Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 141: Thái tử



**Lời tác giả**: bữa ngoáy bút với Chí Kiên, giờ thì ngoáy bút với anh hoàng.

Sự thật thú vị: ban đầu tôi định cho anh hoàng đế dừ một chút, cỡ tuổi cha tuổi mẹ hai bạn Chí Kiên với Thanh Huyên. Tầm U50, sau đó đổi ý, cho anh ấy cỡ ba mấy gần bốn mươi thôi. Chí Kiên với Thanh Huyên đều cỡ 25, 26 tuổi.

____________________

**1**.

Người đàn ông mặc hắc y đưa tôi về biệt phủ của hắn.

Hắn nói ngày mai chúng tôi sẽ khởi hành trở về hoàng cung.

Tôi có chút tiếc nuối, hỏi rốt cuộc mình đã gây ra chuyện gì mà hắn lại không cho tôi ở ngoài chơi nữa.

Hắn ban đầu thì nói không có gì.

Thế nhưng khi bước vào phòng.

Cánh cửa khép lại, bên trong chỉ còn hai chúng tôi.

Người đàn ông mặc hắc y mới đột ngột ôm lấy tôi.

Hắn tì mặt lên đỉnh đầu tôi.

Tôi thấy vai hắn run run.

Giọng hắn cũng run.

Hắn bảo tôi: "Trẫm cứ nghĩ...sẽ không bao giờ được gặp ngươi nữa..."

Mũi hắn nghe như bị nghẹt, hơi sụt sùi.

Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, không hiểu rốt cuộc là tôi đã làm ra chuyện gì.

Nhưng mà người đàn ông mặc hắc y vẫn ôm tôi không buông.

Thế là tôi lấy tay.

Vỗ vỗ lưng cho hắn.

**2**.

Người đàn ông mặc hắc y bế tôi lên giường.

Hắn đè lên người tôi.

Muốn tôi bù đắp cho một tháng qua của hắn.

Tôi không hiểu tôi đã làm gì sai mà hắn đòi tôi bù đắp.

Nhưng tôi biết hắn lại muốn làm cái việc nhột nhột kia.

Thế là tôi ôm lấy cổ người đàn ông mặc hắc y.

Đền bù cho hắn.

**3**.

Cuộc đời này lắm lúc buồn cười.

Chí Kiên, hắn nhớ lại rồi.

Hắn nhớ ra tôi rồi!

Thế nhưng ngay khi đó, chứng mất trí nhớ của tôi lại tái phát, tôi đã đứng ngay trước mặt hắn rồi mà lại ngu ngơ không hiểu gì quay lưng bỏ đi nhẹ nhàng đến vậy.

Bây giờ có nhớ ra mọi chuyện thì cũng chẳng thể làm gì.

Thật buồn cười.

Nhưng đó chưa phải là chuyện buồn cười nhất.

Chuyện buồn cười nhất phải nói tới việc ông trời muốn đùa giỡn tôi.

Cho tôi nhớ lại mọi thứ.

Ngay giữa trận giao hoan cuồng loạn.

Cho tôi biết được người tôi yêu nhất đã nhớ ra tôi...vào ngay thời điểm tôi đang chôn vùi một nam nhân khác trong cơ thể mình

Bao nhiêu thứ dồn lại cùng một lúc.

Tiến ập đến.

Khiến tôi không tài nào tiếp nhận.

Tay chân theo bản năng chống trả.

Nhưng rất nhanh đã bị khống chế.

Cho đến cuối cùng.

Vẫn chỉ có thể cam chịu.

**4**.

Đau đớn trôi qua.

Trong lòng tôi bình yên đến lạ.

Bây giờ thì tôi đã nghĩ thông.

Nên cảm thấy tình hình hiện tại không quá tệ.

Không có việc gì phải hoảng loạn lo lắng ở đây cả.

Chí Kiên đã nhớ lại mọi thứ rồi.

Với tính cách của tên đó, chỉ cần còn một hơi thở, hắn nhất định sẽ đến cứu tôi.

Nhất định.

Sẽ đến cứu tôi.

**5**.

Tây quốc hoàng đế kéo chăn lên che kín bả vai tôi.

Hắn ôm tôi từ phía sau.

Hôn lên gáy tôi.

