Phù Dung Vương Phi

Chương 87: Động Tình



Ngày ấm uyên ương tê, phong cao tuyết vân phiêu.

Ai lo lắng ở mi tế nùng như trù, ai vẻ u sầu ở ban đêm thu khó giải. (1)

Vương phủ, ở trong tình cảnh bấp bênh, như con thuyền nhỏ trong sóng to gió lớn trôi nổi nơi vùng biển hung dữ rộng mênh mông, không biết những gì sẽ chờđón họ ở phía trước?

Đông Đình-Lục Phù chưa từng tiếp xúc thân mật với ai, trước đây vì toàn tâm toàn ý muốn báo thù và tránh Sở Cảnh Mộc, tuy Đông Đình là nơi quân cơ trọngđịa, nhưng nàng chưa từng tới đó.

Tiếu Nhạcnhìn nàng đi đến, ánh mắt hắn mở to hiện lên vẻ hoang mang không thể tin được. Sau đó biến thành vui vẻ hưng phấn không thể nói nên lời.

Động Đình và Tây Sương, khung cảnh không giống nhau.

Nơi nàykhông có chòi nghỉ mát, chỉ thấy một nhà thuỷ tạ thật lớn, chiếm khoảng hai phần mười không gian của Đông Đình. Khác với ngọc trì ở Tây Sương, dao trì nơi đây hoàn toàn do thiên nhiên tạo ra, chung quanh đượcnhững tảng đá có hình dạng khác nhau bao bọc. Thoáng qua những tảng đánày không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng thật trơn bóng, cùng những tảng đá ven đường khác nhau một trời một vực.

Dao trì cũng giống như Tây Sương, một mảnh lạnh lùng, vốn nên là cảnh đẹp của phùdung khai hoa nở nhụy, nhưng hiện giờ, trong ao vắng bóng phù dung,chỉ có lục bình trôi nỗi dưới ánh mặt trời.

Bên cạnh dao trì có trồng hàng loạt cây phong, thẳng tắp rất đẹp, bóng của chúngphản chiếu trong dao trì, màu xanh biếc lần lượt thay đổi thật tạo thành một cảnh tượng rất thú vị. Bên phải của dao trì là một vùng đất trống trải rộng lớn, đủ loại binh khí như đao, kiếm, côn được dựng sát bờtường.. có thể thấy đây là nơi luyện kiếm thường ngày của Sở Cảnh Mộc.

Đông Đình,vừa nhìn đã hiểu. Nhớ tới chuyện trước kia, Sở vương Cảnh Mộc, nổi tiếng là người trồng hoa nhưng chỉ yêu thích phù dung. Một niềm chua xót dâng lên trong lòng Lục Phù.

Nàng nhìn dao trì lạnh lùng, cảm thấy không thoải mái

“Vương phi, tại sao người đến Đông Đình?” Tiếu Nhạc tiến lên từng bước, cung kính thi lễ.

“Vương gia đâu?”

“Vương giađang ở bên trong,để thuộc hạ vào thông báo!” Tiếu Nhạc mặt mày hớn hở,xoay người, đây là lần đầu tiên Vương phi đến Đông Đình, hắn nghĩ đếnđây bỗng nhiên cảm thấy thật vui vẻ, vì Vương gia mà vui vẻ.

“Tiếu Nhạc!” Lục Phù gọi hắn lại, dịu dàng cười như làn gió mát, “Ta có thể tự mình vào.”

“Dạ!” Như vậy cũng tốt, sẽ khiến Vương gia vui mừng kinh ngạc!” Tiếu Nhạc nghĩ thầm, lui ra một bên.

Lục Phù cười đi lướt qua hắn, hướng về phía cửa phòng.

Căn phòngthật sạch sẽ, rất đơn giản, không có cách bày trí nhu hoà của Tây Sương, ánh mắt Lục Phù nhìn xung quanh một vòng, liền phát hiện có một ngườiđang dựa vào bàn ngủ say. Nghi hoặc chớp mắt vài cái, Lục Phù nghiêngđầu nhìn ánh hoàng hôn ấm áp, cười cười đi đến bên hắn.

Mặc dù đangngủ nhưng dung nhan tuấn tú vẫn hiện lên vẻ thản nhiên lạnh lùng. Màyrậm nhăn lại, giống như có gì phiền não trong lòng, vì vậy dù đang ngủvẫn cảm thấy không an ổn. Những sợi tóc được chảy ngay ngắn bị gió thổi bay lên nhè nhẹ lòa xoà trên mặt hắn.

Mệt mỏi quá phải không? Lục Phù khẽ vuốt ve ấn đường hơi nhăn lại có nhiều điểm ưu sầu của Sở Cảnh Mộc, không khỏi đau lòng.

Tranh quyềnhộ chủ, quốc vụ, quyền thế đều nắm trong tay không buông ra. Sau khigặp nàng phiền toái và nguy hiểm thi nhau nổi lên. Nàng nghĩ sức ngườicó hạn, không thể chu toàn mọi thứ nhưng hắn đã làm được. Không nhữngđạt mục đích của mình còn thành công bảo vệ vương phủ.

Nhiều chuyện như vậy chất chồng lên nhau, nàng biết Sở Cảnh Mộc có bao nhiêu mệtmỏi, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói ra nhưng nàng biết.

Vì vậy nàng nguyện ý quên đi sự đau khổ của mình, nàng lựa chọn tha thứ.

Mệt mỏinhiều như vậy, phiền não nhiều như vậy, đều do nàng gây ra cho hắn,nhưng hắn luôn mang đến cho nàng, ngoài trân trọng yêu thương vẫn làtrân ái, nàng đành lòng lợi dụng hắn sao? Lúc đó nàng không phải lợidụng hắn là gì?”

Nàng khôngcó tư cách trách hắn, hiểm hoạ bên ngoài vương phủ nhiều không kể xiết,hắn còn phải bận tâm ứng phó ưu phiền từ bên trong, sự hận thù của nàngđối với Sở Vân, sự phản bội của Lâm Long, giống như một loại đau thươngkhông thể giải thích luôn đè nặng trong long hắn?

