Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 317: Nhận thức



Mãn Bảo nghiêm túc ngẫm nghĩ, nhìn tứ ca, lại nhìn ghi chép về cấu tạo thân thể trên bàn, liếc qua liếc lại, cuối cùng không chống được sự cám dỗ, đặt bút đứng lên, nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi xem thử."

Mãn Bảo lại thoáng nhìn sách trên bàn, lương tâm thấy hơi bất an, vì thế nói: "Nhưng mà phải về sớm một chút, muội còn phải ôn bài, còn phải chuẩn bị bài mới nữa."

Chu tứ lang tỏ vẻ không thành vấn đề, cười hì hì đóng cửa sổ lại cho bé, dẫn bé lên núi.

"Ta cảm thấy chúng ta không cần đi quá xa, tuy rằng mấy tòa núi ở cạnh thôn chúng ta hơi nhỏ, cũng không có quá nhiều cây tùng, nhưng cũng không ít, chúng ta cứ tìm thử ở xung quanh đây trước, nếu không có thì hẵng đến chỗ xa hơn."

Chu tứ lang nói tới đây thì lại tiếc, "Nếu nói cây tùng, thì vẫn là bên Chúng Sơn là nhiều nhất, đáng tiếc, lại là núi của hai huynh đệ nhà họ Giả, ai~~~"

Mãn Bảo không thèm để ý, bé nói: "Chúng ta đã đào nhiều phục linh trên Chúng Sơn như vậy, hẳn là không còn bao nhiêu nữa, hơn nữa bây giờ không đào được, chờ đến mùa đông ít người ra ngoài thì chúng ta lại lén lên là được."

"Thế không được, bây giờ sắp đến thu hoạch vụ thu, mọi người đều đang bận rộn gặt lúa, không ai để ý, đến mùa đông, chưa nói đến chuyện có giấu được người trong thôn không, hai huynh đệ nhà họ Giả làm đốt thân, gần như cả một mùa đông đều phải lên núi đốn củi, nếu chúng ta lên đó, chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra."

Mãn Bảo nghĩ thấy cũng đúng, không nhắc chuyện đi lên Chúng Sơn nữa.

Có lẽ đúng là nơi này của bọn họ cũng thích hợp với sự sinh trưởng của phục linh thật, Mãn Bảo còn có Khoa Khoa gian lận, đi lên núi một vòng liền tìm được hai chỗ có phục linh.

Bởi vì biết Mãn Bảo đang tranh thủ thời gian nên sau khi tìm được chỗ thứ nhất, Chu tứ lang liền nhường việc đào phục linh cho Chu ngũ lang và Đại Đầu, còn hắn thì dẫn Mãn Bảo và những người còn lại đi tìm tiếp.

Cuối cùng cách chỗ thứ nhất khoảng 500 bước phát hiện một mảng mới.

Chu tứ lang vui rạo rực để cuốc xuống, rất hào phóng phất tay nói: "Lão lục, đệ dẫn Mãn Bảo về nhà làm bài tập đi, chỗ này cứ giao cho bọn ta là được."

Mãn Bảo:.

Chu lục lang:.

Mãn Bảo xoay người đi luôn, quyết định tức giận với người anh dùng em xong là bỏ này.

Mà Chu lục lang cũng đành lưu luyến bịn rịn đi theo bé, hắn cũng rất đào phục linh trên núi mà.

Bây giờ Mãn Bảo chỉ hứng thú với việc đào phục linh ở chỗ kiếm được tiền với tích phân thôi, chứ không còn thấy hứng thú với việc lên núi chơi nữa rồi.



Cho nên sau khi tìm được hai chỗ thì bé cũng yên tâm xuống núi.

Vừa về đến nhà thì bé lập tức chui vào phòng ghi chép bài của mình.

Tiểu Tiền thị đi qua đó nhìn bé một cái, yên tâm quay về bếp làm việc.

Bụng Hà thị đã rất to, bụng Phương thị cũng hơi nhô lên rồi, cho nên bây giờ các nàng chỉ ngồi trên ghế thong thả gỡ sợi đay.

Phùng thị thì cùng Chu Hỉ ra ngoài vườn rau tưới nước, tiện tay nhổ rau đã ăn được rồi trồng rau mới.

Nhà họ Chu thoáng chốc yên tĩnh lại, Mãn Bảo ngồi trước bàn sách càng thêm nhập tâm, mãi đến khi Đại Nha gõ cửa bước vào, bé mới cảm thấy hơi mỏi cổ.

"Cô nhỏ, ra ăn cơm thôi."

Mãn Bảo xoa cổ của mình, đáp lại rồi thoáng nhìn vở ghi của mình, hài lòng gật đầu, sau đó đặt bút lên giá, đứng dậy đi với Đại Nha sang sân chính.

Bởi vì Mãn Bảo rất ít khi ở nhà đọc sách viết chữ, bình thường tan học bé toàn đi đến nhà họ Bạch làm bài tập, mãi đến lúc ăn cơm tối mới về nhà.

Ăn cơm tối xong, bé cũng không thường ra ngoài chơi, mà ngồi trong sân dạy bọn Đại Đầu học, hoặc là tự mình cầm sách đọc.

