Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 104: Nam nhân của lão nương là người các ngươi có thể động?



“Đã biết.”

Vốn tưởngrằng sau khi Vân Thanh Nhiễm nghe xong sẽ tức giận, sẽ khổ sở, sẽ khóclóc rơi lệ, sẽ chỉ tay mắng nàng và phụ thân, ai ngờ Vân Thanh Nhiễm chỉ chậm rãi trả lời một câu “Đã biết”, nàng ném vào trong lòng hồ của nàng ta một hòn đá lớn, nhưng nàng ta lại không nổi lên một gợn sóng.

“Chỉ nhưvậy?” Trân phi rất bất ngờ với phản ứng của Vân Thanh Nhiễm, nàng muốnnói những lời này với Vân Thanh Nhiễm không phải là nhất thời hứng khởi, mà đã ấp ủ một khoảng thời gian rồi, nàng cũng đoán trước phản ứng củaVân Thanh Nhiễm sau khi nghe xong, chỉ là không nghĩ đến loại phản ứnghiện giờ của Vân Thanh Nhiễm.

“Không vậy thì Trân phi nương nương cảm thấy thần thiếp nên làm thế nào? Nếu Trânphi nương nương muốn nghe ta mắng ngài và phụ thân tuyệt tình, hoặc làmuốn xem ta nghẹn ngào nức nở, ta nghĩ ngài có thể sẽ thất vọng rồi, bởi vì đối với các người, ta không cần phải thế.”

Vân ThanhNhiễm không phải một người sẽ bám chặt quá khứ không buông, sau đó coibản thân thành một kẻ đáng thương nhận hết đau khổ, biến mình trở nêntội nghiệp để làm cái gì? Để sau đó có thể chảy hai hàng nước mắt lên án người khác, các người vì sao phải đối xử với ta như vậy? Một bộ giốngnhư toàn bộ người trong thiên hạ đều làm chuyện có lỗi với mình, xinnhờ, đó là phương thức kẻ yếu phát tiết bất hạnh của mình, không phảiphương thức xử lý sự tình của Vân Thanh Nhiễm nàng.

Nếu tronglòng không thoải mái, thì đem chuyện xấu bọn họ làm với mình hoàn trảlại gấp bội, một lần không đủ thì làm mười lần, mười lần không đủ thìlàm nó một trăm lần, tự đau tự thương hoặc là oán trời trách người đềukhông phải việc mà Vân Thanh Nhiễm sẽ làm.

Trân phinhìn chăm chú Vân Thanh Nhiễm thật lâu, nàng ta… thực sự không để ý ư?Vân Lâm Mị tự nhận nếu chuyện đó đổi lại là nàng thì nàng làm khôngđược, mặc dù lúc ấy người bị hạ dược không phải nàng, nhưng bắt đầu từngày đó, nàng cũng oán hận Vân Viễn Hằng, lúc Vân Viễn Hằng đưa nàng vào trong hậu cung, thì tình cảm cha con của nàng đối với Vân Viễn Hằng đãhoàn toàn hóa thành hư ảo, nàng tuy không giống Vân Thanh Nhiễm một chút mặt mũi cũng không cho Vân Viễn Hằng, công phu bên ngoài vẫn làm đủ,nhưng nàng đã không còn là nữ nhi thân thiết của bọn họ nữa.

“Ha… ngươi muốn làm thế nào liên quan gì đến Bổn cung?” Trân phi cười lạnh nói,“Bổn cung chỉ cảm thấy ngươi có quyền biết chuyện này mà thôi… Cho dùbiết rồi thì ngươi có năng lực thế nào? Đi tìm bọn họ tính sổ? Đừngtrách Bổn cung không nói cho ngươi biết… Việc này ngươi ngay cả mộtđường để chen tay cũng không có, nếu không muốn bị người ta hạ dược lầnnữa, tốt nhất nên ngoan ngoãn làm thế tử phi của của ngươi đi… Ha haha…”

Trongtiếng cười của Trân phi tràn đầy ý vị trào phúng, nàng ta không chỉ đang trào phúng Vân Thanh Nhiễm, đồng thời còn trào phúng chính mình, tràophúng vận mệnh nực cười này của nàng ta.

“Thời điểm không còn sớm, Trân phi nương nương vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, thầnthiếp sẽ không quấy rầy Trân phi nương nương.” Vân Thanh Nhiễm không có ý tứ ở lại lâu, tin tưởng lời mà Trân phi muốn nói với nàng cũng đã nóihết.

Vân Thanh Nhiễm xoay người rời đi, không dây dưa dài dòng.

Vân Thanh Nhiễm đi rồi, người ngự y mà Trân phi mang đến chẩn trị cho Vân Tử Hy tiến vào phòng Trân phi.

“Nương nương, việc ngài phân phó vi thần làm vi thần đã làm thỏa đáng.”

Xong rồi?Trân phi thầm nghĩ, ca ca, chớ nên trách muội muội, muội muội chỉ khônghy vọng huynh bị can thiệp vào thôi, năm đó phụ thân kiên trì đưa huynhđi biên ải rèn luyện, để huynh từng bước đi tới hôm nay, tay cầm binhquyền, thăng quan tiến chức, nếu huynh biết được những điều này là dophụ thân và người kia định ra cho huynh, huynh nhất định sẽ rất khổ sởha?

“Được rồi, việc hôm nay Bổn cung đến đều đã làm xong, Vân phủ này đã không phải là nhà của Bổn cung, cho dù Bổn cung trở về ở bao lâu, đều không tìm thấyloại cảm giác gia đình trước kia, ngươi đi chuẩn bị đi, lên xa giá hồicung.”

Trân phi đưa mắt nhìn gian phòng nàng từng ở hơn mười năm, bài trí trong phòng không hề thay đổi, lại tồn tại cảm giác xa lạ.

Dưới cây dong trong viện, Vân Thanh Nhiễm ngồi ở trước bàn đá, thưởng thức trà mơ mà Vân Tử Hy sai hạ nhân pha.

Trong viện nhiều gió, thế tử gia không thể trúng gió, nên ở trong phòng không đira, lúc này bên trong viện cũng chỉ có hai người Vân Thanh Nhiễm và VânTử Hy ngồi ở đối diện nàng.

