Phu Nhân Tại Thượng

Chương 121



Lục Đào lên làm thiếp thất thứ mười của Hầu gia, tính tình mạnh mẽ, đã từng là cận tỳ của Đồ Cửu Mị, xem ra trong mắt người khác cùng Đồ Cửu Mị quan hệ không kém, nên những vị phu nhân khác cũng không dám đắc tội, nàng có cân lượng hơn, uy phong Đồ Cửu Mị lúc làm thiếp, bất quá đối với phu nhân cùng Mị phu nhân Lục Đào không dám có nửa điểm vô lễ, vẫn cung kính giống như lúc trước, nàng hiểu rõ bản thân có hôm nay tất cả đều là Mị phu nhân cùng phu nhân ban tặng, cho nên trong lòng có kính nể cùng cảm kích.

Từ sau khi Đồ Cửu Mị trở về, địa vị đã sai lệch quá nhiều, sự sai biệt này khiến các thiếp thất lúc trước nhìn Đồ Cửu Mị chê cười đều nhất nhất chạy tới lôi kéo làm quen, nhưng đều bị Lý Trì Nguyệt đuổi đi, Đồ Cửu Mị vốn là không thích các vị "tỷ tỷ " này, dĩ nhiên trốn ở trong viện của phu nhân không ra ngoài. Muốn đi ra ngoài đều là Lục Đào mời nàng đi, sau đó đi dạo thưởng hoa và vân vân.

Lúc Đồ Cửu Mị và Lục Đào nhìn thấy ngũ phu nhân đang cùng tiểu nha hoàn dây dưa, sắc mặt Lục Đào trầm xuống, sau đó không nói một lời mà đến đó cho ngũ phu nhân một cái tát. Rất khoa trương chính là dáng vẻ Liễu Phi Nhân thấy Lục Đào như chuột thấy mèo, còn bụm mặt lấy lòng Lục Đào.

"Lục Đào, ngươi cùng ngũ phu nhân....." Đồ Cửu Mị cho dù có ngốc hơn nữa cũng biết giữa Lục Đào cùng ngũ phu nhân nhất định xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.

Mặt Lục Đào đỏ lên, thực sự đáp không được, nàng không thể nào làm trò trước mặt Mị phu nhân thừa nhận nàng cùng Liễu Phi Nhân có cũng chút quan hệ, hơn nữa hiện tại còn giống như không chỉ là có chút quan hệ, dù sao cũng đã từng lôi kéo Mị phu nhân còn có Lục Sa không nên cùng Liễu Phi Nhân phát sinh dính dáng không rõ, hôm nay bản thân nàng dĩ nhiên lại cùng Liễu Phi Nhân pha trộn cùng nhau, thế nào cũng có cảm giác cầm tảng đá đập vào chân.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy Lục Đào đỏ mặt, liền đoán được đại khái, dù sao vừa rồi lúc ngũ phu nhân lấy lòng Lục Đào, ngữ khí rõ ràng là đang thân mật dỗ ngọt tình nhân, cử động cũng thân mật, nhìn nữa Lục Đào đỏ mặt, trong lòng nàng liền biết nhất định là Lục Đào da mặt mỏng, xấu hổ rồi.

"Thật ra con người ngũ phu nhân cũng không tệ lắm, chính là hoa tâm một chút, ngươi chịu được sao?" Lục Sa đều chịu không nổi ngũ phu nhân hoa tâm, rời đi nàng ấy, nàng cảm thấy Lục Đào hẳn là sẽ rất lưu ý.

"Ta không phải Lục Sa cùng thất phu nhân sẽ thả cho nàng muốn làm gì thì làm, ta nhìn thấy một lần thì chỉnh nàng một lần." Lục Đào hừ lạnh nói, tuy rằng vừa rồi đã cho Liễu Phi Nhân một cái tát nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, quyết định trở về sẽ chỉnh thêm một lần.

Thật ra Lục Đào là người rất truyền thống, giữ nguyên tắc đến chết, nên cũng không tình nguyện bị đầu heo Liễu Phi Nhân kia bẻ cong, nhưng chung quy là bị bẻ cong rồi, chỉ có thể kiên trì chấp nhận Liễu Phi Nhân. Nếu như không phải thân thể bị Liễu Phi Nhân làm bẩn nàng cũng sẽ không dây dưa cùng Liễu Phi Nhân cùng nhau, bất quá muốn nàng giống như Lục Sa, đối với hành vi của Liễu Phi Nhân làm như không nhìn thấy, âm thầm rơi lệ và vân vân nàng tuyệt đối làm không được. Nàng biết mèo nhất định sẽ trộm cá, nhưng nàng nhìn thấy một lần, sẽ chỉnh một lần, cho dù Liễu Phi Nhân không thu liễm, không thành công thì trong lòng nàng cũng hả giận.

Bất quá dưới tác phong cường ngạnh của Lục Đào, cơ hội có thể trộm cá của Liễu Phi Nhân giảm thiểu rất nhiều, đến bây giờ Liễu Phi Nhân đối với chuyện bản thân trêu chọc Lục Đào hối hận đến ruột cũng sắp xanh rồi.

