Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 252: Trò chuyện với nhau



Lúc Ngụy Tri và thị vệ bước đến bên ngoài cửa sổ, đã thấy hai đứa nhỏ đang cúi gằm mặt đứng đối diện tiên sinh nghe khiển trách, hai người không kìm được dừng bước.

Trang tiên sinh giáo huấn bọn họ một lúc, rồi nói: "Được rồi, ra ăn cơm đi, ăn cơm xong thì nhớ ôn bài một chút, đợi bao giờ tiêu thực hẵng ngủ trưa."

Hai đứa trẻ cúi đầu đồng ý, lúc này mới ngồi về vị trí của mình ăn cơm.

Thức ăn của Trang tiên sinh đều được làm riêng, nhưng cũng không khác bọn họ lắm, chỉ là cơm và thức ăn được tách riêng ra.

Trang tiên sinh cũng ngồi lại chỗ của mình, lúc ngẩng đầu lên thì thấy hai người đang đứng ngoài cửa sổ, ông hơi giật mình, vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

Ngụy Tri khẽ mỉm cười, cũng bước đến bên cửa hành lễ, "Tại hạ là Ngụy Tri ở Cự Lộc, tự tiện tới chơi, còn mong tiên sinh thứ lỗi."

Lúc này Ngụy Tri ăn mặc như kẻ sĩ, tất nhiên Trang tiên sinh rất hoan nghênh, cười ra đón người vào nhà, "Phòng ốc sơ sài bé nhỏ, Ngụy tiên sinh đừng chê là được."

Ông mời Ngụy Tri ngồi xuống, nhìn về phía Mãn Bảo và Thiện Bảo, nói: "Các con sang trong phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa nhé."

Bạch Thiện Bảo đã nhận ra Ngụy Tri, kéo Mãn Bảo bò dậy, hành lễ xong thì chạy tới phòng bếp cầm bát đũa.

Tiểu Tiền thị cũng không để cơm thừa, còn bao nhiêu, nếu không phải là chia cho đám học sinh còn chưa ăn no, thì chính là dùng cơm thừa nấu một nồi cháo loãng, để cho bọn trẻ có thể húp chút nước canh vào buổi chiều.

Dù sao bây giờ đã là mùa hè nóng nực, bọn trẻ ngủ trưa dậy học một tiết đều sẽ thấy khát nước.

Nàng chỉ ăn cơm cháy, cũng bởi vậy, không chỉ nhà họ Bạch, mà các phụ huynh của những học sinh khác đều rất vừa lòng với nàng, nên lúc này tất nhiên trong nồi cũng không có cơm thừa.

Nhưng nghe nói Trang tiên sinh có khách đến, tiểu Tiền thị hơi suy tư, sau đó tống cổ hai đứa bé về, nói: "Vậy ta làm thêm hai món rau, rồi làm mấy cái bánh, tí nữa sẽ đưa đến phòng tiên sinh, hai đứa về ăn cái gì trước đi."

Trong phòng bếp không còn thừa rau xanh, phải ra vườn rau hái, tiểu Tiền thị lau mặt cho tỉnh táo trước, xong mới xoa tay đi hái rau.

Trước nay nàng vẫn luôn làm việc rất nhanh nhẹn, còn có trật tự.

Bên này rửa rau bắc bếp, bên kia bắt tay vào làm bánh, chờ đến khi nướng bánh xong, thì rau cũng nấu xong rồi.

Tuy rằng không chuyên tâm làm một món ăn, nhưng hương vị vẫn rất ngon miệng.

Lúc này Tiểu Tiền thị mới bê bánh và rau đến chỗ Trang tiên sinh.

Còn hai đứa Mãn Bảo thì đang ngồi xổm trong viện ăn cơm, tiện thể đun nước.



Tiểu Tiền thị liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mang bánh và thức ăn vào rồi ra rất nhanh, đi đến bên cạnh hai đứa bé, "Hai đứa làm gì đấy?"

Mãn Bảo đã vét sạch hạt cơm cuối cùng, xác nhận trong bát không còn hạt cơm thừa nào mới ngẩng mặt nhỏ lên nói: "Đun nước, pha trà ạ."

Bạch Thiện Bảo ăn khá chậm, nhưng tốc độ cũng gọi là nhanh hơn ở nhà, nghe vậy thì gật đầu, chỉ là vẫn còn cơm trong miệng nên khó nói ra lời.

Tiểu Tiền thị nhìn lửa, hỏi: "Muốn ta làm giúp hai đứa không?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Không cần đâu ạ, bọn muội có thể làm được, đại tẩu mau trở về nghỉ ngơi đi."

Ngụy Tri thính tai, nghe thấy, không kìm được quay đầu nhìn ra bên ngoài một cái, hỏi: "Nữ đầu bếp kia là chị dâu của Chu tiểu nương tử?"

Trang tiên sinh gật đầu, nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Tri, "Sao vậy?"

Ngụy Tri cười, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là thấy hơi tò mò, sao Trang tiên sinh lại muốn nhận một nữ đệ tử?"

Trang tiên sinh nói: "Đệ tử chẳng phân biệt nam nữ, Trang mỗ nhận đồ đệ dựa vào duyên phận."

Ngụy Tri gật đầu, "Nhưng tôi nghĩ chắc tiểu nương tử này phải có chỗ nào xuất chúng đúng không? Hôm qua ở nhà Bạch huynh đã rất nhiều lần nghe thấy mọi người khen nàng thông minh."

Trang tiên sinh cười nói: "Đúng là đứa trẻ này rất thông minh, còn rất hiếu thuận tri kỷ."

Cho nên đệ tử nhỏ nhà ta không chỉ có tài hoa, còn có phẩm đức.

