Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 107: Học Viện Thí Luyện (4)



Trình Phi không hề chần chờ, trên tay xuất hiện một thanh kiếm, linh khí nhanh chóng toát ra, tốc độ hắn nhanh như chớp lao về phía Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt không chút nao núng, lùi lại, linh khí ngưng tụ thành khiên băng. Công kích va chạm nháy mắt, linh lực dao động tán ra xung quanh, đám người phía sau cũng phải lùi lại vài bước. Hai người giao nhau một chiêu liền tách ra.

Trình Phi có chút kinh ngạc, không nghĩ năm phần lực lượng mà hắn đánh ra, Phượng Lam Nguyệt lại đỡ một cách dễ dàng như vậy.

Lam Nguyệt phụ tay sau lưng, thần sắc không chút thay đổi. Chỉ là y phục của nàng rách nát, nhìn quả thực chật vật hơn so với Trình Phi.

Yếu như vậy ? Còn lưu thủ ?

"Trình Phi ! Ngươi còn đùa giỡn ! Còn không giải quyết nhanh chóng !"

Ngải Linh Y đứng phía xa, thấy hai người giao thủ nhưng lại không bên nào thương tổn, tức giận chỉ tay lại vừa mắng vừa ra lệnh.

Trình Phi nghiên đầu nhìn phía sau, khẽ nhíu mày. Lam Nguyệt nhìn biểu tình của hắn, khẽ nhướng mày.

Tiểu tử này có vẻ cũng không phải vừa mắt Ngải Linh Y. Lần trước nàng còn tưởng hai người này là quan hệ tình nhân chứ, chẳng lẽ đoán sai ?

"Được rồi, không đùa nữa."

Lam Nguyệt nói, nàng khẽ huơ tay, linh khí của nàng hóa thành vô số mảnh băng lơ lửng xung quanh. Nàng chỉ tay về phía Trình Phi, những mảnh băng ngay lập tức lao vùn vụt đến chỗ Trình Phi. Trình Phi nghiêng người né tránh, sau đó lại huy kiếm, đem băng phách đều chém nát.

Ánh mắt Trình Phi sắc bén, linh kiếm vung lên, lập tức muốn sử dụng công pháp tu luyện.

Trình Phi là kim hệ linh căn, linh khí hắn pháp ra mang theo kim linh lực sắc bén.

"Hoàng Nguyên Quyết, Hoàng Kim Trảm !"

Một kiếm chém xuống, lực lượng hùng hồn ầm ầm lao về phía Lam Nguyệt. Nàng khẽ chớp mắt, đồng tử chuyển thành màu xanh lam, hai tay nâng lên, linh lực trong suốt lấy nàng làm trung tâm bao lại, một trảm kia của Trình Phi tựa như đá chìm đáy biển, biến mất không chút dấu vết.

Trình Phi trừng mắt, không dám tin nhìn một kích biến mất vô tung, thân hình Lam Nguyệt khẽ động, nhanh như chớp lao về phía hắn. Nàng vung quyền, một quyền này hoàn toàn là Linh lực thuần túy công kích, đánh thẳng vào ngực Trình Phi.

Trình Phi lập tức phòng hộ, bất quá một quyền này đánh xuống, Linh lực phòng hộ của hắn lập tức vỡ nát, bị Lam Nguyệt một quyền đánh bay.

Ầm !

Trình Phi văng ra xa, đánh nát vài gốc cây mới ngừng lại. Đám học viên trợn mắt hoảng sợ, đều rút ra vũ khí, phòng ngừa nhìn Lam Nguyệt. Chân Ngải Linh Y cũng mềm nhũng, nàng biết rõ thực lực của Trình Phi, đến hắn cũng bị một quyền của nàng đánh bay, kia nàng...

Lam Nguyệt thu quyền, đồng tử trở lại một màu đen nhánh. Nàng phủi phủi tay, nhẹ nhàng ung dung lên tiếng.

"Cho các ngươi một cơ hội, để lại ngọc giản, lập tức bắn pháo tín hiệu, ít ra sẽ bớt chịu chút đau khổ. Nếu không..."

Đám học viên đều biết bọn họ không phải đối thủ của Lam Nguyệt, nhao nhao đem ngọc giản ném ra, vội vội vàng vàng bắn pháo tín hiệu. Sau đó, một trận đồ xuất hiện dưới chân bọn họ, người liền lập tức biến mất.

