Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 76: Cùng giá



Có tiền, Chu đại lang và Chu nhị lang định đi xem chút vải, bông và mấy loại hạt giống, đến nỗi những củ mài còn dư lại kia, bọn họ quyết định mang về rửa sạch sẽ rồi cắt lát phơi khô như lời Trịnh đại phu nói, sau đó lại mang đến hiệu thuốc.

Mãn Bảo cảm thấy quá rườm rà, chú chưởng quầy cũng đã nói có mấy nhà giàu sẽ mua nó làm dược thiện, bé liền kéo đám ngũ ca lục ca đến nha huyện.

Còn phất tay với Chu đại lang và Chu nhị lang, "Đại ca, nhị ca, các huynh cứ dạo chơi thong thả, đừng lo cho chúng ta."

Chu đại lang biết lão ngũ và lão lục đã quen thuộc với huyện thành, cũng không lo lắng cho bọn họ, dặn dò bọn họ trông kỹ mấy đứa trẻ liền đi với Chu nhị lang.

Mãn Bảo kiên trì bảo để lại xe đẩy tay và củ mài, tò mò đi theo Chu ngũ lang đến nha huyện.

Bé lớn như vậy còn chưa từng đi đến nha huyện đó, cho nên bé kiên trì không đi cửa nách phía sau nhà họ Phó, mà nhất quyết bắt Chu ngũ lang đi một chuyến cùng bé đến cửa chính nha huyện trước.

Nói thật, Chu ngũ lang cũng chưa từng tới gần nha huyện, trước kia hắn bán kẹo cho Phó nhị tiểu thư đều là trực tiếp đi đến cửa nách phía sau.

Hai bên cửa lớn nha huyện có hai nha dịch đang canh gác, ngay phía trên đó còn có một vách đá rất cao, bên trên dán không ít thông báo.

Từ sau khi đi học, Mãn Bảo thấy một chữ ở bên ngoài đều phải nghiên cứu nửa ngày, huống chi bây giờ còn nhìn thấy nhiều chữ như vậy.

Vì thế bé không màng sự ngăn trở của ngũ ca, bò xuống xe đẩy tay liền lịch bịch chạy lên xem.

Hai nha dịch canh cửa quay đầu nhìn sang, Chu ngũ lang căng da đầu đuổi theo, nhỏ giọng nài nỉ: "Mãn Bảo, tổ tổng nhỏ, ta về nhà chơi được không, không phải muốn đi tìm Phó nhị tiểu thư sao?"

Mãn Bảo không để ý tới hắn, kiễng chân nhìn thông báo dán trên vách đá, lẩm nhẩm từng chữ một: "Văn Trị đông dịch năm thứ năm, từ ngày 22 tháng 10 đến ngày 21 tháng 11, tổng cộng 30 ngày, cần xây dựng đê Bạch Mã ngăn nước, đắp đê đến đường quan ngoài huyện......"

Mãn Bảo lẩm nhẩm xong cảm thấy không đúng, đếm ngón tay nói: "Tháng sau còn không phải là tháng mười sao?"

"Đúng thế, làm sao vậy?" Hiển nhiên Chu ngũ lang cũng nghe không hiểu lắm.

Mãn Bảo liền chỉ dòng chữ cuối cùng nói: "Một hộ một đinh*, không được bỏ sót, phải phục dịch."

* Đinh: chỉ người con trai trưởng thành.

Chu ngũ lang ngẩn ngơ, nhìn thoáng qua thông báo, bế Mãn Bảo đi.

Mãn Bảo ghé trên vai hắn vẫy tay tạm biệt với hai nha dịch đang tò mò nhìn qua, còn tán gẫu với ngũ ca bé, "Ngũ ca, nhà của chúng ta ai đi phục dịch vậy?"

Chu ngũ lang rầu rĩ nói: "Theo quy củ, năm nay tới lượt tam ca."

Chu lục lang đang trông xe đẩy tay, cũng không biết bọn họ nói gì ở vách đá bên kia, thấy sắc mặt ngũ ca không tốt, nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo, "Có phải muội chọc ngũ ca tức giận hay không?"

"Ta mới không nhé," Mãn Bảo không phục nói: "Ta ngoan vậy mà!"

Chu lục lang liền im lặng, trầm mặc đẩy xe đẩy tay đến cửa nách tòa nhà phía sau nha huyện.

Một đoạn thời gian trước Chu ngũ lang và Chu lục lang ngày nào cũng tới, gần đây cũng là lâu lâu lại tới, vì thế gã sai vặt đứng ở cửa nách đã sớm nhớ kỹ bọn họ.

Chu lục lang thuần thục nhét cho gã mấy viên kẹo, vì thế chỉ chốc lát sau liền có một nha đầu cầm túi tiền ra đây.

Nàng thấy Mãn Bảo còn a một tiếng, nói: "Sao lần này Chu gia tiểu nương tử còn tự mình tới đây?"

Mãn Bảo tò mò nhìn nàng, nha đầu nhỏ liền cười nói: "Tiểu nương tử không nhớ ta à? Lần trước mua lẵng hoa, ta cũng ở trên xe cùng tiểu thư nhà ta đó, ta tên là Thu Nguyệt."

Mãn Bảo lập tức hỏi, "Vậy có phải còn có một tỷ tỷ tên là Xuân Hoa không?"

Thu Nguyệt không nhịn được cười cong eo, nói: "Người đoán rất chuẩn, trong viện của tiểu thư chúng ta đúng là còn có một tỷ tỷ tên Xuân Hoa, lần này mấy người mang kẹo gì tới? Nói trước nhé, ăn không ngon chúng ta không mua đâu."

