Phương Đại Trù

Chương 57: Thức ăn mừng thọ cùng âm mưu che dấu



Lại nói về Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.

Hai người ăn xong cơm trở lại phòng, Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước bậntrước bận sau dường như không để ý tới chuyện vừa rồi, nhưng quan sátkỹ… Vẫn là có thể nhìn ra được, nàng tỏ ra thản nhiên nhưng không mấyvui vẻ.

“Nương tử?” Thẩm Dũng đi qua đi gọi nàng.

“Ừ?” Phương Nhất Chước quay đầu nhìn hắn

“Ta để nàng phải nấu cơm ở tửu lâu, nàng mất hứng sao?” Thẩm Dũng hỏi.

Phương Nhất Chước cười, lắc đầu, “Không đâu!”

Thẩm Dũng nhìn thần sắc Phương Nhất Chước, đây chính là nương tử mỗi ngàychung chăn chung gối với hắn, có vui vẻ hay không, hắn liếc mắt một cáiliền có thể nhìn ra. Thẩm Dũng đi đến bên giường ngồi xuống, rồi vỗ vỗmép giường, nói: “Nàng lại đây ngồi đi, ta sẽ nói rõ mọi chuyện.”

Rốt cục Phương Nhất Chước cũng nở nụ cười, đi tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng, yên lặng, chờ hắn mở miệng.

Thẩm Dũng thở dài, nói: “Hai người vừa rồi, thật ra thân phận không đơngiản, trong hai người bọn họ có một kẻ là thù địch, có chuẩn bị mà đến,muốn hại chúng ta, một người khác là bị người ta lợi dụng, không biếtchừng cũng sẽ bị hại.”

Phương Nhất Chước gật gật đầu, nói: “Bọnhọ có chuẩn bị cẩn trọng như vậy mà đến chắc chắn mục đích không đơngiản, mấy ngày nay tướng công không yên lòng là vì nghĩ cách giúp tagiải quyết kẻ thù này sao?”

Thẩm Dũng gật gật đầu, duỗi tay nhẹnhàng vén tóc mai của nàng, nói: “Kẻ thù này rất lợi hại, không phảinhân vật bình thường, không đắc tội nổi không cẩn thận sẽ phải rơi đầu.”

Phương Nhất Chước nở nụ cười, hỏi: “Là cha mẹ ta đắc tội đúng không?”

“Ừ.” Trong lòng Thẩm Dũng lẩm bẩm, nương tử quả nhiên cẩn thận thông minh,đã phát hiện ra, có điều hắn cũng không quên bổ sung một câu “Nương tửyên tâm, chúng ta còn có lão đạo sĩ và hai vị sư phụ hỗ trợ, hai chúngta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

“Nói là có phúc cùnghưởng nhưng gặp nạn chàng lại tự chịu, dọc đường đi lên kinh thành,chàng vẫn không nói cho ta, một mình suy nghĩ buồn bã.” Phương NhấtChước dường như có chút tức giận, “Còn hại ta lo lắng không yên.”

“Là ta sợ nàng không vui.” Thẩm Dũng nắm tay Nhất Chước vuốt vuốt, “Nương tử, nàng không cần lo lắng.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Ta hiểu được, có điều tướng công à,chàng đem mọi chuyện nói hết với ta đi, ta sẽ cân nhắc thật cẩn thận,sau đó chàng sắp xếp như thế nào, muốn ta làm chuyện gì, ta đều sẽ nghelời.”

Thẩm Dũng gật đầu. Sau đó, hai người chui vào trong ổchăn, Phương Nhất Chước nghe, Thẩm Dũng nói, đem hết thảy mọi chuyện hắn biết đều nói cho Phương Nhất Chước, còn cả kế hoạch của bọn họ, chỉkhông nói chuyện lần này vô cùng nguy hiểm. Nhưng Phương Nhất Chước cũng đủ thông minh, có cái gì nguy hiểm, nàng tự nhiên hiểu rõ. Hơn nữa Thẩm Dũng chưa bao giờ cảm thấy chuyện này là mạo hiểm, vì Phương NhấtChước, bắt hắn làm chuyện gì cũng đáng giá, mạo hiểm thì đã là gì?



Ngày tiếp theo, sau khi Phương Nhất Chước rời giường, lại khôi phục bộ dạngsinh long hoạt hổ như thường, Thẩm Dũng thấy trên mặt nương tử tràn đầytươi cười, bỗng nhiên nhận ra rằng, vợ chồng quý nhất vẫn là sự chânthành. Chính hắn không nghĩ chu đáo, tất cả mọi chuyện đều dấu kín, muốn nương tử không cần lo lắng mà tiếp tục sống vui vẻ, nhưng sự thật làkhông có khả năng, vợ chồng chung một lòng, khi hắn cau mày, nương tửhắn cũng không thể nào thoải mái.

