Quán Rượu Nhỏ Yêu Nhau

Chương 10



Đúng sáu giờ, hôn lễ sắpbắt đầu, Thư Dực phủ lên mình lễ phục cô dâu trong mơ, lễ phục hiển nhiên là đãđặc biệt sửa lại theo dáng người nhỏ nhắn của cô, cực kỳ vừa vặn. Nhà tạo mẫutóc đến giúp cô làm tóc, trang điểm thật xinh đẹp.

Bên ngoài, khách khứa ồn ào náo nhiệt, Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh đỡ rượu,Thư Dực thì ở trong phòng lấy điện thoại gọi cho Phương Ngải, nhưng Phương Ngảitắt máy, liên lạc không được.

Thư Dực lo lắng, cô có rất nhiều lời muốn nói cùng Phương Ngải, cô hi vọngPhương Ngải tới tham gia hôn lễ.

Chợt có người gõ cửa, cô mở cửa ra, thấy Hàn Chấn Thanh nhìn cô mỉm cười, anhmặc lễ phục ba lớp, anh tuấn mà mạnh mẽ.

"Chuẩnbị xong chưa?"

"Ừ."Thư Dực mang giày cao gót vào.

"Manggiày cao như vậy sao? Cẩn thận ngã đó." Anh nhíu mày, muốnThư Dực khoác tay mình.

"Tạisao vẫn chỉ cao tới bả vai anh vậy?!" Thư Dực nhụt chí,thân thể của hai người chênh lệch quá xa.

"Đithôi." Hàn Chấn Thanh ha ha cười, véo má cô một cái.

Đi tới cuối hành lang, dưới ánh đèn sáng rực, toàn bộ khách khứa đều nhìn vềphía bọn họ, Thư Dực khẩn trương đến thở không nổi.

Cô trong lòng kích động: "Tóc em có bị tuột ra hay không? Trang điểmcòn OK không? Lễ phục có kéo hết hay chưa?" Bước chân cô cứngngắc, đi bên cạnh Hàn Chấn Thanh tư thế hiên ngang, a... Áp lực quá to lớn.

Hàn Chấn Thanh vẫn duy trì nụ cười, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, em cực kỳ xinhđẹp."

"Emcảm thấy sắp té ngã rồi." Cô rất ít đi giày cao gót, thếnày giống như đi bằng mũi chân vậy, rất không quen, trong đầu bắt đầu tưởngtượng đủ loại tư thế ngã xấu hổ.

"Cóngã cũng không sao, dù sao anh cũng sẽ đỡ em." Hàn Chấn Thanhbước chậm lại.

Thư Dực liếc anh một cái, anh đang nhìn thẳng về phía trước, bước chân vữngvàng, không có hốt hoảng lúng túng giống như cô.

A, thật hạnh phúc, có anh che chở cho cô.

Đến cửa hội trường, pháo giấy cùng băng lụa màu tung bay, khách khứa vỗ tayhoan hô, Hùng Bảo Bảo nhảy lên trên ghế huýt gió, Đàm Hạ Thụ hướng dàn nhạc radấu, âm nhạc vang lên, cô dâu chú rể lúc này mới xuất hiện.

Thư Dực nở nụ cười, những người này vừa thân thiết lại nhiệt tình, bọn họ thànhtâm chúc phúc cho cô. Ở giữa mọi người vây quanh, bọn họ đi đến sân khấu.

Hôn lễ tiến hành thuận lợi, mọi người vui mừng nâng ly. Đến thời điểm quantrọng, cô dâu chú rể trao đổi nhẫn cưới. Hiện trường nhất thời yên tĩnh lại đểchứng kiến thời khắc lãng mạn này.

Người chủ trì: "Bâygiờ, xin mời chú rể đeo nhẫn cưới cho cô dâu!"

Hùng Bảo Bảo phụ trách chụp ảnh, nhảy cả lên ghế mà “tác nghiệp”.

Hàn Chấn Thanh nâng bàn tay nhỏ bé của Thư Dực lên, giúp cô đeo nhẫn.

"Chờmột chút!" Hùng Bảo Bảo đột nhiên kêu to: "Lấy ghế, cô dâu quáthấp." (~^^~, bỉ ổi quá, sao lại dìm hàng nữ chínhnhư thế)

Xôn xao ~~

Mọi người giật mình cười, Hàn Chấn Thanh lườm Đàm Hạ Thụ, Đàm Hạ Thụ vội vàngkéo Hùng Bảo Bảo, Thư Dực thì xấu hổ mặt đỏ bừng.

"Nóichuyện đừng thẳng thắn quá như vậy!" Đàm Hạ Thụ nhẹkhiển trách Hùng Bảo Bảo.

Hùng Bảo Bảo cãi lại: "Có làm sao? Chiều cao chênh lệch quá nhiều, chụp ảnhkhó coi lắm."

"Ai,anh bị em làm tức chết mất."

