Prisoner Of My Desire

Chương 46



Phục hồi lại những nhiệm vụ trước kia của Rowena không làm tăng thêm bầu không khí ảm đạm vốn đã bao trùm Fulkhurst. Mary Blouet không còn vui vẻ chỉ huy nàng nữa. Melisant khóc thường hơn. Mildred cũng càu nhàu nhiều hơn. Emma thì luôn nhìn cha cô với ánh mắt hiểm ác hòng làm gã phải trách cứ, nhưng gã đã không. Và trong đại sảnh giờ ăn nào cũng lạnh lẽo, thậm chí một tiếng ho cũng lạc lõng.

Rowena khước từ bất cứ ai hỏi về chuyện nàng, kể cả Mildred, người nàng đang hờn vì đã xui nàng theo kế này để rồi phải nhận đòn hồi mã thương. Warrick không hề hấn gì mà là nàng, và vì thế, từ giờ Rowena ít nghe theo Mildred mà phê phán nhiều hơn.

Những tuần tiếp theo trôi qua giống như những ngày đầu nàng phục vụ Warrick nhưng cũng có ngoại lệ. Nàng không còn phải phục vụ nước tắm cũng như dọn giường. Nàng cũng không phải nhận những nụ cười lạnh lẽo mà nàng từng căm ghét. Gã nhìn thẳng nàng nhưng lúc nào cũng khoác sắc diện vô cảm. Nàng cũng có hơn gì gã đã định đoạt đâu, chỉ là một người hầu trong vòng kiểm soát của gã. Để thỏa tự ái, nàng không thèm mặc lại quần áo của mình, dù gã chẳng đề cập đến nó. Nhưng nếu nàng không hơn một kẻ hầu thì bề ngoài cũng có nghĩa gì đâu.

Nàng vẫn còn hướng dẫn cho Emma khi có thời gian rảnh. Đó là việc nàng hứng thú làm, nhưng cũng nén không thể tình cảm, những cảm xúc phiền muộn và chua xót, về sau chỉ còn cay đắng. Nàng càng thấy đau lòng hơn mỗi ngày nhưng cũng cố không thể hiện để Warrick biết được.

Nhưng rồi cũng đến ngày Emma phải rời xa nàng đến nhà Sheldon kết hôn với Richard. Rowena không được dự lễ, nàng cũng không thể thấy Emma mặc chiếc áo cưới mà nàng đã may cho cô ấy.

Đó là ngày nàng quyết định ngừng hành hạ bản thân.

Warrick ngay lập tức nhận thấy điều thay đổi. 2 lần trong ngày gã làm đổ thức ăn vào người và cà đôi lần ấy không thể đổ cho tình cờ. Gã không thể tìm thấy quần áo nào trong rương cần may vá nữa. Vào cuối tuần, phòng ngủ của gã trở nên dơ bẩn. Chăn nệm trên giường không được giũ kỹ làm gã ngứa ngáy. Rượu rót cho gã trở nên chua hơn, bia thì nguội ngắt, còn thức ăn nàng đặt xuống mạnh tay trước mặt gã, nêm nếm ngày càng mặn hơn.

Gã không nói với nàng tiếng nào về những điều đó. Gã không tin mình có thể nói gì với nàng mà không kéo nàng vào giường. Gã muốn nàng điên cuồng mà phải gồng mình để không chạm vào nàng. Nhưng gã dặn lòng không được. Nàng đã lừa dối, đã âm mưu với kẻ thù của gã. Tiếng cười của nàng, những lời cợt nhã, những khát khao dành cho gã… tất cả đều là giả dối. Nhưng gã không thể ghét được nàng. Gã sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, không bao giờ đụng vào nàng lần nữa, không bao giờ để nàng biết nàng đã gây ảnh hưởng đến gã thế nào, nhưng gã không thể căm thù nàng hoặc ngừng mong muốn nàng.