“Ca ca thật nhiều phương pháp, dùng mơ pha trà, chua chua ngọt ngọt đúng là có một mùi vị khác.”

“Muội muội đoán thử xem trong này trừ mơ ra còn có những thứ gì khác.”

“Ừm…” VânThanh Nhiễm tinh tế phẩm trà, “Còn có trần bì, cẩu kỷ…” Còn lại, VânThanh Nhiễm không nếm ra được, vị giác của nàng cũng không tốt đến vậy,những thứ kì kì quái quái này ngay cả tên nàng cũng không nêu ra được.

“Còn có lượng đương quy cùng hạt sen cực nhỏ, có điều đều nghiền nát thành phấn.” Vân Tử Hy giải đáp.

“Ca ca sao lại muốn làm trà này?” Rất đặc biệt, tuy rằng loại trà này ở trong cung hay trong vương phủ cũng thường xuyên có người làm, chẳng qua là Vân Tử Hy làm thì hơi có chút kỳ quái.

“Ha ha…” Vân Tử Hy nở nụ cười, “Còn không phải nha đầu muội ăn uống không tốt.”

Trong tươi cười của Vân Tử Hy tràn đầy sủng nịch, nhưng rơi vào trong mắt VânThanh Nhiễm ngược lại có chút thê lương, hắn ngay cả khẩu vị nàng khôngtốt cũng có thể chiếu cố đến, ở trong sự chăm sóc của hắn, bộ dáng VânThanh Nhiễm rất tốt, mặc dù khi đó chính hắn vẫn còn là một bé trai chưa trưởng thành.

Đối lậpvới sự hình thành tươi sáng đó, chính là Vân Thanh Nhiễm sau khi hắn đi, đừng nói không có người tới quản nàng có ăn uống hay không, ngay cả babữa một ngày cũng thành vấn đề, đói còn da bọc xương, đói ra một thânbệnh. Hơn nửa tháng mới có người đến tắm cho nàng một lần, đổi một thânquần áo, không ai quản nàng bẩn đến mức nào, sống mục nát bao nhiêu.

“ThanhNhiễm, ca ca có thể hỏi muội một chuyện không?” Vân Tử Hy có chút do dự, trong lòng nghĩ ngợi hiện tại nói đến vấn đề này hình như có hơi khôngthích hợp, có điều trong lòng hắn có khát vọng muốn hỏi.

“Chuyện gì?” Vân Thanh Nhiễm thấy Vân Tử Hy nghiêm túc như vậy, thì tâm nghi Vân Tử Hy muốn hỏi điều gì.

“Ngày đó,muội đã nói, muội yêu Quân Mặc Thần, không phải hắn không lấy chồng, là… lời nói thật lòng à?” Vân Tử Hy vốn đã tin rồi, chỉ là sau khi bìnhtĩnh, hắn tính toán thời điểm Vân Thanh Nhiễm tỉnh táo lại, cùng với lúc thành hôn với Quân Mặc Thần, hai thời gian cách nhau quá gần, hơn nữahai người căn bản không có cơ hội quen biết. Điểm này khiến Vân Tử Hycảm thấy nghi hoặc, tuy rằng hiện tại hỏi lại vấn đề này, không có ýnghĩa gì, bởi vì bất luận đáp án thế nào, Vân Tử Hy cũng sẽ không làmgì.

Vân ThanhNhiễm chợt ngừng lại, trong một giây đồng hồ, Vân Thanh Nhiễm nghiêm túc quan sát biểu cảm của Vân Tử Hy, sau đó hồi tưởng lại những lời bảnthân đã nói với Vân Tử Hy ngày đó, lại cân nhắc một chút thân phận hiệngiờ của mình và… tình cảm đối với Quân Mặc Thần…

“Đúng vậy, là lời nói thật lòng!” Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, dùng ngữ khí khẳng định trả lời.

Vân Thanh Nhiễm đáp rất chắc chắn, khiến Vân Tử Hy cũng không tìm ra được chỗ nào để hoài nghi.

“Ừ, vậy là tốt rồi…” Tươi cười từ ái của Vân Tử Hy vẫn không thay đổi, nếu như yêu nhau, thì hiện tại nàng rất hạnh phúc, vậy là tốt rồi.

“Còn caca? Khi nào thì ca ca cho Vân phủ thêm một nữ chủ nhân?” Tuổi của Vân Tử Hy thật sự không nhỏ, những con cháu thế gia khác bằng tuổi hắn trongkinh thành, đã sớm cưới vợ sinh con, đứa con còn có thể ra ngoài đánhnước tương* rồi ấy, Vân Tử Hy bởi vì hàng năm ở bên ngoài, cho nên đếnnay vẫn lẻ loi một mình.

(*: 打酱油 = đong nước mắm, mua nước mắm (HV :đả tương du), cách dùng từ trênmạng, thì đánh tương du (da jiangyou) chính là cưỡi ngựa xem hoa, đingang qua.)

“Ha ha… vị hôn thê của ca ca không phải bị Nhiễm Nhiễm ném ra ngoài rồi à?” Vân Tử Hy cười nói, tuy rằng Vân Tử Hy không hỏi Vân Thanh Nhiễm đã làm gì với Thác Bạt Yến.

“Nếu ca ca hối hận, làm muội muội, chốc nữa sẽ mang trở về cho huynh.” Vân ThanhNhiễm luôn rất thông suốt, nếu tự mình muốn nàng tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

“Vẫn cứném đi tốt hơn, bằng không Yến công chúa quá cuồng dã, ca ca sợ mìnhkhông chịu nổi.” Vân Tử Hy tự trêu chọc mình, hai người lúc này đang đùa giỡn với đối phương.

Vân ThanhNhiễm đánh giá Vân Tử Hy một lượt, “Chậc chậc, khó mà nói, cuối cùng làYến công chúa không chịu đựng được hay là ca ca huynh không chịu đựngđược, thật sự rất khó nói nha!”

“Ha ha ha ha…” Vân Tử Hy bị Vân Thanh Nhiễm chọc cười.

Bên này, hai người ở dưới cây dong uống trà, chung quanh là những đóa hoa, dù đã vào thu, cũng có không ít hoa nhỏ rực rỡ nở rộ.