"Anhnói cái gì?" Sắc mặt người đẹp trầm xuống, nắm đấm chuẩn bị.

Nguy hiểm! Đàm Hạ Thụ nhếch miệng, hé ra hàm răng trắng. "Anh nói em đặc biệt ngaythẳng, không hổ là vợ yêu trong lòng anh."

Mọi người phá ra cười, người chủ trì vội hoà giải, ồn ào một trận, cuối cùngghế cũng được đưa tới.

Thư Dực đỏ mặt, bước trên ghế, vươn tay ra, Hàn Chấn Thanh cầm tay cô, đeo nhẫnvào.

"Đóđó!" Hùng Bảo Bảo nhảy lên bàn, bấm máy ảnh khôngngừng. Hạ Thụ đỡ lấy hai chân vợ, sợ cô ngã sấp xuống.

Trên sân khấu, Đinh Thư Dực nhìn nhẫn kim cương trên ngón tay, mắt ươn ướt.Nhân viên đưa tới một chiếc nhẫn khác, Thư Dực giúp Hàn Chấn Thanh đeo lên.

"Chúcmừng hai vị, chúc hai người vĩnh viễn tắm trong bể tình!"Người chủ trì vỗ tay, dàn nhạc tấu lên, khách khứa đồng loạt hoan hô, Hùng BảoBảo kêu to - "Tốt, một kiểu nữa nào!"

Cô dâu chú rể lúng túng, khách khứa cười ồ lên. Đàm Hạ Thụ đau đầu, ai ~~ mặckệ, anh buồn bực uống rượu, quyết định mặc kệ bà xã giương oai.

Đang lúc mọi người kích động, Thư Dực cúi đầu, chỉ lo mở to mắt nhìn lồng ngựcHàn Chấn Thanh. Thực xấu hổ!

Hàn Chấn Thanh nâng mặt cô lên, cô giật mình nhìn cặp mắt đen kia, chỉ cảm thấyý loạn tình mê. Anh cúi đầu xuống, hơi thở của anh nhẹ lướt qua môi, cô hưngphấn run rẩy, tim đập như nổi trống.

Anh bao phủ miệng của cô, say đắm hôn môi. Hai tay vững vàng ôm lấy mặt cô, chocô sức mạnh, khiến cô quên đi sợ hãi, cũng quên cả e lệ.

Một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, mọi người đánh trống reo hò, Hùng Bảo Bảocười to.

Dạ dày Đinh Thư Dực như bị thiêu đốt, đầu óc cũng mơ hồ, cái miệng ấm áp củaanh, đoạt đi ý thức cùng lý trí của cô. Cô chìm đắm trong nụ hôn nhiệt tình,cũng ôm lấy anh.

Bên kia có đứa trẻ làm đổ Champagne, khóc váng lên, cô không nghe thấy. Đằngtrước Hùng Bảo Bảo cười to, khách khứa bàn tán rối rít, cô cũng không nghethấy. Cô chỉ nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, cảm giác được hô hấp củaanh, nụ hôn của anh, tình cảm ôm ấp trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng có thểbộc lộ.

Lát sau, anh rời khỏi môi cô, cô dâu mới hai mắt ẩm ướt. Anh xóa đi nước mắtnơi khóe mắt cô, mỉm cười tuyên bố: "Anh yêu em, Thư Dực."Bọn họ trao đổi lời tuyên thệ.

"Emcũng yêu anh, mãi mãi." Thư Dực ngọt ngào cười nói.

Đám đông vỗ tay, người chủ trì tuyên bố hôn lễ hoàn thành.

"Hiệntại chúng ta mời cô dâu tung hoa!"

Một đám con gái độc thân biểu lộ tỉnh táo, hai tay âm thầm chuẩn bị, Thư Dựcgiơ cao bó hoa cô dâu, đang muốn ném xuống thì trông thấy một thân ảnh quenthuộc đang kéo va li xông vào hội trường.

"PhươngNgải?!" Cô kêu lên một tiếng, hoa cô dâu cũng theo đóném đi.

Vật gì vậy?! Phương Ngải giật mình, nhìn một bó hoa bay thẳng tới, bịch, rơivào giữa mặt cô.

"A~~*○◎*%..."Phương Ngải tuôn ra một chuỗi lời thô tục vô cùng đặc sắc bằng tiếng Anh.

"Thựcxin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Thư Dực bị HànChấn Thanh ôm ở trong ngực, vội vàng nói xin lỗi với Phương Ngải.

"Chịbiết em căm ghét chị mà!" Phương Ngải xoa xoa hai mắt.

"Emkhông phải cố ý, thật đó! Em gọi điện thoại cho chị mãi, chị đều không tiếp...em đã nghĩ chị không tới, em..."

Phương Ngải gầm nhẹ: "Em cố ý, dùng hoa đánh chị, em thật là âm hiểm."

