Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1355: Quảng Minh



Nhường Dạ Dao Quang lấy pháp danh, cũng là điều duy nhất Nguyên Ân có thể cho Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm thực hiện quyền lợi của phụ mẫu, tương đương với việc lấy tên cho hài tử. Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm, bọn họ là phu thê, hài tử là bọn họ chung sức dựng dục, nàng muốn cùng Ôn Đình Trạm thương nghị.

Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thấp giọng cười nói: “Do nàng làm chủ.”

Dạ Dao Quang ánh mắt nhu hòa dừng ở hài tử trong lòng Nguyên Ân đại sư, nàng nhìn ánh sáng như gió mát phẩy qua gương mặt non mềm nhẹ của cậu: “Minh, có ánh sáng, sạch sẽ, thông thấu, trí tuệ. Nếu từ nhỏ hắn đã bất phàm, duy nguyện mọi vẩn đục trên đời không thể tới gần, tất cả dụ hoặc không thể lung lay ý chí, giống như phụ thân hắn, là một người bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu đều sống thanh minh.”

“Quảng Minh, vô cùng tốt.” Nguyên Ân tán dương gật đầu.

Ánh mắt Ôn Đình Trạm hơi chuyển, Quảng Minh cùng âm với Quang Minh, hắn biết Dạ Dao Quang lấy tên này, một là gửi gắm lời chúc phúc cho hài tử, hai là để kỷ niệm người bạn chí thân của bọn họ, đứa nhỏ này sau này cũng sẽ bất phàm giống như Minh Quang; Thứ ba là vì chính mình, nàng không thể đem tình yêu của nàng gây phương hại cho người khác, có thể đơn giản tiêu sái buông tay.

“Tiểu hữu, lão nạp đã ra đi lâu ngày, cũng đã đến lúc từ biệt với phu thê hai người.” Nguyên Ân đột nhiên có chút không đành lòng, dừng một hồi lâu mới nói tiếp, “Lão nạp sẽ mang Quảng Minh trường cư tại Bột Hải, lấy nhiệm vụ trấn áp Ma hoàng làm tối quan trọng.”

“Ta...” Dạ Dao Quang kém một chút nữa liền thốt ra, ta có thể đi thăm hắn không? Nhưng câu nói này chung quy không thoát ra ngoài, nàng cười tự giễu, đối với Nguyên Ân gật đầu, có chút gian nan bước lùi sang một bên, nhường đường cho Nguyên Ân.

Trơ mắt nhìn Nguyên Ân ôm hài tử của nàng lướt qua sát bên người, rõ ràng chỉ có một bước như vậy, nhưng trong nháy mắt Dạ Dao Quang lại cảm thấy bước đi kia tựa hồ đi rất chậm, thế cho nên tầm mắt của nàng liên tục vừa vặn đặt trên người hài tử, nhìn bộ pháp thong dong của Nguyên Ân từng bước một đi ra đại điện, có cái gì đó phảng phất dắt vào tâm nàng, một chút lôi kéo, ẩn ẩn nhói đau.

Thẳng đến khi Nguyên Ân một chân bước ra ngoài cửa, Dạ Dao Quang mới tránh qua người Ôn Đình Trạm, chạy vội đi lên: “Đợi chút.”

Nguyên Ân quả nhiên dừng bước chân, ôm đứa nhỏ quay qua nhìn Dạ Dao Quang, liền thấy ánh mắt Dạ Dao Quang dính lên hài tử trong lòng hắn. Tiểu gia hỏa tựa hồ cũng cảm ứng được cái gì, bắt đầu khóc náo loạn, Dạ Dao Quang tâm bỗng chốc càng đau, nàng bước lớn tiến đến gần, có chút vô lễ đoạt hài tử từ trong tay Nguyên Ân, gắt gao nhưng không đến mức làm cậu bị thương, đưa cậu ôm vào trong ngực.

Nàng rốt cuộc nhịn không rơi nước mắt, rõ ràng nàng chuyện gì cũng đều đã suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng nàng đã chuẩn bị đủ tâm lý, rõ ràng nàng đã... Nhưng khi mọi việc thực sự xảy ra trước mắt, cớ sao tim nàng lại đau đớn như không thể bình phục vậy?

Tiểu gia hỏa lần nữa về tới trong lòng mẫu thân liền lập tức ngưng khóc. Đôi mắt tinh thuần không chút tạp chất mở to nhìn từng hạt nước mắt rơi trên mặt mẫu thân.

Không muốn để hài tử nhìn thấy bản thân chật vật cùng bi thương, Dạ Dao Quang thân thủ lau sạch sẽ nước mắt, nàng ngẩng đầu có chút khẩn cầu nhìn Nguyên Ân: “Hắn, hắn có lẽ là đói bụng, cho ta chăm sóc hắn một lần đi.”

Một lần, chỉ một lần, một lần là đã quá tốt rồi. Được lần nữa thể nghiệm một lần tư vị làm mẫu thân, nàng sẽ thật sự buông tay, trong lòng Dạ Dao Quang không ngừng khuyên bảo chính mình như vậy.

“Tiểu hữu xin cứ tự nhiên.” Nguyên Ân rất thiện ý gật đầu.

