Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1367: Ngươi sợ quỷ sao



Hoàng Kiên đã được giải độc, mọi người ngược lại không vội vã rời khỏi, đều muốn ở lại nhìn xem nguyên nhân Hoàng Kiên trúng độc, Hoàng Nhận cũng dốc toàn lực truy tìm chân tướng. Nguyên bản người bị hoài nghi đầu tiên là Ôn Đình Trạm, nhưng hiện tại trong mắt mọi người hắn lại trở thành người không có khả năng nhất, chỉ vì Hoàng Kiên được Ôn Đình Trạm cứu. Ôn Đình Trạm chắc hẳn không cần làm một vòng tròn lớn như vậy, hơn nữa còn bỏ ra một viên dược trân quý vô cùng, thời khắc mấu chốt chính là khi giải độc đan có thể cứu mạng. Nhưng nếu không phải Ôn Đình Trạm, vậy người hạ độc là ai?

Thời điểm Hoàng Nhận truy tra hung thủ, Hoàng tam thái thái Trần thị mang theo Hoàng Ngạn Bách tìm tới cửa, người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng không quá chú ý. Hoàng Ngạn Bách là đệ tử Ôn Đình Trạm, Hoàng tam thái thái là mẫu thân Hoàng Ngạn Bách, mẫu thân mang theo nhi tử tới cửa cảm tạ sư phụ cũng là chuyện thường tình.

Đặc biệt sau khi trải qua sự tình Hoàng Kiên, Hoàng Nhận có chút ngượng ngùng thu lại người đã từng phái người thời khắc nghe theo vợ chồng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ‘ sai phái ’ nhưng mục đích chính là theo dõi bọn họ, cho nên hiện tại dù Ôn Đình Trạm mở rộng cửa viện, cũng không có người nào nhìn đến Hoàng tam thái thái quỳ gối trước mặt Ôn Đình Trạm, đối với Ôn Đình Trạm dứt khoát dập đầu lạy ba cái: “Tiểu phụ nhân đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia.”

Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, đứng lên tự mình đỡ Trần thị đứng lên: “Tam thái thái không cần như thế, tính lại chúng ta cũng là người một nhà vì Ngạn Bách.”

Trần thị thuận theo Dạ Dao Quang đỡ đứng dậy, hành lễ với Dạ Dao Quang, sau đó mới đối mặt với Ôn Đình Trạm nói: “Hầu gia muốn tiểu phụ nhân làm việc gì?”

“Làm một việc xứng với chức vị Hoàng gia Tam thái thái.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.

Việc xứng với chức Hoàng gia Tam thái thái, hiểu biết mọi thứ của Hoàng gia.

Trần thị là người thông minh lập tức liền cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Ôn Đình Trạm, bà trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Hầu gia, sẽ không bỏ qua cho người Hoàng gia đúng không?”

“Ta sẽ không bỏ qua Hoàng Kiên.” Ôn Đình Trạm sửa lại lời Trần thị, “Cũng không để Hoàng độc chiếm quân quyền Thanh Hải.”

Cục diện như vậy so với suy nghĩ ban đầu của Trần thị cách quá xa, bà nhất thời không tiếp thu được, đáy mắt một mảnh giằng co.

Dạ Dao Quang nhìn lại cũng lạnh nhạt mở miệng: “Tam thái thái, thấy đủ việc xảy ra. Vì sao Tam thái thái đã tuyệt vọng dùng hết sức cũng chỉ có thể kéo bỏ tấm đệm lưng của Hoàng Kiên, hiện giờ thoát ly hiểm cảnh ngược lại không biết thỏa mãn?”

Lời nói sắc bén làm mặt Trần thị đỏ lên, nhưng bà vẫn thực thản nhiên: “Phu nhân giáo huấn đúng lắm, nhưng con người không phải như vậy sao? Chẳng lẽ phu nhân chưa từng có lúc được voi đòi tiên?”

Thế gian này có mấy người không phải như vậy, đã có được rồi liền muốn được thêm. Bà lo lắng Ôn Đình Trạm sẽ vạch trần chính mình, cho nên vội vã động thủ, chỉ nghĩ Hoàng gia chết một cái mạng liền tốt, cũng hơn việc gì cũng không thể làm. Nhưng hiện tại nguy cơ qua đi, bà có nhiều thời gian hơn, tự nhiên muốn làm chính mình vừa lòng.

“Tam thái thái nói không sai.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh vắng lặng, “Nhưng Tam thái thái đã quên, ngươi hiện giờ sống hay chết là do ai. Thế gian này, chỉ có người có năng lực mới có khả năng hiện thực hóa nhiều mục tiêu.”

Ôn Đình Trạm nam nhân có phẩm đức được tu dưỡng cực tốt, hắn cực ít khi nặng lời với nữa nhân, càng chẳng bao giờ lạnh lùng sắc bén với nữ tử. Sắc mặt không chút nào che giấu, ở trong ký ức của Dạ Dao Quang, lần đầu tiên tựa hồ là ở Lưu Cầu, đối với Lưu Cầu quận chúa giơ roi ra phía nàng, là tỷ tỷ của Thượng Ngọc Yên, hiện giờ cũng không biết thân đang ở nơi nào.

