Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 39: Khuynh quốc khuynh thành (13)



Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Triều đình bị rửa sạch qua một vòng, hiện giờ đã triều thần chỉ nghe lệnh hoàng đế.

Hoàng đế rất là đắc ý, thượng triều không tiếp tục phải nghe những châm ngôn chói tai lại dong dài đó, không có ước thúc, hoàng đế cũng không còn khắc chế, mà là gióng trống khua chiêng lệnh quan binh vì hắn ta lần lượt ra biển tìm kiếm người cá.

Bọn quan binh quen chiến đấu trên đất liền, đối biển sâu không quen thuộc, rất nhiều người xuất hiện phản ứng say tàu kịch liệt. Nhưng trạng thái không xong không chỉ bọn họ, triều đình biến đổi, người phía dưới cũng rung chuyển theo, toàn bộ vương triều tựa như một cây cổ thụ ở dưới mưa gió run bần bật, gốc rễ không chắc, thân cây cũng lung lay sắp đổ.

Bất quá chỉ mấy tháng, vương triều ban đầu phồn thịnh liền ẩn ẩn xuất hiện những hành động đồi bại, kinh thành náo nhiệt lại là không giảm mà còn tăng, như con đường tiến đến buổi cuồng hoan cuối cùng.

Hoàng đế sa vào ôn nhu, lại bị quan viên mới phong dùng những từ ngữ tán dương che hết tai mắt. Còn tưởng rằng chính mình thoát khỏi trói buộc, chân chính tự do tự tại, thiên hạ toàn bộ ở trong một tay hắn ta khống chế.

Biên quan tuy rằng cách kinh thành thập phần xa xôi, chỉ là các dị tộc càng ngày càng thường xuyên khiêu khích, các binh lính đóng giữ cũng có thể cảm giác được khói lửa nhen nhóm.

Bọn họ tăng cường lực độ tuần tra mỗi đêm, nghiêm khắc khống chế dân cư lui tới, không khí tựa hồ trong một đêm đột nhiên quay cuồng, mỗi người đều căng thẳng giống một cây cung căng chặt.

Tại bầu không khí này, duy độc nơi Sở Từ ở là ngoài ý muốn, bình yên lặng lẽ như không ở nhân gian. Diệp Tiềm cũng chỉ có ở chỗ này, mới có thể dỡ xuống một thân nặng nề, nghỉ ngơi thật tốt trong chốc lát.

Hắn cầm một bình nước hướng cây non tưới nước, Tây quan đất cát xấu, cái gì đều không dễ sống, chỉ có vài loại thực vật phá lệ cứng cỏi có thể sinh tồn tiếp. Cây non này chính là một trong số đó.

"Cây này chỉ sợ còn thật lâu mới có thể lớn thành đại thụ." Diệp Tiềm nhìn nó, ở trong lòng thở dài một tiếng, không đem nửa câu sau nói ra.

Cũng không biết hắn có thể hay không chờ cho đến lúc này.

Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, hắn tuy rằng tập võ, lại cũng không thể hoàn toàn bảo đảm chính mình an toàn. Huống chi, một khi thực sự có ngoại địch tới xâm phạm, hắn cũng không có biện pháp lùi bước.

Mạng của hắn không quan trọng, nhưng nếu hắn đi rồi, A Từ của hắn làm sao bây giờ?

"Chàng đang suy nghĩ cái gì?"

Sở Từ nhìn thấy hắn xuất thần, hơi hơi nhíu mày.

Diệp Tiềm ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Ta suy nghĩ, Hoàng Thượng vì cái gì sẽ biến thành như bây giờ."

Hoàng đế tuy rằng không có tài cán gì, thì làm việc sai sót cũng không gì lớn, là đế vương thì cũng có lúc như người bình thường, đùng cái vì sao lại thay đổi đến loại tình trạng này?