Dạ Dao Quang ôm hài tử liền chạy ra khỏi chính điện, thẳng đến gian phòng của nàng, trong nháy mắt này, nàng thật sự đã nghĩ tới việc không quan tâm bất cứ chuyện gì khác mà ôm hài tử rời khỏi Duyên Sinh quan, tìm một nơi không ai có thể tìm thấy bọn họ, lánh đời không xuất thế, không để ý tới ân oán trên thế gian này. Nhưng nàng biết, nàng không thể.

Khoảng khắc này, nàng thật sự hận vì sao chính mình lại cực kỳ lý trí như vậy, nàng thực hi vọng có thể có một chút hồ đồ, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới ngày sau, không để ý tới cái gọi là nhân quả kéo dài, chỉ sống cho hiện tại.

“Dao Dao, nếu nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng.” Ôn Đình Trạm đi đến phía sau Dạ Dao Quang, hai tay nắm bờ vai nàng, thanh âm thanh nhuận mềm nhẹ ấm áp như mặt trời tháng ba.

Dạ Dao Quang nâng ánh mắt mông lung lóe ra đầy lệ quang, nhìn lại ánh mắt dung túng của Ôn Đình Trạm, nàng lắc lắc đầu: “A Trạm, muội làm được.”

Nàng có thể làm được, nàng nhất định có thể buông tay.

Nói xong, Dạ Dao Quang hít sâu một hơi, thoáng bình phục cảm xúc, đem cởi một phần áo cho tiểu gia hỏa ăn. Cũng không biết có phải hay đói bụng thật sự hay không, hoặc cũng đã mẫn cảm phát hiện ra chuyện gì, tiểu gia hỏa vừa ăn vừa cắn hung hăng, làm Dạ Dao Quang đau nhức, nhưng lông mày nàng đều không nhăn dù chỉ một chút, hơn nữa hai tròng mắt không hề chớp nhìn hắn.

Đợi đến khi tiểu gia hỏa ăn uống no đủ, Dạ Dao Quang nhẹ nhàng dỗ cậu. Sau khi thấy hài tử ngủ yên mới kéo lên điều chỉnh vạt áo, ôm cậu đi ra, lại một lần tự tay giao cho Nguyên Ân.

“A di đà Phật.” Nguyên Ân đầu tiên ngữ khí có chút nặng nề niệm một câu Phật ngữ, rồi mở miệng nói, “Tiểu hữu yên tâm, lão nạp sẽ nói cho hắn biết thân thế của hắn, cũng không làm ảnh hưởng tới con đường tu hành, ngược lại còn cho hắn một khảo nghiệm đáng giá. Ngày sau tiểu hữu nếu là có vật gì muốn đưa cho Quảng Minh, tiểu hữu có thể đưa đến Vĩnh An tự.”

Dạ Dao Quang nghe xong có chút kích động. Nàng luôn cho rằng nàng phải chặt đứt hoàn toàn quan hệ với hài tử, tốt nhất từ đây cậu có thể cho rằng mình là cô nhi, chính vì nàng sợ hãi việc thế tục ràng buộc ảnh hưởng con đường tu hành của cậu, rồi lại làm ảnh hưởng đến mệnh quỹ, gây tai họa cho cậu.

Hóa ra cậu vẫn có thể biết nàng là mẫu thân của mình, cũng sẽ thấu hiểu nỗi khổ của nàng, hơn nữa nàng về sau còn có thể tự tay làm xiêm y cho cậu, nghĩ đến đây tim Dạ Dao Quang cuối cùng cũng bớt đau.

Vậy là đủ rồi, nàng cần phải thấy đủ: “Đa tạ ngươi, lão hòa thượng.”

Nguyên Ân mỉm cười gật đầu, sau đó liền mang theo tiểu gia hỏa rời khỏi, Dạ Dao Quang lúc này đây ẩn nhẫn lệ quang, tiến lên phía trước một bước, nhìn theo Nguyên Ân rời khỏi.

“Chậm đã.” Thế nhưng, Nguyên Ân vừa mang theo tiểu gia hỏa đi tới chính đường trước viện, đang muốn ngự không mà đi lại nghe tiếng Ôn Đình Trạm ngăn trở.

Không chỉ là Nguyên Ân, tất cả mọi người đang buồn bực không biết Ôn Đình Trạm còn muốn làm cái gì, bao gồm cả Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang trong lòng căng thẳng, nàng lo lắng Ôn Đình Trạm bởi vì bận tâm nàng mà làm ra chuyện sai trái.

Cho Dạ Dao Quang một nụ cười tươi trấn an, Ôn Đình Trạm từ trong tay áo lấy ra một vật, đi đến trước mặt Nguyên Ân đưa cho hắn: “Đại sư, đây là Phật cốt ngày đó ngươi trợ Dao Dao giúp Nguyệt Cửu Tương cầu được phật quang, phu thê chúng ta đã đáp ứng tìm kiếm Phật cốt, trước đó chưa có cơ hội đưa đến tay đại sư, hôm nay liền giao lại.”

Phật cốt ở trong tay Ôn Đình Trạm, Nguyên Ân tự nhiên đã biết, lúc trước cũng thật là Nguyên Ân phó thác phu thê bọn họ đi tìm, nhưng Nguyên Ân không tiếp nhận, mà cười nhìn Ôn Đình Trạm: “Vật ấy chưa đến lúc về với cơ duyên, tạm thời ở lại trên người Ôn thí chủ, ngày sau sẽ có lúc Ôn thí chủ cần trọng dụng.”