Những người bên cạnh đều cười, đâu có người nào trông thấy hoa cô dâu mà khôngtiếp, còn đứng sững sờ để cho hoa đập vào mặt?

"PhươngNgải ~~" Thư Dực ôm lấy Phương Ngải. "Phương Ngải... Ô ô...Cám ơn chị... Cám ơn chị... Phương Ngải..."

"Đượcrồi được rồi, đừng khóc." Phương Ngải muốn đẩy cô ra,nhưng Thư Dực lại ôm chặt không tha. Phương Ngải hướng Hàn Chấn Thanh nháy mắt,Hàn Chấn Thanh mỉm cười, kéo Thư Dực ra.

"Nếukhông nhờ chị, em không biết còn có thể ngu ngốc bao lâu nữa..."

"So-"Phương Ngải giang hai tay, thực kiêu ngạo nói: "Xem như em may mắn, cóngười bạn thông minh như vậy!"

Đàm Hạ Thụ cùng Hùng Bảo Bảo kêu bọn họ ngồi vào dùng bữa. Hiểu lầm đã tiêutan, không khí vui vẻ, Phương Ngải nếm mấy món ăn, xem thời gian, nâng ly mờirượu cùng mọi người, sau đó đứng dậy cáo từ. "Khách hàng ở New Yorkđang thúc giục tôi trở về, mọi người từ từ ăn, tôi phải ra sân bay rồi."

"Emtiễn chị ra ngoài!" Thư Dực xách va li, kéo lấy Phương Ngải.

Phương Ngải cười nói: "Đâu có cô dâu nào lại rời tiệc trước?"

Vậy sao? Thư Dực nhìn về phía Hàn Chấn Thanh, anh cười gật gật đầu, muốn cô yêntâm tiễn Phương Ngải.

Bên ngoài quán rượu, Phương Ngải cùng Đinh Thư Dực đang mặc lễ phục nói lời từbiệt.

"Emvào đi thôi, mặc như thế đứng bên ngoài rất kỳ quái."

"Chịkhông thể chờ mấy ngày nữa mới đi sao?" Thư Dực hai mắthồng hồng, không nỡ để Phương Ngải đi.

"Tiểuthư, chị đã đợi đủ lâu rồi, dù sao vẫn phải kiếm tiền nữa chứ?"Phương Ngải véo mũi cô. "Khóc đến hỏng hết lớp trang điểm rồi."

"Thựcxin lỗi, chị đối với em tốt như vậy, em lại cáu kỉnh với chị, hiểu lầm chị."

Phương Ngải chẳng muốn nghe những lời này, cô tinh nghịch ghé vào bên Thư Dựcnói: "Emcó biết đêm tân hôn phải làm cái gì không?" (~^^~ mọi ngườicó ai biết không?)


Thư Dực đỏ mặt.

Phương Ngải càng cố ý hù dọa cô: "Nếu phải cởi hết sạch..., áo ngực ma thuậtcủa em sẽ vô dụng rồi~~"

Thư Dực xanh cả mặt, Phương Ngải thấy thế, cười ha ha, xách hành lý đi ra đónxe. Xem ra, đêm nay Hàn Chấn Thanh lại phải chịu khổ rồi, Thư Dực nhất định sẽphát huy vô cùng nhuần nhuyễn bản tính cây nấm (rụt rè, nhút nhát) của mình.

.....

Trên độ cao mấy vạn thước, trong khoang thương nhân của máy bay, Chu PhươngNgải nhìn ra cảnh sắc phía xa ngoài cửa sổ. Tưởng tượng ra đêm tân hôn của ThưDực, ha ha, khẳng định rất đặc sắc! Thư Dực ngay cả lúc thay quần áo ở nhà cô,đều không cho cô nhìn thấy, huống chi là Hàn Chấn Thanh! Tưởng tượng đến bộdáng hoảng sợ của đứa ngốc kia, Phương Ngải liền cảm nhận được khoái cảm khiđùa dai, cô mỉm cười, tâm tình đặc biệt tốt.

"Dườngnhư cô rất cao hứng." Người đàn ông vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnhPhương Ngải đột nhiên mở miệng.

"Phải"Phương Ngải quay đầu đánh giá người đang mặc âu phục đen bên cạnh, anh ta ướcchừng hơn ba mươi tuổi, mang kính mắt viền vàng, mũi cao thẳng, đường nét sâusắc mà nghiêm túc, làm cho người khác có cảm giác anh ta lãnh khốc vô tình.

Phương Ngải đoán anh ta có lẽ là người làm ăn, có thể là muốn đi đâu họp hànhgì đó.