Hắn hỏi tôi đang ảo tưởng ra viễn cảnh gì thế.

Tôi im lặng không đáp.

Hắn thở dài nói mặc dù hắn rất thích cái kiểu kiên cường của tôi.

Nhưng cũng hơi kiên cường quá mức rồi.

Đã năm năm kể từ ngày Yên quốc diệt vong.

Thái tử Thanh Huyên trên danh nghĩa là đã chết.

Sĩ tử Yên quốc từ lâu đã từ bỏ chuyện phản kháng.

Bây giờ, kể cả khi tôi có thật sự trốn thoát, thì cũng chẳng còn danh phận địa vị gì cả.

Rồi ai chứa chấp tôi?

Chẳng bằng chấp nhận hiện thực, yên ổn ở bên cạnh hắn.

Không phải là tốt hơn sao?

Rõ ràng chỉ cần gạt ký ức qua một bên, tôi liền trở nên thích hắn đến thế còn gì.

"Nếu không có những chuyện kia, thì trẫm tính ra cũng là kiểu người của ngươi đúng không, Huyên nhi."

Vừa nói, hắn vừa đùa giỡn cơ thể tôi.

Tôi dằn xuống tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Tôi nói tôi từ lâu đã không xem tên ngốc thấy chủ liền vẫy đuôi kia là bản thân mình.

Tôi coi như mình bị ma nhập.

Những gì con cún đó làm, không liên quan đến tôi.

Tây quốc hoàng đế im lặng một chút.

Hắn nói tôi bình thường vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn.

Tại sao hôm này lại mạnh miệng thế kia.

Tại sao trong ánh mắt tôi...giống như đang hy vọng, tính toán gì vậy.

"Có phải lại là tên Chí Kiên kia hay không?" Tây quốc hoàng đế hỏi.

Tôi không mở miệng đáp, nhưng cố tình dùng ánh mắt để thay thế câu trả lời.

Tây quốc hoàng đế ngửa mặt nhìn trời, vỗ đùi một cái:

"À đúng rồi...nhìn thái độ của hắn ban nãy, hình như là tỉnh trí lại rồi nhỉ?"

Hắn liếc tôi một cách mỉa mai, xem nhẹ:

"Đừng nói ngươi chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà nghĩ ngợi lung tung chứ!"

Hắn lại nói:

"Ngươi đừng quên, Tây quốc diệt Yên, công lớn là nhờ Chí Kiên của ngươi. Ngày phụ hoàng mẫu hậu ngươi treo cổ, cái tên đó còn cùng các tướng lĩnh Tây quốc ta uống rượu mừng kia mà!"

Tâm trí tôi vô thức lờ đi những lời tên hoàng đế kia nói, những gì tôi có thể nghĩ đến bây giờ là một tương lai tươi sáng tốt đẹp.

"Hắn sẽ đến." Tôi nói.

"Hắn sẽ mang ta ra khỏi đây!" Tôi lại nói.

Tây quốc hoàng đế nhìn sang chỗ khác, nhún vai: "Vậy thì trẫm cho người giết hắn là xong chuyện."

Tôi khúc khích cười.

Tôi nói không được.

Hắn không giết Chí Kiên được.

**6**.

Tôi biết.

Sống với hắn năm năm.

Nên tôi biết.

Tây quốc hoàng đế, so với việc chèn ép, khống chế, khiến tôi khuất phục...

...thì hắn càng thích cưng chiều bao bọc, giả vờ làm một người cha, người anh, hiền từ bao dung trước mặt con cún kia.

Hắn chơi tôi chán xong, có thể bỏ.

Nhưng chơi con cún kia, hắn không chừng có thể chơi đến mãn đời!

Tôi biết hắn sẽ không để tôi chết, càng không để con cún kia chết.

Bởi vậy nên tôi ngắn gọn nhẹ nhàng nói với hắn như thế này.

Chí Kiên mất một cọng tóc, con cún đó mất một cọng tóc.

Chí Kiên chịu một nhát dao, con cún đó chịu một nhát dao.

Chí Kiên bị giam cầm khống chế không có tự do.

Tôi sẽ khiến cho con chó đó cũng không thể đi lại cầm nắm như người thường.

Cơ thể này đã rách nát sẵn rồi.