Đồ Cửu Mị nhìn Lục Đào như vậy đột nhiên lo lắng cho ngũ phu nhân, Lục Đào hiển nhiên là một nữ tử ghen tị, ngũ phu nhân ngày sau muốn trêu chọc nữ tử khác Lục Đào nhất định sẽ không cho nàng được như ý nguyện. Những ngày sau đó Đồ Cửu Mị liền thường xuyên nhìn thấy trên mặt ngũ phu nhân không phải chưởng ấn thì chính là vết cào, nhìn ngũ phu nhân cùng Lục Đào nàng cảm thấy hai người này quả thật là biết làm ầm ĩ.

Tuy rằng phu nhân không đáp ứng thất phu nhân, bất quá lại truyền lời cho Hạng Huy biết, cảnh cáo hắn không nên động đến người phu nhân đã mua, Hạng Huy kiêng kỵ phu nhân, dĩ nhiên không dám động đến Thôi Loan Thúy, cũng không đi biệt viện của Thôi Loan Thúy tìm khó chịu, quan trọng hơn nữa là thân thể hắn càng lúc càng chịu không nổi hàng đêm sênh ca lăn qua lăn lại nữa, vốn dĩ chỉ có chút cảm giác lực bất tòng tâm hiện tại mới vừa bò lên trên người nữ nhân không được vài cái thì đã buông mình vô lực, chỉ có thể nhờ thuốc tráng dương mới không khiến các mỹ thiếp của hắn quá mức thất vọng. Nhiều mỹ thiếp như vậy cũng hận không thể đem hắn đào rỗng, cày cấy không biết sống chết như vậy cũng thật sự là muốn chết rồi, chết cũng muốn làm quỷ phong lưu, cho dù thiếu một thiếp thiếp cũng không đau không nhột.

Thôi Loan Thúy cùng Lục Sa cũng không cùng xuất hiện, ngay cả số lần Lục Sa vào Hầu phủ cũng rất ít, cho nên lần trước từ biệt đến nay đã mấy tháng không gặp, hai người cũng không biết lần sau gặp mặt lại là khi nào.

"Đào khê bất tác tòng dung trụ.

Thu tạ tuyệt lai vô tục xử.

Đương thì tương hậu xích lan kiều

Kim nhật độc tầm hoàng diệp lộ.

Yên trung liệt tụ thanh vô sổ

Nhạn bối tịch dương hồng dục mộ.

Nhân như phong hậu nhập giang vân,

Tình tự vũ dư niêm địa nhứ."

Thôi Loan Thúy xướng khúc, im lặng, kinh ngạc phát hiện bản thân lại đàn khúc này, lại xướng từ này, nghiễm nhiên là tư thái của khuê phòng oán phụ. Nhưng tương tư đã sinh, không thuốc nào có thể giải.

Lục Sa ở bên ngoài, mặc dù tìm được bầu trời mới, như cá gặp nước, thậm chí cảm thấy tự tại nhưng đêm khuya tĩnh lặng vẫn sẽ có cảm giác cô tịch, cô độc, không nơi gửi gấm, lúc cô tịch lan tràn liền không tự giác sờ noãn ngọc giữa cổ, lúc vuốt noãn ngọc mới phát hiện thời gian bản thân nhớ đến ngũ phu nhân càng ngày càng ít rồi, càng nhiều chính là nhớ đến thất phu nhân, nữ tử có ngọc nhan tựa như bước ra từ trong thi họa, nghĩ đến nàng trong lòng không hiểu sao lại có một cổ rung động, cổ rung động đó mang theo bất an, thấp thỏm còn có sợ hãi. Thanh Loan, trong lòng Lục Sa yên lặng gọi tên này vô số lần, nhưng không có lần nào dám gọi lên tiếng.

Lục Sa biết bản thân càng lúc càng không lừa được chính mình, nàng biết trong lòng mình rất để tâm việc người đó nói cho nàng biết khuê danh rất tư mật của nữ tử, nhưng nàng để tâm thì đã sao, nàng biết cho dù thất phu nhân nguyện ý cùng nàng thì cũng không có nghĩa là nàng thực sự có thể mang nàng ấy đi. Thất phu nhân nhất định là đã nghĩ sự việc quá mức đơn giản rồi, thật ra Lục Sa có chút oán giận Thôi Loan Thúy, trách nàng ấy không nên trêu chọc nàng, khiến nàng nổi lên tâm tư không an phận, nếu không nàng cũng sẽ không nhớ đến nàng ấy, sẽ không cảm thấy khó chịu, sau đó nghĩ một lần, thở dài một lần.

May mà sau khi Lục Đào lên làm thập phu nhân, còn nhớ đến Lục Sa tỷ muội này, liền gọi nàng vào phủ, sở dĩ cách mấy tháng mới mời Lục Sa nhập phủ đó là bởi vì Lục Đào vẫn luôn cảm thấy không tiện đối mặt Lục Sa hảo tỷ muội của nàng, dù sao trước kia nàng ngăn cản Lục Sa cùng Liễu Phi Nhân cùng một chỗ, mà hiện tại bản thân lại hết lần này tới lần khác dây dưa cùng Liễu Phi Nhân, nhắc Liễu Phi Nhân, sau khi bị một cái tát không nhẹ, đến nay vẫn chậm chạp không dám gặp Lục Sa. Bất quá, Lục Đào rốt cuộc xem như người có tình nghĩa nàng cảm thấy bản thân phú quý rồi há có thể quên tỷ muội tốt lúc nghèo hèn, hơn nữa đối với Lục Sa, Lục Đào chung quy có chút cảm giác hổ thẹn.