Trong phòng lại chỉ một mình thế tử gia đang yên lặng ôm bảo bối ấm giường của hắn.

“Gia,nương nương nói, nếu nước trong này lạnh rồi, thì ngài đổi một ít nướcấm, vào thu, trời sẽ mỗi ngày một lạnh hơn, thân thể của ngài phải càngthêm cẩn thận.” Chờ qua ít ngày nữa tới mùa đông, đến lúc đó thế tử gialại càng thêm khổ sở. Trước kia vừa đến mùa đông, thế tử gia sẽ không ra khỏi cửa, trong phòng sẽ để một hai chậu than, mỗi ngày quấn chặt dagấu da hổ da cáo, không được để thân thể gặp chút lạnh.

“Không ngại… có khách nhân đến Vân phủ, một lát nữa phải đi gặp khách rồi.”

“Gia nóiTrân phi nương nương à? Chúng ta đã gặp nương nương, gia thân mình không thoải mái, những việc khác cứ giao cho Vân tướng gia tự mình xử lý làđược.”

“Không phải Trân phi. Quân Kiệt, ngươi đi ra ngoài bảo vệ thế tử phi.”

Nghe vậyQuân Kiệt cả kinh, ý của thế tử gia là nói, lát nữa sẽ có khách khôngmời mà đến? Nhưng nơi này là Vân phủ mà? Người nào to gan như vậy, dámđến Vân phủ giương oai? Đối với lời nói của Quân Mặc Thần, Quân Kiệtkhông có chút hoài nghi nào, gia tu vi cực cao, luôn có thể phát giác ra địch nhân tới gần sớm hơn bọn hắn rất nhiều.

Ám vệVương phủ đều do Vương gia nuôi dưỡng, mọi người kính trọng thế tử giakhông chỉ vì hắn là người con duy nhất của Vương gia, mà càng là bởi vì bản thân thế tử gia đã khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục, trừ thânmình yếu bệnh này, thế tử gia chỗ nào cũng không kém hơn người khác!

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Quân Kiệt vội ra bên ngoài đi về hướng Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy.

Như QuânMặc Thần dự liệu, quả nhiên có người to gan lớn mật ở trong Vân phủ cócan đảm làm ra chuyện ám sát này, bởi vì bản thân chủ nhân những ngườinày chính là người to gan lớn mật.

Ký BắcVương Hách Vu Thiên muốn diệt trừ Vân Tử Hy, sẽ không có khả năng bởi vì thất bại lần trước thì lựa chọn buông tay, không thể mượn tay hoàngthượng khiến Vân Tử Hy mất đi địa vị thanh danh của hắn, thì Hách VuThiên trực tiếp phái người đến ám sát, phàm là chướng ngại vật ngăn cảnhắn tiến đến trước ngôi vị hoàng đế, hắn đều không chút lưu tình mà đávăng ra.

Trongkhông khí chợt có sát khí, gió thổi qua những chiếc lá thu có chút khôhéo phát ra tiếng xào xạc, ngay sau đó, mũi tên nhọn phá không mà đến,dày đặc mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng bay về phía hai người VânTử Hy và Vân Thanh Nhiễm ở giữa viện.

“Đinh ——” Ấm trà trên bàn đá bị mũi tên nhọn đâm thủng, vỡ vụn, nước trà bắn ướt mặt bàn.

Tay phảiVân Tử Hy còn đang băng bó, hắn tiến lên vừa muốn đem Vân Thanh Nhiễmbảo hộ ở trong ngực mình, lại thấy Vân Thanh Nhiễm không chút hoang mang cầm thanh kiếm bên cạnh Quân Kiệt, vung kiếm chém gãy từng mũi tênnhọn.

Quân Kiệtvốn là Quân Mặc Thần sai tới bảo hộ Vân Thanh Nhiễm, lúc này chưa kịprút bảo kiếm ra thì bảo kiếm cũng đã rơi vào trong tay Vân Thanh Nhiễmrồi, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm bình tĩnh chém rơi mưa tên, những đoạntên gãy rơi bên chân trong vài phút ngắn ngủn đã bao trùm lên chân củabọn họ.

Bộ dáng thế tử phi nương nương đâu giống như cần hắn bảo vệ chứ?

Hiện tạingược lại là hắn và Hầu gia thành đối tượng mà thế tử phi nương nươngbảo hộ rồi, điểm này khiến Quân Kiệt rất bị thương, nương nương đều đoạt công việc của hắn, hắn sợ cứ như vậy bát cơm của hắn sẽ bị cướp mất!

Mưa tênqua đi, trong tường vây sân viện nhảy ra hơn mười hắc y nhân bịt mặt,mục tiêu tiến công của bọn hắn là Vân Tử Hy, nhưng đối với Vân ThanhNhiễm, bọn hắn hiển nhiên rất ngoài ý muốn, lúc Hách Vu Thiên phái người đến đã nghĩ tay của Vân Tử Hy còn đang chịu tổn thương, trong Vân phủlại không có cao thủ nào, muốn mạng của Vân Tử Hy cũng không cần tiêuphí khí lực quá lớn. Chẳng qua sau chuyện này sẽ khiến kinh thành xônxao một trận, đối với lần này, Hách Vu Thiên đã không thèm để ý.

Nhưng Hách Vu Thiên tuyệt đối không ngờ tới, người mình phái ra sẽ chịu lực cản lớn như vậy.

Vân ThanhNhiễm kỳ thật đến bây giờ đều không sử dụng chiêu thức võ công, HồngDược thật sự không xứng chức sư phụ căn bản không hề dạy cho nàng, ThấtTuyệt Thương Lan mà đến cuối cùng bà mới truyền thụ cho Vân Thanh Nhiễmlại không hề có một chiêu số võ công bình thường nào.

Mà bảnlãnh khác của Hồng Dược, Vân Thanh Nhiễm cũng không học được, cũng không phải là Vân Thanh Nhiễm không muốn học, mà là người ta căn bản khôngdạy, đã rời khỏi nhân thế rồi.

Như vậynghiêm khắc nói tiếp, Vân Thanh Nhiễm thật sự không biết võ công, ítnhất không biết những chiêu thức võ công, chỉ có một thân nội lực sửdụng chưa thuần thục cùng với những chiêu thức giết người đoạt mệnhtrực tiếp nhất mà kiếp trước mình học được mà thôi.