Hai đứa Mãn Bảo nấu trà xong, rót ra rồi dâng lên, ngay đến thị vệ ngồi phía sau Ngụy Tri cũng được một chén.

Thị vệ ôm chén trà nóng, không muốn uống lắm, trời nóng thế này, hắn càng thích uống nước, đặc biệt là nước sôi để lạnh hơn.

Nhưng Mãn Bảo không có thuật đọc tâm, không biết suy nghĩ hắn, chỉ nghĩ người tới thì đều là khách, vì thế khăng khăng nhét một chén trà cho hắn.

Bạch Thiện Bảo thì dâng trà cho Trang tiên sinh và Ngụy Tri, sau đó hai đứa bé trở lại vị trí của mình, mỗi người ôm một ống trúc đựng nước sôi để nguội uống đến ngon lành.

Thư phòng chỉ rộng từng đó, vị trí của bốn người vừa lúc đối diện nhau, Ngụy Tri chỉ cần nghiêng đầu sang một bên là có thể nói chuyện với bọn họ.

Ông cũng không khách sáo, vẫy tay gọi hai đứa trẻ đến bên cạnh, thoáng nhìn ống trúc trong tay bọn họ, cười hỏi, "Sao hai đứa không uống trà?"

Nước trà có ngon gì đâu..



Đương nhiên, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo không thể nói như vậy, vì thế hai người nói: "Chúng cháu là trẻ con, không thể uống trà."

"Hả, vì sao trẻ con không thể uống trà?"

Mãn Bảo nói: "Bởi vì chúng cháu còn nhỏ đó, uống trà thì buổi tối sẽ bị mất ngủ, tí nữa chúng cháu còn phải ngủ trưa nữa."

Bọn họ cũng không phải chưa từng uống bao giờ, đương nhiên, là uống trộm, nhưng trà này chẳng ngon tí nào, uống xong buổi tối còn không ngủ được.

Cho nên bọn họ càng không thích uống.

Trà dùng để nâng cao tinh thần, đương nhiên Ngụy Tri biết điều này, nhưng thấy khuôn mặt nhăn nhó của hai đứa trẻ, ra vẻ rất là khó uống, ông liền biết bọn họ đã từng uống rồi, không kìm được cười ha ha, hỏi: "Vậy các cháu thích uống cái gì?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Cháu thích uống nước ô mai."

Mãn Bảo: "Cháu cũng thế."

Ngụy Tri bảo hai đứa trẻ ngồi xuống, mượn chuyện này để trò chuyện với bọn họ, Trang tiên sinh thong thả uống trà, cũng không ngăn cản.

Từ uống nhắc đến ăn, lại từ ăn nói đến chuyện gieo trồng.

Từ sáu tháng cuối năm ngoái Mãn Bảo đã bắt đầu ra ruộng mỗi khi đi học về, đương nhiên, bé cũng không thể làm quá nhiều việc nhà nông, chỉ có thể xách hộ mấy thứ, hoặc là vứt giúp vài vật.

Ví dụ như lúc trồng rau ấy, tiểu Tiền thị thích nhất là dẫn theo mấy đứa nấm lùn Mãn Bảo đi cùng, sau đó để cho bọn họ thả một hạt giống rau vào trong các hố đã đào sẵn, còn các nàng thì phụ trách gieo trồng ở phía sau.

Nhưng năng lực học tập của Mãn Bảo rất mạnh, tuy rằng bé chưa từng tự tay trồng rau, nhưng mấy chị dâu trồng kiểu gì bé đều biết hết, hơn nữa tuổi của Đại Đầu và Đại Nha cũng không còn nhỏ nữa, lúc người nhà họ trồng rau còn sẽ vừa trồng vừa nhắc mãi về những việc cần chú ý, thật ra chính là truyền thụ, để cho bọn họ sau này lớn lên có thể hiểu được mấy kỹ xảo gieo trồng này.

Đại Đầu Đại Nha có học được hay không bé không biết, nhưng Mãn Bảo thì nhớ rõ, tuy rằng rất nhiều thứ bé đều chỉ là nhớ chứ không làm được, nhưng lại có thể lấy ra để trả lời Ngụy Tri theo kiểu máy móc sách vở.

Bạch Thiện Bảo cũng thế, từ sau khi trồng gừng, cậu đã bắt đầu có hứng thú với một số loại cây nông nghiệp, ngoài những cuộc trao đổi với Mãn Bảo, cậu còn thảo luận với cả người làm vườn trong nhà.

Cậu cảm thấy củ mài ăn khá ngon, đang định sang năm sẽ xin một ít hạt giống của Mãn Bảo, sau đó trồng một ít ở cạnh tường nhà sau, như vậy dây leo có thể trực tiếp bò lên trên tường, không cần dựng dàn cũng được.

Vì thế hai đứa trẻ bàn chuyện đồng áng với Ngụy Tri một cách vô cùng ra dáng, thậm chí đối với tình hình thiệt hại hoa màu trong thôn sau thiên tai, hai người cũng nói được vô cùng rõ ràng.

Dù sao lúc Phó huyện lệnh tới thăm thôn, bọn đứa bọn họ cũng đi theo cả hành trình, cả một đường đã nghe không biết bao nhiêu lời kể khổ của người già và trưởng thôn với Phó huyện lệnh.

Bạch Thiện Bảo còn đỡ, nhưng Mãn Bảo ở nhà còn không ít lần nghe cha anh nói chuyện ngoài đồng, muốn hỏi đề tài được nhắc đến nhiều nhất ở nhà họ Chu là gì, vậy thì đó chính là chuyện đồng ruộng.