Phú Nhị Đại Giả Thần Giả Quỷ Ở Giới Giải Trí

Chương 15: Người phụ nữ trên bàn trang điểm



"Ôi chao cậu trai trẻ, thùng máy ở ngoài bên dưới cửa sổ này, không phải ở đó đâu." Giọng của đại thẩm từ một bên khác truyền tới.

Giang Nhất Minh theo bản năng nhìn sang: "Được, cháu tới ngay."

Y đáp một tiếng, quay sang nhìn cửa sổ lần nữa.

Khuôn mặt người phụ nữ đã biến mất, nhìn lại cửa sổ thủy tinh màu trà chỉ là một mảnh mơ hồ ám trầm.

Giang Nhất Minh thu hồi ánh mắt, mi mắt hơi dài buông xuống, như có điều suy nghĩ mân thẳng vành môi.

“Máy điều hòa ở đây, còn thùng máy ở dưới cửa sổ.” Đại thẩm chỉ cho Giang Nhất Minh xem.

Giang Nhất Minh khẽ gật đầu, giả vờ nhìn xung quanh máy điều hòa.

“Không cần tháo ra xem sao?” Đại thẩm cầm trong tay cái tua-vic, lo lắng nhìn Giang Nhất Minh.

"... Không cần, cháu nghe âm thanh bên trong một chút là biết có vấn đề chỗ nào rồi." Giang Nhất Minh lịch sự từ chối cái tua-vic trong tay đại thẩm, nghiêm túc lừa gạt nói.

Đại thẩm nửa tin nửa ngờ đáp lại một tiếng.

Giang Nhất Minh quan sát bố cục căn phòng một chút, sau đó đem gương ở đối diện giừơng xê dịch về phía điều hòa, mỹ danh nói là "giải nhiệt không tốt".

Gương đối diện với đầu giừơng là một điều tối kị.

Dễ va chạm với tà ma, cũng dễ khiến người ta giật mình tỉnh giấc ban đêm. Khi một người sợ hãi, nguyên thần sẽ rối loạn, rất có thể sẽ hấp dẫn những thứ không sạch sẽ.

"Dì à, dì có thể cho cháu mượn giấy bút được không? Cháu sẽ viết ra các mục cần chú ý, nếu đến lúc đó có vấn đề gì, dì có thể tự mình xử lý trước." Giang Nhất Minh hỏi.

"Ồ, được rồi! Người trẻ tuổi vừa đẹp trai lại cẩn thận, thật tốt quá." Đại thẩm nghe vậy híp mắt mừng rỡ, lập tức đi lấy giấy bút.

Giang Nhất Minh nằm nhoài viết lên bàn gì đó trong khi đại thẩm vào nhà bếp.

Vừa vặn không có ai bên cạnh nhìn, Giang Nhất Minh nhắm mắt khẽ đọc: "Cư thu ngũ lôi thần tương, điện chước quang hoa, nạp tắc nhất thân bảo mệnh. Thượng tắc phược quỷ phục tà, nhất thiết tử hoạt diệt, đạo ngã trường sinh. Lập tức tuân lệnh!"

Y đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc, viết một mạch lên tờ giấy trắng.

Phù Thành, mực đen trên giấy trắng hiện ra một tia sáng màu vàng tím, khí tức màu tím từ phía đông bay tới, sau đó lại biến mất.



Giang Nhất Minh đem lá bùa gấp bỏ vào một chiếc túi nhỏ hình tam giác và đặt nó trong góc tối ở đầu giường.

Làm xong những thứ này, đại thẩm mới từ trong bếp đi ra, rửa mấy quả táo tây đưa cho Giang Nhất Minh, "Cảm ơn cháu đã vất vả rồi, ăn táo đi."

"Không có gì." Giang Nhất Minh cười cười, nhưng không có nhận lấy, rất nhanh không để đối phương khó xử đã chuyển chủ đề, y hỏi: "Dì biết ai sống ở nhà bên cạnh không?"

Y chỉ về phía người phụ nữ mà y vừa nhìn thấy ở cửa sổ.

Đại thẩm nghe vậy sắc mặt có chút mất tự nhiên, lắc đầu, đặt quả táo xuống nói: “Chúng ta cũng chưa n.ói chuyện nhiều với gia đình đó, lúc mở cửa ra ngoài đổ rác từng gặp người bên trong một lần. Trong phòng toàn là mùi hôi thối, buồn nôn vô cùng. Dì không biết những người trong ngôi nhà sống như vậy được tới giờ như nào".

