Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 323: Cảnh cáo



Bởi vì có yêu cầu, Mãn Bảo chia nữ trinh tử, nhánh cây là đất mọc ra từng phần rất cẩn thận, sau đó lấy một cái lá to bọn một phần vào gửi cho vị tiến sĩ D kia. Mãn Bảo đã nhìn thử tên nàng, đó là một dòng kí hiệu rất kỳ lạ, bé không nhận ra được.

Thông qua chức năng chuyển đổi ngôn ngữ trên hệ thống, Khoa Khoa đã thay đổi thành chữ mà Mãn Bảo quen thuộc, nhưng ngoại trừ tên của các người dùng, thì hai chữ Mãn Bảo giống như cái đùi gà to kia, Khoa Khoa dám cam đoan, người nhận ra chữ này cũng không nhiều lắm.

Chẳng qua hiển nhiên vị tiến sĩ D kia nhận ra, sau khi nàng nhận được nữ trinh tử Mãn Bảo đã đóng gói gửi đến, cảm thấy bên thế giới của bé cũng có rất nhiều thứ, liền định giữ quan hệ với bé, cho nên tán gẫu với bé qua email.

"Bạn tên là Mãn Bảo? Cái tên thật độc đáo, không biết bạn họ gì?"

"Chu," Mãn Bảo cũng không giấu giếm, Khoa Khoa chỉ nói đừng để người ta biết tuổi của bé mà thôi, đối với người ở tương lai xa xôi, bé cũng rất có hứng thú tán gẫu. Thừa dịp không ai tới tìm bé, bé dứt khoát vào trong hệ thống nói chuyện phiếm với nàng, "Tôi tên là Chu Mãn, bạn thì sao, tôi không nhận ra tên của bạn."

"Đây là chữ viết của Úy Lam Tinh, bố tôi là người của Úy Lam Tinh, nhưng tổ tiên của mẹ tôi đến từ trái đất cổ xưa, cho nên tôi biết chữ Hán, bạn có thể gọi tôi là tiến sĩ D."

Đây là người bạn thứ hai mà Mãn Bảo quen thông qua hệ thống, Mãn Bảo rất vui, hưng phấn nói: "Chào D tiến sĩ, Khoa Khoa nói người có thể học đến bằng tiến sĩ đều là người rất bác học, chắc chắn bạn cũng rất giỏi đúng không?"

Khen ngợi lộ liễu như vậy làm tiến sĩ D thấy hơi ngại ngùng, nhưng vẫn có chút đắc ý, nàng rụt rè trả lời, "Tạm được, chỉ là đọc sách khá nhiều mà thôi, Khoa Khoa là ai?"

"Khoa Khoa chính là hệ thống của ta đó."

"Một cái tên rất thú vị, một thế giới chỉ có thể có một hệ thống, mà trong vũ trụ có vô số hành tinh, mà không gian thời gian còn đan xen chồng lên nhau, mỗi một người có được hệ thống đều xem như có vận nghịch thiên, Chu tiên sinh rất may mắn đó."

Mãn Bảo ngượng ngùng trả lời: "Học thức của tôi vẫn còn nông cạn, chưa đảm đương nổi hai chữ tiên sinh."

Khoa Khoa:. Đã quên nói cho ký chủ, chữ tiên sinh này không có nghĩa là thầy như ở đây.

Hiển nhiên tiến sĩ D cũng không quá hiểu biết đối với ngôn ngữ trái đất cổ đại, nàng trực tiếp nói sang chuyện khác, "Chu tiên sinh có được hệ thống mấy năm rồi."

Mãn Bảo cũng nhanh chóng vứt cái xưng hô không phù hợp này ra sau đâu, không suy nghĩ nhiều mà trả lời, "Bốn năm rồi."

"Ngài là chuyên thu thập thứ gì? Thực vật?"

"Có thể thu thập cả động vật, Khoa Khoa nói, ngoại trừ sinh vật trí tuệ, thì những sinh vật khác đều ở trong phạm vi thu thập của tôi."



Chỉ là bé còn nhỏ, không thể xuống sông bắt cá, cũng không thể lên núi bắt hổ, càng không thể bay lên trời bắt chim, cho nên chỉ am hiểu mỗi chuyện hái hoa nhổ cỏ.

"Vậy ngoài mấy giống loài này, bạn còn ghi lại lại giống loài quý hiếm nào không? Ý tôi là mấy giống loài trên một nghìn tích phân ấy."

Mãn Bảo đang định trả lời, hệ thống đã "Ting --" một tiếng, âm thanh điện tử không chút cảm tình của Khoa Khoa vang lên trong hệ thống, "Cảnh cáo, người dùng số D1567 có hành vi xâm phạm đến lợi ích của ký chủ hệ thống con trong Bách Khoa Quán, vi phạm lần đầu xử phạt cảnh cáo, cấm ngôn ba ngày."

Mãn Bảo há hốc mồm, sau đó email không còn động tĩnh gì nữa, trong hệ thống vô cùng yên tĩnh.

Mãn Bảo cẩn thận xem lại từng email đến trong hộp thư, mãi mới nhận ra, hỏi Khoa Khoa, "Nàng là người xấu?"

Khoa Khoa không trả lời vấn đề này, mà là nói: "Bách Khoa Quán và hệ thống chủ có trách nhiệm bảo vệ thông tin của các thế giới và sự an toàn của ký chủ trong các thế giới."