Sở Từ cong lên khóe môi: "Bởi vì ta, chàng không phải đều thấy sao, tất cả mọi người khuyên hắn ta giết ta, chính là hắn vẫn là trộm đem ta giấu ở nhà chàng."

Diệp Tiềm lắc đầu: "Nhiều người như vậy đều gặp qua ngươi, không lý nào chỉ có Hoàng Thượng một người sẽ biến thành như bây giờ."

Sở Từ đi đến trước mặt hắn, "Chàng vì cái gì còn chưa tin? Người cá thông thạo thuật mê hoặc, nếu ta chỉ mị hoặc một mình hoàng đế thì sao?"

Diệp Tiềm ôm lấy eo cậu "Bởi vì ta cảm thấy, A Từ sẽ không thích Hoàng Thượng."

"Nhưng chàng lúc trước không phải đều nghe được sao? Nghe được ta cùng hoàng đế...... Hửm?" Sở Từ dựa càng thêm gần, cậu ở trước mặt Diệp Tiềm không cần ngụy trang, lệ chí trước mắt minh diễm chết người, cơ hồ muốn chảy ra máu.

"......" Diệp Tiềm trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nói: "Ta lúc trước tuy rằng chưa hiểu chuyện hành phòng, nhưng cũng biết...... Thời điểm như vậy, không có khả năng lại là tiếng nhánh cây lay động."

Hắn cố tình hàm hồ nói hai chữ hành phòng.

Ngày đó Diệp Tiềm xác thật nhất thời nóng vội, huỷ hoại lễ vật muốn đưa cho cậu. Khi lý trí của mình trở lại, hắn mới nhớ tới, A Từ ở trong viện không có cây có thể chống đỡ hai người làm chuyện đó, chỉ có một bụi đuôi Phượng nhỏ thấp bé, bụi đuôi phượng cành lá mềm mại, không thể nằm cũng không thể dựa, bên cạnh đều rải đá vụn, hiển nhiên không phải một nơi tốt để làm việc, thanh âm nhánh cây kia kịch liệt đong đưa là từ chỗ nào tới?

Lại nghĩ đến ảo cảnh người cá lúc trước vây khốn hắn, Diệp Tiềm không khỏi ở trong lòng sinh ra một ý tưởng cả gan.

Người cá khả năng cũng là dùng ảo cảnh, đem đuôi phượng tiêu kia biến ảo thành bộ dáng người, lừa hoàng đế.

Sở Từ cong lên đuôi mắt: "Tuêur phu tử thật thông minh."

Diệp Tiềm bên tai ửng đỏ, "A Từ......"

Sân đơn giản bỗng nhiên biến ảo thành khung cảnh ngợp trong vàng son, Sở Từ đem Diệp Tiềm đẩy ngã ở trên giường nệm tơ vàng, tóc dài buông xuống một thân của hắn: "Tiểu phu tử lại đoán xem, hiện tại là thật, hay là hư ảo?"

Diệp Tiềm sống lưng căng thẳng, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào cậu: "Thật."

"A? Vì sao?"

"Bởi vì...... Ngươi cũng ở chỗ này." Diệp Tiềm nói, chế trụ cổ tay của cậu, quay người đem cậu áp vào giường, thẳng tắp nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "A Từ, ta muốn......"

"Muốn cái gì?" Sở Từ cười ngâm ngâm mà nhìn hắn.

"Muốn ngươi." Diệp Tiềm cúi người xuống, hai người khoảng cách gần đến nỗi hô hấp có thể nghe được: "Cho ta được chứ?"

Hắn nâng lên ngón tay thon dài của Sở Từ, ở trên chậm rãi rơi xuống một nụ hôn, tiếp theo lại hôn lên khớp tay mảnh khảnh, cánh tay trơn nuột.

Hắn trong mắt đã nhiễm khát cầu, lại còn kiên nhẫn chờ đợi cậu cho phép.

"Được." Sở Từ khoanh lại cổ hắn, nheo mắt lại nói: "Tiểu phu tử thông minh như vậy, nhất định biết như thế nào lấy lòng ta, đúng hay không?"

