Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 110: Chương 110: Yên Giấc





CHƯƠNG 110: YÊN GIẤC

Editor: Luna Huang
Mục Trần Tiêu ở một bên kiên nhẫn chờ, thẳng đến Hứa Vân Noãn trấn an được Đào Bảo nhi, lúc này mới căn dặn Úc Khoảnh: “Ngươi tự mình đi tiễn, cẩn thận chút.”

“Vâng.”

Ngồi trên xe ngựa, Hứa Vân Noãn duỗi người, giơ ống tay áo lên che miệng ngáp một cái: “Tôn nhi cảm nhận mệt mỏi không?”

Mục Trần Tiêu nhàn nhạt lắc đầu, dùng lô nhỏ đun nóng trản trà cho nàng: “Sau khi trở về, cô nãi nãi liền sớm đi nghỉ ngơi.”

“Ngày mai Tứ Quý các sẽ khai trương, tối về còn phải tra các nơi noãn bằng một chút, cùng với chuẩn bị xong các loại rau xanh, tối hôm nay sợ là ngủ trễ, cũng may có Hàm Chương bọn họ hỗ trợ, những người này thật sự là dùng rất tốt.”

Hứa Vân Noãn kéo gối mềm qua, ôm vào trong ngực xoa xoa, trong ánh mắt càng phát buồn ngủ.

Mục Trần Tiêu nhìn thấy, trong lòng hiện lên yêu thương nhàn nhạt: “Xe ngựa rộng mở, cô nãi nãi nằm xuống nghỉ ngơi chút trước, chờ đến phủ ta sẽ gọi ngươi.”

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, vỗ vỗ gối mềm trong lòng, cảm giác mình thân là cô nãi nãi nếu không câu nệ tiểu tiết như vậy, có phải tổn hại uy nghiêm của trưởng bối hay không, nhưng là gối ở trong ngực quá mức mềm, mí mắt cũng có chút nặng nề không nghe lời, vẫn là dục vọng trong lòng chiếm thượng phong.

Nàng đặt hơi nghiêng gối mềm vỗ vỗ, sau đó trực tiếp nằm ở bên trên: “Chờ đến phủ, tôn nhi nhất định phải đánh thức ta.”

“Được.” Mục Trần Tiêu trịnh trọng gật đầu.


Xe ngựa đi trên đường, bên tai truyền đến thanh âm cổn động lộc cộc, hơi lay động, Hứa Vân Noãn trầm trầm đã ngủ.

Mục Trần Tiêu lấy phi phong được xếp gọn ở một bên quá, dịch người ta trước, mềm nhẹ đắp lên trên người của nàng.

Gương mặt dán đến lông thỏ mềm mại, Hứa Vân Noãn theo bản năng nhẹ nhàng cọ cọ.
Ngón tay của Mục Trần Tiêu lôi kéo phi phong vừa lúc bị gò má của nàng cọ trúng, nhất thời cứng ngắc ở tại chỗ.

Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi thu ngón tay về, chỉ cảm thấy cả cánh tay đều trở nên nóng hổi, hắn cảm giác mình tựa hồ có cái gì không đúng…

Xe ngựa lộp bộp lung lay một chút, Mục Trần Tiêu chợt phục hồi lại tinh thần: “Xe ngựa chậm một chút.”

“Vâng, công tử.”

Bên trong xe ngựa phá lệ an tĩnh, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhỏ nhỏ của Hứa Vân Noãn.

Mục Trần Tiêu nghe, nghe, bất tri bất giác cũng bị lây buồn ngủ, lấy một cái gối giống Hứa Vân Noãn, tựa vào đó mơ mơ màng màng ngủ mất.

Xe ngựa dừng hẳn, Mục Trần Tiêu bị giật mình tỉnh giấc, thần sắc có chút sương mù.

Hàm Chương tận lực đè thấp thanh âm truyền vào: “Công tử, đã đến nhà.”

Mục Trần Tiêu lấy cánh tay chống đỡ ngồi dậy, từ chân núi Quảng Tương tự đến Mục gia, nhiều lắm cũng liền nửa canh giờ, nhưng là giấc ngủ này vừa ngon vừa ngọt, sau khi tỉnh lại, lại có lại có chút không biết hôm nay là ngày tháng năm nào.


Mục Trần Tiêu giơ tay lên xốc màn xe.

Vọng Thư Uyển.com
Hàm Chương vội vã mang người đỡ hắn ngồi vào xe lăn, muốn vào bên trong xe lấy phi phong, lại bị Mục Trần Tiêu lên tiếng ngăn lại: “Cô nãi nãi đang ngủ, không nên kinh động nàng, trực tiếp chạy xe vào trong Ngưng Thu viện, để Mộ Vũ và Hàn Yên đưa nàng vào.”

“Vâng.”

Một đêm này, Hứa Vân Noãn ngủ cực ngon, sau khi tỉnh táo lại, sắc trời đã sáng rồi.

Mộ Vũ và Hàn Yên bưng chậu nước đi tới, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Hứa Vân Noãn ngồi dậy, giơ tay lên vỗ ót một cái: “Ngày hôm qua sao ta lại ngủ mất…”

“Tiểu thư ngủ say sưa ở trên xe ngựa, nô tỳ bế người xuống, người cũng không tỉnh!”

“Ta hẳn là trễ giờ Tứ Quý các khai trương đi?”

“Vốn muốn sớm gọi người, nhưng là công tử đến đây cố ý phân phó, nói là Tứ Quý các bên kia hắn sẽ đi nhìn chằm chằm, để tiểu thư nghỉ ngơi một hồi.”