"Các ngươi ..."

Ngải Linh Y nhìn người đều biến mất, không khỏi hoảng hốt. Nàng nhìn Lam Nguyệt đối diện, cắn răng chạy đến chỗ Trình Phi.

Ngải Linh Y đỡ hắn dậy, Trình Phi ho khan một tiếng, phun ra một búng máu. Hắn đưa tay lau đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lam Nguyệt.

"Để bọn ta đi, số điểm của ta thuộc về ngươi."

"Trình Phi..."

Ngải Linh Y đỡ lấy hắn, thế nhưng lại lo lắng thương thế của hắn, lấy ra một viên đan dược cho hắn dùng.

Lam Nguyệt nhìn hai người, tên Trình Phi này thế nhưng còn sức quan tâm Ngải Linh Y, xem ra tình cảm cũng không phải không có, chỉ là tính cách tuy ngạo khí, lại thích người như Ngải Linh Y.

"Để lại ngọc giản, cút."

Lam Nguyệt nhàn nhạt mở miệng. Trong thí luyện, không thể ra tay quá đáng, tạm thời bỏ qua cho bọn họ. Tước quyền vào Bí cảnh tu luyện, coi như một loại giáo huấn.

"Chuyện ma thú, ta tạm thời bỏ qua, nếu có lần sau, bổn tiểu thư không ngại tay dính chút máu."

Trình Phi cầm lấy ngọc giản bên eo, ném cho Lam Nguyệt. Sau đó bắn tính hiệu, xung quanh lập tức xuất hiện vòng sáng, cả hai lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Lam Nguyệt liếc nhìn ngọc giản, hơi nhướng mày. Số lượng nhưng thật ra so Ngải Linh Y cao.

"Lam Nguyệt ? Hóa ra ngươi ở đây. Chúng ta giết được Dực Phong lang rồi sao ?"

Thanh âm Lan Mịch phía sau vang lên. Lam Nguyệt quay đầu, thấy nàng từ bên hang đá bên kia đi qua. Lam Nguyệt đem ngọc giản của Trình Phi ném cho nàng, nói.

"Chụp lấy. Dực Phong Lang chết rồi."

Lan Mịch theo quán tính chụp lấy, nhìn ngọc giản trên tay, không khỏi trợn mắt:



"Lam Nguyệt, đây là cái gì ? Oa, Lam Nguyệt, ngươi đứng đây đánh cướp sao !!"

Lam Nguyệt ho khan một tiếng, búng một cái lên trán nàng, rất có đạo lý mở miệng:

"Cái gì gọi là đánh cướp ? Ta là thay trời hành đạo."

Lan Mịch chớp mắt, khó hiểu:

"Thay trời hành đạo ?"

"Đám Dực Phong Lang là Trình Phi và Ngải Linh Y dẫn dụ tới."

Lan Mịch nghe vậy, tức giận mắng:

"Đáng hận, đúng là vô liêm sỉ ! Chúng ta cùng bọn họ không thù không oán, bọn họ vậy mà ám toán chúng ta ! Không được, ta phải cho bọn họ biết tay !"

Lan Mịch lập tức liền xông lên đi tìm người, Lam Nguyệt đã xách cổ áo nàng lôi trở về.

"Được rồi, bọn họ đều bị ta giáo huấn, mất tư cách thi đấu rồi."

Lam Nguyệt buông tay nói, sau đó bước đi.

"Ngươi đem số điểm đó lấy đi, chúng ta lại đi một vòng, còn nửa canh giờ nữa khảo thí liền kết thúc rồi."

Lan Mịch hồi thần, đuổi theo phía sau, hỏi:

"Lam Nguyệt, ngươi không lấy điểm sao ? Chúng ta chia ra đi."

"Không cần, ngươi giữ đi."

"...Nga."

Lam Nguyệt và Lan Mịch cùng dạo một vòng khắp Vạn thú lâm. Nghe nói trong Vạn thú lâm có một con Ma thú ngũ giai, nhưng rất ít xuất hiện. Nó cũng được coi như là Vạn thú lâm chi vương, ở trung tâm Vạn Thú Lâm, thường đều ở trạng thái ngủ say.