Sở Cảnh Mộc, bờ vai ấm áp như vậy, phải trãi qua ít nhiều vết thương và ẫn nhẫn mới có thể kiên cường như thế?

Nàng biếthắn để ý. Câu nói của Tấn Vương trên nhai như vết thương khắc sâu tronglòng hắn. Hắn là một người luôn kêu ngạo, có thể nào không ngại thê thửcủa mình bị người khác nhúng chàm? Nhưng hắn cái gì cũng không nói.

Nàng và hắn, cho tới bây giờ chính là những người thích dấu kín trong lòng, cái gìcũng không nói, chỉ dựa vào suy đoán, ngày đoán, đêm cũng đoán, nàng muốn hỏi hắn suy đóan như vậy có lẽ rất mệt rất đau, vài lần nàng muốn nói cho hắn biết câu nói trên vách đá không phải là sự thật nhưng không thể thốt thành lời.

Thật sự không thể nào nói được!

Nàng đaulòng Tấn Vương, là chuyện tình có thật. Từ hận tới đau lòng, ngắn ngủichỉ có nửa năm, thù hận và đau lòng ở khoảnh khắc trên nhai kia như tuôn trào không dứt. Nàng không biết mình thương hắn hay không, nhưng đaulòng là có thật, thù hận đã phai nhạt đi rất nhiều, tuy nhiên nàngkhông biết nên nói thế nào với Sở Cảnh Mộc.

Hắn rõ ràng muốn hỏi nàng có yêu Tấn Vương không?

Rõ ràng bịáp lực như vậy, lại làm bộ không thèm để ý, cũng không nói gì, bởi vì sợ làm nàng đau lòng sao? Còn hắn đau ai sẽ giúp hắn xoa dịu vết thươnglòng đó?

Không thể buông tay, không thể…

Không thể, không thể yêu thương người khác! Không thể ….

Những lờinói thanh thanh như còn quanh quẩn bên tai, những giọt lệ giống như khắc trên da thịt của nàng.. Đêm dài yên tĩnh là thời điểm nàng thường đaulong nhất, nàng muốn nói với hắn nàng không yêu thương người khác, nhưng không thể nói thành lời.

Vì vậy phải cố quên đi!

Trái tim lạnh như băng của nàng bởi vì hắn mà ấm lại, vì hắn, một lần nữa cảm thấy đau, như thế nào có thể thu hồi đây?

Yêu bằng cảtấm chân tình, nếu bị chia ly, sẽ tan nát cõi lòng, người cũng đã chết,nhưng đến nay nàng vẫn còn thấy đau, chính vì vậy lòng hắn cũng khôngyên

Lòng nàng đã tìm thấy nơi nương náo dưới một mái nhà thật ấm áp, từ nay về sau nàng luyến tiếc không rời, Sở Cảnh Mộc ngươi có biết không?

Nàng nhẹ nhàng xoa bờ vai hắn, là sự ấm áp nàng quyến luyến.

Sở Cảnh Mộckhẽ thở dài, ngẩng đầu lên, hắn vốn là một người ngủ không say, như thếnào không nhận ra nàng đã đến, mùi thơm quen thuộc khiến hắn hưng phấnrun rẩy thật lâu, chỉ hắn mới biết mình kích động như thế nào.

Đây là lầnđầu tiên Lục Phù đến Đông Đình, hắn nhớ khi nàng mới đến, rõ ràng cảmnhận được nàng cố ý bước đi thật nhẹ, hắn không thể đè nén tâm tìnhrung động của mình, tự nói với mình phải cố giữ yên lặng nằm yên khôngnhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương của nàng.

Hắn không thể nhịn thêm nữa phải lên tiếng.

“Phù nhi, ta khiến ngươi đau lòng sao?”

Nhẹ nhàngthốt ra một câu, giống như có kim đâm vào lòng Lục Phù, đau đến nỗi nàng phải nhíu mày, nhìn sự bất đắc dĩ trong mắt hắn, khóe môi nàng gợi lênmột độ cong duyên dáng, nở nụ cười, “Không đau lòng, ta thật vui vẻ!”

“Người đau lòng là hắn, không phải nàng”

“Yêu tinh!”Hừ một tiếng, bàn tay to níu kéo làm bên hông Lục Phù cảm thấy căngthẳng, sau đó nàng đã bị kéo vào lòng ngực ấm áp của Sở Cảnh Mộc, ngãngồi trên đùi hắn. Mới ngước mắt nhìn lên, chưa kịp hô lên kinh sợmiệng đã bị môi hắn phủ kín.

Nụ hôn cựcnóng truyền đến sự bá đạo không ai sánh nổi của Sở Cảnh Mộc, tình tronglúc hai người dây dưa như lửa cháy lan nhanh trên đồng cỏ. Tay của Lục Phù vòng qua cổ hắn ôm thật chặt, mặc những lời lẽ chơi đùa khiêukhích của hắn, nàng nhẹ nhàng đáp trả, cảm giác tê dại và run rẩy chạydọc theo sống lưng đến thẳng trái tim. Nàng đã động lòng không cần chedấu.

Tỷ tỷ nói đúng, nàng dám hận tại sao không dám yêu?

Tay của SởCảnh Mộc lùa vào tóc nàng, hương thơm còn vương vấn trên những ngóntay. Nụ hôn của hắn mãnh liệt giống như khi hắn dẫn dắt Sở gia quân,từng tấc từng tấc đoạt lấy thành trì, không chừa một con đường sống,mạnh mẽ nhưng không kém phần triền miên. Dù chỉ một nụ hôn, nhưng cũngđủ làm ý niệm tình dục trước nay chưa từng có sôi trào, sâu thẳm hơn,bàn tay bên hông không chịu sự khống chế nhè nhẹ vỗ về thắt lưng mềm mại của nàng, môi hắn càng thêm điên cuồng bá đạo đoạt lấy môi nàng.

Hô hấp ngàycàng thêm dồn dập, cúi đầu thở dốc, cho đến khi không thể hít thở đượcnữa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt ửng đỏcủa Sở Cảnh Mộc, ánh mắt đó hơi có chút dục niệm.

“Vương gia.”

“Không phải Vương gia!”