Đến thời điểm giữa trưa, lão đạo sĩ đến đây, nói với Thẩm Dũng mấy câu, nhắc nhở kẻ kia có thể sắp có hành động.

Thẩm Dũng gật đầu, tiếp tục dẫn Phương Nhất Chước đi dạo trong kinh thành,làm bộ như không hề phòng bị, ôm cây đợi thỏ, chờ đợi thế này không biết là phúc hay họa, nhưng nếu có cơ hội sẽ tự tới cửa.

Lại qua vài ngày, cơ duyên chưa tới nhưng kỳ thi lại đến rồi, Lưu Mậu đi vào trường thi, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng sau khi tiễn hắn đi vào, còn đứng ở ngoài vẫy vẫy tay, khuyến khích hắn.

“Nương tử, phải đến buổichiều Lưu Mậu mới thi xong, chúng ta về quán trọ trước, hôm nay cũngđừng đi dạo đi nữa, trời nóng quá, ta sợ nàng sẽ phải phơi nắng.” ThẩmDũng kéo Phương Nhất Chước trở về đi.

Phương Nhất Chước cũng gật đầu đáp ứng.

Hai người tới cửa tửu lâu, lại thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đậu ngay trước cửa.

Hai người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau một cái, tự nói —— chẳng lẽ đến rồi?

Trong lòng tò mò vạn phần, nhưng hai người vẫn giả bộ không có việc gì như cũ, chậm rãi đi vào.

Vào trong quán trọ, Thẩm Dũng thấy Cảnh Dật đang ngồi ở đàng kia, bên cạnh có vài hạ nhân.

Cảnh Dật đảo mắt thấy hai người bọn họ trở về, liền mỉm cười.

Hạ nhân bên cạnh hắn đi đến trước mặt hai người, nói với Thẩm Dũng cùngPhương Nhất Chước: “Hai vị, thiếu gia nhà ta muốn mời hai vị qua đó ngồi một lát, cùng nhau uống chén trà.”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc nhìn nhau, đều bước về phía Cảnh Dật.

Hai người đến bên cạnh bàn, Cảnh Dật đứng lên, mời hai người ngồi xuống,nói: “Hai vị có lễ, tại hạ là Chân Dật, hai vị còn nhớ không?”

Thẩm Dũng vừa nghe đã hiểu được, hắn là dùng âm “trân” trong tên của mẫuthân hắn làm tự, lại đổi thành “chân”, để che giấu họ Cảnh.

Thẩm Dũng gật gật đầu, vẫn đùa giỡn như thường, “Nhớ rõ, không phải vị côngtử bị đám tiểu nhân kia túm lại định chấn lột của cải hay sao.”

Cảnh Dật có chút bất đắc dĩ, nói: “Không dối gạt vị huynh đài này, ngày đónếu không phải huynh đài xen vào việc của người khác, ta thật sự có thểgiải quyết đám lưu manh đó!

Thẩm Dũng cười nhẹ, từ chối cho ý kiến, Cảnh Dật này cũng là một kẻ háo thắng.

Cảnh Dật nhìn Phương Nhất Chước, cười hỏi: “Vị này là thiếu phu nhân đúng không?”

Phương Nhất Chước cười đáp lễ, “Không dám.”

“Ngươi tìm chúng ta dùng trà có chuyện gì?” Thẩm Dũng dứt khoát hỏi thẳng Cảnh Dật.

Cảnh Dật cười, “Ta muốn kết bạn cùng hai vị.”

Thẩm Dũng mỉm cười, “Vô duyên vô cớ, thoạt nhìn các hạ gia thế hiển hách, vì sao muốn cùng dân chúng bình thường như chúng ta kết giao bằng hữu?”

“Lời ấy của huynh đài sai rồi, bèo nước gặp nhau là duyên phận, kết giaobằng hữu cùng thân phận địa vị căn bản không liên quan đến nhau.” CảnhDật nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Nói thật ra, ta có việc muốn nhờ thiếu phunhân, mới mạo muội đưa ra yêu cầu, nếu hai vị không đồng ý, ta cũng chỉcó thể mặt dày, trực tiếp yêu cầu thiếu phu nhân làm việc.”

Thẩm Dũng cảm thấy Cảnh Dật này quả thực làm người cũng không tồi, coi nhưthẳng thắn thành khẩn, cũng không kiêu ngạo, thân là một hoàng tử có thể có được tính tình như vậy cũng rất hiếm, liền nói: “Đâu có, tại hạ tênlà Thẩm Dũng, đây là nương tử của ta.”