Gã không biết tại sao gã cứ ở đây để tự tra tấn mình. Gã lẽ ra nên truy đuổi d’Ambray thay vì cử người khác làm. Hoặc đến thăm Sheldon và người vợ mới của ông ấy. Gã đã nói với ai để truyền lại thông tin này cho Rowena chưa? Gã không phải làm thế, vì chắc chắn sẽ chồng chất thêm ít nhất một nửa cho những hành động kỳ quặc mà nàng đang làm. Nàng sẽ có lí do để thể hiện phẫn nộ. Gã thì được nhưng nàng thì không.

Dù nghĩ nên rời đi, nhưng gã không làm. Do đó, 2 ngày sau gã vẫn còn ở nhà khi Sheldon xuất hiện cùng tân nương của mình.

Warrick gặp họ trên cầu thang vào lâu đài. Sheldon cười toe toét và bảo gã tự ôm mình trước khi bước vào đại sảnh để Warrick một mình với phu nhân Anne. Đôi môi bà mím chặt cảnh báo gã điều gì sẽ xảy ra. Bà vào thắng, không màu mè.

‘Tôi đến đây để gặp con gái mình và cậu đừng nghĩ sẽ cản được tôi. Con gái của cậu đã tiết lộ cho tôi biết những cư xử tàn bạo cậu đã làm với Rowena. Tôi không chắc mình có thể tha thứ cho Sheldon khi anh ấy đã không tự nói với tôi. Nếu biết trước tôi đã đặt bẫy ở Ambray thay vì tự tay dâng nộp cho cậu. Đàn ông thật không thể chịu nổi.’

‘Đủ rồi, phu nhân. Bà không biết được chuyện gì diễn ra giữa Rowena và tôi đâu. Bà cũng không thể biết con gái bà đã làm gì với tôi. Cô ta là tù nhân của tôi và sẽ mãi là thế. Bà có thể gặp nhưng không thể đưa cô ta đi khỏi đây. Liệu bà rõ rồi chứ?’

Anne mở miệng định phản đối nhưng thôi. Bà trừng mắt mình gã một lúc trước khi gật đầu cộc lốc rồi bắt đầu đi qua gã. Nhưng chưa đi được 2 bước bà đã quay lại.

‘Tôi sẽ không bị cậu đe dọa đâu, lãnh chúa Warrick. Chồng tôi đã cố thuyết phục là cậu có lí do chính đáng khi trở thành thế này. Tôi nghi ngờ quá, nhưng Sheldon cũng đã bảo tôi rằng cậu có thể nghĩ Rowena là con tốt tình nguyện trong mưu đồ của Gilbert.’

‘Tôi không nghĩ, tôi biết vậy’ Warrick lạnh lùng trả lời.

‘Vậy cậu đã lạc hướng rồii.’ Anne nói tiếp nhưng giọng đã dịu nhiều. ‘Rowena rất thương tôi, cậu nghĩ con bé có giúp Gilbert không sau khi chứng kiến hắn tàn nhẫn đánh đập tôi để uy hiếp nó hợp tác?

‘Hợp tác làm gì?’

‘Gilbert đã lập hôn ước với Godwine Lyons cho con bé, nhưng nó từ chối. Tôi cũng khinh bỉ hôn phối đó. Lão ta không những già khụ mà còn nổi tiếng dâm ô làm sao xứng được. Nhưng Lyons đã hứa sẽ viện quân cho Gilbert đánh cậu. Do đó, hắn đã đưa con bé đến Ambray bắt phải chứng kiến cảnh nó đánh đập tôi.’

“Sao là bà? không phải là cô ta?’

‘Tôi nghĩ hắn quan tâm đến con bé. Hắn không muốn làm con bé tàn tạ dù giận dữ thế nào, nhất là khi đám cưới sẽ diễn ra ngay lúc đến được Kirkburough. Đánh tôi thì thuận lợi hơn và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi Rowena đồng ý lấy Lyons. Lúc đó tôi nghĩ thế nào con bé cũng tìm cách chống đối lại khi rời Ambray. Rowena rất bướng bỉnh, nó sẽ không để âm mưu của Gilbert diễn ra yên ả sau những gì hắn đã làm với tôi. Thế nhưng mấy ngày sau, Gilbert trở về Ambray và khoác loác rằng đã khống chế được con bé làm hết những gì hắn muốn, hắn đã đe dọa con bé là sẽ giết chết tôi. Tôi không chắc hắn dám hay không, vì hắn chưa đến nỗi độc ác như cha mình, nhưng Rowena thì tin như vậy. Và con bé rất căm thù hắn vì… cậu sao vậy?’ Bà kinh ngạc khi gã tái xám.