Vân ThanhNhiễm chính là dựa vào phương thức bản thân quen thuộc nhất cũng trựctiếp nhất là chém rơi những mũi tên nhọn bay tới, nàng có tốc độ, cũngcó độ chuẩn xác.

Khuôn mặtVân Tử Hy cũng đã rét lạnh, hắn nhảy vọt lên, nhẹ nhàng vút qua, taytrái đồng thời bẻ một cành dong, tuy rằng tay phải bị thương còn chưadùng thuận lợi, dù trên tay không có bảo kiếm chỉ có một nhánh cây, khíthế của Vân Tử Hy vẫn không giảm.

Chứng kiến Vân Tử Hy phi thân mà đến, bọn sát thủ cả kinh, không phải hôm qua hắnmới trúng Y Lan Y Lan, tay phải còn bị thương ư? Vì sao giờ khắc này khí phách của hắn vẫn làm cho người ta sợ hãi đến vậy, giống như mãnh hổ sổ lồng.

Không, hắn không giống mãnh hổ, hắn ôn nhuận mang theo hơi thở nho nhã, công tửtuấn nhã giữa trần thế, tóc hắn bởi vì bị thương nằm trên giường nênkhông buộc lên như thường ngày, tóc dài tùy ý rủ xuống bởi vì động táclúc này của hắn mà phiêu tán. Hắn trên không trung vẽ nên từng bức tranh tinh xảo, người trong bức họa giống như người cũng giống như tiên.

Mỗi kiếmmột người, rèn luyện trên chiến trường mấy năm, Vân Tử Hy cũng khôngphải người sẽ hạ thủ lưu tình, công tử Khinh Hồng năm đó có lẽ còn cóthể nương tay, Hầu gia hiện giờ sẽ không, cho dù hắn vẫn giống như nămđó cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, ấm áp như mặt trời thángba, hắn vẫn có thể ngậm cười lấy xuống thủ cấp của địch nhân, đây là đạo lý nhiều năm sa trường dạy cho Vân Tử Hy, huống chi là phải bảo vệ báuvật mình trân quý nhất, vậy càng không thể nương tay!

Sát thủ cả kinh, biết dưới tình huống này bọn hắn muốn lấy tính mạng của Vân Tử Hy là điều không thể, kế hiện nay, chỉ có thể nghĩ biện pháp nhanh chóngđào thoát.

Mấy sátthủ nhìn chằm chằm vào gian phòng bên cạnh vốn thuộc về Vân Tử Hy, ở sau cửa sổ, có một nam nhân sắc mặt trắng bệch đang nhìn bên này, nam nhânnày không hề nghi ngờ là thế tử gia của phủ Trấn Nam Vương.

Áp chế thế tử ốm yếu, bọn hắn còn có cơ hội có thể chạy trốn!

Không hề do dự, vài tên Hắc y nhân đi về hướng gian phòng.

Vân Thanh Nhiễm thấy thế, vội đuổi theo, ngay lúc Hắc y nhân sắp đi tới cửa phòng thì chắn trước mặt bọn hắn.

“Nam nhân của lão nương là người mà các ngươi muốn động thì có thể động?” Vân Thanh Nhiễm cười lạnh nói.

“Đi theotên ma ốm kia, ngươi sống như quả phụ ngay cả mùi vị của nam nhân cũngkhông được hưởng qua, chúng ta giết hắn thay ngươi, ngươi không phảicàng dễ dàng tái giá à?” Một hắc y nhân cầm đầu cười nhạo Vân ThanhNhiễm.

Không hưởng qua mùi vị nam nhân?

Vân ThanhNhiễm cười lạnh một tiếng, “Đầu củ cải nhà ngươi còn không biết xấu hổcười nhạo chày giã thuốc của thế tử gia nhà chúng ta?”

Ai nói nam nhân bị bệnh ở trong kia nhất định không làm được? Thân thể nàng hôm nay còn không thoải mái đây!

“Gì?” Hắc y nhân ngây ra một lúc, cái gì mà đầu củ cải với cả chày giã thuốc?

Còn nữa, vẻ mặt trần trụi của nữ nhân này giống như đã hoàn toàn bộ nhìn thấu bọn họ là đang xảy ra chuyện gì hả?

“Ta nóingươi ngay cả nữ nhân của chính mình cũng không thỏa mãn được còn khôngbiết xấu hổ đến cười nhạo người khác!” Vân Thanh Nhiễm nói xong kiếmtrong tay nhắm thẳng vào vị trí đũng quần của mấy tên sát thủ trước mắt, “Lão nương hôm nay muốn cắt củ cải.”

Nụ cười tà khí trên mặt Vân Thanh Nhiễm làm cho người ta không khỏi dâng lên một loại dự cảm không tốt từ tận đáy lòng.

“Đừngnhiều lời vô nghĩa với nàng ta như vậy, chúng ta lên!” Bốn gã Hắc y nhân đồng loạt tiến lên, cũng không tin không đối phó được nữ nhân này.

Chiêu thức mới ra, bảo kiếm trong tay mới xiết chặt vài phần, người trước mắt bỗng nhiên không thấy tăm hơi!

Kinh sợ!

Sao lại thế này?

Bốn ngườivội nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm thân ảnh Vân Thanh Nhiễm ở khắpnơi, một người sống sờ sờ, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi?

“A ——”

Người cònchưa tìm được, một tên hắc y nhân trong đó đã phát ra một tiếng thétthảm thiết. Ba người còn lại vội vàng nhìn về phía người nọ, chỉ thấydưới đũng quần người nọ một mảnh đỏ máu… Trên mặt đất bên dưới đã chảymột bãi máu, quần dạ hành màu đen đều bị máu nhuộm dần, hắn ta khôngchống đỡ được thân thể của chính mình, té trên mặt đất, tựa như một congà trống bị cắt đứt yết hầu lấy hết máu đang giãy dụa một lần cuối cùngtrước khi chết.

Lưng ba người chợt lạnh, bọn hắn không thấy được đối phương ra tay như thế nào!

Đang nghĩ ngợi, bất chợt lại một người kêu thảm ra tiếng!