“Ồ.” Cảnh Dật gật gật đầu, “Thì ra là Thẩm huynh cùng Thẩm phu nhân, rất vui được gặp mặt.”

Phương Nhất Chước nhìn Cảnh Dật, hỏi hắn: “Chân công tử, ngươi muốn ta giúp đỡ sao?”

“Đúng thế!” Cảnh Dật nói, “Tài nghệ nấu ăn của thiếu phu nhân kinh người, tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng, muốn phu nhân giúp đỡ.”

“Yêu cầu quá đáng gì?” Phương Nhất Chước khó hiểu.

“Thẩm phu nhân có biết một món ăn, tên là cháo phỉ thúy hay không?”

Phương Nhất Chước sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện của nhiều năm về trước.

Khi đó nàng còn nhỏ, cha đã bắt đầu dạy nàng nấu cơm, mỗi khi cha ra bênngoài làm cơm cho người ta hoặc là khi uống say mèm, nàng đều phải nấucơm cho mẹ ốm yếu trên giường. Có một lần, trong nhà chỉ còn lại một ítcải trắng, đậu phụ và gạo, nàng không biết nên nấu cái gì mới tốt, hômđó bởi vì thời tiết đẹp, sức khỏe của mẹ nàng cũng tốt hơn bình thường,có thể rời giường được, vì thế mẹ làm cho nàng một món cháo đặc biệt.

Khi đó Nhất Chước ăn cháo cảm thấy ngon vô cùng, hỏi mẹ làm như thế nào, mẹ nàng liền kéo nàng đến bên người, dạy lại cách thực hiện, hơn nữa còndặn dò, lúc nào cũng phải nhớ kỹ cách thực hiện món cháo này, khôngchừng, sau này có thể cứu nàng một mạng, mà món đó gọi là cháo phỉ thúy.

Phương Nhất Chước trầm mặc một lát, gật gật đầu, nói: “Chân công tử, cháo phỉ thúy, ta biết.”

“Thật sao?” Cảnh Dật vừa mừng vừa sợ, “Thật sự quá tốt!” Nhưng hắn lại nghĩnghĩ, cháo phỉ thúy này tên rất thông thường, có thể nhầm lẫn với món ăn khác hay không? Lại hỏi thêm, “Xin hỏi thiếu phu nhân có biết thêm móncháo phỉ thúy nào nữa hay không?”

Phương Nhất Chước cười cười,nói: “Cháo phỉ thúy thật ra là một món ăn rất đơn giản, cũng không có gì đặc biệt quý trong nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần có gạo trắng cùng rauxanh thêm một ít nguyên liệu đặc thù nữa là thành, nhưng hương lại thơm, dễ ăn ngon miệng, những người mẹ thường xuyên làm món này để dỗ hài tửtrong nhà.”

Cảnh Dật nghe thế, cảm thấy đúng là rất thôngthường! Tuy rằng hắn chưa từng ăn cháo phỉ thúy, nhưng là nghe nói nămđó người nấu cháo phỉ thúy cho phụ hoàng chỉ là một nữ tử dân gian. Nữtử dân gian không có khả năng kiếm được những nguyên liệu quý hiếm đểnấu ăn, hơn nữa phụ hoàng cũng thường nhắc tới những món ăn ngon khôngnhất thiết phải là sơn hào hải vị, bào ngư vây cá, chỉ cần dùng tâm đểnấu, cải trắng đậu phụ đều sẽ trở thành thức ăn ngon nhất, có lẽ… đúnglà cháo phỉ thúy hắn cần.

“Một khi đã như vậy… thiếu phu nhân có thể vì gia phụ mà nấu cháo phỉ thúy được không?” Cảnh Dật hỏi.

Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Vì lệnh tôn sao?”

“Đúng vậy.” Cảnh Dật gật đầu, “Gia phụ tuổi đã cao, từng một lần ăn cháo phỉthúy, nhưng đến bây giờ vẫn hoài niệm, ba ngày sau là lễ mừng thọ củagia phụ, người không thiếu thứ gì, chỉ là đối với món cháo phỉ thúy nămđó nhớ mãi không quên, cho nên ta muốn mời thiếu phu nhân, vì người màlàm món ăn này, để cho lão nhân gia có thể vui vẻ một chút, không biếtthiếu phu nhân có thể giúp việc này hay không?”

Phương NhấtChước nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, ngươi có lòng hiếu thuận như thế, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, tất nhiên là nên giúp.”

