Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 270: Khuyên giải an ủi



Nhìn rõ ràng mới phát hiện đứa trẻ đang khó chịu, giãy giụa với một biên độ rất nhỏ, trong miệng phát ra tiếng âm thanh bé xíu, Mãn Bảo nghe giống như tiếng khóc.

Bé không quá chắc chắn hỏi ba người còn lại, "Các ngươi nghe xem, có phải là hắn đang khóc không?"

Đại Phúc gật đầu, "Đúng là khóc, bà ngoại ta nói hắn bị đói bụng."

Nói xong, lấy nửa chén nước cơm lạnh từ trên bàn xuống, cẩn thận chấm vào môi đứa trẻ một cái, thấy bé giật giật môi, nhưng không hề nuốt vào, lại bắt đầu không kìm được nước mắt.

Cậu nhìn sang mẫu thân vẫn đang nhắm mắt trước, lúc này mới nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Bà ngoại ta nói, mẹ ta không có sữa, tiểu đệ của ta không có gì ăn, chỉ có thể uống ít nước cơm. Nếu tiểu đệ của ta khỏe mạnh, uống ít nước cơm, rồi nghiền cháo thật nát, hoặc là ôm đến thôn khác xin một ngụm sữa, kiểu gì cũng có thể giữ được mạng. Nhưng tiểu đệ ta như vậy, nước cơm còn không quá uống được, càng đừng nói ăn cháo, mà ôm đi xin sữa, chỉ sợ gió thổi liền.."

Cho nên thật ra nhà Chu Hổ đã từ bỏ đứa trẻ này.

Mãn Bảo lại cảm thấy đau lòng không chịu được, từ nhỏ người nhà đã nói với bé để bé sống được không dễ dàng biết bao, từ lúc bé rất nhỏ, mẹ bé cũng không có sữa, toàn phải đi tranh ăn với Tam Đầu.

Mãn Bảo nắm chặt bàn tay, nhận lấy chén trong tay Đại Phúc, nói: "Để ta đút."

Bé tự mình uống thử một ngụm, sau đó ghét bỏ nói: "Cái này lạnh rồi, phải hâm nóng lại."

Đại Phúc lập tức nói: "Ta đi đổi chén khác."

Mãn Bảo bèn ghé vào giường xem đứa trẻ, Bạch Thiện Bảo cũng nhìn quen hơn, cảm thấy thằng nhóc không còn quá xấu nữa, sau đó hỏi: "Không có sữa không thể mời bà vú đến sao?"

Mãn Bảo đáp không chút nghĩ ngợi: "Chắc chắn không mời nổi."

Mãn Bảo như suy tư gì, hỏi Khoa Khoa, "Nếu người tương lai không phải tự sinh con, vậy các nàng có cần phải đút cho con ăn không?"

"Cho đứa trẻ ăn dịch dinh dưỡng và sữa bột?"

Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, hỏi: "Đắt không?"

Đương nhiên là đắt, đồ ăn cho trẻ sơ sinh, ở bất kỳ thời đại nào cũng đắt.

Mà ở tương lai, không có đắt nhất, chỉ có đắt hơn.

Cho dù trong toàn bộ hành tinh, phúc lợi cho trẻ nhỏ đã là tốt nhất, tuần nào cũng được phát sữa bột và dịch dinh dưỡng miễn phí, nhưng cha mẹ của lũ trẻ dường như luôn thấy đồ hành tinh phát không tốt lắm, luôn thích tiêu nhiều tiền hơn để mua sữa bột khác, cũng bởi vậy, dịch dinh dưỡng và sữa bột lưu thông trong trung tâm mua sắm đều không quá rẻ.



Mãn Bảo lén lướt lướt tìm tòi một lúc, phát hiện tích phân để mua quả nhiên không rẻ.

Bé bèn thở dài một hơi, do dự định mua rồi lại không hạ được quyết tâm, "Sữa bột làm từ cái gì? Cũng là sữa người sao?"

Khoa Khoa: ".. Không, là sữa của động vật có vú khác, thật ra ký chủ có thể lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, ban nãy ta tìm tư liệu trong Bách Khoa Quán đã phát hiện, sữa bột thời cổ được chế biến nhiều nhất từ sữa bò và sữa dê."

"Thời cổ?"

"Đúng vậy, trước mắt tư liệu trong Bách Khoa Quán chỉ tra được đến thế kỷ mười bảy của kỷ nguyên trái đất, sớm hơn thì không có." Khoa Khoa rà quét đứa bé trên giường kia một chút, cảm thấy trông bé kém xa ký chủ, nhưng là hệ thống do nhân loại chế tạo ra, trong chip của nó có gắn số liệu mang hảo cảm với nhân loại, bởi vậy không tiếc kiến nghị, "Sữa dê càng thích hợp với trẻ sơ sinh hơn sữa bò, nhưng nó khá tanh, kiến nghị ký chủ dùng một nắm trà xanh, hoặc trà hoa lài để nấu, như vậy có thể khử đi mùi tanh."

Mãn Bảo gật đầu.

Bạch Thiện Bảo vẫn luôn ríu rít nói chuyện ở bên cạnh, thấy Mãn Bảo gật đầu, liền nói: "Ngươi cũng đồng ý với lời ta nói?"