Warrick lắc đầu, nhưng một tiếng rên rỉ bật ra cùng với những lời nói ùa ạt trong trí nhớ gã trong cảnh Rowena đứng cạnh thân thể bị xích của gã và giải thích điều nàng phải làm.

‘Ta thích nó chẳng hơn gì ngươi đâu, nhưng ta không có lựa chọn, cả ngươi cũng không.’

Không lựa chon. Nàng đã cố gắng giữ mạng sống của mẹ mình. Nàng không hề muốn cưỡng bức gã. Và nàng đã hối lỗi khi chấp nhận mọi đòn báo thù.

‘Ahhh!’ gã rên lên đau đớn, nỗi đau quất vào ngực gã không thể chịu đựng nổi. Anne hoảng hốt ‘Đợi đã, tôi sẽ lấy..’

‘Không… tôi không sao, một vết thương chưa lành thôi.’ Warrick tự khinh bỉ mình. ‘Bà đã đúng khi mắng nhiếc tôi, phu nhân. Tôi là kẻ tồi tệ nhất… lạy chúa, tôi đã làm gì thế!’ gã chạy vượt qua bà vào đại sảnh. Khi qua Sheldon, gã chỉ nói. ‘

‘Giữ vợ anh lại đây.’, rồi chạy thẳng lên cầu thang.

Rowena không ở một mình khi gã tìm thấy nàng trong phònng may. Mildred bên cạnh nàng cùng với 3 người khác. Họ nhìn gã rồi lật đật đi ra. Mildred thì chậm hơn, cô nhìn gã lạnh nhạt như mấy tuần qua, nhưng gã không chú ý. Giờ gã cũng không nhận ra lúc này vì chỉ chăm chăm nhìn Rowena.

Nàng đứng dậy và đặt miếng vải trong lòng sang bên, thái độ của nàng trong mấy tuần qua chỉ thuần là cáu kỉnh. ‘Giờ ngài lại cản trở công việc của chúng tôi.’ Nàng nói thẳng. ‘Ngài muốn gì chứ?

‘Ta chỉ vừa nói chuyện với mẹ nàng xong’

Sắc mặt Rowena bừng sáng vì bất ngờ. ‘Mẹ ở đây ư?’

‘Đúng, nàng sẽ sớm được gặp bà ấy, nhưng ta cần nói chuyện với nàng trước’

‘Không phải bây giờ, Warrick!’, nàng sốt ruột nói. ‘ Tôi không ở gần mẹ 3 năm qua, tôi chỉ mới thấy bà cách đây vài tháng, trước khi…’

Lời nàng sững lại cùng với cái nhíu mày làm gã thúc giục.

‘Khi sao?’

‘Nó chẳng liên quan’

‘Nó có. Khi D’Ambray đánh bà ấy phải không?’

‘Bà nói với ngài thế sao?’

‘Đúng và còn nhiều nữa. Sao nàng không cho ta biết hắn đã đe dọa nàng bằng mạng sống của bà ấy?’

Mắt nàng mở lớn rồi bừng lên ngọn lửa xanh lấp lánh.

‘Ngài dám hỏi tôi thế sao? Ngài chịu nghe lí do ư? Đừng bao giờ đưa ra một lời bào chữa nào cho những gì nàng đã làm’ – Đó là lời của ngài, thưa lãnh chúa.’

Gã nhăn mặt. ‘Ta biết, lúc đó có lẽ mọi chuyện sẽ không khác đi nếu ta biết. Ta đã rất tức giận. Nhưng giờ nó rất có ý nghĩa.’

Gã ngần ngừ sau đó, nhưng gã muốn biết. ‘Hắn đã ép nàng làm gián điệp với ta phải không?’

‘Tôi đã bảo ngài, hắn chưa bao giờ nghĩ vậy. Hắn chỉ mãi suy nghĩ tìm cách chống lại ngài với số qưân mà hắn giành được.’