Nên tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa.

Nếu Chí Kiên có chết.

Thì tôi tuẫn táng cùng hắn.

Còn nếu như hắn để Chí Kiên bình an khỏe mạnh đi lại tự do.

Thì sớm muộn gì hắn cũng đến cứu tôi.

Vậy đó.

Tình hình hiện tại chính là như vậy đó.

Tên khốn hoàng đế dù biết cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Chứ hắn có thể làm gì đây??

Tôi cười.

Cười điên loạn

**7**.

Tôi ngồi dậy, dụi dụi con mắt.

Toàn thân lại ê ẩm, đau thiệt đau, xem ra tôi lại ngất đi trong lúc cùng người đàn ông mặc hắc y làm cái chuyện nhột nhột kia rồi.

Ở ngoài có tiếng ồn, xem ra mọi người đang chuẩn bị hành lý để về cung như lời người đàn ông mặc hắc y nói.

Người đàn ông mặc hắc y đứng ở cửa.

Thấy tôi tỉnh, hắn cho người mang vào một chén thuốc.

Chén thuốc kia đen kịt, mùi nồng đến nỗi xông lên mũi.

Vừa nhìn là thấy khó uống còn hơn loại thuốc lần trước, cái loại uống vào là ngồi thừ người cả ngày ấy!

Thế nhưng người đàn ông mặc hắc y lại bảo tôi uống đi.

Đây là thuốc hắn dày công lệnh cho thái y viện nghiên cứu ra.

Uống vào, bệnh của tôi sẽ khỏi hoàn toàn.

Cũng không lo bị thừ người nữa.

Tôi có thể giống như hiện tại, thoải mái vui vẻ cả ngày, không cần lo lắng buồn khổ bất kì chuyện gì nữa, nhất là những chuyện dư thừa.

Chỉ cần cố gắng uống một lần này thôi.

Tôi nghe xong thì hỏi đồ tốt như vậy sao bây giờ hắn mới lấy ra, báo hại tôi phát bệnh quá trời.

Ánh mắt hắn thoáng buồn.

Lại bảo tôi uống đi.

Thế là tôi cố bịt mũi cầm chén thuốc đưa lên miệng.

Chưa kịp uống thì không hiểu sao hai cái mắt đã tối òm.

**8**.

Tôi ném chén thuốc kia xuống đất.

Tạ ơn trời phật cho tôi tỉnh dậy kịp lúc.

Nếu mà chậm hơn một khắc, thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi liếc mắt Tây quốc hoàng đế.

Hỏi hắn, thứ thuốc kia rốt cuộc là gì.

Tây quốc hoàng đế không trả lời tôi. Hắn giữ thái độ điềm đạm, quay đầu bảo hạ nhân mang thêm một chén thuốc nữa tới đây.

Tôi phản kháng, dù bao nhiêu chén thuốc mang đến đều không thể đổ vào miệng tôi.

9.

Tây quốc hoàng đế chịu thua, xem ra hắn quyết định đợi tôi ngốc đi, hắn mới lại bắt tôi uống thứ thuốc đó.

May sao tôi không có bị biến về làm cái tên ngốc kia.

Nhưng cũng vì vậy mà Tây quốc hoàng đế buộc phải trói tay trói chân tôi lại, ném lên xe.

Xe ngựa di chuyển, tôi nằm bên trong, dù biết là vô ích nhưng vẫn cố vùng vẫy.

Hoàng cung canh giữ vô cùng nghiêm mật, dù Chí Kiên võ công cao cường thế nào cũng khó mà đột nhập vào.

Nếu bây giờ bị mang về, thì không biết năm nào tháng nào chúng tôi mới có thể gặp lại nhau.

Tôi trườn mình đến cửa sổ, dù rằng bị trói chặt đến không cử động được, tôi vẫn giữ suy nghĩ nhảy ra ngoài thoát thân.

Suy nghĩ này thật sự ngu ngốc, nhưng chính là sự phản kháng của tôi cho đến cuối cùng.

Bất thình lình.

Chiếc xe ngựa chở tôi tự nhiên tăng tốc.

Cả chiếc xe đang chạy thẳng, đột ngột rẽ ngang.

**10**.

Tôi thở hồng hộc nhìn xung quanh.