Diệp Tiềm trong mắt lộ ra mấy phần ý cười: "Đúng vậy."

Giường màn bị buông xuống, nó lảo đảo lắc lư, giống một đuôi cá dưới ánh trăng bơi lội, không biết bao lâu, một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên bắt lấy cái đuôi, lại bị một cái tay khác ôn nhu mà bao trùm lại, một lần nữa ẩn giấu trở về.

"A Từ" Diệp Tiềm gom lại tóc dài hỗn độn của Sở Từ, thấp giọng hỏi: "Mệt sao?"

Sở Từ lười biếng mà dựa vào trên người hắn, đến một ngón tay đều lười động: "Chàng nói đi?"

Diệp Tiềm cười rộ lên, lôi chăn gấm kéo lên, che lại tảng lớn da thịt của Sở Từ bị lộ ra: "Ta còn sợ ta làm không tốt, chậm trễ ngươi."

[ Y ] hệ thống đi ra liền nghe câu nói như thế, nhịn không được nói: [ Hắn cũng học hư rồi. ]

Sở Từ: [......]

"Tiểu phu tử khách khí, phu tử tài trí hơn người, suy một ra ba, thật sự nhìn không ra có chỗ nào không tốt." Sở Từ mệt cực kỳ, nói chuyện ngữ điệu rất không khách khí.

Diệp Tiềm: "A Từ là đang khen ta sao?"

Sở Từ: "......"

Nhìn ra Sở Từ xác thật mệt muốn chết rồi, đến phản ứng đều chậm nửa nhịp. Diệp Tiềm đem cậu ôm vào trong lòng ngực, ở trên trán cậu hôn một cái: "Mệt mỏi thì ngủ đi, ta bồi ngươi."

Sở Từ tập mãi thành quen mà ở trong lòng ngực hắn tìm được vị trí thích hợp ngủ, nhắm mắt lại ngủ.

Ra sân, Diệp Tiềm không còn ôn nhu, trở nên lạnh nhạt sát phạt. Việc yêu cầu hắn xử lý quá nhiều, Diệp Tiềm một bên lật xem ký lục dị tộc tung tích hoạt động gần đây trong khoảng thời gian này, một bên thật sâu mà nhăn mi lại. Cùng lúc đó, người mang thư lại ra roi thúc ngựa đưa tới cho hắn một phong thư.

Thư đến từ thừa tướng trước, ông ở trong thư kỹ càng tỉ mỉ liệt kê hành động ngu ngốc gần đây của hoàng đế, lời nói khẩn thiết mà thỉnh cầu hắn cùng Diệp lão tướng quân một đợt trở lại kinh thành khuyên can hoàng đế. Cuối cùng lại nói, nếu triều đình còn có có thể khuyên được hoàng đế, rất cảm tạ hai người bọn họ.

Diệp Tiềm bất tri bất giác mà siết chặt giấy viết thư, nghĩ thầm, vớ vẩn.

Hắn cùng phụ thân một lần trở lại kinh thành, biên quan không người trấn thủ, nếu ngoại địch nhân cơ hội này tới xâm chiến, bá tánh biên quan phải làm sao?

Hai quan đều là nơi quan trọng, giống như đôi tay bóp yết hầu. Chỉ cần hai bên không bị thủng, ngoại địch liền vào không được, dị tộc trước mắt càng ngày càng lộng hành, hắn cùng phụ thân nếu vừa đi, hai quan liền sẽ lâm vào cảnh nguy nan.

Hai quan bị chiếm, không khác đốt lửa thiêu thân, triều đình dù náo như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không có thể rời đi.

Diệp Tiềm rối loạn cất thư, mang theo vệ binh ở trên tường thành tuần tra một lần, rồi sau đó đứng ở trước đài phong hoả, nhìn sa mạc vàng chói rộng lớn, bất động.

