Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 274: Nhất gia chi chủ (6)



“Này….”

“Phụ thân không cần lo lắng, nhất định ta sẽ chăm chỉ học hỏi không lơ làđâu” Hoàng Bắc Nguyệt cản lại không cho Tiêu Viễn Trình nói. Nhìn bộdạng của nàng nhẹ nhàng linh hoạt trông giống hệt một nữ nhi hiểu chuyện hiếu thuận!

Tiêu Viễn Trình không còn cách nào khác, trong lòngvội vàng nghĩ phải đem mấy thứ tài sản tích lũy nhiều năm nhanh chóngdời đi, nha đầu kia cũng mới bắt đầu học tập nàng có thể nhìn ra được gì chứ. Hơn nữa Chu quản gia cũng không có ngồi không!

Tuy nhiên,Tiêu Viễn Trình đúng là coi thường Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng nếu như chỉ từ trong sổ sách tìm được chỗ sai thì quá kém cỏi rồi! Hoàng Bắc Nguyệtcho Đông Lăng ra ngoài truyền lời để Chu quản gia đem sổ sách trong phủmang đến. Chu quản gia cũng là người thông minh, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Cầm di nương và Tuyết di nương còn có cả Tiêu Viễn Trình đànhbất đắc dĩ sai người mang đến.

Hắn làm sổ sách luôn rất cẩn thận một con bé mười hai tuổi cũng không nhìn ra được cái gì!

Sổ sách còn chưa mang đến, Hoàng Bắc Nguyệt lại lặng lẽ phân phó Đông Lăng vài câu, Đông Lăng liền cười đi ra ngoài, không ai biết nàng muốn làmcái gì, cũng không ai có dũng khí theo đi ra ngoài.

Rất nhanh,sổ sách được Chu quản gia mang tới, hắn tự mình mang đến đưa cho HoàngBắc Nguyệt, một chồng sổ sách cao ngất nhìn rất đau đầu.

HoàngBắc Nguyệt tiện tay mở một quyển ra, lật vài tờ, nàng mặc dù không cónhìn qua sổ sách cổ đại, tuy nhiên tốt xấu gì nàng cũng là thiên tài với chỉ số thông minh cực cao. Ở hiện đại, vì nhiệm vụ, đối với các loạikinh tế học nàng cũng có đọc lướt qua, cho nên này sổ sách nhìn vài lầnliền đã hiểu được.

Chu quản gia quả nhiên là người tinh tế, làmviệc cẩn thận vô cùng, một chút dấu vết cũng không nhìn ra được. Khôngtrách sao Cầm di nương lại muốn thu hắn làm tâm phúc. Nàng một bên uốngtrà, một bên chậm rãi nhìn sổ sách, trong tiền thính rất nhiều ánh mắtcũng nhìn nàng chằm chằm, chờ nàng lên tiếng, nhưng nàng không nói đượcmột lời, giống như vô cùng nghiêm túc xem sổ sách.

Cầm di nươnghôm nay ngâm mình ở trong ao hoa sen một ngày lại còn bi kinh sợ, lúcnày ngồi không vững, thân thể lay động sắc mặt trắng bệch. Tiêu Trọng Kỳ nhìn thấy mở miệng nói: “Tam muội muội, nếu như ngươi muốn xem sổ sáchthì chậm rãi xem đi, chúng ta đi về trước.”

Hoàng Bắc Nguyệtngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đại ca ca, hôm nay thảo luận việc nhà, Cầm di trong tay cũng quản không ít sổ sách, không thể vắngmặt được.”

Tiêu Trọng Kỳ đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên bên ngoài Đông Lăng hô một tiếng: “Để lại ở chỗ này đi!”

Tất cả mọi người ngẩn ra, không biết chuyện gì xảy ra, đều quay đầu lại đira ngoài nhìn, chỉ thấy Đông Lăng kêu người mang tới mấy cái rương lớnđặt ở trong sân.

Từng cái từng cái rương mang đến tổng cộng cóhơn mười cái, đều dùng khóa lớn khóa lại bên trong không biết chứa thứgì. Chu quản gia nhìn lại, nhất thời sắc mặt đại biến, bước nhanh đi ra ngoài nói: “Ngươi, các ngươi làm gì? Đây là đồ vật của ta, vì sao phải mang đi ra!”

Đông Lăng ngẩng đầu cười nói: “Tự nhiên biết là đồtrong phòng Chu quản gia nếu đều là đồ của ngươi, mở ra xem một chútđược chứ?”

“Không thể!” Chu quản gia sắc mặt đỏ bừng, vừa phẫn nộ lại có chút sợ hãi, “Đây là đồ riêng của ta, quận chúa cũng không thểtự ý xem xét đồ riêng của ta được!” “Đồ vật riêng?” Đông Lăng nhướng mày nhìn mười mấy cái rương:“Chu quản gia, đồ vật riêng cũng hình như hơinhiều một chút. Thứ cho ta nói câu khó nghe, nghe nói trong phủ khốchúng ta bị thiếu hụt chút ít, nghi là có người ở giữa ăn bớt. Chu quảngia nếu như quang minh lỗi lạc, như vậy liền tiên phong để cho mọi người xem xét một chút đồ vật của ngươi đi!”