Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 108: Ném đá dấu tay (2)



” Tiết Triệt, ngươi làm càn! ” Anh Dạ công chúa hướng Tiết Triệt hô to một tiếng. Nhưng Tiết Triệt bây giờ đã cực kỳ tức giận, căn bản không nghe thấy thanh âm của nàng!

Đầu Hồng Thù cực lớn dưới sự điều khiển của Tiết Triệt đang đằng đằng sát khí nhằm phía Hoàng Bắc Nguyệt bước tới, trên thân bùng lên ánh chớp khiến mọi người sợ đến mức bỏ của chạy lấy người!

Trên lôi đài Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, vẫn không nhúc nhích.

Tiết Triệt, ngay cả ngươi cũng muốn tìm cái chết sao?

Nếu như trong một ngày mà giết chết hai đứa con bảo bối của lão mập mạp An quốc công, không biết lão sẽ phản ứng như thế nào đây?

Lần trước hắn phái người đi Trưởng công chúa phủ xuống tay với nàng nhưng vẫn chưa thành công. Tin chắc rằng hắn cũng đang tìm kiếm cơ hội thứ hai để động thủ với nàng đi, ít nhất cũng phải cho nàng một cái hạ mã uy (ra oai phủ đầu)!

Hành động hôm nay của Tiết Mộng đương nhiên là do An quốc công ngấm ngầm đồng ý.

Hừ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu ngươi dám phạm ta, đừng trách tại sao ta lại trảm thảo trừ căn!

Nàng có nên tiếp tục tặng cho An quốc công một món lễ lớn không nhỉ?

Hoàng Bắc Nguyệt đứng bất động nơi đó, mà đầu Hồng Thù khổng lồ kia đã cách nàng rất gần. Ngay lúc nàng đang định triệu hoán Băng Linh Huyễn Điểu, bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi phát ra từ trong đám người xung quanh.

Kèm theo tiếng thét đó, cửa sổ trong giáo trường đột nhiên vỡ tan, một đạo hồng quang chói mắt hiện ra, cảm giác nóng bỏng nguy hiểm lập tức lan tràn ra khắp nơi.

Hỏa diễm tím sậm giống như cự long điên cuồng gào thét, nhanh chóng phóng tới đầu Hồng Thù kiêu ngạo kia. Hồng Thù rít lên kinh hãi, hai chân trước đều bị thiêu cháy!

Tiết Triệt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, từ trên lưng Hồng Thù té xuống, y phục trên người đã bị thiêu mất một nửa.

” Hoàng huynh! ” Anh Dạ công chúa đại hỉ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn Hoàng huynh đã kịp thời đuổi tới.

Tiết Triệt này không giống như Tiết Mộng a. Hắn là một tên Triệu hoán sư chân chính, hơn nữa lại có một đầu Linh thú cấp mười một là Hồng Thù, tại Linh Ương Học Viện cũng coi như là nhị lưu cao thủ.

Bắc Nguyệt muốn thoát khỏi tay hắn, kia gần như là không thể a!

Tử Diễm Hỏa Kì Lân đáp xuống lôi đài, uy áp của siêu cấp Linh thú khiến Hồng Thù từng bước từng bước lui về sau, căn bản không dám tiến lên cùng hắn đọ sức.

” Thái tử điện hạ……” Tiết Triệt cả người run rẩy, ngẩng đầu lên.

Hắn cho dù có Hồng Thù thì cũng không dám đi trêu chọc Thái tử điện hạ a!

Nhưng, muội muội của hắn, muội muội của hắn không lẽ phải chết thảm như vậy sao?

” Thái tử điện hạ, ngươi hãy vì muội muội ta mà làm chủ a! Bắc Nguyệt quận chúa dám cả gan giết người, đây là chuyện thiên lý khó dung a!” Tiết Triệt nằm nhoài trên lưng Hồng Thù, khàn giọng hô to.

Thái tử Chiến Dã sắc mặt băng lãnh ngồi trên lưng Tử Diễm Hỏa Kì Lân, một thân hắc y được tử diễm bao quanh, nhẹ nhàng phiêu dật, một cỗ khí chất lạnh lùng cao quý hiển lộ ra, đôi con ngươi tựa như sao sớm, lấp lánh hữu thần.

” Võ đài luận võ, sinh tử bất luận.”

Tiết Triệt sắc mặt âm trầm, đôi mắt cơ hồ muốn lồi ra: ” Nàng rõ rang là cố ý! Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi xú nha đầu này, ngươi rõ ràng lên kế hoạch giết chết muội muội ta! “

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi khinh thường quay mặt đi.

Ta bày mưu giết nàng thì thế nào? Võ đài luận võ, sinh tử bất luận, đây là quy củ của Tạp Nhĩ Tháp đại lục! Đã lên lôi đài thì trước hết phải có giác ngộ tử vong.

” Lập kế hoạch giết nàng? Hừ, mọi người đều thấy rõ, nàng là tự mình giết mình!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể đầy máu của Tiết Mộng.

Thanh chủy thủ kia vẫn nằm trong tay của Tiết Mộng, chứng cứ rành rành như vậy làm sao lại đi trách nàng.

Tiết Triệt nhìn thanh chủy thủ kia, chỉ cảm thấy tim đau như bị đao cắt, cả người run rẩy: ” Ngươi…”

” Ta làm sao? Ta vốn chỉ là tân sinh năm nay mới nhập học, mà Tiết Mộng thân là Trung cấp Chiến sĩ cùng ta diễn luyện lại đi sử dụng vũ khí, cuối cùng vẫn là do nàng ta tự gieo gió gặt bão. Chuyện này trách ai được.”