Mãn Bảo xoa cằm, nhìn những vấn đề này suy nghĩ, "Vậy ta cũng không thể hỏi thông tin về thế giới của các ngươi?"

Thanh âm điện tử của Khoa Khoa lại thấp xuống tám độ: "Kiến nghị ký chủ chỉ trao đổi về vật mục tiêu."

Câu này thì Mãn Bảo nghe hiểu.

Bé tiếc nuối nhìn hộp thư, "Vừa nãy ta chưa kịp hỏi cách gieo trồng nữ trinh tử, haizz, vốn đang định nói mấy lời dạo đầu, kết bạn xong rồi hỏi, ai ngờ nàng ấy lại bị đuổi đi."

Mãn Bảo nói tới đây thì tinh thần rung lên, lập tức hỏi: "Khoa Khoa, nàng ấy đã chuyển tích phân cho chúng ta chưa?". Truyện Nữ Phụ

Khoa Khoa trực tiếp chiếu tổng tích phân ra cho bé xem.

Nhìn thấy trên đó đã thêm 3500 tích phân, bé lập tức vui sướng lăn trên giường một lúc, sau đó nhảy xuống giường, xỏ giày rồi chạy ra ngoài, bé quyết định đi chơi một lúc rồi sẽ trở về làm bài tập.

Cả thôn Thất Lí lượn lờ khói bếp, các nhà đều đang chuẩn bị làm cơm tối.

Còn có đủ loại mùi hương bay ra, thơm hơn bình thường nhiều, phòng bếp nhà họ Chu thơm nhất.

Mãn Bảo trực tiếp bước vào, Tam Đầu đang cùng Tứ Đầu và Tam Nha đứng ngoài cửa ngóng, chỉ chốc lát sau đã có một bàn tay đưa ra nhét một con cá con vào mồm ba bọn họ.

Mãn Bảo chen vào nhìn thử, liền thấy đại tẩu và nhị tẩu đang ở chiên cá con.



Phùng thị cẩn thận khống chế lửa, chỉ để một ngọn lửa nhỏ xíu dưới đáy nồi, tiểu Tiền thị thì đang cẩn thận lật cá con, cái tô bên cạnh đã để không ít.

Tiểu Tiền thị nhìn thấy Mãn Bảo, bèn chỉ vào tôi nói: "Đại ca và tam ca muội vớt từ ngoài sông, muội cũng ăn hai con thử xem?"

Tam Đầu lập tức dẫn đệ đệ muội muội tiến lên một bước, tiểu Tiền thị thấy thế thì tức giận nói: "Mấy đứa ăn không ít rồi, ăn nữa rồi đau bụng thì tính sao đây? Mau chạy ra ngoài chơi đi."

Mãn Bảo tự mình bốc một con ăn, lại nhét cho đám cháu mỗi người một con, sau đó nói: "Không có muối."

"Nhiều cá con như vậy, phải cần bao nhiêu muối mới đủ? Ta không cho muối vào đâu, dù sao cũng chỉ là đồ ăn vặt, ăn chơi thôi."

Nhắc đến đây thì tiểu Tiền thị lại thấy tức, "Bảo đại ca muội đi bắt cá lớn kết quả không vớt được con nào, còn mang theo một đống cá con về nhà, thứ này vừa phí dầu, phí muối, còn chẳng bằng dứt khoát băm cho gà ăn."

Tiểu Tiền thị nói xong thì sửng sốt, suy tư nhìn cá con trong nồi, "Đúng nhỉ, có thể cho gà ăn."

Tam Đầu nghe thế lập tức kêu to, "Con không muốn cho gà ăn, mẹ, để cho con ăn đi, con không chê."

Tiểu Tiền thị cả giận nói: "Lấy nhiều dầu như vậy ra để chiên đương nhiên con không chê, ta còn không chê, nhưng trong nhà không có nhiều dầu, con không biết một cân mỡ heo đắt thế nào sao?"

Tam Đầu không biết, nhưng cậu biết trong nhà này, lời của cô nhỏ nói là có tác dụng nhất, vì thế nuốt nước miếng, ngóng trông nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo lại lặng lẽ bốc một con cá ăn, đối diện với ánh mắt của Tam Đầu, bé khẽ chớp mắt, chần chờ nói: "Hay là đưa cá con chiên này cho nhị ca mang lên huyện thành bán ạ? Nếu có thể bán được, thì mua mỡ heo về nhà đun dầu, như vậy thì chúng ta lại sẽ có nhiều dầu chiên cá con."

"Thứ này cũng có người mua?"

Mãn Bảo nói: "Nó còn ăn ngon hơn cả rau, rau có người mua, vì sao cá con lại không có ai mua chứ?"

Nghe có vẻ rất hợp lý.

Tiểu Tiền thị cúi đầu nhìn cá con trong nồi, lại nhìn cá con còn dư lại trong thùng gỗ bên cạnh, đành nói: "Được rồi, ngày mai bảo nhị ca muội thử một lần, nếu mà không được, sau này cá con mấy ca ca muội vớt về đây ta đều băm cho gà ăn hết."

Tiểu Tiền thị hung dữ nói, nhưng động tác lật cá con lại càng thêm nhẹ nhàng, nếu đã định mang đi bán, vậy phải làm cẩn thận một chút.