Chu ngũ lang liền cười đưa cho nàng một viên, nhỏ giọng nói: "Ăn ngon lắm, không giống cái lần trước, là loại mới đó."

Thu Nguyệt liền cho vào miếng ăn thử, vừa ăn vừa hỏi, "Nhà khác không có sao?"

"Không có, ta lấy được liền mang tới nhà ngươi trước, ta nghĩ nhị tiểu thư là khách hàng cũ, ra tay lại hào phóng, nên phải mang đến cho nhị tiểu thư nếm thử trước mới đưa cho người khác ăn."

Chu lục lang đã không còn kinh ngạc đối với tài ăn nói trơn tru của ngũ ca, nhưng Đại Đầu và Đại Nha lại mang vẻ mặt khâm phục nhìn hắn, cảm thấy bản lĩnh trợn mắt nói dối của ngũ thúc thật quá lợi hại.

Mãn Bảo lại ra vẻ mặt tán đồng, còn ôm một củ mài đưa cho Thu Nguyệt xem, "Chúng ta có thứ gì tốt, vậy chắc chắn sẽ nhớ đến Phó nhị tỷ tỷ trước tiên, rốt cuộc quan hệ giữa chúng ta và người khác là quan hệ khách hàng, nhưng với Phó nhị tỷ tỷ lại không phải. Ngươi xem, cái củ mài này nhà chúng ta phải trèo lên núi rất cao mới đào được đó, ngươi biết củ mài là gì không?"

Nha đầu nhỏ lắc đầu, nàng không biết.

Huyện La Giang không giàu có, những thứ thuần hoang dại giống như củ mài này, phải có vận may mới đào được, mà đào ra xong nhà họ Phó có mua hay không cũng phải dựa vào vận may, cô gái nhỏ sao mà biết được?

Mãn Bảo học đến đâu dùng đến đó, nói cho nàng, củ mài có thể coi là một loại nguyên dược liệu để nấu ăn, tính ôn trung vị ngọt, là thứ tốt để kiện tì bổ khí, rất tốt cho người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.

Ngươi không tin thì có thể đi hỏi đại phu, ngay cả Trịnh chưởng quầy của Tế Thế Đường cũng nói là tốt, cho nên nhà các ngươi không muốn một củ sao?

Cuối cùng nha đầu nhỏ Thu Nguyệt kẹo cũng kịp mua, đã bị nhét hai viên kẹo và một củ mài đi vào trong.

Tận đến khi gần vào trong sân nàng mới hồi phục tinh thần, đang định âm thầm rời đi, lại vừa lúc bị Xuân Hoa nhìn thấy, chỉ có thể đỏ bừng mặt đi vào bẩm báo với tiểu thư.

Mãn Bảo và nhóm ngũ ca lục ca đang cùng nhau ngổi xổm ngoài cửa nách chờ.

Chu ngũ lang nói bé, "Hẳn là nên chờ nàng mua kẹo xong mới giới thiệu củ mài."

"Giá trị của kẹo nào so được với củ mài chứ, ngũ ca, huynh tính thử xem, một trăm viên kẹo mới kiếm được một trăm văn tiền, còn một cân củ mài tận hai mươi văn lận."

Chu ngũ lang liền nói: "Đó là giá một cân phơi khô."

Mãn Bảo nói: "Không phải cũng không khác nhau lắm sao?"

"Kém xa, muội nhìn cỏ tích tuyết xem, chúng ta nhổ một cân, lúc còn tươi, một cân chính là một cân, kết quả phơi khô xong còn chưa được hai lạng. Muội nói có thể giống nhau sao?"

Chu ngũ lang đang định tranh luận đúng sai rõ ràng với em gái, cửa nách lại đột nhiên mở ra, một nương tử đeo tạp dề xụ mặt đi ra hỏi: "Là ai nói có củ mài bán?"

"Ta, ta!" Mãn Bảo lập tức giơ tay nhỏ lên, để cho nàng xem củ mài trên xe đẩy tay.

Nương tử nhìn bé một cái, liền cúi đầu đi nhìn củ mài, phát hiện phẩm sắc không khác lắm với cái Thu Nguyệt mang tới phòng bếp, liền gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta mua hết."

Mãn Bảo liền nói: "Ta muốn giữ lại một củ."

Nương tử nhíu mày, nhìn về phía Chu ngũ lang, "Nhà của chúng ta đã muốn mua hết, vậy các ngươi cũng không nên bán cho người khác đi?"

Chu ngũ lang cúi đầu dỗ Mãn Bảo.

Mãn Bảo nói: "Mang về cho mẹ ăn, cho vào hầm cùng thịt, mẹ ăn cái này cũng có thể bồi bổ sức khỏe."

Chu ngũ lang lập tức khom lưng với nương tử kia, cười lấy lòng nói: "Nương tử thứ lỗi, sức khỏe mẹ ta không tốt, muội muội ta cũng nghĩ cho mẹ thôi. Ngài xem không thì như này đi, cái củ vừa rồi Thu Nguyệt lấy vào coi như chúng ta tặng không, chúng ta chỉ giữ lại một củ ở đây, còn lại bán hết cho ngài, được không ạ?"

Nương tử bất ngờ nhìn Mãn Bảo một cái, không truy cứu nữa, chỉ cần không phải mang đến nhà khác bán là được. Vì thế nàng gật đầu, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Mãn Bảo chớp mắt nhìn nàng, "Hai mươi văn một cân."

Nương tử cũng không do dự, gật đầu nói: "Cân đi."

Đám người Chu ngũ lang há to miệng, tại sao củ tươi cũng là giá này chứ.