"Dì đã nhìn thấy một người đàn ông hay một người phụ nữ?" Giang Nhất Minh hỏi.

"Tất nhiên là đàn ông rồi. Nhìn hắn như người rừng vậy, mặt mày thì râu ria xồm xoàm. Cái đêm bị mất điện ấy, bọn dì ai náy cũng chạy ra ngoài hỏi thử tình huống, chỉ có hắn là không ra, gia đình hắn còn thắp nến nữa kìa." Đại thẩm lại nói.

"Bọn dì nghi có phải gã đó là tù nhân trốn trại nào đó trốn đến đây che dấu tung tích hay không." Đại thẩm lấy tay che miệng nhỏ giọng nói, "Trước đây con dâu nhà họ Phương còn nói chuyện này, hơn nửa đêm khuya khắt nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng đấy truyền đến, cháu nói xem có phải thấy rất đáng sợ hay không? Có khi nào là tên bắt cóc, đem nạn nhân nhốt trong đấy?"(Dì suy luận kinh v:)))

Giang Nhất Minh cười cười, không tiếp lời đại thẩm, chồng của đại thẩm ho nhẹ khiển trách: "Bà nói cái gì vậy! Người ta đã sống ở đây ba bốn năm rồi, gia đình làm ăn phát đạt, cái quán trà sữa dưới lầu chính là của anh ta mở đấy."

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD TieuNgukhaai MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.

Đại thẩm che miệng hít một hơi thật sâu: "Là quán trà sữa đắt tiền kia sao? Một cốc trà sữa rẻ tiền cũng bằng tiền lương hàng tháng của tôi! Giàu như vậy, tại sao còn sống cùng chúng ta..."

"Lần trước tôi gặp anh ta, người ta còn đặc biệt chào hỏi tôi, nói trà sữa hai ngày trước bị hư, có mùi lạ, xin lỗi đã làm phiền hàng xóm. Người ta chỉ là có chút lôi thôi, chỉ do nhà cửa cũng thiếu một người phụ nữ sắp xếp ấy mà."

"Ồ..." Đại thẩm bĩu môi.

Vậy cháu đi trước, máy điều hòa không có vấn đề gì, hiện tại dì cứ để như vậy là được rồi, cái gì cần chú ý cháu ghi trên giấy đấy." Giang Nhất Minh đi tới cửa.

"Được rồi, cảm ơn cậu đã vất vả rồi, chàng trai trẻ, cậu xuống lầu cẩn thận, đèn trên thang lầu này của chúng ta lúc tốt lúc xấu." Đại thẩm kéo Giang Nhất Minh ra cửa, nhiệt tình căn dặn y.

Bà đóng cửa quay vào nhà, liền bắt gặp người bạn đời của mình lườm một cái: "Thấy thanh niên đẹp trai là quan tâm lắm đấy."

"Nếu không thì sao lúc trước tôi theo đuổi ông?" Đại thẩm cười mắng một câu, sau đó đấm yêu lão chồng gia nhà mình một cái, rồi mới bước đến xem ghi chú của Giang Nhất Minh.

Trên tờ giấy trắng chỉ có hàng chữ cứng cáp lại mạnh mẽ: Có vấn đề gì xảy ra nữa thì cứ tắt rồi mở lại điều hòa là được.

Đại thẩm cảm thấy hàng chữ này ngoại trừ đẹp ra thì không giống như chữ của nhân viên kiểm tra, khá lừa người.

Giang Nhất Minh tỏ vẻ, không có vấn đề gì mà tắt máy mở lên lại là không thể giải quyết, trừ phi vấn đề nghiêm trọng, y cũng không biết giải quyết ra sao.

Đúng như lời đại thẩm nói, đèn trong khu nhà cũ của họ quả nhiên lúc sáng lúc tối, Giang Nhất Minh đi chưa được hai bước, vừa đi tới cửa phòng bên cạnh, đèn trong hành lang đã vụt tắt.

Giang Nhất Minh dừng lại, cánh cửa bên tay phải y truyền đến những âm thanh mỏng manh, nghe giống như tiếng khóc của phụ nữ.

Trong lúc Giang Nhất Minh do dự, cánh cửa bị một cơn gió thổi tung ra, mở ra một khe hở không rộng không hẹp vừa đủ cho người đi vào, như thể đang mời Giang Nhất Minh.