Lục Phù ngẩn người, giọng nói giống như từ yết hầu của Sở Cảnh Mộc, đôi môi đỏ mọng bị tàn sát bừa bãi, hồng nhuận mê người, chúng trong mắt của Sở CảnhMộc là một sự hấp dẫn không thể nói nên lời. Làm lòng hắn rung động,không thể kiềm chế lại hôn thêm vài cái nữa, dịu dàng vuốt ve, thì rahắn đặc biệt có tình.

Danh xưngCảnh Mộc là Vân Uyển Phù gọi, Lục Phù cảm thấy không được tự nhiên, nàng nói không ra miệng. Sở Cảnh Mộc dường như hiểu được tâm tư của LụcPhù, ôm nàng vững vàng ngồi ở trong lòng, đầu nhẹ nhàng gối lên vainàng, chỉ dám dựa vào nhè nhẹ, giống như sơ đôi vai gầy yếu của nàngkhông chịu nổi sức nặng đó.

“Phương Đông ” ở trên cổ của nàng thốt ra một câu, hơi thở nóng bỏng khiến da thịttrắng nõn của Lục Phù trở nên đỏ ửng.”Tự của ta, kêu Phương Đông.”

“PhươngĐông?” Lục Phù chớp mắt, tỏ vẻ như đang nghe hắn nói, nhưng giống nhưkhông nghe thấy gì, nàng cảm thấy có điểm quen thuộc, không khỏi lục lọi trong trí nhớ của mình, nhưng trong trí óc lại hoàn toàn trống rỗng.

“Tự của ta rất dễ nghe, hãy gọi ta Phương Đông!” Sở Cảnh Mộc hôn nhẹ hai má ửng hồng của nàng, dụ dỗ.

Quay đầulại liếc hắn, Lục Phù buồn cười nói: “Ta thật hiếu kỳ về hai chữ kỳquái này, kêu Vương gia đã trở thành thói quen rồi.”

Sở Cảnh Mộclàm bộ giận dữ, dùng đôi mắt sâu thẳm hung hăng trừng mắt nàng, “Khôngđược kêu Vương gia nghe xa lạ lắm, về sau hãy học cho quen gọi ta Phương Đông, nhớ kỹ chưa?”

“Hai chữ này như thế nào cũng không giống một cái họ, ai đặt cho ngươi vậy?”

“Nương củata!” Sở Cảnh Mộc ôm nàng thật chặt, nét mặt hiện lên vẻ bi thương,nhưng trong nháy mắt biến mất thât nhanh, chỉ còn vẻ bìnhtĩnh.”Nguyên quán của Sở gia tại Phương Đông, vì vậy nương cho ta lấytên này.”

“Kì lạ? Ta cảm thấy tên này hay lắm, mười mấy năm không ai gọi.”

Sự tưởngniệm tràn ngập trong không khí, loại tưởng niệm sâu tận xương tuỷ này,mặc dù nhiều năm đã trôi qua nhưng vẫn như cũ không hề phai nhạt, chứngtỏ hắn thật sự thương nương của mình.

Lục Phùnghiêng đầu nhìn hắn, sửng sốt, Sở Cảnh Mộc vừa mới gối đầu trên cánhtay ngủ, trên mặt có dấu vết hằn màu hồng nhạt, ánh hắn thanh nhuận,có vẻ…

“Vương gia, dáng vẻ của ngươi như vầy thật đáng yêu!” Tay nàng bưng hai má hắn,cười khanh khách. Thú vị vuốt ve chúng, nghe Bôn Nguyệt nói, hắn làngười mặt lạnh, lạnh đến dọa người, nhưng hôm nay chạm vào lại ấm ápnhư vậy.

Đáng yêu?Gương măt tuấn tú trở thành đen thui, trầm xuống, không hờn giận trừngmắt nhìn Lục Phù, ánh mắt giống như muốn nuốt lấy nàng, Thấy nàng cườivui sướng, cũng không ngăn cản bàn tay đang sờ loạn, khí thế của đạitướng quân tỏa ra trong không khí chung quanh, hắn hung hăng gọi “Phùnhi”

“Vâng! Anhtuấn tiêu sái, giống như Phan An, ngọc thụ lâm phong” Lục Phù khôngquan tâm đến sắc mặt trầm xuống của hắn, cười càng vui vẻ, thản nhiêntrêu ghẹo, ngược lại nhìn ánh mắt của hắn, chăm chú nói “ Ta cảm thấy vẻ tuấn tú không lạnh lùng này thật thích hợp với ngươi”

Giống như cây trúc, giống như cây tùng

Nhẹ nhàngnựng nựng gương mặt của nàng, Sở Cảnh Mộc tự hào cười nói “Ngươi khôngphải nói dáng vẻ của ta coi như thuận mắt sao? Như thế nào, mê ta rồi?”

Lục Phù cười tưạ vào ngực hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn từ ngựctruyền đến. Nàng cười càng kiều mỵ “Đúng vậy! Làm sao bây giờ? Giốngnhư ta đã mê Vương gia”

Hừ hừ, lúc này Sở Cảnh Mộc mới nhớ lại một vấn đề hỏi “Tại sao hôm nay lại đến đây?”

“Ta không phải có ý tứ này” Lục Phù là người không có việc sẽ không gặp, vô duyên vô cớ nàng sẽ không đến Đông Đình”

“Vương giasuy nghĩ quá nhiều, ta cố ý đi gặp ngươi, dù sao ta đã vào phủ hơn mộtnăm, ngay cả trượng phu của mình ở nơi nào cũng không biết, như thế cóchút không phải, phải không? Lục Phù cười, người bày mưu tính kế đã lâu, đều thường hay suy nghĩ sâu xa như vậy.

Từ khi haingười quen biết nhau cho tới giờ, đều bị cuốn trong âm mưu quyền thế,mỗi một sự quan tâm, đều âm thầm cân nhắc có ý gì khác không. Mỗi câunói đều suy nghĩ coi có thật lòng không? Cái gì là nói dối? Chỉ sơ bảnthân mình cũng phân biệt được. Kế trong tình, tình trong kế, thực trong giả, giả trong thực, đầy quỷ kế âm mưu, cũng khó trách Sở Cảnh Mộc hỏinhư vừa rồi.