“A —— a a a —— mệnh căn của ta ——”

Lại một người ngã xuống …

Củ cải này, cắt thật sự mất hồn mà…

Hai ngườikhác bị dọa không nhẹ, đang suy nghĩ nếu không cứ cắn túi thuốc độc bọnhắn giấu ở trong kẽ răng tự sát cho rồi, dưới thân đã gặp phải đãi ngộkhông thuộc mình giống như hai người trước.

Đợi saukhi giải quyết xong bốn người, cả người Vân Thanh Nhiễm dựa vào cửa xụilơ trượt xuống, Thất Tuyệt Thương Lan quả nhiên không dễ dùng, một chiêu so với một chiêu càng tốn sức hơn, đây là lần đầu tiên nàng sử dụngThuấn Di Tuyệt, Hồng Dược từng nói, mặc dù nàng được Thông Linh Bảo Ngọc lựa chọn, nhưng sử dụng Thất Tuyệt Thương Lan vẫn sẽ đặc biệt tốn sứcvà hại thân.

Bốn ngườitrên mặt đất còn ba người đang kêu rên, người thứ nhất bị thương đã đình chỉ kêu rên, không biết là đau đến bất tỉnh hay là mất máu quá nhiềunên chết rồi.

Cửa bị mở ra, Quân Mặc Thần nhẹ nhàng bế Vân Thanh Nhiễm lên, kéo nàng vào trong lòng của mình.

Đồ ngốc…

Quân MặcThần ở trong phòng tuy rằng không nhìn thấy việc xảy ra ngoài cửa, nhưng có thể nghe thấy. Đương nhiên cũng nghe được Vân Thanh Nhiễm nói câukia: nam nhân của lão nương là người các ngươi muốn động thì có thểđộng?

Dù xưng hô không đủ thùy mị, lại là tính tình của nàng, tình cảm thật sự của nàng.

“Thế tử gia quần áo của ta rất bẩn.” Trên quần áo của Vân Thanh Nhiễm đã dính đầy bụi bậm.

“Bản thế tử tạm thời không chê nàng bẩn.”

“Không chê thì ngươi cũng không cần phải ôm như vậy chứ.” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy không tự nhiên, bản thân đã lớn từng này, giữa ban ngày ban mặt bị Quân Mặc Thần ôm vào trong ngực, nếu Quân Mặc Thần lúc này là đứng, thì đâychính là một cái ôm công chúa tiêu chuẩn.

Vân Thanh Nhiễm vẫn cho rằng mình và kiểu ôm công chúa trong thần bí mang theo tình cảm của nữ tử này không có duyên phận.

“Hiện tại bản thế tử có hơi lạnh, bảo bối ấm giường kia cũng lạnh rồi, đành phải ôm tạm nàng.”

Thì ra thế tử gia ngài ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực là một việc rất miễn cưỡng à? Ngài ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, thật sự ngàn vạn lần đừngmiễn cưỡng á!

Lúc này,mười một người khác cũng bị Vân Tử Hy giải quyết sạch sẽ, lúc Vân Tử Hyđối ẩm với Vân Thanh Nhiễm là một thân quần áo màu lam nhạt, sạch sẽ,tươi mát thanh nhã, lúc này sau khi giải quyết mười mấy tên sát thủ,trên người của hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ giống như hắnchưa từng giao thủ với người khác.

Điều nàylàm cho Quân Kiệt đang đi theo phía sau Vân Tử Hy trở về rất thương cảm, trong mười một người kia thì mười người là Vân Tử Hy đối phó, chỉ cómột người là do hắn chế ngự, kết quả trên người của hắn hoặc nhiều hoặcít đều dính bụi đất, mà Vân Tử Hy thì không nhiễm một hạt bụi nhỏ, lầnnày hắn xem như đã kiến thức được thân thủ của Vân Tử Hy, cũng hiểu rõnguồn gốc danh xưng công tử Khinh Hồng này của hắn.

Công tử Khinh Hồng, Vân Tử Hy hắn việc nghĩa không từ, nhận quả xứng đáng!

Vân Tử Hy nhìn thấy bộ dáng Vân Thanh Nhiễm được Quân Mặc Thần ôm vào trong ngực, đau lòng.

“NhiễmNhiễm muội làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không, muốn tìm đại phuđến xem không?” Vân Tử Hy không xác định Vân Thanh Nhiễm có phải đã bịthương hay không.

“Khôngsao, ái phi của bản thế tử mới tập võ không mấy ngày, lúc nghênh địch có chút nóng vội, thương tổn đến chính mình.” Quân Mặc Thần trả lời thayVân Thanh Nhiễm.

“NhiễmNhiễm, làm việc thì không thể nóng vội, nếu muội muốn tập võ, qua mấyngày ca ca dạy muội là được, lần sau cẩn thận đừng thương tổn chính mình nữa, biết không?” Vân Tử Hy nghe Quân Mặc Thần nói Vân Thanh Nhiễmkhông có trở ngại mới yên lòng.

Lại nhìnbốn người dưới đất, một đám biểu tình dữ tợn sống không bằng chết, trong miệng ba người phun ra máu đen, chắc là biết mình vô vọng còn sống, nên cắn nát độc dược trong miệng, tự vận.

Không baolâu, chuyện có thích khách xâm nhập Vân phủ đã truyền ra, tự nhiên cũngkinh động đến Trân phi nương nương hiện giờ đang ở trong Vân phủ.

“Ca ca,tay huynh ——“ Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, bởi vì lòng bàn tay Vân Tử Hy lộ ra màu đen, máu đen ngấm vào băng vải trắng, lộ vẻ đặc biệt rõ ràng,nếu miệng vết thương nứt ra, thì màu máu chảy ra hẳn là màu đỏ, mà không phải màu đen.

Đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

Vân Tử Hybởi vì tiếng kêu của Vân Thanh Nhiễm mới nhận thấy dị trạng tay phải của chính mình, hắn cũng không cảm giác được đau đớn, là không hề nhận thấy được.

“Sao có thể?” Vân Tử Hy cũng không hiểu lòng bàn tay của mình tại sao lại chảy ra chất lỏng màu đen.

Hắn khôngnhanh không chậm cởi bỏ băng vải trên tay, chỉ thấy miệng vết thương vốn đang kết vảy đỏ tươi lại bị nứt ra, hơn nữa lòng bàn tay một mảnh đennhánh, màu đen tràn ra tới chỗ cổ tay hắn.