Mới nãy, anh ta vẫn luôn chăm chú vào tạp chí tài chính kinh tế, lúc này cặpmắt kia ngược lại rất không lễ độ nhìn thẳng vào cô. Nếu là người phụ nữ bìnhthường, khi bị ánh mắt sắc bén như vậy nhìn chòng chọc, nhất định sẽ ngượngngùng cúi đầu, hoặc di dời tầm mắt. Nhưng Phương Ngải cũng không phải là phụ nữbình thường, cô khiêu khích, nhướng mày hỏi: "Anh đã nhìn đủ chưa?"

Anh ta mỉm cười, nụ cười đó làm cho Phương Ngải nghĩ đến 007 trong phim ảnh,khêu gợi mà xấu xa. Bọn họ cũng luôn cười vừa tà ác vừa gợi cảm như vậy, nhưngmột giây sau đã lại giết mình rồi!

"Tôihôm nay gặp may mắn." Anh ta nói.

"Hử?"

"Ngồicùng một chỗ với cô gái xinh đẹp như vậy."

Phương Ngải phóng khoáng đáp: "Cám ơn đã khen ngợi."

"Cóchuyện gì tốt sao? Cô cứ mỉm cười mãi."

"Đêmnay bạn thân của tôi kết hôn."

"A?Đây thực là chuyện đáng chúc mừng." Anh ta gọi tiếpviên hàng không tới, muốn kêu Champagne, sau đó hướng Phương Ngải nháy mắt."Chúngta cùng chúc mừng."

Được rồi, đính chính một chút. Hiện tại anh ta cười đến phong độ như vậy, lạicòn mới ca ngợi cô, cô nên sửa lại cái liên tưởng về người xấu của mình. Anh tabây giờ giống như diễn viên diễn vai 007, James Bond.

Dáng vẻ anh ta nhìn cô, tựa như vẻ mặt khi James tính kế phụ nữ. Phương Ngảicũng hướng anh ta nháy mắt, giống như Marilyn Monroe, cười đến là ngây thơtrong sáng.

"Được,chúng ta đi cạn ly." Dám cua mình, liền cho anh chết thật khó coi.

Rượu đưa tới, anh ta giúp Phương Ngải rót đầy, bọn họ nâng ly nhìn nhau.

Anh ta nói: "Chúcbạn của cô tân hôn vui vẻ."

"Chúcbọn họ trăm năm hảo hợp."

Cụng ly, ly rượu trống rỗng, anh ta lại rót đầy, lại nâng ly, đôi bên lại nhìnnhau.

"Lầnnày chúc mừng cái gì?" Phương Ngải hỏi.

"Chúctôi ly hôn vui vẻ." Anh ta nở nụ cười.

"Hả?"Phương Ngải sửng sốt, không nghe lầm chứ?

"Buổisáng hôm nay, tôi vừa xong xuôi thủ tục ly hôn, vậy không phải thực thú vị sao?"

"Gạtngười?" Phương Ngải cảm thấy anh ta đang dọa người.

Anh ta nhướng mày, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn, ném vào ly rượu của cô."Nhẫnkết hôn của tôi đó." Nhẫn kim cương chìm nổi trong ly rượu màu hổphách, anh ta nói: "Tặng cô."

"Anhđiên à?" Phương Ngải trợn mắt nhìn ly rượu, nhẫn kimcương trong ly sáng bóng biểu thị công khai giá trị của nó. Đáng thương, anh takhông phải vì ly hôn nên loạn óc rồi chứ, tặng người xa lạ nhẫn kim cương?!

Phương Ngải móc cái nhẫn kim cương ra. "Cầm lấy đi!"

Anh ta nhấp một ngụm Champagne, không có ý định thu hồi nhẫn, chỉ là cười liếcnhìn cô.

"Vẻđẹp của cô, đáng giá chiếc nhẫn này."

Hiện tại, James Bond lại biến thành đồ xấu xa rồi, nhìn nụ cười tà mị này,khiến cho cô kinh tâm động phách... Kỳ lạ, tại sao cặp mắt kia lại làm cho côtrong lòng nhộn nhạo? Chẳng lẽ có cái gì đã phát sinh sao? Chẳng lẽ cô cũng cókỳ ngộ?

Trong khi Chu Phương Ngải đang bận rộn cùng James Bond chiến tranh mị lực, dướibầu trời đêm, trong một căn hộ, Đinh Thư Dực đang trốn trong phòng tắm khôngdám ra đi.

Bên ngoài, Hàn Chấn Thanh đã đem vật phẩm trong hành lý của cô lấy ra sắp xếpxong. Quần áo của cô treo trong tủ của anh, giày của cô đặt bên cạnh giày củaanh, trên bàn máy vi tính của cô dựa vào của anh. Tốt, một giờ trôi qua, cô dâumới của ảnh vẫn chưa có tắm rửa xong.

Vì vậy anh lại đi chuẩn bị đồ ăn khuya, trong hôn lễ khách khứa quá đông, bọnhọ đều không có cơ hội lấp đầy bụng. Hàn Chấn Thanh chuẩn bị đồ ăn xong, cô dâucủa anh vẫn không thấy bóng dáng.