Tôi còn sống.

Chỉ có mỗi cái đầu là hơi đau.

Ban nãy chiếc xe này không hiểu sao lại chợt đổi hướng, khiến xe nghiêng hẳn một bên, cơ hồ chỉ trụ trên một bánh.

Sau đó thì cứ liều sống liều chết mà phóng như bay.

Ngay cả tôi nằm ở trong này cũng không tránh được xốc lên xốc xuống, đầu va vào thành xe, bây giờ vẫn còn đau.

Đúng lúc này thì xa phu bên ngoài đi vào trong.

Hắn hỏi tôi có sao không.

Tôi bị giọng nói quen thuộc làm cho sững sờ.

Người kia kéo khăn bịt mặt xuống.

"Chí Kiên..."

Tôi gọi tên hắn.

**11**.

Sau đêm hôm qua, Chí Kiên bị người của hoàng đế ném vào phòng kho.

Đến sáng này, hắn bị bọn họ lôi vào rừng, xem ra là định xử trí cái mạng của hắn.

May là hắn nhanh trí, nhân lúc hai tên lính kia không để ý mà gạt chân bọn chúng, cướp dao, tự cởi trói.

Sau đó trà trộn giả làm phu xe.

Cố tình chọn chiếc xe tôi bị ném lên mà lái.

Sau đó nhân lúc đoàn người đang thiếu cảnh giác thì bỏ chạy thục mạng.

**12**.

Tây quốc hoàng đế hiển nhiên không để yên cho chúng tôi, rất nhanh đã cử truy binh đuổi theo.

Nhưng Chí Kiên sống ở ngoại ô lâu ngày, so với truy binh, hắn rành rõi địa hình ở đây hơn.

Tôi với hắn cứ thế mà chạy như chết, chạy đến miên man vô tận, một cái chớp mắt cũng cảm như bao năm bao tháng đã trôi qua.

Cho đến khi mặt trời xuống núi.

Chúng tôi đứng trước đồng có mênh mông vô tận.

Ánh chiều tà rơi xuống.

Cả không gian yên tĩnh thanh bình, hoàn toàn không có lấy một tiếng vó ngựa truy đuổi ráo riết.

Tôi lúc này mới hiểu ra.

Chúng tôi thoát rồi.

**13**.

Đã nhiều năm trôi qua.

Nhưng chưa vao giờ tôi hạnh phúc đến như vậy.

Cơn ác mộng bám lấy tôi bao lâu nay.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Tôi ôm chầm lấy Chí Kiên, lăn trên đồng cỏ.

Chí Kiên giữ chặt lấy tôi, hôn lên tóc tôi.

Hắn nói xin lỗi.

"Ta đã hứa sẽ bảo vệ người cả đời. Vậy mà mấy năm nay lại thất tín."

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

Tôi nói không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là kết thúc rồi.

Mọi tai ương gian khổ đều qua rồi.

Và những gì còn lại.

Là tôi và hắn.

Hắn và tôi.

Vậy là đủ rồi.

**14**.

Chí Kiên hỏi tôi muốn làm gì, đi đâu kế tiếp.

Tôi nói tôi muốn quay về cố thổ Yên quốc.

Mặc dù đất đai đã thuộc về Tây quốc.

Nhưng con người, văn hóa, phong tục thì vẫn là Yên quốc chúng tôi.

Tôi muốn quay về, xem người dân sống như thế nào.

Nếu được thì tìm một nơi lưu lại, sống cuộc đời của một bá tánh bình thường.

Một bá tánh bình thường mà thôi.

Mấy năm nay đã đủ để tôi ngộ ra tình cảnh của mình.

Hiện tại chỉ mong một cuộc sống an yên.

Còn những chuyện khác sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Thật sự...sẽ không nghĩ nhiều nữa.

**15**.

Đi càng xa thì kinh thành Yên quốc càng gần.

Mùi vị thức ăn, trang phục, phương ngữ cũng càng lúc càng quen thuộc.

Tôi với Chí Kiên nhìn thấy khung cảnh này, cả hai bất giác trao nhau ánh mắt, mỉm cười.

Sau đó, Chí Kiên đưa tôi đi ăn những món ăn Yên quốc mà đã lâu rồi không được ăn.