Hai chữtrượng phu như tiếng sấm, làm lòng Sở Cảnh Mộc rung động, thanh thanhnhư tiếng chim hót trong rừng, lại như vọng về từ núi thẳm, thẳng đếnlòng của hắn. Đây là lần đầu tiên, hắn nghe từ miệng nàng thốt ra haichữ trượng phu, có nghĩa là nàng cuối cùng thừa nhận mình là thê tử củahắn.

Ngày đótrên vách núi đen, lời nói của Tấn Vương là một cái gai trong lòng Sở Cảnh Mộc, ban ngày nắng ấm áp sẽ trốn đi, giữa ban đêm tĩnh lặng lạilàm tim hắn đau đớn. Sau khi nàng tỉnh lại, như có như không, dường như có ý nhổ đi cây gai đó.

Hắn là namnhân, bất luận như thế nào thuyết phục chính mình, cũng không thể coinhư không có chuyện gì xảy ra, nếu thật sự có thể tiêu sái như vậy, hắnkhông còn là Sở Cảnh Mộc.

Người cuồng dại luôn luôn muốn cái kết cuồng dại, một khi có khúc mắc thì sẽ khó mở ra.

Giống như hắn, giống như nàng.

Suy đoán tình cảm, vốn là một chuyện rất mệt mỏi.

“Phù nhi,nói cho ta biết, chuyện gì làm ngươi thay đổi lớn như vậy?” Dưạ vào vai nàng, Sở Cảnh Mộc thản nhiên hỏi, sắc mặt thật bình tĩnh.

Lục Phù cười ảm đạm, nắm tay hắn, thật ấm áp, ấm đến nỗi làm nàng muốn khóc.Lông mi thật dài hơi rũ xuống, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành ửng hồng “Tỷ tỷ nói với ta một câu, nàng nói nếu dám hận tại sao không dám yêu?”

Cả người SởCảnh Mộc chấn động, toàn thân căng thẳng, ánh mắt sâu thẳm lóe lên mộttia hoang mang không thể tin được, như bảo thạch sáng chói. Phút chốcánh mắt nhìn qua người nàng, ánh mắt như ánh đuốc, chống lại ánh mắt yếu ớt của nàng, gằn từng tiếng hỏi “Phù nhi, ngươi vừa nói, ngươi yêu ta?

(1) Thơ được giữ nguyên văn.

Thư mặc hương, quân tâm doanh. Tình hương nùng, thiếp tâm doanh (1)

Thư phòngthực yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm ấm của Sở Cảnh Mộc vọng lại, mangtheo vẻ khẩn trương và kích động làm trái tim Lục Phù run rẩy, đôi mắtsâu như biển phản chiếu gương mặt tuyệt mỹ của nàng đang mỉm cười.Nàng chưa từng biết hắn có nhiều biểu tình như vậy, bao gồm cả vẻ dịudàng thuần khiết trong lúc này.

“Không thểsao?” Nàng không đáp hỏi lại, lông mi thật dài chớp chớp một cách nghịch ngợm, làm ra vẻ vô tội nhìn vào mắt hắn, lúc này nàng vừa giống mộtngôi sao sáng rơi xuống nhân gian, vừa giống một tiên nữ đang đùa giỡnnước.

“Có thể, có thể, rất có thể!” Sở Cảnh Mộc ôm nàng thật chặt, giống như muốn đem nàng hòa vào thân thể mình, ôm chặt lấy.

Lục Phù nói yêu hắn?

Niềm vuisướng tràn ngập trong tim, giống như đang kêu gào phải được giải phóngvang tận trời xanh, lưu lại hương thơm ở ven đường, cả đất trời trởthành một mảnh hạnh phúc.

Trong giâyphút này, Sở Cảnh Mộc chỉ nghe thấy giọng nói thanh thuý của nàng, chỉ cảm nhận thân hình nhỏ xinh thơm tho đang ngoan ngoãn nằm trong lồngngực, và rung động khi nghe nàng nói tiếng yêu hắn, đó là âm thanh kìdiệu nhất trên thế gian. Sở Cảnh Mộc vốn tưởng mình đã mất đi, cả đờikhông thể nghe lại, tất cả niềm hưng phấn trên chiến trường cũng khôngthể so sánh được cảm giác vui mừng trong lúc này, hắn chợt cảm thấycuộc sống thật tươi đẹp.

Sở Cảnh Mộccảm thấy vui sướng như vở oà trong lồng ngực khi tình yêu mất đi đã trởlại, nụ cười trong sáng, sự ấm áp còn đây, Lục Phù vẫn đang nằm tronglồng ngực hắn.

Nếu phải dùng toàn bộ thế giới trao đổi mới có thể lưu lại chút tươi cười này, hắn cũng cam nguyện.

Thân thể run nhè nhẹ tiết lộ sự kích động của Sở Cảnh Mộc,nằm trong ngực hắn LụcPhù có thể cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập một cách rõ ràng, ánhmắt nàng trở nên mông lung, hai người đã đi một quãng đường dài, nhưnghôm nay mới cảm thấy hai trái tim đang xích lại gần nhau, gần hơn baogiờ hết.

“Thực ấm!”than một tiếng, Lục Phù ôm chặt thắt lưng hắn, cố đèn nén sự rung độngtrong lòng, “Vương gia, kiếp trước ngươi nhất định là cái ấm lô.”

“Đời này tachỉ dành cho ngươi sưởi ấm, chịu không?” Hắn vuốt ve mái tóc của nàng,mê muội rờ rẫm da thịt mềm mại, nhìn Lục Phù nằm ngoan ngoãn trongngực mình, hắn càng thêm quý trọng bởi vì hạnh phúc thật mỏng manh.Hôm nay vui mừng tiếp nối, hạnh phúc tràn ngập trong lòng, hắn sungsướng nhéo nhéo mũi của nàng.

“Phù nhi cóthể tựa vào ngực của ngươi cả đời sưởi ấm sao?” Lục Phù không đáp hỏilại, một tay nhẹ nhàng vẽ nguệch ngoạc trước ngực hắn,từng nét từng nét ở trên lồng ngực rộng viết chữ.