Đây là lần thứ hai, không nghi ngờ câu nói của Trần thị với nàng đã chọc giận Ôn Đình Trạm. Kỳ thật nghe như một câu nói rất bình thường, lại làm Dạ Dao Quang dấy lên sự đau thương nhất trong đáy lòng, nàng xác từng có thời điểm không biết đủ, chẳng qua rất rất ít, mà sâu nhất không gì hơn sự tình Quảng Minh……

Đối với sự bảo hộ tỉ mỉ tinh tế của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang rất cảm động, sợ hãi Ôn Đình Trạm lại làm Trần thị như cá ương trong chậu, người không biết không có tội, Dạ Dao Quang tiến lên, tay nhẹ nhàng đáp ở trên vai Ôn Đình Trạm, không dấu vết dùng sức nhéo nhéo, sau đó mới nhẹ giọng với Trần thị nói: “Tam thái thái nói rất đúng, đây là nhân chi thường tình. Nhưng lời nói A Trạm cũng không sai, thời vậy, mệnh vậy. Ta cùng A Trạm cũng không phải kiểu người đã hết tác dụng liền diệt khẩu. Tam thái thái một thân tự do như cũ, Tam thái thái sống hay chết cùng chúng ta mà nói cũng cũng không có nhiều quan trọng. Tam thái thái nếu cảm thấy bằng thực lực của bản thân có thể làm được như mong muốn, Tam thái thái cứ việc làm, chúng ta tuyệt không can thiệp.”

Bọn họ có thể không ngăn trở, nhưng cũng không có nghĩa Trần thị giúp được gì cho bọn họ, hơn nữa đối với bọn họ đưa ra yêu cầu, Trần thị cũng không có lợi thế cùng bọn họ đàm điều kiện, Dạ Dao Quang không thể không chỉ rõ ràng phân lượng hiện tại của Trần thị. Thế gian này, đáng sợ nhất không phải là không biết đủ, mà là không biết rõ phân lượng của chính mình.

Bị Dạ Dao Quang nói như vậy, Trần thị trái lại suy nghĩ lại, mới phát hiện bà căn bản làm không được. Bà đã nhẫn nhịn ở Hoàng gia nhiều năm như vậy, đều không tìm được một cơ hội hạ độc thủ với Hoàng Kiên, rất nhiều lần rõ ràng chỉ thiếu chút nữa đắc thủ, nhưng Hoàng Kiên tựa hồ thực quỷ dị, có thể tránh đi ở thời điểm mấu chốt nhất, năm lần bảy lượt bà đã có chút bại lộ hành tung. Bao gồm cả lúc này đây, rõ ràng bà cái gì cũng còn chưa lộ ra, Hoàng Kiên thế nhưng không biết từ đâu biết được tin tức, sớm chuẩn bị giải dược, chỉ sợ đã là gậy ông đập lưng ông, chờ bà chui vào rọ, đến lúc đó làm bà hết đường chối cãi.

Nếu không có Ôn Đình Trạm thay đổi độc dược, giờ phút này bà đã trúng kế của Hoàng Kiên, ở trước mắt bao người bại lộ. Chẳng những nghĩa phụ cứu không được bà, bà ngược lại sẽ liên lụy toàn bộ gia đình nghĩa phụ. Hiện giờ độc dược đã đổi, chẳng những thật sự làm Hoàng Kiên dạo qua quỷ môn quan một vòng, còn hoàn toàn rửa sạch hoài nghi của Hoàng Kiên đối với bà.

Có thể làm Hoàng Kiên chết, làm Hoàng gia xuống dốc, bà còn có thể công thành lui thân, đây đã là cục diện tốt nhất. Trong chuyện này, ba cũng thật sự hổ thẹn, phu thê Ôn Đình Trạm đích xác có năng lực hoàn thành mong muốn của bà, làm Hoàng gia toàn bộ bồi thượng tánh mạng. Nhưng bà cùng phu thê Ôn Đình Trạm không thân chẳng quen, dựa vào cái gì bởi vì người khác có năng lực, liền cho rằng hắn phải vì mình mà đi làm? Liền giống như lời nói của Dạ Dao Quang, bà kỳ thật với hai người cũng không có nhiều quan trọng.

Cung cung kính kính hành lễ với Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, Trần thị hổ thẹn nói: “Là tiểu phụ nhân nổi lên tham niệm, thỉnh hầu gia cùng phu nhân khoan thứ, không biết Hầu gia tính toán khi nào động thủ với Hoàng gia?”

“Trong vòng hai năm rưỡi.” Hắn chỉ nghĩ ở lại Tây Ninh ba năm, hiện giờ thực tế có lẽ phải qua bốn năm.

Đã ẩn nhẫn hai mươi năm, hai năm rưỡi đối với Trần thị mà nói căn bản không là cái gì, vì thế bà thực sảng khoái đồng ý: “Tiểu phụ nhân ghi nhớ, mấy năm nay này tiểu phụ nhân nhất định sẽ hảo hảo làm Hoàng tam thái thái, Hầu gia nếu có sai phái, chắc chắn toàn lực ứng phó.”

“Ngạn Bách, đưa nương ngươi trở về.” Ôn Đình Trạm trực tiếp phân phó Hoàng Ngạn Bách.

Hoàng Ngạn Bách tất nhiên đáp ứng lời Ôn Đình Trạm nói: “Mẫu thân, đi bên này.”

“Khoan đã.” Trần thị vừa xoay người Dạ Dao Quang bỗng nhiên mở miệng, đối diện với ánh mắt của Trần thị, Dạ Dao Quang trầm tĩnh hỏi, “Tam thái thái, ngươi sợ quỷ sao?”