Dù sao nơi này là nơi tân sinh thí luyện, ma thú ngũ giai xuất hiện thật sự là quá sức đối với bọn họ. Lam Nguyệt cũng không rảnh đi tìm nó, tứ giai đỉnh phong mà thú cuồng hóa nàng đều đưa Lan Mịch, đi tìm nó kiếm chuyện làm gì ? Dù sao nơi này là Vạn thú lâm, chỉ là huyễn hóa của một Đại Linh trận, giết rồi cũng chả có gì đáng giá.

Các nàng dùng thời gian còn lại tìm chỗ giết một ít ma thú nhị giai, tam giai tu luyện thực chiến.

Thời gian thí luyện cuối cùng cũng kết thúc, tất cả các thí sinh đều được truyền tống trở về sân lớn của học viện.

"Thí luyện kết thúc, tất cả các học viên nộp lại ngọc giản, nghiệm thu kết quả."

Phó viện trưởng đứng trên đài cao, dõng dạc tuyên bố. Các học viên còn giữ được tư cách thí luyện còn không quá một trăm người, lần lượt bị thu thập ngọc giản.

Tất cả sinh viên đều nghiêm chỉnh xếp hàng, chờ đợi các giám sự kiểm kê kết quả.

"Lam Nguyệt, bọn họ mà biết được thành tích của chúng ta, có phải là sẽ phát điên không ?"

Lan Mịch ghé vào gần Lam Nguyệt, nhỏ giọng thì thầm.

Lam Nguyệt liếc nàng một cái, lại nhìn ánh mắt của đám người, ho khẽ một tiếng, nói:

"Khiêm tốn."

Mặc dù Lan Mịch nhỏ giọng, nhưng ở đây đều là Linh giả, thính lực phải biết là rất tốt.

Lan Mịch nhìn ánh mắt quái dị của những người khác, thè lưỡi một cái, quay về chỗ đứng nghiêm chỉnh.

Đại khái sau nửa canh giờ trôi qua, Long Dật Trần cùng 4 vị giám sự bước ra, đối với phó viện trưởng nói vài lời gì đó.

Phó viện trưởng nghe xong quả thực rất kinh ngạc, liếc qua chỗ Lam Nguyệt và Lan Mịch, đại khái là Lan Mịch nhìn nhiều hơn vài lần.

Không chỉ phó viện trưởng, bốn vị giám sự cũng nhìn qua chỗ hai người.

"Lam Nguyệt, bọn họ đều nhìn chúng ta nha."

Lan Mịch lại ghé vào cạnh Lam Nguyệt thì thầm. Lam Nguyệt nghiêm túc đứng im, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không chút dấu vết trả lời, cũng dùng giọng điệu thật nghiêm túc.

"Nói đúng hơn là nhìn ngươi."

"... đều do ngươi !"

Lan Mịch nghẹn một chút, sau đó lầm bầm nói, nếu không phải Lam Nguyệt đem con tứ giai đỉnh phong ma thú kia cho nàng, nàng làm gì bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy ?

Lam Nguyệt không nói gì, im lặng chờ phó viện trưởng công bố kết quả.



"Thí luyện lần này, mười vị trí đầu đã có. Vị trí thứ mười, Diệp Lan Phong, vị trí thứ chín Phạm Lâm Thành,..."

"...Vị trí thứ hai, Phượng Lam Nguyệt."

"Cái gì ? Ta rõ ràng săn được hơn tám mươi con ma thú, tu vi cũng coi như mạnh nhất, Phượng Lam Nguyệt lại xếp cao hơn cả ta ? Ta không phục !"

"Đây ... sao có thể !! Cô ta rõ ràng chỉ là một linh giả vừa tu luyện không lâu, tu vi có thể cao bao nhiêu chứ !" Sự thật là nhìn không thấu tu vi của người ta.

"Phó viện trưởng, đây là sự nhầm lẫn nào chăng ?"

Ngải Linh Y và Trình Phi đứng trong đám học viên từ bỏ tư cách thí luyện, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Lam Nguyệt đứng giữa sân. Ngải Linh Y trong lòng oán giận.

Tiện nhân ! Đó đều là cướp của bọn họ mà có !

Trình Phi ngược lại chỉ nhìn chằm chằm, hắn cùng nàng giao chiêu qua, nữ nhân này tuyệt đối tu vi không thấp hơn Thực Hóa cảnh hậu kỳ viên mãn ! Nàng đứng hạng hai, vậy kẻ hạng nhất chỉ có thể là người thân thiết nhất với Phượng Lam Nguyệt !