Sở Cảnh Mộccảm nhận được ngón tay ở trước ngực đang run rẩy, toàn tâm toàn ý cảmnhận chữ viết của nàng. Khi nhận ra chữ đó làm cả người hắn chấn động,đột nhiên cúi đầu xuống nhìn khóe môi của Lục Phù vừa mới mỉm cười, hai má ửng đỏ mê người, như hoa mai nở rộ “Vương gia còn chưa trả lời ta?”

Sở Cảnh Mộcnâng nàng lên, ôm vào lồng ngực, hai má ôn nhuận áp sát vào một bên mámềm mại của nàng, ánh mắt đầy vẻ đau lòng “Phù nhi…”

Nàng nhẹnhàng ừ một tiếng, mang theo hương vị ngọt ngào, hơi thở cả hai giaohòa cùng một chổ, thân mật triền miên, vô cùng thân thiết, giống như lúc này mọi thứ trên đời đều không đáng kể, chỉ còn lại giây phút này khihai người có thể cùng nhau mỉm cười hạnh phúc.

“Về sau khicảm thấy mệt mỏi, đừng sợ, cũng đừng bị áp lực, hãy đến trong lồng ngực ta, cả đời Sở Cảnh Mộc nguyện ý làm ấm lô của ngươi”

Những giọt lệ của Lục Phù cuối cùng cũng rơi xuống, đọng lại trước ngực Sở Cảnh Mộc, thấm ướt vạt áo, nàng cười thật hạnh phúc.

Tỷ tỷ, cám ơn!

Tận đáy lòng Lục phù âm thầm hướng Du Nhã nói lời cám ơn!

Sở Cảnh Mộccười ôn nhu, nếu trong lòng có chút lo lắng thì phải là Tấn Vương,nhưng hắn nguyện chôn dấu nó thật sâu. Bọn họ phải trãi qua biết baonhiêu vất vả mới có được ngày hôm nay, hắn không muốn làm tình hình trởnên phức tạp, đôi khi người thông minh sẽ sống rất đau khổ, có thể giảngu ngơ một chút là một chuyện tốt. Ít nhất trong giờ phút này hắncảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi hắn không dám cử động mạnh, chỉ sợ phá vỡ niềm hạnh phúc và vẻ tươi cười ấm áp mỏng manh này.

Tấn Vương thì thế nào? Cho dù hắn chiếm một góc trong lòng Lục Phù thì sao, hắn chưa biết sống chết nơi nào.

Trong khi đó cuộc sống của hai người vẫn còn phía trước, bánh xe vận mệnh không bởi vì một người mà dừng lại.

Như Tấn Vương, như Vân Uyển Phù.

Trong lòngLục Phù để ý Vân Uyển Phù, cũng giống như trong lòng hắn để ý Tấn Vương, đều giống nhau. Tuy nhiên, hai người họ lựa chọn đem những chuyệnkhông nên xảy ra chôn sâu vào tận đáy lòng, nơi một góc nhỏ âm u, vĩnhviễn không để chúng thấy ánh mặt trời.

Hắn khôngngại cũng không quan tâm nữa, ít nhất người cùng Phù nhi đi suốt quãngđời còn lại là hắn, người có thể khiến Phù nhi mở rộng cánh cửa lòngcũng là hắn, như vậy đủ rồi.

Dường nhưnhớ tới điều gì, sắc mặt của Sở Cảnh Mộc có chút không cam lòng và phiền não, không khỏi trừng mắt nhìn người trong lồng ngực, thấy nàng nhìnhắn với ánh mắt vô tội, những lời vừa muốn nói như nghẹn lại, trước kia thời cơ không thích hợp, lúc này đúng là thời điểm nên hỏi nàng.

“Phù nhi, nghe Du Nhã nói trước đây ngươi rất ít khi cùng Lưu bá bá ra khỏi phủ, đúng không?”

Lục Phù tỏvẻ không hiểu nhìn hắn cảm thấy có chút hoang mang, không đoán được vìsao sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, không giống như đang nổi giận,ngược lại biểu tình như trẻ con không phục,và bất mãn khi bị phớt lờ.

“Lúc đó tathường ở nhà rãnh rỗi, không đọc sách thì chơi cờ, nếu không có việc sẽchơi đùa với ca ca. Ta và ca ca không thích yến hội, nên từ nhỏ phụthân chỉ mang tỷ tỷ theo cùng.”

“Ngươi chưa từng đi ra ngoài sao?” Một tiếng hừ thoát ra từ mũi Sở Cảnh Mộc.

Lục Phù buồn bực nhìn hắn nghĩ thầm mặt của Bao Công cũng chỉ đen như vậy là cùng,“Ta đi ra ngoài một lần….” nàng ngừng lại một chút, nhíu mày “Chỉ mộtlần thôi…không có lần khác…”

Nàng đi VânVương phủ, nghĩ đến đây tự nhiên lại nhớ tới Vân Uyển Phù, không khỏingước lên nhìn nét mặt vẫn không hờn giận của Sở Cảnh Mộc, như cũ không thay đổi, không buồn không vui.

“Ngươi đi Vân Vương Phủ!”

“Sao ngươi biết?”

Mây đen nhất thời kéo tới dầy đặc, Sở Cảnh Mộc gằn từng tiếng, “Bởi vì lần đó Bổn vương cũng đi!”

Lục Phù ngẩn người, kí ức như thủy triều tràn về trong trí nhớ, thiếu niên cùng nàng đánh cờ trong chòi nghỉ mát thuở ấu thơ và Sở Cảnh Mộc có nhiều điểm tương tự. Một tay nàng nắm chặt tay áo hắn, ngước nhìn lên không hềhoang mang. Nàng nhìn hắn bằng một ánh mắt trong trẻo, sáng lấp lánhnhư ánh sao “Ngươi chính là thiếu niên cùng ta chơi cờ trong chòi nghỉmát?”

Sở Cảnh Mộc thở phào nhẹ nhỏm có điểm vui sướng, nàng vẫn còn nhớ rõ hắn không phải sao?

“Có hoài nghi không?” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng, không cam lòng khi nghĩ đến chỉ một mình mình tương tư.