Thật sự là nhớ đến mức rơi nước mắt.

Sau khi khói lửa chiến tranh qua đi, chỉ cần vài năm...

Cuộc sống của bách tính chỉ cần vài năm là khôi phục như bình thường.

Giống như chưa có gì xảy ra...

Như chưa có gì xảy ra...

Tôi gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng.

Chí Kiên liền hỏi tôi tại sao lại khóc.

Đồ ăn ngon đến vậy sao?

Tôi không muốn trả lời câu hỏi của hắn.

Nên gật đầu cho qua.

**16**.

Càng đi, khung cảnh càng lúc càng thân quen.

Đến một khúc đường nọ, tôi không cần hỏi người dân xung quanh cũng tự biết đường đi.

Đây là khúc đường năm xưa tôi và Chí Kiên hay cùng nhau trốn ra ngoài thành chơi.

Khung cảnh xung quanh vẫn không khác gì so với trí nhớ.

Hai người chúng tôi cười ra tiếng.

Hắn chỉ tôi phiến đá tôi từng ngồi lên.

Tôi chỉ hắn cái nơi hắn từng đứng múa kiếm.

Hắn lại chỉ tôi bãi cỏ nơi tôi cưỡi ngựa không vững, bị té.

Tôi lại chỉ hắn cành cây hắn thường leo lên hái quả dại.

Bao nhiêu kỷ niệm khi xưa cùng một lúc ùa về, đẹp như mộng.

Chí Kiên cười, nụ cười tựa ánh mặt trời.

Trái tim tôi ấm áp.

Được sống trong khoảnh khắc này, những đau đớn bao nhiêu năm qua xem ra đều không là gì.

Có lẽ những điều tôi trải qua chỉ là thử thách của ông trời đặt ra, xem thử tôi có xứng đáng với hạnh phúc tôi đang có hiện giờ hay không.

Có lẽ sau khi vượt qua những thử thách này, tương lai tôi sẽ bắt đầu tràn đầy nắng ấm.

Tôi sẽ để quá khứ trôi qua.

Và tiến về tương lai.

Tiến về một cuộc sống mới chỉ toàn là hạnh phúc.

Đúng vậy!

Nhất định sẽ là như vậy!!

Lòng tôi nổi trống từng bừng.

Tôi phóng ngựa, háo hức tiến về phía trước.

Chí Kiên cũng lập tức chạy theo tôi.

Và rất nhanh, kinh thành Yên quốc đã hiện ra trước mắt!

Đây là nơi tôi sinh ra, lớn lên.

Là nơi phồn hoa thịnh trị.

Là nơi nhộn nhịp từng bừng.

Nơi tôi gọi là nhà.

Nhưng tất cả những thứ kể trên...

...hiện tại...

...chỉ còn một đống hoang tàn đổ nát, gạch đá chồng lên nhau.

Phía trước cổng thành còn có mấy bộ xương khô treo lơ lửng.

**17**.

Tôi nhớ rồi.

Vào cái ngày định mệnh đó.

Đám cầm thú từng lăng nhục tôi có nói ngoại trừ tôi ra, thi thể của tất cả thành viên hoàng thất đều bị lột sạch quần áo, treo trước cổng thành.

Vậy nên bây giờ mới có mấy bộ xương ở đây...

Tôi chợt nhớ ra, đêm hôm đó tôi cùng Tây quốc nói chuyện, hắn đã nói một câu gì đó.

Tây quốc hoàng đế đã nói gì vậy nhỉ?

Đúng rồi! Hắn đã nói với tôi...

"*Ngươi đừng quên, Tây quốc diệt Yên, công lớn là nhờ Chí Kiên của ngươi. Ngày phụ hoàng mẫu hậu ngươi treo cổ, cái tên đó còn cùng các tướng lĩnh Tây quốc ta uống rượu mừng kia mà*!"

Uống rượu mừng...

Ha ha ha!!!

Uống rượu mừng!!!

Ha ha ha!!!

Tôi ngửa mặt cười to.

Dù là tiếng cười hay nước mắt, đều không kiểm soát được nữa

___________________

**Lời tác giả**: chương sau chương cuối, các bạn top fan đợi thêm tí nữa nhé, hoàn cú này tui quay qua viết oneshot nè.