Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 31: Lòng người hoang mang (2)



"Ai! Ngươi là ai ?Lén lút ở chỗ này định làm cái gì?" Lâm Nhược Tịch tiến lên đứng ở trước mặt người ấy, ngăn cản tầm mắt đang dò xét bên trong của bà, ThượngQuan Mân ngẩng đầu lên, chẳng qua là khi bà nhìn thấy người đứng bêncạnh Lâm Nhược Tịch thì lại ngây người ra.

"Tinh . . . Tinh nhi?" Quý Tinh khẽ gật đầu với bà, "Tinh nhi người này không phải là mẹ củamuội chứ? Muội còn có thân thích hay sao?" Lâm Nhược Tịch vừa mở miệng,liền bị Quý Tinh gõ một cái thật mạnh lên đầu, nàng đành phải che đầumình lại rồi nhìn Quý Tinh.

"Bá mẫu, tại sao người lại đến đây?"Nàng chỉ tay vào cửa Ám Hương Các, Thượng Quan Mân nghe được tiếng gọicủa nàng, lập tức cả người đều cứng lại, bá. . . Bá mẫu? Quý Tinh thậtsự không cần Hi nhi của bọn họ nữa rồi sao?

"Tinh nhi, con saolại ở nơi này. . ." Thượng Quan Mân không có ý nói chuyện đi xuống,nhưng Lâm Nhược Tịch lại làm quá lên, "Muội ấy à! Là hoa khôi của nơinày, không phải là bà không biết đó chứ?" Vừa mới nói xong nàng đã bịQuý Tinh đánh thêm mấy cái, Thượng Quan Mân nhìn bọn họ, hiện giờ bà đãbiết tại sao lại có lời đồn về cách cư xử của Hi nhi, mà nhìn Quý Tinhhành xử như vậy, là bởi vì lời nói của Lâm Nhược Tịch ư, nàng thật sựtrở thành hoa khôi sao?

"Được rồi! Là tỷ nói sai, thật ra thìmuội ấy chính là bà chủ của nơi đây." Lâm Nhược Tịch không thể không cầu xin Quý Tinh ngừng tay, lúc này Thượng Quan Mân mới lấy lại được tinhthần, bà. . . bà chủ?"Bá mẫu, người không đi vào ngồi một lát ư?" Thượng Quan Mân vội vã lắc đầu, chỉ là khi nhìn thấy Quý Tinh, bà muốn tròchuyện với nàng nhưng lại thôi, cuối cùng cũng là vẫn không còn gì đểnói.

"Vậy. . . Ta về trước đây." Thượng Quan Mân cười với nàng,Quý Tinh gật đầu một cái, nhìn bà rời đi."Ai, Tinh nhi, người nọ là aivậy?" Hình như Nhược Tịch chưa từng nghe Quý Tinh đề cập đến người thâncủa mình, "Bà ấy là mẫu thân của Nam Cung Hi." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, trong lúc nhất thời không phải nói gì.

"Đại phu, đại phu có ởđó hay không?" Nghe được có tiếng người gọi cửa, đại phu lập tức chạyra, chẳng qua là khi nhìn thấy người ngoài cửa . . ."Nam. . . Nam Cungthiếu gia, ngài thấy khó chịu ở chỗ nào sao?" Nam Cung Hi đi vào bêntrong rồi ngồi xuống, lần này khác với lần trước, đi theo phía sau hắncòn có mấy người cao to lực lưỡng, hơn nữa bọn họ đều cầm gậy gộc trongtay.

"Không có gì không thoải mái, chỉ là muốn cho ngươi xem thửcái này, có thể xóa đi hay không?" Hắn chỉ vào vết sẹo trên mặt củamình, lúc này đại phu thật sự sợ hãi, đây chính là muốn lấy mạng của hắn thì có, hiện tại muốn xóa đi căn bản là không thể được!"Nam. . . NamCung thiếu gia, cái này của ngài. . . Thời gian đã lâu, sợ rằng. . ."Còn chưa nói hết, Nam Cung Hi đã "Oành!" một tiếng rồi đứng lên, "Langbăm! Đập hết cho ta !" Quát xong hắn tức giận rời đi, đáng thương chotay đại phu cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn y quán của mình bị ngườita đập phá.

Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm, các yquán vội vàng đóng cửa, nhưng vẫn không thể tránh được điều xấu, đập thì vẫn bị đập, nếu đập không được liền bị phóng hỏa, trong khoảng thờigian ngắn, mọi người vô cùng sầu não, không có y quán người ta làm saoxem bệnh đây?

"Nam Cung lão gia, phu nhân, van cầu hai vị, xinhãy quản thúc Nam Cung thiếu gia lại đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúngtôi biết sống thế nào đây!" Có người thật sự là bất đắc dĩ mới tìm đếnbọn họ, trong nhà có con cháu ngã bệnh, nhưng lại không có đại phu nàochịu xem bệnh, cho dù có, thì dược liệu cũng không có, việc này khôngphải làm họ lo muốn chết sao!

"Được, được, chúng ta biết rồi." Đỡ người kia dậy, hai người đều quay sang nhìn nhau một cái, đồng thờikhông khỏi lắc đầu, hôm nay không biết đã là người thứ bao nhiêu đến đây rồi , hiện tại bọn họ cũng còn chưa thấy được con của mình, nhà đãkhông về thì thôi, lại còn cả ngày cứ như côn đồ lăn lộn bên ngoài.

"Được rồi! Xem ra thiếp chỉ có thể đi tìm Tinh nhi mà thôi." Thượng Quan Mânthở dài, Nam Cung Hạo nhìn bà, nếu bà đã biết Tinh nhi ở nơi nào? Tạisao lại còn không mang nàng trở về?