“Ngươi ….Thì ra là ngươi?” Lục Phù thở nhẹ cầm lấy tay áo hắn thật chặt, hai má vìhưng phấn trở nên đỏ ửng như ráng chiều, nhuộm hồng da thịt trắng nõncủa nàng, càng có vẻ mềm mại đáng yêu.

Lòng Sở Cảnh Mộc không khỏi reo hò, nhìn phản ứng dường như rất kích động của LụcPhù khi nhận ra hắn, cho thấy nàng cũng để ý đến hắn, không phải sao?Nghĩ đến chuyện hơn mười năm rồi không chỉ mình tương tư, hắn thật vui mừng, không khỏi gật gật đầu “Đúng vậy, ta còn nhớ rõ ngươi, sao ngươilại quên ta? Ngươi là yêu tinh không có lương tâm”

“Vấn đề nàyhãy đợi một chút nữa sẽ thảo luận, Vương gia, ta hỏi ngươi, có phảingươi lấy ngọc trụy của ta?” Lục Phù nhìn hắn chờ đợi, vì gấp gáp, lựctrên tay cũng tăng lên trong vô thức.

Sau khi từyến hội trở về, nàng phát hiện ngọc trụy đã không cánh mà bay, liềncuống cuồng tìm kiếm, ngọc trụy là do Lưu Đình tặng, ngay cả lúc tắmrửa nàng cũng không tháo xuống. Khi tìm không thấy, mới biết mình kíchđộng cỡ nào, buồn bực không vui thật lâu, vẻ tươi cười vốn có cũng biến mất.

Khi bìnhtĩnh nhớ lại mới phát hiện lúc thiếu niên trong chòi nghỉ mát chạm vàongười nàng, trong nháy mắt trên cổ dường như có chút đau đớn, nhưng bởivì không rõ lắm nên nàng xem nhẹ không chú ý. Không nghĩ ngọc trụy của nàng lại biến mất, nhưng đối với thiếu niên kia ngoài hai chữ PhươngĐông cái gì nàng cũng không biết. Khi lớn lên chuyện này cũng trở nênmờ nhạt, hơn nữa mấy năm nay bởi vì báo thù, nàng dường như không cóthời gian tưởng niệm những chuyện đã qua.

Những chuyện xảy ra, trừ bỏ người nhà, nàng dường như quên hết.

Sở Cảnh Mộcgiống như bị người tạt một gáo nước lạnh vào mặt, vẻ vui sướng khiphát hiện nàng cũng nhớ hắn trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, mặt trở thành lúc đen lúc trắng, không thể tin nhìn nàng đang dựa vàongực. Hắn nhướng đôi mày anh tuấn, nguy hiểm hỏi “Ngươi chỉ nhớ rõngọc trụy này?”

Giọng nóibức bách nhưng không hờn giận làm Lục Phù chợt nhớ tới điều gì, mỉm cười thật đẹp, những sợi tóc lòa xoà hai bên má, ánh mắt như nước hồ thu,tất cả tạo thành một phong thái tao nhã nói không nên lời..” Vương gianói gì vậy? Ta nhớ rõ ngọc trụy, đương nhiên nhớ rõ Vương gia, bất quáVương gia một chút cũng không giống với dáng vẻ trước đây, trách khôngđược ta không nhận ra. Ngươi xem, đại ca của ta, gương mặt dáng ngườiđều không thay đổi, nên dễ dàng nhận biết”

Rõ ràng là một lời nói dối, nàng hơi chột dạ nghĩ thầm đã lâu như vậy ai nhớ rõ mặt hắn tròn hay méo?”

“Phải không?” Sở Cảnh Mộc rõ ràng không tin, cố ý kéo dài hai hai tiếng.

“Đương nhiên đương nhiên! Vương gia còn chưa trả lời ta vấn đề kia, có phải ngươilấy ngọc trụy? Một trận cười giả vờ vang lên, mặc dù đang cười như vẻmặt lại cứng ngắc.

Sở Cảnh Mộc hừ nhẹ, không thể để nàng thất vọng, hắn lôi từ trong ngực ra Phù dungđiếu truỵ trơn bóng, Lục Phù cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt ngọc trụy còn mang theo hơi ấm của Sở Cảnh Mộc, ấm áp làm lòng người rungđộng, một sự cảm động tận đáy lòng chậm rãi sinh sôi. Thiếu chút nữalàm nàng rơi lệ, nhìn động tác của hắn tự nhiên như vậy, trong giọng nói có điểm vui mừng, có chút chờ mong, một đại nam nhân mang theo ngọcphù dung bên người, không sợ khiến người cười nghiêng ngả? Vì sao vẫnmang theo bên mình?

Phảng phất nơi chóp mũi là mùi hương thơm ngát, như xâm nhập vào tận tâm hồn.

Hai gò máanh tuấn hiện lên một màu đỏ ửng, Sở Cảnh Mộc không được tự nhiên quayđầu đi, hắn vẫn mang ngọc trụy bên mình là một chuyện, nhưng phải thừanhận trước mặt Lục Phù là một chuyện khác. Sở Cảnh Mộc không khỏi cóchút xấu hổ, cũng có điểm không cam long, hắn tưởng nhớ nàng mười năm, ở trong quân doanh ngày đêm tưởng niệm, ngày nhớ đêm mong, mà nàng lạiquên không còn một mảnh, khi nghĩ tới hắn cảm thấy không cam lòng.

“Vương gia.” Lục Phù kéo tay áo hắn, ngọt ngào thúc giục, bị Sở Cảnh Mộc trừng mắt,cảm thấy ủy khuất bĩu môi, hai cánh môi hồng nhuận trơn bóng mê người,từng đợt hương thơm phả vào chóp mũi của Sở Cảnh Mộc làm lòng hắn rung động, đột nhiên cúi đầu dùng môi ngăn lại tiếng nói của nàng.

