Quân Sủng Nan Vi

Chương 30



Editor: Ravine

Đỗ Ngọc Chương bừng tỉnh từ một hồi ảo giác kia, tâm trí đã bình tĩnh trở lại. Y nghĩ về quá khứ, lại nghĩ tới hiện tại —— y nghĩ, y đã vĩnh viễn mất đi vị “Ninh ca ca” mà y yêu ấy.

Vị quân vương thiếu niên hỉ nộ vô thường, hung bạo vô độ trước mắt này, căn bản không phải là người y yêu.

Nghĩ đến đây, y đột nhiên cảm thấy, dù chính mình không sống được bao lâu, cũng xem như là chuyện tốt.

Đỗ Ngọc Chương yên lặng quỳ trên mặt đất. Nếu may mắn, cứ như vậy lẳng lặng quỳ trong mấy canh giờ, ngày hôm nay coi như thoát.

Quỳ được một lúc, chợt có một bàn tay đưa ra chạm vào má y. Những đầu ngón tay khớp xương rõ ràng của Lý Quảng Ninh lướt trên mặt y, thỉnh thoảng lại xoa bóp vài cái.

Đỗ Ngọc Chương không dám trốn. Ngón tay lướt đến giữa môi y, đột nhiên thọc vào. Đỗ Ngọc Chương nếm thử mùi máu tanh, ngay sau đó đầu lưỡi chạm vào vết thương có dấu răng.
“Vừa rồi ngươi cắn trẫm rất đau.”

Lý Quảng Ninh vuốt ve đầu ngón tay lên đầu răng y, từng chút một khuấy động hàm trên và đáy lưỡi. Hắn chọc rất sâu, Đỗ Ngọc Chương có chút buồn nôn.

“Ư……”

“Khó chịu sao?”

“Không…… Thần không khó chịu……”

“Không khó chịu…… Hay không dám khó chịu?”

“……”

“Làm tâm tình trẫm sảng khoái rồi hôm nay trẫm tạm tha cho ngươi.”

Đỗ Ngọc Chương đương nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Lý Quảng Ninh. Y muốn đứng dậy, nhưng quỳ đã lâu khiến hai chân hoàn toàn chết lặng, đầu gối đau như bị kim đâm. Y chân cong mềm nhũn, thân thể ngã sang một bên.

Ai ngờ, y không bị rơi xuống mặt đất lạnh băng mà được một đôi một đôi cánh tay cường tráng vây lấy, trực tiếp ngã vào lồng ngực đế vương.

“Bệ hạ?”
【 lược 】

(đoạn nào tác giả ghi 【 lược 】 tức là đoạn ấy là cảnh H nhé :v)

“Sao nào, quỳ lâu như vậy, ngay cả đứng cũng không vững rồi?”

Lý Quảng Ninh hừ lạnh một tiếng,

“Thân thể như vậy, còn muốn đi nơi biên quan hoang dã cái gì. Đỗ khanh, ngươi thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Đỗ Ngọc Chương mím môi. Lý Quảng Ninh vẫn luôn suy nghĩ mọi cách khiến y từ bỏ ý định đi đàm phán biên quan.

Nếu Lý Quảng Ninh biết được bệnh tình của mình, chỉ sợ tiến trình đàm phán vừa mới khởi sắc lại sẽ bị hủy hoại. Lý Quảng Ninh nhất định sẽ lấy đây làm lý do để từ chối không cho y chủ trì hợp đàm!

“Đang đợi cái gì?”

Giọng nói của Lý Quảng Ninh vang lên từ trên đỉnh đầu, mang theo sự không hài lòng, “Nên làm như nào, còn phải để trẫm dạy ngươi sao?”
【 lược 】

Hít thở không thông khiến lồng ngực đau đến nghẹt thở, khí tức dâng trào không chỉ là hơi thở của Lý Quảng Ninh, mà còn là mùi máu!

Không xong……

Đỗ Ngọc Chương cả người phát run, đầu ngón tay cào trên mặt đất, máu từ kẽ móng tay chảy ra. Y không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin —— nhưng Lý Quảng Ninh làm sao có thể để ý tới lời cầu xin của y?

Đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn, cuối cùng Đỗ Ngọc Chương cũng không chịu được nữa. Đôi mắt y mờ đi, hai bên thái dương đau nhói. Cơn đau thấu trời nhưng lại không ai có thể cứu được.

Không biết sau bao lâu, Lý Quảng Ninh mới hết hứng thú. Đỗ Ngọc Chương gục trên mặt đất, há miệng thở hổn hển. Cổ họng khàn khàn rung động, y liều mạng thở dốc, thế nhưng tình trạng nghẹt thở không được cải thiện chút nào!
… Thuốc của Trịnh thái y …… Ở đâu…… Thật là khó chịu…… Ai tới cứu ta……

Nhưng không có ai tới cứu y. Đỗ Ngọc Chương mồ hôi tuôn như suối, liều mạng dùng sợi khí lực cuối cùng mò mẫm trên mặt đất, rốt cuộc tìm được lọ thuốc kia. Y run run rẩy rẩy mở nắp lọ, thuốc viên rơi vãi đầy đất.

Đỗ Ngọc Chương không có cách nào gượng dậy được. Cả người y nằm trên mặt đất, đầu ngón tay liều mạng hướng về phía trước, đúng lúc y sắp chạm tới thuốc cứu mạng để giảm đau—— ——

Viên thuốc ấy bị hai ngón tay có khớp xương rõ ràng cầm lên.

“Đỗ khanh?”

Trong tai nổ vang, thanh âm nghe được cũng sai lệch. Đỗ Ngọc Chương vậy mà từ trong giọng điệu của Lý Quảng Ninh lại nghe nhầm ra sự nôn nóng.

—— nhưng y biết chuyện này không thể. Sự dịu dàng và lo lắng của bệ hạ trước giờ vẫn luôn chỉ dành cho bạch nguyệt quang bên kia. Thậm chí trước kia y còn cho rằng Ninh ca ca đối tốt với y, đều chỉ là do y có bóng lưng tương tự người kia thôi.
(dduj con tôi ná thở rồi lo lắng cái gì? :) )