Hứa Vân Noãn có chút dở khóc dở cười, ngủ ít một ngày, nửa ngày cũng không có gì, nhưng không nghĩ tới Mục Trần Tiêu lại lưu ý thế: “Mau giúp ta thu thập một chút, ta muốn đi xem Tứ Quý các.”


“Vâng.”

Bên này Hứa Vân Noãn rửa mặt chải đầu, thay y sam, Đinh thẩm cầm cháo chạy tới: “Phản chính đều đã muộn rồi, cũng không lo trễ thêm chút nữa, cô nãi nãi uống chút cháo, làm ấm thân thể, đêm qua thấy người ngủ say sưa, cũng không gọi người dậy ăn cơm tối, hôm nay tất nhiên dạ dày trống trơn.”

“Đa tạ Đinh thẩm.”

Hứa Vân Noãn hạ thủ không lưu tình chút nào với cừu địch, đối với thiện ý, lại hoàn toàn quý trọng và cẩn thận.

Ở Thẩm gia đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã từng lấy một mảnh xám trắng lạnh như băng nhìn toàn bộ thế giới, nhưng sau khi trọng sinh, cùng ba vị gia gia sống lâu như thế, đen tối trong lòng nàng, từ từ bị thân tình nồng hậu bị xua tan, nàng cũng dần dần hiểu rõ ra, trên đời này như cũ có rất nhiều thứ đáng để bản thân quý trọng.

Về phần nơi ô uế như Thẩm gia, chỉ cần sau này triệt để trừ đi, cũng sẽ không để ở trong lòng nữa.

Uống một chén cháo ấm áp, Hứa Vân Noãn ngồi xe ngựa, vội vã chạy tới Tứ Quý các.

Cách còn có hai con đường, xe ngựa liền phải ngừng lại: “Cô nãi nãi, phía trước rất nhiều người, xe ngựa căn bản chạy không qua.”

Vọng thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn vén màn xe lên, nhìn người chen vai thích cánh, không khỏi hơi sửng sờ: “Thế nào trên con đường này hôm nay nhiều người như vậy a?”

“Cô nãi nãi người quên mất, đây cũng là bởi vì Tứ Quý các khai trương a!”

Hứa Vân Noãn hơi sửng sốt: “Nhưng đây cách Tứ Quý các không phải còn hai con đường sao?”

“Nghe nói sáng sớm hôm nay Tứ Quý các còn chưa mở cửa, cửa liền xếp hàng rất dài, may là Đinh Sơn đại ca sớm an bài nhân thủ duy trì trật tự, lúc này mới không loạn gì.”

“Chúng ta đây đi tới nhìn một cái đi.”


Mộ Vũ và Hàn Yên dọc theo đường đi cẩn thận bảo vệ Hứa Vân Noãn, thật vất vả mới đi tới cửa Tứ Quý các, vừa lúc nghe thanh âm to của Đinh Sơn: “Chư vị khách nhân, một trăm người xếp hàng đầu tiên đã được tặng xong, nếu là đến mua thức ăn, mọi người có thể không cần xếp hàng nữa.”

Cửa nhiều người như vậy, có thật nhiều người đều là muốn đến chiếm tiện nghi, đều không khỏi thất vọng.

Còn có một chút người thở phào nhẹ nhõm, hô người bên người: “Các ngươi chớ đẩy, đã hết rau miễn phí để nhận rồi, để những người chân chính mua thức ăn như chúng ta vào đi, bên trong tửu lâu chờ rau xanh để khai trương đó!”

Đám người dần dần tán đi một ít, Hứa Vân Noãn mới bớt thời giờ vào Tứ Quý các.

Đám người Đinh Sơn bận rộn đầu đầy mồ hôi, trên kệ trưng bày trong cửa hàng đã trống hơn phân nửa rồi, không ngừng có hỏa kế từ hậu viện mang rau xanh lên bù vào.

Nhìn thấy Hứa Vân Noãn, Đinh Sơn vội vã phân phó Tôn Bạch: “Ngươi trông chừng trước, ta đi bái kiến cô nãi nãi.”

“Ai, đã biết.”

“Nô tài gặp qua cô nãi nãi.”

Hứa Vân Noãn phát giác hỏa kế chung quanh đều không ngừng đánh giá nàng, trực tiếp mang theo Đinh Sơn lên lầu hai, để tránh khỏi ảnh hưởng mọi người bận rộn: “Đinh chưởng quỹ, vừa khai trương sinh ý thế nào?”

Đinh Sơn lau mồ hôi trên trán một cái, tiếp nhận trà trản Mộ Vũ bưng tới uống một hớp lớn, lúc này mới lên tiếng nói rằng: “Cô nãi nãi là không nhìn thấy, buổi sáng vừa mở cửa, chúng nô tài thiếu chút nữa bị chen ra ngoài. Sinh ý thật sự là quá náo nhiệt, rau bổ sung lên tận ba lần rồi, tuy rằng nô tài còn chưa tính sổ sách, bất quá sáng sớm hôm nay, đã như bán được hai ngày vậy.”

Hứa Vân Noãn cao hứng: “Sổ sách không vội, hôm nay các ngươi khổ cực, buổi tối ta tự mình tới thẩm tra đối chiếu là được rồi, được rồi, tại sao không có thấy Trần Tiêu?”

“Buổi sáng công tử luôn ở, lúc sau Đoan vương điện hạ tới, công tử liền cùng hắn ra cửa.”

“Ta đã biết.”