Nhưng hai ngày nay Tiền thị không ít lần qua xem bé, sau đó phát hiện con gái nhỏ vẫn luôn chăm chú viết bài, rất nhiều lần bà đứng ở cửa nhìn bé mà bé cũng không phát hiện ra.

Thế Tiền thị mới biết hóa ra chương trình học của bé lại nặng như vậy, bà vẫn luôn cho rằng bé đến nhà họ Bạch là để chơi với tiểu công tử nhà Bạch.

Cho nên học hành đúng là vất vả mà.

Nhận thức này không chỉ có mỗi Tiền thị nhận thấy, mà cả nhà họ Chu từ trên xuống dưới đều nhận thức điểm này.

Đặc biệt là Chu tứ lang, hắn không biết khách sáo, cho nên rất không lễ độ mở vở ghi của Mãn Bảo ra xem, kết quả hắn phát hiện hắn chẳng xem hiểu chữ nào.

Phải biết rằng hắn đã đọc hết <Thiên Tự Văn> rồi đó, được rồi, tuy rằng nói đến việc học thì hắn còn kém cả Đại Nha và Nhị Nha, nhưng vẫn giỏi hơn mấy ca ca nhiều.

Đại ca và tam ca còn chỉ nhận được mỗi tên của người trong nhà, và biết một ít con số đơn giản nhất thôi, mấy chữ khác đều không nhận được.

Cho nên thứ mà muội út học uyên thâm vậy sao?



Miệng của Chu tứ lang không bao giờ giữ được bí mật, cho nên không đến nửa ngày, cả nhà họ Chu đều biết thứ Mãn Bảo học khó đến mức nào.

Ngay cả Chu lão đầu đi bộ qua đó cũng phải tò mò nhìn vào trong.

Chu lão đầu chỉ nhận được tên của mình và vợ đương nhiên không thể xem hiểu những ghi chép đó của Mãn Bảo, chẳng qua ông vẫn có thể nhìn được số giấy bé dùng.

Một xấp giày cực kỳ dày, Chu lão đầu nhìn đến nỗi trái tim co rút lại, cho nên hôm nay không kìm được hỏi bé, "Mãn Bảo à, con còn có tiền không? Có cần mẹ con cho con một ít tiền đi mua giấy mực không?"

Mãn Bảo ngồi trên ghế của mình, tò mò nhìn về phía cha, lắc đầu nói: "Không cần ạ, con mua nhiều giấy lắm, đủ dùng rồi."

Bây giờ giấy bút mực của Mãn Bảo toàn là mua ở trong trung tâm mua sắm, trước kia bé chỉ mua giấy, sau đó bút lông, mực mà tiên sinh tặng bé cũng dùng hết, bé liền đi lên huyện thành xem thử, chỉ là hơi đắt, bé đành vào trung tâm mua sắm tìm kiếm thử xem.

Tuy rằng ít, cũng không rẻ, nhưng dù sao cũng là tích phân, vẫn tốt hơn tiền đồng nhiều, hơn nữa chất lượng cũng tốt, cho nên bé toàn mua ở trong trung tâm mua sắm.

Chu lão đầu nghe vậy thì gật đầu, thoáng nhìn thức ăn trên bàn, gắp một đũa trứng cho bé, mặt cười nhăn như đóa hoa cúc, vui mừng nói: "Học hành phải động não nhiều, ăn nhiều trứng gà vào nhé."

Mãn Bảo gật đầu, chia trứng gà thành ba phần, gắp lại cho cha một phần, cho mẹ một phần, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Năm nay gà trong nhà nuôi rất khá, không chỉ nhiều hơn năm ngoái, cũng đẻ nhiều trứng hơn, cho nên Tiền thị rất chịu chi, nếu không mua thịt thì ngày nào trong nhà cũng nấu mấy quả trứng gà.

Dù sao trong nhà cũng đang có hai thai phụ, không phải sao?

Chẳng qua hôm nay bà còn cố ý dặn dò tiểu Tiền thị lại nấu thêm hai quả, để cho Mãn Bảo bồi bổ thân mình.

Nhưng tuy rằng nhiều trứng, cũng có nhiều người ăn, Mãn Bảo không muốn để một mình mình ăn nhiều trứng như vậy. Huống chi ngày nào bé cũng có trứng gà ăn buổi sáng nữa.

Lòng Tiền thị thấy vui, nhưng vẫn không nhận ý tốt của Mãn Bảo, gắp lại trứng gà vào bát cho bé, đau lòng nhìn bé: "Thảo nào Mãn Bảo nhà chúng ta ăn nhiều như vậy cũng không cao lên được, hóa ra là vì phải học quá nhiều, quá căng não, dinh dưỡng không đủ nuôi thân thể."

Chu lão đầu vô cùng tán thành, "Vợ lão đại, sau này trưa nào con cũng nấu cho Mãn Bảo một quả trứng đi."

Mãn Bảo: ".. Con không ăn! Cha, con không thích ăn trứng gà, hơn nữa ăn trứng gà nhiều cũng không tốt."

"Nói linh tinh, trứng gà nhiều dinh dưỡng như vậy, sao có thể không tốt?" Chu lão đầu vô cùng độc đoán, "Con không cần tiết kiệm cho nhà ta đây, nhà ta vẫn có thể thêm một quả trứng gà mỗi ngày. Con học hành căng não, phải bồi bổ nhiều. Có đứa trẻ nhà nào đi học bớt lo được như con?"