu giá đầu tiên rồi.

Người đàn ông bên cạnh chỉ cần liếc nhìn đã có thể quan sát được ánh mắt của cô. Anh trầm giọng:

“Thích thứ đó à?”

“Cũng khá thú vị. Tôi chọn đó là món đầu tiên được không?”

Đối phương nhếch mép, chỉ xua tay một cái, thuộc hạ sau lưng đã giơ bảng.

“Một tỷ.” - Giọng nói quyền lực vang lên. Cả khán phòng ngước nhìn người bên cạnh Nhạc Nhiên Kỳ. Giá khởi điểm của thứ này chỉ là năm trăm triệu, anh đã mạnh tay chi một tỷ cho lần đầu?

Một người khác giơ bảng: “Một tỷ mốt.”

“Hai tỷ.” - Người đàn ông lạnh lùng ra giá, cả khán phòng lại được một phen trố mắt. Ngay cả Nhạc Nhiên Kỳ cũng toát cả mồ hôi. Cô định lên tiếng, đối phương liền đặt ngón tay lên môi cô, ra hiệu im lặng.

“Hai tỷ mốt.”

Người đàn ông mặt tỉnh như không: “Ba tỷ.”

Cái giá ba tỷ đã khiến cho cả khán phòng im bặt. Ai cũng biết viên thạch anh hồng này tuy quý giá nhưng không hề đáng tiền đến mức đó. Hơn nữa chẳng phải người của Đàm Long bang cũng lên tiếng muốn mua trước đó trên sàn thương mại đen sao? Người đàn ông này là do quá thừa tiền, hay là vì không cần mạng nữa?

“Ba tỷ! Chốt!”

Đợi đến khi việc đã thành, Nhạc Nhiên Kỳ mới e dè nhìn người bên cạnh.

“Viên đá đó trên sàn thương mại đen cũng chỉ hai tỷ bạc. Thật ra anh không cần…”

“Cô biết sàn thương mại đen? Một thân một mình vào đến buổi đấu giá trên tòa cao nhất của Las Ven, đúng là không tầm thường.”

Nhạc Nhiên Kỳ né tránh ánh mắt đầy hồ hởi của đối phương. Có vẻ như anh ta đã đánh giá cao cô quá rồi.

Cô cười cười, bật hết công suất của chế độ diễn viên đại tài, lập tức đổi chủ đề:

“Rõ ràng, viên đá này không chỉ không đáng ba tỷ, mà Đàm Long bang cũng có ý muốn mua. Không phải anh vì thể hiện bản lĩnh mà đắc tội với bọn họ đó chứ?”

Người đàn ông dùng bàn tay to lớn sờ mặt Nhạc Nhiên Kỳ: “Cô đang lo cho tôi sao? Hay bản thân muốn mua viên đá này, nhưng sợ thế lực của Đàm Long bang nên mới muốn dùng tôi làm bia đỡ đạn?”

Nhạc Nhiên Kỳ cười quyến rũ, bàn tay nhỏ bé đặt lên tay đối phương: “Quý ông của tôi, anh nghĩ nhiều quá rồi. Hôm nay tôi đến đây đúng là có hảo cảm đó.”

Người đàn ông cười hài lòng, lại tiếp tục ngửi mùi hương trên tóc Nhạc Nhiên Kỳ, say mê như sắp nghiện: “Được thôi. Nhìn trúng món đồ Đàm Long bang cũng muốn mua. Tôi thật sự mong chờ đến món thứ hai đấy, để xem đôi mắt hồ ly này tốt đến mức nào.”

Kết thúc buổi đấu giá, Nhạc Nhiên Kỳ vậy mà không đánh vào món đồ quý giá cuối cùng, lại chọn một sợi dây chuyền mang tên “Nước mắt nàng tiên cá.” Đây là món đồ tượng trưng cho tình yêu và sắc đẹp, được không biết bao nhiêu người tranh giành vì muốn dùng làm quà cầu hôn, cuối cùng lại rơi vào tay người đàn ông bên cạnh Nhạc Nhiên Kỳ với giá mười tám tỷ.

Xong chuyện, người đàn ông ôm eo Nhạc Nhiên Kỳ rời đi đầy quyền lực, các món hàng đấu giá đã có thuộc hạ ở lại một tay trao tiền, một tay trao hàng.

Vào đến thang máy, người đàn ông nóng lòng hôn lên vành tai Nhạc Nhiên Kỳ, khiến cô giật hết cả mình.

“Sao vậy, lúc nãy còn mạnh miệng lắm, bây giờ đã biết sợ rồi?”

Nhạc Nhiên Kỳ vẫn đôi môi đỏ mọng quyến rũ: “Tất nhiên là không. Từ trước đến nay, tôi chưa hề biết một chữ “sợ” đó viết như thế nào.”

Đúng lúc này, điện thoại của Nhạc Nhiên Kỳ chợt reo lên điên cuồng. Cô vội vã bắt máy, lại nhìn người đàn ông trước mặt rồi nói với đầu dây bên kia: “Đợi tôi một chút.”

Cô dùng tay bịt đầu loa lại, cũng thành thạo bấm dừng thang máy, bước ra ngoài rồi cáo lỗi với người trước mặt: “Xin lỗi nha, là người nhà tôi gọi đến. Anh cứ xuống sảnh trước đi, hẹn anh ba mươi phút nữa, chúng ta....”

Nói rồi, cô còn không quên hôn gió trước khi rời đi. Cửa thang máy đóng lại, người đàn ông bật cười. Không phải cô ả này vui chơi chán rồi thì liền muốn trốn đi đó chứ?

Anh lấy điện thoại trong túi ra, giọng nói vẫn lạnh lùng và quyền lực như vậy: “Cho bao vây các lối ra của tòa nhà. Nếu nhìn thấy cô gái lúc nãy đi ra ngoài mà không có tôi bên cạnh, lập tức giữ cô ta lại.”

“Rõ, bang chủ!”