Trúng độc ư?

Chuyện xảy ra khi nào?

Nếu như là vừa rồi trong lúc giao thủ bị đối phương hạ độc, vậy thân thủ đốiphương có thể quá nhanh rồi không, nhanh đến mức Vân Tử Hy không hề phát hiện ra cái gì? Điều đó không có khả năng, ít nhất từ kết quả giao thủ, trong mười mấy người của đối phương không có cao thủ như thế.

Vân ThanhNhiễm ngưng mi, bởi vì nàng nghĩ tới một loại khả năng. Thuốc hôm naycủa Vân Tử hy là từ ngự y do Trân phi nương nương mang đến!

“Ta muốnđi gặp Trân phi nương nương, nghe xem nàng ta giải thích chuyện này thếnào.” Vân Thanh Nhiễm nói với Vân Tử Hy và Quân Mặc Thần.

Vân ThanhNhiễm đang định đi tìm Trân phi, lại không ngờ Trân phi đã sớm rời khỏiVân phủ trước một bước, nói là đột nhiên thân thể không thoải mái nênvội vàng hồi cung, bởi vì Vân Tử Hy đang dưỡng thương, nên không kinhđộng hắn.

Lúc Trânphi nương nương đến trên dưới cả phủ đều đi ra tiếp giá, trường hợp này, thân phận này, vì sao lúc đi lại lặng yên không một tiếng động, thậmchí có thể nói là lén lút? Đây rõ ràng là biểu hiện có tật giật mình!

Nếu Vân Tử Hy lúc này không động võ với người khác, độc tính không phát ra nhanhnhư vậy, đương nhiên cũng sẽ không nhận thấy dị trạng ở lòng bàn tay của hắn, có lẽ còn phải đến ngày mai đổi dược mới có thể biết vấn đề tronglòng bàn tay, khi đó Trân phi đã sớm rời đi rồi.

Tìm đại phu của Vân phủ đến xem, nhưng không tra ra vấn đề gì, ngay cả trúng độc gì cũng không biết.

Sau đó, Vân Thanh Nhiễm dĩ nhiên nghĩ tới Mộc Bách Dương và Mộ Dung Tu… Chỉ là… hai người bọn họ…

Quên đi, trước tiên tìm người đến rồi nói sau!

Để Quân Kiệt chạy về vương phủ đón Mộc Bách Dương và Mộ Dung Tu tới.

“Mẫu thân ——” Mộ Dung Tu vừa vào cửa đã lao đến bên Vân Thanh Nhiễm, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào của trẻ con.

Vân Thanh Nhiễm giống như nhìn thấy một con ruồi lớn bằng nắm tay đang múa ba lê trước mặt nàng…

“Mẫu thân, vì sau lâu như vậy người cũng không đến thăm Tu Nhi? Tu Nhi rất nhớngười nha…” Mộ Dung Tu hết sức trẻ con lôi kéo tay Vân Thanh Nhiễm làmnũng, ủy khuất chết người.

Không cầnphải nói, Mộc Bách Dương trị liệu cho Mộ Dung Tu còn không có tiến triển gì, chẳng những không có, dường như còn có khuynh hướng tăng thêm, hắnhiện tại càng như trẻ con, làm cho người ta cảm giác giống một đứa nhỏtám tuổi vậy.

Mộc BáchDương vốn muốn chờ bệnh của Mộ Dung Tu tốt lên mới chôn cất Hồng Dược,ít nhất để con trai của nàng đưa tiễn nàng đoạn đường, chỉ là với tìnhhuống này, tựa hồ rất không có khả năng.

“Mẫu thân, ông ta thật sự là phụ thân của Tu Nhi à? Vì sao mẫu thân không ở cùngvới phụ thân?” Mộ Dung Tu rất khó hiểu hỏi han, cũng bởi vì phụ thânkhông ở cùng một chỗ với mẫu thân, hắn cũng rất lâu không được gặp mẫuthân rồi!

Ngườikhông rõ tình huống bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, một nam nhân thân cao bảy thước có thừa thế nhưng lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy không nói, còn lôi kéo một nữ nhân nhỏ tuổi hơn hắn gọi “mẫu thân”?

“Ài… bởivì mẫu thân và cha ngươi… ly hôn… à không, là hòa ly, sau đó nương ngươi là ta tái giá cho vị thế tử gia này, sau này hắn chính là cha dượng của ngươi, biết không?” Vân Thanh Nhiễm giải thích, xem ra nàng rất cóthiên phú lừa gạt tiểu hài tử!

Mộ Dung Tu gật gật đầu, “Vậy sau này Tu Nhi có thể sống chung với mẫu thân và cả cha dượng, không ở chung với phụ thân không?”

“Không thể!”

Người trả lời là Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ…trẻ em trưởng thành nên sống độc lập, khụ khụ… Đứa trẻ ỷ lại cha mẹ thìsẽ không được cha mẹ yêu thương.” Quân Mặc Thần “nghiêm trang” giáo dục, với vẻ mặt “Ta là từ phụ”.

Lời nóicủa Mộ Dung Tu khiến Mộc Bách Dương đang chẩn trị cho Vân Tử Hy lắc đầuliên tục, ai, đây là ông trời trừng phạt ông mà… Hồng Dược à Hồng Dược,ta thà rằng người chết là ta, chí ít có nàng đang ở đây, Tu Nhi nó sẽsống tốt.

Mộc Bách Dương xem xét mạch tượng của Vân Tử Hy, lại cũng không tra ra kết quả giống đại phu trước.

Ông tựgiễu nói, “Nàng ấy đúng là nói một chút cũng không sai mà, ta chính làlang băm, y thuật mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo vẫn kém hơn nàng ấy, càng khỏi nói những thứ khác.” Phần đau thương kịch liệt này theo HồngDược qua đời đã trở thành tiếc nuối mà vĩnh viễn ông cũng gạt đi được,“Nếu là nàng ấy, hẳn là sẽ biết.”

“Mẫu thân, Tu Nhi biết vị kia ca ca trúng độc gì nha!” Mộ Dung Tu không biết tiếnđến trước mặt Vân Tử Hy từ khi nào, sau khi xem xét một phen đã giốngnhư tranh công chạy tới nói với Vân Thanh Nhiễm.