Thế này thì quá khoa trương rồi, anh liền đi gõ cửa phòng tắm. "Nước không đủ nóng sao?"

"A?Không rõ!" Thanh âm cô khẩn trương.

"Rấttốt, anh còn tưởng em đã chết cóng ở bên trong rồi."Cô không phải là khẩn trương đến mức không dám đi ra chứ? Hàn Chấn Thanh suynghĩ.

Thư Dực ở một bên kêu to: "Em sắp xong rồi."

Sắp xong... mới là lạ!

Trong phòng tắm, Thư Dực trợn mắt nhìn chính mình trong gương. Ô... Không có áonâng ngực, thật quá nhỏ. Thực nản quá, bọn họ rốt cục kết hôn rồi, đêm nay phảingủ ở cùng một chỗ, trời ạ! Sắc mặt Thư Dực xanh lét, anh sẽ nhìn thấy thân thểcủa cô, thân thể thiếu sức hấp dẫn của cô?

Trời ạ ~~ mới tưởng tượng thôi cũng muốn té xỉu rồi.

Nghiêng người, cô nhìn cái mông của mình, mẹ nó! Làm sao lại giống như còn dẹphơn so với lúc bình thường a? Cúi đầu, cô nhìn chằm chằm bụng, xong đời, gầnđây giống như lại gầy hơn rồi, khoảng cách tới gợi cảm mượt mà còn cả một đoạnxa.

A, Thư Dực muốn gục vào tường mà khóc rống lên. Làm sao bây giờ? Không muốn đểcho anh trông thấy hình dáng thân thể mình, nhưng bọn họ là vợ chồng, đêm naynhất định sẽ làm sự kiện kia?

Ngoài cửa, tính nhẫn nại của Hàn Chấn Thanh sắp dùng hết, anh thấp giọng uyhiếp: "Anhđếm tới năm, nếu em không ra, anh sẽ phá cửa."

Thư Dực sợ tới mức vội vàng đem quần lót mặc vào, may mắn vừa rồi mang một đốngquần áo vào để chọn lựa. Hiện tại cô quyết định mặc vào toàn bộ! Như vậy thoạtnhìn có vẻ đầy đặn hơn một chút a? Áo nâng ngực đặc biệt, đêm nay cô chết cũngkhông cởi ra, cô quyết định phải bảo vệ phép màu của mình!

Nếu anh dám bức cô cởi đồ, cô sẽ liều mình với anh! Loại siêu nhỏ này mà bị anhtrông thấy, cô cũng không muốn sống nữa.

Hàn Chấn Thanh thật sự đếm: "Bốn, ba, hai..."

A! Thư Dực luống cuống tay chân, mặc vào quần vải dày rộng, mặc áo nâng ngực,tiếp tục mặc thêm hai áo dài, cộng thêm một áo khoác có mũ màu cam. Đợi cô mởcửa đi ra, Hàn Chấn Thanh liền ngây người.

Đây... từ trong phòng tắm mù hơi nước bỗng xuất hiện "Cô bé thịtcuốn", đây thật sự là cô cợ mới cưới nhỏ nhắn xinh xắn của anh sao?

Tay phải của anh đè lấy của, mở to mắt nhìn Đinh Thư Dực nhỏ bé.

"Emmuốn đi đâu?" Lại còn mang cả bao tay cùng tất, hiện tại cônói muốn đi trượt tuyết anh cũng không hoài nghi.

"A?Không có muốn đi đâu cả."

"Trongnhà rất lạnh sao?"

"A...em không rõ nữa."

"Phátsốt sao?" Anh sờ trán cô.

"Khôngcó." Mặt cô đỏ bừng.

"OK,anh biết rồi." Biết rõ cô khẩn trương cái gì, biết rõ vì saocô mặc nhiều như vậy, biết rõ cô bé này, tật xấu lại tái phát rồi.

Hàn Chấn Thanh hít sâu một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra dù cho bọnhọ đã trở thành vợ chồng, cô ở cạnh anh vẫn khẩn trương sợ hãi.

"Biếtcái gì?" Thư Dực hỏi.

"Anhthay đổi chủ ý." Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt nóngbỏng làm da đầu cô tê dại.

"Cáigì?"

"Anhvốn chuẩn bị điểm tâm cùng rượu brandy, ý định cùng em ăn khuya, anh nghĩ chúngta lần đầu tiên qua đêm cùng nhau, em sẽ có chút khẩn trương..."Nhưng không nghĩ tới cô lại "vô cùng" khẩn trương!

Hả? "Tốttốt, chúng ta đi uống rượu!" Cô lập tức đi về hướng bàn ăn,anh kéo cô trở lại, khóa trong ngực mình.

"Hiệntại anh thay đổi ý định." Anh hôn lên má cô, thân thểnam tính mạnh mẽ làm cho Thư Dực thần kinh căng thẳng, càng làm cô kinh hãi hơnchính là lời nói kế tiếp của anh- "Chúng ta đừng ăn cái gì, cũng đừng uốngrượu."