"Vậy mà còn không vào thì cũng quá không coi trọng mặt mũi người ta." Giang Nhất Minh tự nhủ nở nụ cười một tiếng, nhấc chân bước vào trong cửa.

Mùi thối lúc nãy đại thẩm nói có lẽ đã tan hết, trong phòng cũng không có mùi chua thối nồng nặc gì, ngược lại là mùi thức ăn nhàn nhạt, giống như có người vừa hầm canh rau củ.

Giang Nhất Minh bước vào phòng, cách bài trí gần như giống hệt với phòng bên cạnh, nhưng rõ ràng trông trống rỗng hơn nhiều, đồ đạc vương vãi khắp nơi.

Quan trọng hơn, Giang Nhất Minh không nhìn thấy ai.

Cứ như người phụ nữ xuất hiện bên cửa sổ ban nãy y nhìn thấy, tự dưng xuất hiện rồi biến mất trong không khí.

Giang Nhất Minh đi một vòng trong phòng, nhưng không tìm thấy gì, khi y đang cau mày chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên có tiếng nước từ phòng tắm truyền đến.

Y mím môi một cái, bước về phía phòng tắm.

Rèm tắm bị kéo thật chặt, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng trong bồn tắm, vòi của nước rửa tay được vặn đến mức tối đa, nước nóng xối xả ào ạt chảy xuống, nhiễm lên trên tấm gương một tầng hơi nước trắng xóa.

Giang Nhất Minh xé một tờ giấy, cẩn thận đóng vòi lại.

Tiếng nước vẫn không ngừng chảy, y đưa mắt nhìn về phía bồn tắm được kéo chặt bằng rèm tắm, tiếng nước dội vào màng nhĩ, nhưng bên ngoài lại hoàn toàn yên tĩnh.

Giang Nhất Minh chậm rãi tới gần, đưa tay về phía rèm tắm, do dự vài giây rồi đột ngột kéo nó.

TRuyện Chỉ Đăng Trên WP TieuNguKhaai

Vòi nước tắm chảy xuống từng dòng nước nóng, trong bồn tắm không có người, chỉ có một cái bình nhỏ bằng đất nung đỏ.

Giang Nhất Minh cau mày, tắt nước và nhìn chằm chằm vào chiếc bình đất nung đỏ, như thể đang nhìn vào kẻ địch giai cấp nào đó.

Y ngồi xổm xuống và ngửi được mùi thức ăn mà y đã ngửi thấy khi mới vào cửa, nhưng bây giờ mùi đó nồng hơn và mục tiêu rõ ràng hơn.

Cái nắp đậy trên hũ đất được nhấc lên, mùi thịt thơm phức.

Giang Nhất Minh nhìn vào bên trong, nhưng ánh sáng quá mờ, không đủ để nhìn rõ thứ bên trong là gì.

Y tìm công tắc đèn phòng tắc, bật lên một cái, bốn bóng đèn nhỏ trên đầu y đã được bật hết cỡ, lập tức thắp sáng cả phòng tắm vô cùng sáng sủa.

Mà Giang Nhất Minh cũng nhìn thấy rõ thứ bên trong hũ đất.

Đầu tiên y nhìn thấy một nhãn cầu nổi trên bề mặt canh, sau đó nhìn thấy trong mớ thịt xoắn lại với nhau là một bàn tay, bàn tay hướng lên trên và lòng bàn tay hiện ra màu đỏ tím.

Giang Nhất Minh cảm thấy dạ dày mình quay cuồng, y đột ngột đậy nắp lại và nhanh chóng đứng dậy.

Ngay khoảnh khắc y xoay người, cả khuôn mặt y cơ hồ muốn dán vào mặt của người phụ nữ nọ.

Người phụ nữ này chính là người mà y thấy ở cửa sổ lúc nãy.

"Đây là con của tôi, cậu có nhìn thấy không?" Khuôn mặt của người phụ nữ phóng to vô hạn trước mặt Giang Nhất Minh, đôi môi bà ta mở ra rồi đóng lại, một mùi chua thối phun ra từ miệng bà ta như thể đã ba bốn ngày rồi chưa đánh răng.

Giang Nhất Minh nín thở không lên tiếng.

Người phụ nữ đi vòng qua Giang Nhất Minh, cúi xuống nhặt chiếc hủ đất trong bồn tắm, tư thế dịu dàng như thể đang ôm một đứa trẻ.

"Bà là vợ của Đoạn Phí?"