Warrick dựa lưng vào cánh cửa đã đóng, mặt gã ảm đạm. ‘Vậy ra ta đã sai lầm quá nhiều. Lạy Chúa, nàng vô tội trong mọi chuyện, thậm chí cả chuyện lừa bịp ta buộc tội nàng thời gian qua.’

Rowena nhìn gã đầy hoài nghi. ‘Vô tội trong tất cả ư? Tôi đã cưỡng bức ngài. Ngài quên rồi sao?”

‘Không, ta đã tha thứ cho nàng điều đó, nhưng..’

‘Ngài tha thứ khi nào?’ nàng hỏi. ‘Tôi chẳng nghe lời nào về chuyện đó.’

Gã quắc mắc trước lời cắt ngang và sự chậm hiểu của nàng. ‘Nàng biết chính xác khi nào mà, nha đầu. Đó là cái ngày nàng xin ta đặc ân một đêm không ngủ’

Màu sắc hun nóng má nàng. ‘Ngài có thể ám chỉ thế’ nàng càu nhàu, chỉ nói tiếp khi nhớ lại những ngày qua. ‘Nó chẳng có nghĩa gì nữa cả.’

‘Nàng nói đúng. Chẳng có ý nghĩa gì khi không còn gì để ta tha thứ. Nhưng có nhiều điếu nàng cần tha thứ cho ta. Được không?’

‘Nàng trừng mắt nhìn gã một lúc rồi nhún vai hờ hững. ‘Đựơc thôi. Ngài được tha thứ. Giờ tôi đi gặp mẹ được chứ?

Warrick cau mày. ‘Nàng không thể miễn tội cho ta dễ dàng thế.’

‘Không thể à? Tại sao không chứ? Hay ngài không nghĩ tôi đơn giản không quan tâm ngài có hối hận hay không?’

‘Nàng vẫn còn giận.’ gã đoán, gật đầu như thể giải thích cư xử kỳ quặc của nàng. ‘Ta không thể trách nàng, nhưng ta sẽ làm mọi điều vì nàng. Chúng ta sẽ kết hôn, và khi…’

‘Tôi sẽ không lấy ngài.’ Nàng khẽ chặn lại, rất khẽ khàng. Lần này đến phiên gã nhìn nàng chằm chằm, sau đó bùng nổ. ‘Nàng phải lấy ta!’

‘Tại sao? Để chuộc lại tội lỗi sao?’ Nàng lắc đầu nhè nhẹ. ‘Chẳng lẽ ngài không nghe khi tôi từng nói những gì tôi cảm nhận về ngài đã không còn nữa. Tại sao tôi muốn kết hôn vói ngài, Warrick?’ Sau đó nàng điềm tĩnh nói tiếp. ‘Hãy cho tôi một lí do chính đáng’

‘Để con của chúng ta được thừa nhận.’

Nàng nhắm mắt che dấu sự hối tiếc. Nàng đã mong điều gì? Vì anh yêu em chăng?

Rowena thở dài. Khi nàng nhìn lại gã, gương mặt nàng vô cảm… chỉ còn thờ ơ. ‘Được rồi, đã rõ.’ Nàng nói đều đều. ‘Nhưng nó chưa đủ.

‘Chết tiệt, Rowena, nàng!’

‘Tôi sẽ không lấy ngài.’ Nàng hét trở lại, sự nhẫn nại của nàng chấm dứt và mỗi phần oán giận trong nàng giải phóng. ‘Nếu ngài cố ép tôi phải theo, tôi sẽ đầu độc ngài, tôi sẽ biến ngài thành hoạn quan khi ngài ngủ. Tôi sẽ làm thế.’

‘Nàng không cần đi xa thế.’ Sắc diện gã giống như lúc nghĩ bị nàng lừa dối trước kia, vẻ mặt của người đàn ông bị nỗi đau tàn phá. Nàng không lầm lẫn lần này. ‘Nếu ngài muốn chuộc lỗi, Warrick, hãy để tôi tự do. Nhường đứa bé cho tôi và cho tôi được về nhà.’

Sau một khoảng im lặng dường như vô tận, vai Warrick rũ xuống, nhưng gã gật đầu.