"Vậychúng ta nói chuyện một chút." Trời ạ, thân thểcủa anh nóng quá!

Anh càng dùng sức ôm lấy cô, cô thét chói tai, cách một lớp quần áo, cô cảm giácđược vật cứng rắn nóng bỏng nào đó đang kề sát vào mình.

"Quákhứ chúng ta đã trò chuyện quá nhiều rồi." Anh nhìn cô, thanhâm lười biếng vang lên.

"Cólẽ chúng ta nên tìm hiểu rõ hơn bối cảnh người kia, hoặc là... hoặc là giađình..." Anh cúi đầuở bên tai cô thổi khí, khiến cho cô hoảng hốt tới mức nói năng lộn xộn.

"Cáiđó không vội, chúng ta còn cả đời để có thể tìm hiểu."Anh nắm chặt cánh tay cô, kéo vào phòng, dễ dàng như xách con gà con vậy."Hiệntại, chúng ta lập tức ân ái." Anh quả quyết nói,không cho phép cô cự tuyệt, cô lập tức sợ tới mức ra sức giãy dụa.

"A,không, không! Chờ một chút..." Cô còn chưa códũng khí cùng anh.

"Nhưvậy, em mới có thể thực sự bình tĩnh lại." Hàn Chấn Thanh đemcô ném lên giường.

Cô kêu to: "Tắtđèn, tắt đèn..." Ít nhất không cần sáng đèn có được không?

"Không."

"HànChấn Thanh, em sẽ tức giận đó." Cô phô trươngthanh thế nghiêm mặt quát to, nhưng - không có hiệu quả! Hàn Chấn Thanh lêngiường, cúi người, hôn lên miệng Thư Dực, bàn tay anh giữ chặt tay cô, đầu gốiđẩy ra hai chân của cô, cho cô một nụ hôn vô cùng nóng bỏng. "Để anh nhìn xem em rốtcuộc đang tự ti cái gì."

"Cứumạng!" Cô kêu ai oán, tựa như có thảm án sắp phátsinh. Chuyện này thật sự là tai họa mà, Đinh Thư Dực bối rối.

Đêm tân hôn lãng mạn tới đây hoàn toàn biến dạng, bạch mã vương tử trong mơđang đè trên người cô, sức lực của anh lớn vô cùng, hai tay vừa kéo vừa cởi.Vèo! Áo lông bay ra.

Người nào đó kêu gào: "Anh chờ một chút!" Người khác là xalạ chuyện nam nữ nên sợ hãi, cô thì lại sợ anh trông thấy thân thể mình.

Không để ý tới kháng nghị của cô, anh dùng động tác gọn gàng, ý chí kiên quyếtcùng hiệu suất kinh người, trong nháy mắt đã cởi ra lớp quần áo thứ hai của cô,sau đó lại một lớp, lại một lớp... Anh không nhịn được cười to.

"Anhchết mất, rốt cuộc em mặc bao nhiêu đồ vậy?"

Thư Dực nắm chặt lớp áo cuối cùng trên người, thở hồng hộc, mặt trướng hồngcảnh cáo: "Khôngcho phép cởi nữa, em tức giận rồi đó. Khốn kiếp, em giận thật đó!"Cô hiếm khi nói tục, hiệu quả rất kém cỏi, anh không sợ, còn cười đến rất mêngười.

"Đâylà cái cuối cùng sao?" Hàn Chấn Thanh ra tay.

Dưới tiếng thét của cô, cái áo cuối cùng bay ra. Cô quát to: "Anh, đồ khốn kiếp, bạihoại! Gặp quỷ..."

Anh cười đến đau cả hàm, thật là buồn cười quá. Ai, đến tức giận cũng đáng yêunhư thế.

Che mặt, Thư Dực cảm thấy thực khó khăn, cô khóc. Cô từng nhìn qua cơ thể đầyđặn mượt mà, đáng kiêu ngạo của Phương Ngải; xem xét lại chính mình, thực nhỏđến buồn cười, khi đi học có người còn hoài nghi cô là con trai, cười nhạo dángngười phẳng lì của cô.

Ánh mắt Hàn Chấn Thanh ôn nhu nhìn cô, thấy cô khóc, có lẽ chẳng ai có đêm tânhôn đặc sắc như anh vậy?

"Làmsao lại khóc?" Giọng nói anh ôn nhu.

"Tómlại anh đừng cởi quần áo của em nữa!" Cô buồn bực.

"Khôngcởi quần áo thì chúng ta làm như thế nào?"

"Mặcquần áo làm..." Trời ạ, thật không dám tin tưởng bọn họ lạithảo luận vấn đề này.