Lưng của người phụ nữ ôm hủ đất cứng lại, sau đó đột ngột quay lại và nhìn Giang Nhất Minh với ánh mắt hung dữ.

"Đừng nhắc tới hắn!"

Giang Nhất Minh cảnh giác lùi lại một bước, nhưng cũng không thấy người phụ nữ có ý định tấn công, y hơi thả lỏng vai, chậm rãi nói: "Được, không nhắc đến hắn ta."

Ánh mắt y rơi xuống chiếc hủ đất trong lòng người phụ nữ: "Nói như vậy đây là con của bà? Nhưng sao nó lại ở trong hủ đất?"

Còn bị nấu chín.

Truyện chỉ đăng trên WP TieuNguKhaai

Giang Nhất Minh ngửi thấy mùi thịt phảng phất trong không khí, cảm nhận được cổ họng một trận khô khốc buồn nôn.

“Tôi muốn mang con cùng về.” Người phụ nữ ánh mắt kiên định cùng vui sướng.

Giang Nhất Minh dừng lại một chút: "Là Thanh Ô nói bà làm như vậy?"

Người phụ nữ vừa ôm chiếc hủ đất vừa sờ bụng gật đầu: “Hắn nói sẽ mang con tôi về”.

Giang Nhất Minh nhìn ra người phụ nữ này là hoàn toàn tự nguyện ở lại chỗ này, nhìn cả người bà ta bây giờ quần áo dơ dáy bẩn thiểu, tóc tết thì bết bát, mặt mũi đen thui đầy dầu, nhìn qua cực kỳ chật vật--Nhưng đó là tự nguyện.

Người phụ nữ ôm chiếc hủ đất bước ra khỏi phòng tắm, đi vào bếp, đẩy chiếc tủ lạnh sang một bên, để lộ một ô cửa vừa rộng vừa hẹp dành cho một người, bà ta khom người bước vào.

Giang Nhất Minh có chút kinh ngạc nhìn cánh cửa bí mật được giấu trong căn phòng trước mặt, khó trách khi vừa rồi y tìm hết xung quanh cũng không thấy ai.

Y không chút do dự đi vào, thế giới bên trong cánh ngầm nhỏ hơn, bẩn hơn và lộn xộn hơn, không khí ngột ngạt và tràn ngập mùi chua khó chịu.

Người phụ nữ đặt hủ đất lên bàn và nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.

Ngay cả khi Giang Nhất Minh đi vào mà không được phép, bà ấy cũng không nói gì.

Giang Nhất Minh liếc nhìn xung quanh và thấy một chiếc bàn trang điểm lộn xộn, trên đó có rất nhiều mỹ phẩm và trang sức, nhưng dường như đã lâu không có ai sử dụng, trên chai lọ còn phủ một lớp bụi dày.

Lòng hiếu kỳ của Giang Nhất Minh nổi lên, y nhớ chồng của đại thẩm nhà bên có nói người đàn ông này đã sống ở đây ba bốn năm rồi, thời gian dài như vậy, vậy thì cái gian phòng tối này không nhất định là dành cho vợ của Đoạn Phí.

Y nhấc chân đi về phía bàn trang điểm, không ngờ vợ của Đoạn Phí lại phản ứng dữ dội: "Không! Đừng tới đó! Thanh Ô sẽ tức giận!"

Giang Nhất Minh nhướng mày, vậy thì y càng phải đi qua.

Y bước tới bàn trang điểm, đến gần mới thấy trên bàn dựng một tấm ảnh, cô gái trong hình còn rất trẻ, dáng dấp đại khái khoảng hai mươi tuổi.

“Rất xinh đẹp phải không?” Đột nhiên, một giọng đàn ông từ ngoài cửa truyền đến, vợ Đoạn Phí ôm chặt hủ đất, sợ hãi co rúc vào một góc.

Giang Nhất Minh nhìn sang, khẽ gật đầu và nói: "Rất đẹp."

Cũng rất quen thuộc.

Khi đài truyền hình phát sóng sự kiện tấn công tình dục, người chết tấn công tình dục thì bị che đậy, nhưng nạn nhân tự vệ lại bị đưa trực tiếp lên bản tin, và cô gái chính là người trong ảnh.

Giang Nhất Minh đồng thời nhớ lại, lúc y xem lại tin tức cũ, nhìn thấy tính tức phát sóng lúc đó và người dẫn chương trình phát sóng chính là giám đốc Mã Quốc Dung hiện tại.