Cho dù cách rất xa, hắn cũng có thể ngửi được mùi máu tươi kia, đến từ thi cốt chồng chất trên chiến trường, đến từ dị tộc tham lam, đồng dạng cũng đến từ chiến hữu của hắn.

Đó là một loại, hơi thở riêng biệt của chiến loạn trỗi dậy, lôi cuốn dã tâm, dục vọng, chia xa, chiếm đoạt. Người tham vọng đều bị chồng chất ở núi người biển máu, không chỗ nào che giấu.

Chỉ sợ không bao lâu, đài phong hoả này lại một lần nữa bốc cháy lên khói lửa.

"Trời ạ......"

Bọn quan binh trèo đèo lội suối rốt cuộc ở một chỗ trên hải đảo phát hiện thân ảnh người cá, lúc ban đầu, bọn họ còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng mà vô luận dụi mắt như thế nào, người cá trước mắt đều rất rõ ràng. Mỗi người cá đều có mỹ mạo kinh tâm động phách, bọn họ vây tụ ở mép thuyền, thanh âm linh hoạt kỳ ảo xa xưa: "Đem vương trả lại cho chúng tôi."

Vương của bọn họ?

Bọn quan binh hai mặt nhìn nhau, không rõ đám người cá này đang nói cái gì.

Người cá cầm đầu nghiêng đầu, hắn hồi lâu chưa từng cùng người nói chuyện, ngữ điệu có cảm giác trúc trắc kỳ lạ: "Chúng ta có thể cảm giác được, trên thuyền các ngươi, có hơi thở của vương."

Bọn quan binh nhớ tới cái gì, bỗng nhiên kích động, trao đổi ánh mắt cho nhau.

Khi bọn họ ra biển, có mang vỏ trai duy nhất mà người cá kia để lại.

Người cá bị xử chết kia cư nhiên là vương của đàn người cá này sao?

Bọn họ nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười hiền lành: "Vương của các ngươi để chúng ta tới đón các người, các ngươi có nguyện ý hay không cùng chúng ta cùng nhau rời đi nơi này?"

Nhóm người cá yên lặng nhìn bọn hắn chằm chằm, bỗng nhiên hát.

Tiếng hát kia mỹ diệu tuyệt trần, ở trước mặt giọng hát êm tai như vậy đều không có sức chống cự. Không bao lâu, bọn quan binh trên thuyền sắc mặt tất cả đều trở nên đỏ bừng, giống như uống rượu say, say khướt lại lâng lâng.

Không biết qua bao lâu, tiếng hát ngừng.

Bọn quan binh như ở trong mộng mới tỉnh.

"Nhân loại đáng chết, các ngươi cư nhiên gạt chúng ta." Người cá cầm đầu ánh mắt chợt trầm xuống, ngay khi hắn chuẩn bị giết chết đám nhân loại này, mấy tên binh lính nhạy bén bỗng nhiên nâng vỏ trai từ trong khoang thuyền chạy ra.

"Các ngươi không muốn vương của các ngươi sao?" Vài người thật mạnh đem vỏ trai ném ở trên boong tàu, nói: "Hắn ở kinh thành bị nhốt lại, nếu các ngươi không đi cứu hắn, vậy hắn liền thật sự chết."

Người cá ngừng lại.

Vương của người cá cùng bọn họ tâm thần tương liên, cũng không biết vì sao, bọn họ bỗng nhiên không cảm giác được vương tồn tại, bọn họ khắp nơi tìm kiếm, cũng không có tìm được tung tích của vương.

Vương của người cá có địa vị chí cao vô thượng, người cá cả đời đều là vì vương mà sinh.

Vương không thấy, liền tính vương ở kinh thành của nhân loại, bọn họ cũng phải đi đem vương tìm về.

Người cá cầm đầu trầm mặc hồi lâu, gật đầu: "Chúng ta cùng các ngươi đi, nếu ngươi lừa chúng ta, chúng ta sẽ lấy mạng các ngươi."

- -------------------------------------