"Tất cả im lặng, không phải còn chưa công bố hạng nhất sao !"

Phó viện trưởng bị một đám học viên nhốn nháo cắt ngang, lập tức trầm giọng quát. Cả đám lập tức trật tự lại.

"Học viện thí luyện đệ nhất, Lan Mịch !"

Bốn phía im lặng như tờ, sau đó lập tức dấy lên làn sóng phản đối.

"Không thể nào ! Kết quả này tuyệt đối có vấn đề !"

"Phó viện, ta nghi ngờ hai nữ nhân này gian lận !"

"Ta nghi ngờ bọn họ dùng thủ đoạn không sạch sẽ !"

"Đúng vậy ! Bọn ta không phục !"

"..."

Đám học viên thí luyện phản đối số lượng lớn, phó viện trưởng cũng có chút bất ngờ.

Kỳ thật không chỉ phò viện, Lam Nguyệt và Lan Mịch cũng bất ngờ. Hai người các nàng lấy hạng nhất nhì khó tin vậy sao ?

"Đủ rồi, đều trật tự cho ta !"

Phó viện trưởng tức giận nói, linh áp hùng hồn từ ông tản ra, đám học viên bị chấn áp, tức khắc im lặng không dám hé răng.

"Không phục ?"

Lúc này, một thanh âm lạnh nhạt vang lên. Thanh âm không lớn, nhưng lại kèm theo linh lực phóng đại, truyền đi khắp học viện. Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, tử y phiêu dật, kim sắc đồ án như ẩn như hiện, khí thế quân lâm thiên hạ, mang theo hùng hậu uy áp lần nữa giáng xuống.

Lần này không chỉ đám học viên, mà ngay cả các lão sư hay phó viện trưởng đều bị áp chế đến không thể nhúc nhích.

Đương nhiên là trừ một người, là Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, là hắn, hắn nói sẽ trở về xem nàng đấu vòng cuối, quả nhiên trở về đúng lúc. Tên này, vẫn chói mắt như vậy, loại khí thế khiến người khác tôn kính không dám khinh nhờn.

Dung mạo của Huyền Tịch, đủ làm bất kỳ ai khuynh tâm từ cái nhìn đầu tiên. Không nghĩ đến, hắn lần này thế nhưng không mang mặt nạ !

Bất quá, dưới uy áp của hắn, trừ nàng ra, không ai có khả năng nhìn thẳng vào hắn.

Thần sắc này của hắn... đây là tức giận thay nàng sao ?

Lam Nguyệt không hiểu sau, trong lòng lại dâng lên một cảm giác vui vẻ, khóe môi nhịn không được hơi cong lên.

Tân sinh nổi loạn, vừa nhìn đã biết có người cố ý sắp xếp. Đây là muốn triệt con đường của nàng ở học viện sao ? Ha...

"Quốc sư !"

Phó viện trưởng sợ hãi kêu lên, không cần nhìn người, ở học viện này, trừ vị Dung Huyền quốc sư này, còn không có kẻ khác có uy áp mạnh như vậy !

"Dung công tử bớt giận..."

Phượng Lam Uyển lúc này lại lên tiếng, nàng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn đến nam tử như Thần trước mắt, trong mắt ánh lên vô tận khát vọng.

Có một ngày, nàng cũng trở nên mạnh mẽ như vậy, không còn là con kiến trong mắt người này, cũng có thể sánh đôi với Tuyết công tử...

Lam Nguyệt mắt thấy Huyền Tịch sắp để gương mặt yêu nghiệt kia lộ ra trước mắt Phượng Lam Uyển, đột nhiên trong lòng có chút khó chịu. Nàng ho khan một tiếng, Huyền Tịch quả nhiên quay lại nhìn nàng. Lam Nguyệt chỉ chỉ gương mặt mình, hắn thế nhưng hiểu ý, nhẹ nhàng búng tay một cái, hơn nửa gương mặt bị mặt nạ che khuất.

Huyền Tịch quay mặt về phía Phó viện trưởng và Phượng Lam Uyển, Lam Nguyệt không thấy được, khóe môi hắn thế nhưng hơi gợi lên. Dù có mặt nạ che đi dung mạo, nhưng nụ cười này của hắn, dù nhẹ, nhưng đủ khiến người ta ngơ ngẩn.