“A… thật sự đa tạ thiếu phu nhân.” Cảnh Dật vui sướng, đứng lên hành lễ với Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước khoát khoát tay, ý bảo không cần quá mức khách khí như vậy!

“Hôm thọ yến của gia phụ, ta sẽ phái người tới đón hai vị, hai người chỉ cần đến nhà của ta, sau đó ở trong phòng bếp nấu một nồi cháo là được, đểtỏ lòng biết ơn…” Nói rồi, Cảnh Dật liếc mắt nhìn hạ nhân ở bên cạnh một cái, tùy tùng kia lập tức đưa một cái hộp nhỏ đến, giao cho Thẩm Dũngvà Phương Nhất Chước.

Thẩm Dũng tiếp nhận, mở hộp ra, bên tronglà vài khối vàng rất lớn, Thẩm Dũng thấy thế thì bật cười, hỏi: “Chânhuynh, đây là bùn bên ngoài dán vàng sao?”

Cảnh Dật sửng sốt, “Thẩm huynh thực hay nói đùa.”

Phương Nhất Chước đẩy hộp vàng trở về, nói: “Thứ này rất quý, chúng ta không thể nhận.”

Cảnh Dật cười cười, nói: “Chỉ là biểu hiện lòng biết ơn của ta mà thôi.”

“Chỉ là nấu một chút cháo, cho dù có làm một bàn tiệc rượu cũng không thểnhận nhiều thế này.” Thẩm Dũng nói xong, lại hỏi: “Còn có chuyện gì nữakhông?”

Cảnh Dật nhìn Thẩm Dũng, lắc đầu: “Không có, chỉ có chuyện này thôi.”

“Vậy chúng ta trở về phòng trước, mấy ngày nữa sẽ gặp lại.” Thẩm Dũng nói xong, kéo Phương Nhất Chước đi về phòng.

Vào trong phòng, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vừa mới ngồi xuống ghế, lập tức nghe thấy tiếng đập cửa.

Thẩm Dũng đi qua mở cửa, đứng ở ngoài cửa là lão đạo sĩ.

“A, lão nhân gia, người đến rồi sao.” Phương Nhất Chước đứng lên, rót trà cho lão đạo.

Lão đạo sĩ ngồi xuống, nói: “Nhất Chước à, ba ngày sau, có phải ngươi sẽ đi đến làm chút cơm cho thọ yến của hoàng đế hay không?

“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật gật đầu.

Lão đạo sĩ dường như có chút do dự, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, nói:“Thế này, ngày đó ngươi đến, cứ dựa theo những lời ta nói mà làm.”

“Làm như thế nào?” Phương Nhất Chước tất nhiên là tin tưởng lão nhân.

Lão đạo ghé lại gần, nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Nếu có người hỏi ngươi nơi sinh, danh tính, ngươi phải trả lời…”

Lão nhân nói nửa ngày mới xong, Phương Nhất Chước nghe lại hơi cau mày, nói: “Loại chuyện này, có thể giả vờ được sao?”

“Có thể!” Lão đạo gật đầu, “Ta đi theo hoàng đế nhiều năm như thế, biết rõtính tình của người, người đối với việc này đến nay vẫn canh cánh tronglòng, nhất định sẽ tin tưởng.”

Cuối cùng Phương Nhất Chước chỉbiết nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được, ta thấy không thích hợp lắm, có điều nếu như lão nhân gia muốn ta nói như vậy, ta sẽ làm theo.”

Lãođạo sĩ vừa lòng gật đầu, lại quay sang nói với Thẩm Dũng, “Hôm đó, ngươi phải tùy cơ ứng biến, qua được cửa này, nguy cơ phía sau sẽ có thể ứngphó được.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều gật gật đầu, chờ đợi ba ngày sau, thọ yến của hoàng đế sẽ đến.

—————

“Cảnh Dật thật sự đi tìm bọn họ sao?”

Bên trong Đông cung, thái tử Cảnh Mạn hỏi đám thị vệ phụ trách canh chừng Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.

“Vâng thưa thái tử, hơn nữa hai bên còn nói chuyện rất vui vẻ, dường như là đã đạt được mục đích!” Thị vệ trả lời.

“Tốt lắm!” Cảnh Mạn gật gật đầu, nói: “Gọi Tần Trọng tới cho ta!”

“Vâng!” Thị vệ đi xuống làm việc.

Không bao lâu sau, đại tướng quân Tần Trọng đi đến, thái tử đóng cửa phònglại, ở bên trong phòng cùng Tần Trọng thương lượng kế hoạch chi tiết,một màn quỷ kế, đang ở lặng lẽ được sắp đặt.