Từng trận tê dại truyền đến cơ thể của cả hai làm hai người không ngừng run rẩy, SởCảnh Mộc liên tục dùng đầu lưỡi ấm áp đảo qua trong miệng Lục Phù tìmkiếm, không đành buông tha vị ngọt của nàng. Nụ hôn ngày càng trở nênnóng bỏng, mạnh mẽ, sau đó biến thành dịu dàng triền miên. Tinh tế đùa giỡn, Lục Phù không thể trốn khỏi sự trêu đùa của hắn, đầu lưỡi mềm mại dịu dàng mút, răng cũng không ngừng đùa giỡn. Trong lúc hai người tìnhnồng ý đượm, dục niệm cũng dâng lên thật nhanh, nhanh đến nỗi một ngườithường nhận là tự chủ nhất trong thiên hạ như Sở Cảnh Mộc cũng trở taykhông kịp. Trong giây phút hiếm hoi có thể khống chế hô hấp dồn dập của mình, Sở Cảnh Mộc nhả đôi môi đỏ mọng, nhưng vẫn không tha chóp mũi vàkhóe môi hưởng thụ vẻ ngoan ngoãn hiếm có của nàng.

Dung nhankiều diễm của Lục Phù đỏ bừng, gương mặt đỏ ửng như ánh chiều tà, càngcó vẻ khuynh quốc khuynh thành, càng thêm phần quyến rũ.

“Phù nhi,đừng nhìn ta như vậy nếu không ta không nhịn được” Nhìn ánh mắt hắnbị bao phủ bởi dục niệm, sắc mặt Lục Phù ửng hồng lan tràn ra tới cổ,ngay cả chân cũng nóng lên.

Thở dài mộthơi, đối với nàng hắn vô cùng quý trọng, không muốn miễn cưỡng dù chỉmột chút, nàng là bảo bối hắn trân trọng yêu quý đến cực điểm.

“Ta vẫn luôn mang theo người chưa bao giờ rời khỏi, không giống như ngươi, quênkhông còn một mảnh” Hắn bất mãn nựng nựng hai má nàng, làm Lục Phù cườiha hả.

Sau khi cười xong, Lục Phù cầm tay hắn, nịnh nọt, đuôi lông mày cong lên không chút ý tốt “Vương gia, chúng ta thương lượng đi?”

Dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, tay Sở Cảnh Mộc lập tức thu ngọc trụy về bỏ vào trong ngực “Không thể thương lượng”

“Tiểu nhân!” Lục Phù nhìn ngọc trụy biến mất trong vạt áo, trừng mắt nhìn hắn “Đó là ngươi lấy của ta, nên trả lại”

“Người tathường nói, vật mang bên người lâu rồi sẽ nhận ra chủ nhân, cho dù lúcngươi sinh ra đã đeo nó, nhưng bất quá chỉ tám năm thôi, Bổn vương mangtheo bên người suốt mười năm liền, vì vậy nó nên thuộc về ta”

Lục Phùkhông thể tin nhìn ánh mắt vui sướng của hắn khi thấy người gặp hoạ,nàng cười châm chọc “Ngươi chỉ giỏi dẻo miệng lấn át lẽ phải, hành vikhông có phong độ của quân tử. Ta vốn chơi cờ thắng ngọc bội của ngươi, ngươi nên tâm phục khẩu phục, tại sao lấy ngọc bội của ta? Vương gia,ngươi đường đường là Sở Vương, như thế nào nói không giữ lời?”

“Đôi khi làm vậy cũng không tệ lắm” Sở Cảnh Mộc cười cúi đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trong trẻo như nước, như hoa sen mới nở còn đọng những giọtsương sớm “ Ngọc bội của ta đâu?”

Lục Phù giật mình chợt nhớ lại cuôc gặp gỡ với Vân quận chúa nơi Vân Vương phủ, khiđó ngọc bội đã không còn trong tay nàng, lòng cảm thấy bối rối, mỗi lần dù cố ý hay vô tình nhớ lại phút giây Vân Uyển Phù vì nàng mà chết vàánh mắt nàng ta hiện lên vẻ hy vọng thiết tha cùng bi thương, lòng nàngkhông thể nào yên được.

Cái chết của Uyển Phù khiến nàng cảm thấy mình thật tàn nhẫn, tuy nói Vân Uyển Phù dùng thủ đoạn gây bất lợi cho nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn bình yên, vẫn ở trong lòng Sở Cảnh Mộc, còn Uyển Phù thì đã xuống hoàng tuyền,làm bạn cùng miền đất lạnh băng giá.

Uyển Phùkhiến nàng cảm thấy mình đã đập tan mối nhân duyên của người khác,giống như nàng đã chen vào cuộc tình duyên của hai người.

“Không phảita kêu ngươi bảo quản nó thật tốt sao?” Thế nào lại rơi vào tay củaUyển Phù hại ta nhận lầm người suốt ba năm “Vì sao ngọc bội lại rơi vào tay nàng?”

Lục Phù kinh ngạc ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn gương mặt thanh nhuận của hắn cũnghơi có chút kinh ngạc, miệng mở to, nhưng không biết nói gì, liền hỏiđại một câu “Sao ngươi biết?”

Tại sao hắnbiết? Trong lòng Sở Cảnh Mộc thở dài, ánh mắt mờ mịt, nhìn nàng liềnnhớ tới dung nhan yêu kiều kia, phức tạp nảy sinh trong lòng. Nếu VânUyển Phù không gặp hắn, có lẽ cũng không rơi vào cảnh hồng nhan bạcmệnh, có lẽ cả đời nàng sẽ hạnh phúc. Nhưng cuối cùng nàng đã dùng tánh mạng để cứu Lục Phù, trước khi chết còn mang theo nỗi tuyệt vọng biai. Việc không muốn nghĩ tới càng thêm rõ ràng, Uyển Phù lợi dụng LâmLong để đối phó Lục Phù, nhiều lần phái người ám sát, khiến cho nỗi áynáy của hắn với nàng cũng biến mất không còn, nhưng rồi khoảnh khắcnàng cứu Lục Phù làm tâm tình hắn trở nên phức tạp.

Bởi vì đoá phù dung trong lồng ngực này mới là hắn thiệt tình muốn.