Ông trờicủa ta à, đây chính là ca ca Vân Thanh Nhiễm đó, ngươi gọi Vân ThanhNhiễm là mẫu thân, lại gọi ca ca nàng là ca ca, vai vế không phải chỉrối loạn bình thường đâu.

“Ngươi nói ngươi biết đây là độc gì?” Y thuật của Mộ Dung Tu là học từ Hồng Dược, y thuật ở trên Mộc Bách Dương cũng không có gì quá kỳ quái, chỉ có điềuhiện giờ hắn cũng đang sinh bệnh.

“Vâng!” Mộ Dung Tu nhu thuận gật đầu, một bộ dáng đứa trẻ ngoan.

“Là độc gì?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Khôngphải độc, chỉ là một loại thực vật tên là hắc mỗ mỗ*, nếu bị dịch nhựacủa nó dính vào vị trí miệng vết thương, sẽ biến thành bộ dạng này, nhìn qua rất giống bệnh trạng trúng độc, làm người ta lầm tưởng là mình bịtrúng kịch độc. Nhưng trên thực tế là không độc, sẽ không sinh ra ảnhhưởng gì đối với thân thể người.”

(*: 黑姥姥 – bà ngoại đen =)) đã tra và k có :v)

Loại thựcvật hắc mỗ mỗ này rất hiếm thấy, đại phu y sinh bình thường đều chưatừng thấy qua, cho dù là Mộc Bách Dương cũng không biết thứ này, cũngcũng không biết còn có vật như vậy tồn tại, nếu không có Mộ Dung Tu, tất cả mọi người sẽ đều nghĩ là Vân Tử Hy trúng kịch độc.

“Mẫu thân, Tu Nhi không thuộc sai chứ?” Mộ Dung Tu nói xong còn nhìn Vân ThanhNhiễm đầy chờ mong, rõ ràng là một đứa nhỏ muốn được mẫu thân của mìnhkhen ngợi.

Mộ DungTu… trong quá trình hắn trưởng thành, rốt cuộc đã khát vọng tình thươngcủa mẹ đến cỡ nào… hắn áp lực quá lâu, cho nên Hồng Dược vừa chết, hắnđã biến chính mình thành một đứa bé như vậy… Một đứa bé mà hắn từng hivọng được làm nhưng không thể…

“Ừ, Tu Nhi thực ngoan, Tu Nhi thật thông minh.” Vân Thanh Nhiễm khen ngợi Mộ DungTu, nam nhân này quả thật làm cho lòng người chua xót, “mẫu thân” nàngđây cũng không thể không làm.

Nếu dượcnày thật sự do Trân phi làm, như vậy mục đích của nàng ta là gì đây?Không muốn hại Vân Tử Hy, rồi lại chế tạo ra hiện tượng trúng độc giảcho hắn?

Bởi vì Vân Tử Hy có chuyện đột phát, lúc Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm trở lạivương phủ thì trời cũng đã tối rồi, Mộc Bách Dương và Mộ Dung Tu cũng đi theo bọn họ trở về.

“Mẫu thân, mẫu thân… đêm nay Tu Nhi muốn cùng ngủ với mẫu thân…” Mộ Dung Tu lôikéo tay Vân Thanh Nhiễm không chịu buông ra, nói cái gì cũng không chịuđi theo Mộc Bách Dương quay về hậu viện.

Nếu hắnchỉ có bộ dáng bảy tám tuổi, cho dù hắn không phải con trai ruột củamình, Vân Thanh Nhiễm cũng không để ý mà ngủ cùng hắn… Nhưng xin nhờ,tâm trí hắn biến thành bảy tám tuổi, thân thể cũng không có co rút lại!

Ngủ cùng nàng? Chẳng phải là quang minh chính đại đội nón xanh cho thế tử gia à?

“Mẫu thân… hôm nay Tu Nhi cùng ngủ với nương… Tu Nhi không đi…” Hai tay Mộ Dung Tu gắt gao cầm lấy cánh tay Vân Thanh Nhiễm không buông, chỉ kém ngồi dưới đất khóc cho Vân Thanh Nhiễm xem.

“Khụ khụkhụ… ‘Nhi tử’ của ái phi thật sự là thân thiết… khụ khụ khụ… Ái phithiện lương như vậy, không nên cự tuyệt mới đúng.” Quân Mặc Thần ở mộtbên xem kịch vui, một bàn tay hắn nâng đầu mình, khóe miệng hơi conglên, trong đôi mắt có ý đùa cợt.

Khóe miệng Vân Thanh Nhiễm hơi co giật, thế tử gia, ngài có thể đừng thêm phiền nữa không?

“Cái đó Tu Nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi đã trưởng thành, là đại hài tử, không thể ngủ chung với mẫu thân nữa.”

“Vì sao?” Bệnh của Mộ Dung Tu cũng không phải nghiêm trọng bình thường đâu!

“Bởi vì mẫu thân ngủ chung với phụ thân rồi.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp.

“Tu Nhi cũng có thể giống phụ thân mà.” Mộ Dung Tu cảm thấy lời Vân Thanh Nhiễm nói căn bản không phải lý do.

“Không thể.” Nói đùa gì vậy!

“Có gì mà phụ thân có thể làm được, nhưng Tu Nhi lại không thể chứ?”

“Có! Phụ thân có thể mài đậu hoa với mẫu thân, ngươi không thể!”

“Cái gì là mài đậu hoa?”

“Một môn kỹ thuật rất cao thâm! Ngươi không hiểu đâu!”

“Tu Nhi có thể học, cái gì Tu Nhi cũng có thể học! Tu Nhi rất ngoan rất thông minh mà!” Mộ Dung Tu nóng nảy.

“Ngươiđương nhiên có thể học, nhưng ngươi không thể thực hành với mẫu thân,biết không?” Vân Thanh Nhiễm đối với nhi tử “tiện nghi” này không biếtphải nói gì, Hồng Dược à Hồng Dược, chỉ nói ta kế thừa vị trí giáo chủcủa bà, không nói ngay cả con tra bà cũng phải tiếp nhận mà! Lão nươngnăm nay mới mười sáu tuổi, còn không lớn tuổi bằng con trai bà đâu!