Mãn Bảo nhìn sang phía cậu, không có mặt mũi nói vừa nãy mình không để ý, bèn lái sang chuyện khác: "Sao Đại Phúc còn chưa quay lại?"

Lời vừa mới dứt, đã thấy Đại Phúc bưng một chén nước cơm nóng vào đây.

Trong phút chốc hai đứa trẻ không rảnh lo nói chuyện nữa, nhường một vị trí cho cậu.

Mãn Bảo tự mình múc một thìa nước cơm, khẽ thổi nguội rồi mới thật cẩn thận đặt lên miệng đứa bé, từ từ dốc xuống.

Đứa trẻ uống được một chút, sau đó liền yếu ớt khóc lên, phun hết nước cơm ra ngoài.

Mãn Bảo ngẩn ngơ, "Sao hắn lại không uống?"

"Hắn đã từng uống sữa, đương nhiên sẽ không thích uống nước cơm." Một giọng nói yếu ớt truyền đến, Mãn Bảo ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Trần thị không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Mãn Bảo vui vẻ, hỏi: "Vậy chị dâu Hổ, tẩu lại cho hắn bú một chút đi."

"Ta không có sữa, hôm qua lúc ở hiệu thuốc, là đại tẩu của muội đã bế hắn đi xin hai ngụm sữa." Tuy miệng nói vậy, nhưng nàng vẫn gian nan nâng tay lên định cởi áo cho đứa trẻ bú.

Tiền thị chú ý tới tình huống bên này, vội vàng tiến lên đè tay nàng lại: "Đừng nhúc nhích, không có chính là không có, cháu ra nhiều máu như vậy, sao có thể có sữa?"

Theo cách nghĩ của Tiền thị, sữa toàn là do tinh huyết hóa thành.

Bà cúi đầu nhìn đứa bé đang nhắm chặt mắt, kín đáo thở dài một hơi, giơ tay bế bé lên, nhận lấy cái muỗng trong tay Mãn Bảo, nói: "Để mẹ làm đi."



Bà Trần cũng thấy tình hình bên này, do dự một chút mới tiến lên, liền thấy Tiền thị đang nhẹ nhàng vỗ đứa trẻ, tỉ mỉ bón cho bé từng muỗng nước cơm.

Lúc đầu bé vẫn không ăn, vẫn kiên quyết phun ra ngoài.

Nhưng Tiền thị cũng không để ý, một lần không ăn thì bón hai lần, hai lần không ăn thì bón ba lần, động tác của bà không nhanh không chậm, lần nào cũng cố gắng đưa một hai giọt nước cơm kia vào trong miệng bé.

Bởi vì đứa trẻ còn nhỏ, bà cũng không trực tiếp đút canh vào đầu lưỡi bé, mà chỉ mớm vào môi, bé có thể liếm mút được thì tốt nhất, không thể thì sẽ bị tràn ra.

Không biết qua bao lâu, có thể là đứa trẻ đã mệt, cũng có lẽ là do quá đói, hoặc là do nếm được hương vị của nước cơm, cuối cùng cũng không phun ra ngoài nữa, mà bắt đầu liếm mút chùn chụt.

Tiền thị thở phào nhẹ nhõm, thấy bé mút không chậm, còn đẩy nhanh tốc độ.

Đứa bé mút nước, còn phát ra mấy tiếng hừ nhẹ.

Lúc này không chỉ bà Trần, mà Trần thị cũng xem đến ngây người.

Tiền thị bón cho bé hết cả chén nước cơm, sau đó nói với Trần thị trên giường: "Đứa bé vẫn muốn sống."

Một câu này, làm nước mắt Trần thị chảy ào xuống, nàng nắm lấy tay Tiền thị, nước mắt như dòng nước nhỏ lên tay bà, "Thím, thím ơi, cháu cũng muốn sống, cháu cũng muốn hắn tồn tại, nhưng làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ.."

Trong phòng yên tĩnh, mọi người đều không nói chuyện.

Tiền thị cho nàng khóc thoải mái, chờ nàng khóc xong mới an ủi nàng: "Được rồi, ở cữ không thể khóc như thế, nếu không sau này mắt sẽ bị tổn thương."

"Muốn sống thì cứ nỗ lực tồn tại, cháu xem ta đi, bị bệnh nhiều năm như vậy, không phải cũng vẫn sống đó sao?" Tiền thị nói: "Ta đã có bao nhiêu lần suýt mất mạng rồi, nhưng nếu chỉ còn một hơi, thì ta vẫn liều để sống."

Hai mắt Trần thị đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn Tiền thị, lại nhìn Mãn Bảo, thần sắc trên mặt kiên định hơn một chút.

Lúc Trần thị gả đến đây Mãn Bảo vẫn chưa về, nên đương nhiên nàng biết chuyện của Mãn Bảo, năm đó Tiền thị vốn đã bệnh nặng, lúc Chu Ngân trở về mới chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng sau khi thấy Chu Ngân bị nâng về, bà ấy liền ngã xuống, chỉ còn dư lại một hơi.

Cuối cùng là liều nốt một hơi đó để sống.

Trước kia nàng không hiểu lắm, đó chỉ là em chồng của bà ấy, có phải là con trai ruột thịt đâu.

Nhưng dường như bây giờ nàng đã hiểu ra một chút.