“Năm ấy khita chiến thắng trở về, một lần nữa đến Vân Vương phủ, nơi chòi nghỉ mát gặp một nữ nhân, một bên vuốt ve ngọc bội ngắm nhìn, một bên suy tư về ván cờ” Sở Cảnh Mộc chậm rãi đem chuyện năm đó lần đầu tiên gặp VânUyển Phù toàn bộ kể lại, lỗi ở chổ hắn đã nhận lầm người, sau đó tronglòng có hoài nghi, tất cả đều thành thật nói cho Lục Phù nghe.

Lục Phù cảmgiác có một sự giải thoát, cũng nên là lúc giải thoát rồi, ngoại trừduyên phận tất cả không nên giữ lại trong lòng, từ lúc hai người thànhthân nên quay về quỹ đạo.

Phải buôngra tất cả, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý quý trọng thê tử yêu kiềutrong ngực mình, mới có thể từ trong vận mệnh bước ra.

Sở Cảnh Mộc muốn mang đến cho nàng sự che chở không hề giữ lại, khiến cho cả đời nàng được hạnh phúc.

“Ngươi nóingươi cùng Vân Uyển Phù ở chung là vì khối ngọc bội kia?” Lục Phù kinhngạc nhìn hắn, hai mắt mở to “Bởi vì ngươi nghĩ nàng là ta?” Niềm vuisướng dâng lên trong lòng, giống như ánh trăng dịu dàng, như dòng suối mát chảy vào tim, lan tràn trong cơ thể.

“Nếu khôngthì sao? Ta ở quân doanh lúc nào cũng tâm niệm khi quay về kinh sẽ tìmngươi, ai biết được, mới vài ngày liền rơi vào cảnh âm kém dương sai” Sở Cảnh Mộc dù tức giận nhưng cũng có điểm khó hiểu “Khối ngọc bội tại sao rơi vào tay Uyển Phù? Không phải ngươi nói sẽ bảo tồn nó thật tốt?”

“Ta……” Lục Phù mềm yếu dựa vào lòng hắn, mắt nhìn xuống lạnh lùng nhỏ giọng nói “Ta không cẩn thận đã đánh rơi”

“Không cẩnthận rớt mất?” Đôi mày anh tuấn nhướng lên, Sở Cảnh Mộc rõ ràng khôngtin lời giải thích của nàng, thâm trầm nhìn nàng lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Nếu không cẩn thận làm rớt, vì sao khi ta hỏi Uyển Phù chi tiết hai chúng ta cùng nhau chơi cờ, nàng có thể nói được?”

Lục Phùnghẹn lời, nàng không muốn nói ra chân tướng chuyện cũ, dù sao Vân Uyển Phù đã chết, nếu nói ra giống như trách cứ nàng, mặt khác chết khôngcó đối chứng. Thứ hai chuyện này cũng đã qua rồi, nói nữa cũng vô ích,nàng muốn giữ lại ấn tượng tốt đẹp của Uyển Phù trong lòng Sở Cảnh Mộc.

Mình điên rồi mới làm như vậy! Lục Phù nghĩ thầm

Sở Cảnh Mộcnhìn nàng thật lâu, dường như muốn nhìn rõ chổ sâu nhất trong tâm hồnnàng, ánh mắt sâu thẳm hiện lên vẻ khó tin.Nhưng cũng bắt chước nàngcười nhẹ.

Thấy nàng không hề ngẩng đầu, cũng biết chỉ có thể hỏi tới đây thôi, hắn không nhịn được âm thầm thở dài.

“Năm đó tanói ta là khách của Vương phủ, không có khả năng là quận chúa” Lục Phùnhớ lại tình cảnh gặp gỡ năm đó. Cau mày hỏi, không phải nàng không tin hắn mà chỉ muốn làm rõ điểm nghi vấn.

Sở Cảnh Mộcnhẹ nhàng thở dài, vẻ bất đất dĩ lan tỏa trong không khí, nói ra một câu tối nghĩa “Có thể đi vào Vân Phủ, ít nhiều cũng là bạn thân của Vânvương, ta trở về nơi đó thử tìm kiếm vì ôm một tia hy vọng. Khi biếtđược ngọc bội trong tay Uyển Phù, ta từng hỏi qua nàng, nhưng nàng nóitrước đây vì sợ người khác quấy rầy nên mới nói mình là khách nhân.Tacũng sơ ý, nếu lấy ngọc trụy ra, sẽ không có cảnh âm kém dương sai đếntận bây giờ.

Lục Phù nhớ rõ khi ngọc bội rời tay, nàng bị phiền muộn và không cam lòng suốt một thời gian dài, vì khối ngọc bội này, cuộc đời nàng lần đầu tiên nếm mùi đau khổ.

Hiện giờnàng không hy vọng nhìn thấy ngọc bội, bởi vì Vân Uyển Phù đã đeo nósuốt mười mấy năm, nhìn nó chỉ nhắc nhở nàng chuyện cũ, khiến nàng nhớ tới Uyển Phù, mà như vậy bóng ma của Uyển Phù sẽ theo nàng cả đời như bóng với hình.

“Phù nhibiết khi nào vương phủ bắt đầu có hoa thơm ngào ngạt trong mãn viênkhông?” Sở Cảnh Mộc dường như nhân ra suy nghĩ của nàng, than thầm,khối ngọc bội kia có lẽ cả đời cũng không xuất hiện trước mặt hai ngườihọ. Hắn ôm nàng, cười ôn nhu, vẻ tươi cười kia, giống như làn gió xuânthổi qua làm mặt hồ gợn sóng, ấm áp thanh nhã. “ Là từ khi ta gặp ngươinăm đó đã bắt đầu có, Sở vương phủ chính là nơi phù dung toả hương thơmngát”

Lục Phù chôn chân tại chổ, nước mắt thấm đẫm đôi mi, chảy xuống hai má, bị Sở Cảnh Mộc nhẹ hôn.

Nàng vì muốn báo thù, cô độc mười năm, một thân một mình cô đơn mười năm.

Mà hôm nay, có nam nhân nói với nàng, hắn dùng phương thức khác để cùng nàng mười năm

Thì ra nàngkhông cướp đi hạnh phúc của Vân Uyển Phù, sự ấm áp, vòng tay ôm ấp, dung nhan tuấn tú cười như gió xuấn này là thuộc về nàng, ngay từ đầu đãthuộc về nàng..