“Khụ khụkhụ…” Sau đó Quân Mặc Thần giống như đã xem kịch hay đủ rồi, tính toánmở miệng quý của hắn, “Khụ khụ khụ… mài đậu hoa… chính là bí pháp… không truyền ra ngoài của bản thế tử và ái phi, không thể… tùy tùy tiện tiệnnói cho người khác biết, đứa nhỏ hư, muốn mài đậu hoa, trở về… luyện vài năm cho tốt đi! Khụ khụ… Quân Kiệt, đi tìm nữ tử thích hợp đến dạy đứanhỏ hư này mài đậu hoa…”

Quân Kiệtkhông hiểu ra sao, gia, cái gì là mài đậu hoa? Thuộc hạ cũng không biếtmà! Có thể giải thích cho thuộc hạ một chút trước không?

Đángthương Quân Kiệt tràn đầy nghi hoặc trong lòng, cũng không dám hỏi, đành phải mang theo nghi hoặc đi tìm nữ nhân, tìm nữ nhân thích hợp mài đậuhoa với Mộ Dung Tu thần chí không rõ? Cái dạng nữ nhân gì thích hợp màiđậu đây? Nếu không đi tìm Tây Thi đậu hủ? Nàng ta hẳn sẽ mài ha!

Khôngđúng, thế tử gia, ngài và thế tử phi khi nào thì học thuật mài đậu hoachứ? Còn nữa, đậu hoa có dùng để mài à? Đậu tương mới dùng để mài chứ,đậu hoa đã mịn rồi mà! Rối loạn rối loạn!

Quân Mặc Thần lôi kéo Vân Thanh Nhiễm quay về gian phòng của bọn họ.

“Thế tửgia, hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, hơn nữa hômnay chúng ta đều mệt chết rồi.” Vân Thanh Nhiễm thấy Quân Mặc Thần chậmchạp không đi, nói với hắn.

Nói là nói như vậy không sai, có điều thế tử gia vẫn không có một chút ý tứ muốn rời khỏi.

“Hôm naynghe ái phi nói, hình như rất bất mãn với bản thế tử, hử?” Quân Mặc Thần dùng âm mũi nặng nề “hử” một tiếng, âm cuối cao lên, mang theo ý tứkhiêu khích nồng đậm.

“Ta khinào thì bất mãn với ngươi chứ?” Vân Thanh Nhiễm nhớ lại những chuyện đãxảy ra ngày hôm nay, tuy rằng có hơi nhiều chuyện, nhưng nàng rất khẳngđịnh bản thân không nói lời gì biểu hiện ra mình bất mãn đối với thế tửgia mà.

“Khụ khụ…chày giã thuốc của bản thế tử khiến ái phi không vừa lòng, khụ khụ khụ…Nhà người ta là củ cải, bản thế tử là chày giã thuốc… Khụ khụ khụ…”

Quân MặcThần theo bản năng đem củ cải trong miệng Vân Thanh Nhiễm lý giải thànhcủ cải trắng, mà Vân Thanh Nhiễm nói… thật ra là cà rốt, cho nên, hiểulầm lớn rồi!

(萝卜: củ cải, 白萝卜: củ cải trắng, 胡萝卜: cà rốt =)) )

“Đây không phải khen ngươi à? Sao có thể là ta bất mãn với ngươi chứ?” Nàng thậtsự không có một chút ý tứ bất mãn đối với hắn nha! Nếu nói không vừalòng, cũng nên là không vừa lòng cái khác? “Thấy thế nào cũng là chàygiã thuốc lớn hơn mà…”

“Hử?” Quân Mặc Thần lại “hử” một tiếng.

“Không thì chúng ta đi phòng bếp lấy cà rốt đến so xem?”

Thì ra là cà rốt!

“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ… ái phi nói chính là… cà rốt?”

“Nếu không thì sao đây?” Vân Thanh Nhiễm hồ nghi nhìn chằm chằm Quân Mặc Thầntrong chốc lát, sau đó nở nụ cười, “Thì ra gia tưởng thần thiếp nói làcủ cải trắng à, thần thiếp biết sai rồi, không nói rõ, không biết nhưvậy đã làm thương tổn đến tâm hồn trẻ thơ của thế tử gia ngài, thầnthiếp tội ác tày trời!”

Vân Thanh Nhiễm vừa cười vừa nói ra “tội ác tày trời” ngược lại một chút thành ý cũng không có.

Nữ nhânnày, nàng không biết vấn đề này rất nghiêm trọng à? Quân Mặc Thần tứcgiận nghĩ trong lòng. Trừ việc này, hôm nay còn có một chuyện khiến thếtử gia càng thêm buồn bực.

Vì thế thế tử gia đứng lên, một tay ôm lấy Vân Thanh Nhiễm.

“Ái phi lúc này thần sắc trái lại rất không rồi!” Ngữ khí Quân Mặc Thần cũng không giống như lời hắn nói.

Nói xong Quân Mặc Thần ấn Vân Thanh Nhiễm lên trên tường, còn là đưa lưng về phía hắn.

Trướcngười Vân Thanh Nhiễm là vách tường có chút lạnh lẽo, mà phía sau làlồng ngực Quân Mặc Thần, hai nhiệt độ kỳ thật cũng không kém nhau baonhiêu.

Nếu nhưnói còn có cái gì là nóng, thì chính là hơi thở ấm nóng phả ra từ trongmiệng Quân Mặc Thần, hơi nóng phả lên trên cổ, lỗ tai Vân Thanh Nhiễm.

“Ái phihôm nay ngược lại hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng… Thế nhưng mộtngười đối phó bốn gã sát thủ, khụ khụ…” Quân Mặc Thần rõ ràng đang tứcgiận, giận Vân Thanh Nhiễm lại không để ý thân thể của chính mình, nàngcó thể không gan dạ như vậy không?

Đươngnhiên, Quân Mặc Thần vừa tức giận cũng vừa vui vẻ, bởi vì nàng nói namnhân của nàng người khác không thể động, nàng đang tận lực bảo hộ hắn…

Quân Mặc Thần như trừng phạt gặm cắn cổ Vân Thanh Nhiễm, hắn còn thật sự dùng tới răng nanh…