Anh nở nụ cười, cúi đầu cởi quần cô, Thư Dực kinh hãi, muốn ngăn trở, muốn cướplại cái quần. Không sao, làm cho cô bận rộn là được. Anh vững vàng tỉnh táo,động thủ rút đi dây buộc quần bên hông cô.

Bàn tay nhỏ bé ngăn cản, bàn tay to liền đổi hướng tiến công; bàn tay nhỏ béđuổi theo ngăn cản, anh vẫn tiếp tục cởi đồ, đồng thời dùng tay trái gạt haitay cô ra, tay phải rút sạch đồ còn lại.

"Anhthích thân thể của em." Anh nói, ánh mắt kiên định tạinơi mềm mại, trắng nõn như ngọc. Nơi đó thật tinh tế, rất trắng, trong còn cótâm điểm phấn hồng.

Lồng ngực Hàn Chấn Thanh căng lên, như có lửa cháy mạnh. Anh phóng túng nhìn côkhắp nơi, làm cho Thư Dực xấu hổ lại thẹn thùng.

Cô nhíu mày, quay mặt qua chỗ khác, hờn dỗi nói: "Của em rất nhỏ!"

"Nhỏnhưng vừa vặn." Bàn tay anh thật to, bao lại ngực cô. Khuỷu taychống ở trên giường, anh nghiêng người nhìn đỉnh hồng phấn dưới ngón tay anh trêuđùa, dần nhô lên.

Anh đang làm gì? Thư Dực thở dốc, bụng thấy ngứa ngáy.

"Hàn...Hàn Chấn Thanh..." Ánh mắt cô mơ mơ màng màng. Cô hoang mang bấtlực nhẹ kêu, làm anh càng bừng bừng phấn chấn.

Rời đi ngực, bàn tay anh đi xuống bao trùm vùng bụng bằng phẳng mềm nhẵn, thongthả vỗ về, yêu thương làn da cô.

"Emchạm vào thật thoải mái."

Tiếng nói của anh như có ma lực, khiến cô say mê. Hai tay của anh như mang theolửa ấm, sâu trong cơ thể cô, có thứ gì đó đang từng bước vỡ vụn, bị anh hòatan.

Ý chí của Đinh Thư Dực dần dần mềm yếu, thân thể lại căng thẳng. Giọng nói củacô đứt quãng: "Embiết rõ... em quá gầy..." Anh chạm vào có cảm giác gì?Anh thực sự yêu thích sao?

"Đừnglo lắng những chuyện ngu xuẩn kia." Anh cúi người,bóng dáng bao trùm cô, một cái hôn rơi xuống mắt cô, thân thể nam tính cứng rắnnhư đá đè ép thân thể nữ tính.

"Đểanh nói cho em biết... em rất đẹp..." Tiếng nói trầmthấp khàn khàn của anh, chấn động bên tai cô.

Cô khép hai mắt lại, trái tim hưng phấn động, thần kinh khẩn trương chậm rãibuông lỏng. Cô phát hiện mình bắt đầu chờ mong, chờ mong anh làm nhiều hơn...Cô đem bản thân trao cho anh, không hề chống cự.

Trọng lượng của anh áp lên cô, thân thể bọn họ lún xuống đệm.

Hàn Chấn Thanh hôn thân thể thẹn thùng của Thư Dực, anh đè nén bản thân gần nhưđiên cuồng, đem thời gian tán tỉnh kéo dài ra. Anh chuẩn bị dùng thời gian cảđêm để âu yếm vợ yêu.

Anh muốn nói cho cô vợ thẹn thùng của anh biết, anh thích cô biết bao.

Anh muốn nói cho cô biết, bọn họ không cần mở miệng nói chuyện, có thể dùngthân thể trao đổi mật ngữ.

Anh chuẩn bị nói cho cô biết rất nhiều điều thầm lặng, dùng thứ ngôn ngữ chỉnhững người yêu nhau mới hiểu, chỉ cần yêu nhau tự nhiên sẽ hiểu.

Anh dùng miệng cùng hai tay nói chuyện với thân thể cô, dùng nụ hôn truyền đạttin nhắn tình yêu, còn có rất nhiều những đốm lửa kích thích, chúng xuyên thấuqua nụ hôn của anh, lần lượt rơi trên thân thể cô.

Mãi đến khi da của cô như bị lửa thiêu, đến khi thân thể nhợt nhạt dưới ngườianh nhiễm lên một lớp đỏ ửng. Khi anh dùng ngón tay thử dò xét nơi anh sẽ lấpđầy, ẩm ướt nóng bỏng đã ngọt ngào vì anh chuẩn bị sẵn sàng. Thế này thực quákích thích, anh mất đi tính nhẫn nại, mút hôn trở nên tham lam đói khát, lưulại dấu hôn màu đỏ khắp nơi trên bụng cô.

Cô phát ra tiếng kêu e lệ, vặn vẹo thân thể, anh đè lại hai tay cô, làm chuyệncàng phóng túng hơn...

