Quân Sủng Nan Vi

Chương 36



Editor: Ravine

https://www.youtube.com/watch?v=nAmKIJnzx5A

Nhưng Đỗ Ngọc Chương vẫn quỳ xuống, dùng sức dập đầu tạ ơn.

“Thần, tạ chủ long ân!”

“Đỗ khanh hà tất phải khách sáo.” Giọng nói của Lý Quảng Ninh từ đỉnh đầu y truyền đến, hơi men chếnh choáng cũng không che được ác ý lạnh lùng trong đó,

“Đỗ khanh tự hiểu rõ vị trí của bản thân như vậy, vậy mà còn chuốc lấy phiền phức, mất thời gian mười năm tiếp cận trẫm, bò lên trên long sàng của trẫm! Nếu trẫm không thưởng cho ngươi chút đồ tốt, chẳng phải là đã cô phụ ngươi nhiều năm trăm phương ngàn kế bán mình cầu vinh như vậy!”.

Lý Quảng Ninh tựa hồ đã say khướt, thân mình lung lay chếnh choáng. Nhưng đôi mắt hắn lại sáng lên trong đêm đen, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Chương, một chút cũng không chịu dời đi.
“Nếu ngươi cũng tự nhận thức được bản thân chỉ là một món đồ chơi của trẫm, căn bản không xứng được lọt vào mắt xanh của trẫm. Như vậy trẫm muốn chơi đùa đồ vật của trẫm như nào, ngươi cũng không tư cách có nửa câu oán hận. Có phải hay không?”

“Người đâu, vào thay y phục cho đồ chơi của trẫm, trẫm muốn dẫn y đi dạo đêm Đông Hồ!”

Ngay lập tức có mấy cung nhân tiến vào, cầm trên tay chiếc áo bào bằng tơ lụa mới tinh, trên thân áo dùng tơ vàng chỉ bạc thêu lên những đài hoa xanh ngát cùng từng đóa từng đóa thược dược lớn màu hồng và trắng. Bộ y phục không mang sắc trắng thuần khiết, nhưng áo choàng lại thuần màu đen, che đi những đóa hoa trên bào phục. Đỗ Ngọc Chương biết, Lý Quảng Ninh trước đó đã chuẩn bị những thứ này, nên y không thể không đi. Y chỉ có thể xua tan ý nghĩ phải nghỉ ngơi thật tốt, xốc lại tinh thần mặc lên từng chiếc một.
“Quả nhiên là thân mình phú quý. Mặc vào những thứ này, so với áo bào vải trắng trông bắt mắt hơn nhiều.”

Lý Quảng Ninh đánh giá Đỗ Ngọc Chương một phen, đột nhiên đè bả vai y lại. Đỗ Ngọc Chương không hề phòng bị, bị ấn đến ngã ngồi xuống ghế.

Lý Quảng Ninh cúi xuống, dùng ngón tay nâng cằm Đỗ Ngọc Chương, ép buộc y ngẩng đầu lên. Cằm của Đỗ Ngọc Chương bị hắn nâng đến phát đau, chỉ có thể nhìn thấy Lý Quảng Ninh lạnh lùng cười, môi kề sát lỗ tai y.

“Vì vinh hoa phú quý này, đừng nói đến mặt mũi của người đọc sách, ngay cả liêm sỉ cũng đều vứt hết. Đỗ khanh a, ngươi nói không sai, ngươi vốn dĩ không xứng hầu hạ bên người trẫm! Ngươi cũng căn bản không xứng có một phân vị nào ở trong lòng trẫm!”

Đỗ Ngọc Chương cả người run rẩy nhắm mắt lại. Lý Quảng Ninh lại không chịu buông tha y. Hơi thở của hắn phả vào lỗ tai của Đỗ Ngọc Chương, nghiến răng nghiến lợi quát lớn,
“Mở to mắt ra nhìn trẫm! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Trẫm chẳng qua cũng chỉ là xem khuôn mặt này của ngươi không tồi, còn có thể khiến trẫm sinh ra mấy phần hứng thú! Đỗ khanh, gương mặt hồ ly mị hoặc này của ngươi, chính là yêu nghiệt trời sinh, chỉ xứng hầu hạ trẫm! Trẫm sao có thể thích ngươi! Trẫm đã hưởng thụ ngươi như vậy, nếu không thưởng chút tài vật cho ngươi, không cho ngươi chút ăn mặc quý phái khiến người ngưỡng mộ, làm sao xứng với bộ sinh ra túi da trời sinh này của ngươi?”

Lý Quảng Ninh có lẽ đã thực sự say. Hắn dùng sức kìm chặt bả vai Đỗ Ngọc Chương, lảo đảo kéo y ra khỏi phòng. Đỗ Ngọc Chương dưới chân yếu ớt, chỉ cảm thấy có một sức lực mạnh mẽ lôi kéo y đi về phía cửa.

“Bệ hạ! Đừng…… A!”

Đỗ Ngọc Chương mất thăng bằng, đập đầu vào thành kiệu. Vật liệu gỗ cứng phát ra âm thanh nặng nề. Y cố nén đau đớn, quỳ xuống nói,
“Bệ hạ, mời người đi trước một bước. Vi thần gọi người chuẩn bị kiệu.”

Lý Quảng Ninh ngắn ngủi cười một tiếng.

“Vì sao phải chuẩn bị kiệu?”

“Thần……”

“Để trẫm nghĩ xem. Đỗ khanh, ngươi đi theo sau kiệu đến Nam Hồ, thế nào?”

Đỗ Ngọc Chương mở to hai mắt, nhìn Lý Quảng Ninh không thể tin được. Nam Hồ cách tướng phủ hơn mười dặm, đi bộ đến đó phải mất ít nhất hai ba canh giờ (bốn đến sáu tiếng O.O)! Nếu Đỗ Ngọc Chương đi như vậy, phải đến hừng đông mới tới được!

“Hoặc là, ngươi cứ ngồi trong hoàng kiệu của trẫm, hầu hạ trẫm cho tốt. Trẫm ban cho ngươi một ân huệ, để tất cả mọi người đều biết, trẫm có bao nhiêu sủng hạnh ngươi!”