Anh làm sao có thể!

Thư Dực kinh hãi, bất ngờ giãy dụa, thân thể bị anh áp chế, hai tay cũng bị anhgiữ chặt, cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể không ngừng mà run sợ.

Cô mở to hai mắt, khoái cảm như dòng điện từ chỗ sâu trong cơ thể nổ tung, mãnhliệt bao phủ lấy cô. Cô chịu không nổi, điên cuồng mà thở dốc, thân thể kịchliệt chấn động.

Ở giữa hai chân, lưỡi của anh ấm áp mà kiên định, chậm chạp thay thế ngón tay,yêu thương địa phương riêng tư nhất của cô. Khoái cảm làm cô cong người lên, từđầu tới chân, phảng phất từng như từng cái lỗ chân lông đều hưng phấn mà mở rahoan nghênh anh, cô sa vào một loại khoái hoạt mê loạn mà điên cuồng, tầm mắtmột mảnh mơ hồ, lỗ tai cũng không nghe thấy gì, tất cả đều biến mất, chỉ cònlại rung động ở nơi đó, tuôn ra từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, xiết chặtmỗi một dây thần kinh...

Thư Dực bám lấy bả vai anh, không biết mình làm sao lại như vậy, anh vừa làmcái gì với cô?

Cô vui sướng như điên, không tự chủ được mà run rẩy từng trận, cô thậm chí cònkhông thể khống chế cơ thể mình. Cô cảm thấy bản thân không thể thừa nhận nhiềukích thích, nhiều khoái hoạt hơn nữa, nhưng anh vẫn kiên định thong thả mút hônliếm láp, đem cô lần lượt đẩy tới đỉnh cao khoái hoạt, khiêu chiến cực hạn hưngphấn... Cô không còn bí mật, trái tim cùng cơ thể, đều bày ra trước mặt anh,không chút che dấu, toàn bộ để cho anh hôn khắp lượt.

Khi Thư Dực đang điên cuồng kêu to, anh dời lên, đè lấy hai vai cô, đẩy ra châncủa cô, hạ thể vững chắc đặt trước nơi ẩm ướt giữa hai chân cô, chuẩn xác thẳngtiến. Cô kêu lên, miệng của anh che phủ miệng cô, cố hôn thật sâu.

Trời ạ! Anh chịu không nổi nữa, cô chặt chẽ mà ẩm ướt khiến cho anh điên cuồng,anh nắm chặt cái mông của cô hướng về phía trước, hoàn toàn thâm nhập vào cơthể cô. Thư Dực kêu lên, áp lực dường như muốn xé rách cô.

Chết tiệt, anh biết mình làm đau cô, nhưng lại dừng không được, khoái cảm mãnhliệt làm cho anh va chạm mỗi lần một mãnh liệt hơn, anh ôm chặt cô, ở trong cơthể cô điên cuồng xông tới. Anh đi vào mỗi lần một sâu hơn, cố ý muốn tới chỗsâu nhất. Cô ở dưới thân anh, kích khởi khoái cảm của anh.

Thư Dực đổ mồ hôi đầm đìa, khoái cảm cùng đau đớn đều mãnh liệt như nhau. Mãicho đến bước này, nếm được cái giá của khoái hoạt, anh xâm nhập làm cô đau đớn,nhất thời đỏ cả mắt, nhưng cô không có đẩy anh ra, cô hơi mở mắt, nhìn thân thểnam tính màu đồng, khỏe mạnh rắn chắc, đang chìm sâu trong thân thể cô...

Anh nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, tay trái chuyển qua phía sau đem cô càng ép sátvào mình, để bọn họ kết hợp càng thêm triệt để. Hai người cùng nhau thừa nhậntiết tấu nguyên thủy nhiệt tình, giống như hai con thú động dục, điên cuồng yêunhau, nhanh chóng muốn phát tiết. Bọn họ chặt chẽ kết hợp, dùng thân thể traođổi thứ ngôn ngữ cuồng dã phóng đãng.

Thư Dực chăm chú vuốt ve anh, hai chân ôm chặt lấy thân thể cường tráng đang ẩmướt đầy mồ hôi, anh ở trong cơ thể cô, ngọt ngào xoay chuyển, một lần so vớimột lần càng kịch liệt hơn. Giữa nhịp điệu điên cuồng, khoảng cách giữa haingười bị tiêu diệt, bọn họ vuốt ve nhau, cùng nhau thừa nhận kích thích, thânthể của cô tiếp nhận anh, cất chứa toàn bộ anh.

Thân thể của cô và anh đều thỏa mãn, bọn họ cùng nhau trải qua sự điên cuồng ngọtngào, hưởng thụ quyền lợi hạnh phúc khi chỉ thuộc về người mình yêu, sau cùng,hai người ôm nhau mệt mỏi thở dốc, trao đổi ánh mắt thâm tình.