Phù Dung Vương Phi

Chương 68: Quyết liệt



Lão mẹ bước từng bước tơí gần, vì bà ta mang giày thêu nên không gâyra một tiếng động nào, càng đến gần, những bước đi giống như đang giẫmvào đáy lòng đang bất ổn của Lục phù.

Bà ta đến trước mặt nàng, buông nhuyễn điếm xuống, mới chậm rãi đứng qua một bên, một chữ cũng không nói, ở trong đại điện trống trải Lụcphù chỉ nghe thấy hơi thở nông sâu không đồng nhất của chính mình.

Nhuyễn điếm lạnh lùng nằm ở trên mặt sàn bóng loáng, màu hồng thâmtrầm như vậy làm cho Lục phù có ảo giác, đó chính là màu của máu tươi.

Sự âm độc lạnh lùng của Hàn quý phi so với nàng chỉ có hơn chớ không kém, lúc này quỳ xuống, không biết là cái gì đang chờ nàng.

Lục phù biết rõ là có ma quỷ đang giơ nanh múa vuốt đang chờ nàng, ở nơi nào đó kêu gào.

“Vương phi ngươi xem bản cung, chăm sóc ngươi rất tốt a!”

......

Nhíu mày, móng tay bén nhọn vừa mạnh lại nhanh xẹt qua mặt nàng, một cái hồng ngân đã hiện ra trên má của Lục phù, rất đau.

Đôi mắt lợi hại của Quý phi gắt gao nhìn chằm chằm thành quả mìnhvừa tạo ra, nở nụ cười thoã mãn, lại nhìn xem vết hồng ngân loá mắt.

“Vương phi, không biết lễ tiết sao? Ở trong cung không hướng tới Quý phi nương nương hành lễ, đó chính là tội bất kính lớn lao!”

Lục phù cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi hơi ngẩng đầu lên cườinói: “Nương nương nói lời ấy sai rồi! Nô tì ở trong ngục tù bị mấttích, ta chính là người bị tình nghi quan trọng nhất của triều đình. Vô duyên vô cớ, như thế nào lại xuất hiện ở trong cung, như thế nào cóthể đối với Quý phi nương nương bất kính? Nếu truyền ra ngoài, sẽ lộ rachuyện Tấn vương thừa cơ cướp thiên lao, đó là tội lớn, không phải sao?”

“Ngươi rất nhanh mồm lẹ miệng! Trách không được Hoàng nhi bị ngươi mê hoặc xoay vòng vòng. Hừ!” Quý phi lạnh lùng hừ một tiếng, trong lúcbất ngờ, Lục phù chỉ cảm thấy có một trận hương hoa mai đánh úp lại,hai má chợt nóng lên như có lửa ẩn ẩn đau.

Cái tát tay mạnh mẽ vang lên trong đại điện, không ai tỏ vẻ sợ hãi,giống như sự tình vốn nên là như vậy, dường như Lục phù nhận cái táttay đó là một việc chắc chắn.

Chân Lục phù lảo đảo vài bước, bước chân cũng có chút không ổn, khiđã trấn định lại, nàng vẫn cười như trước. Nhưng hai gò má đã sưng đỏ,còn có vài vết xướt do bị mấy móng tay bén nhọn quẹt qua, có máu từ đórỉ ra. Nơi khóe môi bị rách cũng có tia máu, từ đó thấy được cái táttay này đã được đánh ra mạnh bao nhiêu.

Mặt Lục phù là một màu hồng, tuy vết thương không sâu nhưng máu tươivẫn chầm chậm rỉ ra, nàng nhìn tua cờ trong suốt phiá trên, ngừng mộtchút mới chậm rãi xoa xoa hai má. Ánh mắt nàng vẫn như cũ không thayđổi chút nào, vẻ tươi cười cũng không mất đi một phần, ngược lại nàngcười càng thêm ngọt ngào.

“Sở Vương phi, đừng tưởng hiện tại bản cung cần thế lực của Sở vương nên ta không dám đối với ngươi thế nào? Ta có thể đem ngươi xử tử, rồi phong tỏa tin tức, đợi cho Hoàng nhi đăng vị ngồi lên ngai vàng, ngươinghĩ rằng chúng ta còn có thể sợ hắn sao?” Nàng lại đến gần Lục phù,“Thế nào? Ngươi không quỳ? Nghe nói Tô gia ở kinh thành là hộ giàu cókhắp một phương?”

Cho đến giờ phút này, Lục phù đã cố nén lửa giận mới dâng lên trong lòng, thế nhưng Quý phi còn lấy Tô gia ra uy hiếp nàng?

Đây là chỗ đáng yêu mê người của quyền lực! Trách không được mọi người đều tâm niệm nghĩ muốn tranh đoạt.

Lục phù nhẹ nhàng cười, đi đến trước nhuyễn điếm, nàng có thể khôngcần hết tất cả, cũng có thể không cần mạng sống của chính mình, nhưngnàng không thể không quan tâm đến Tô gia. Trước khi nàng đạt đến mụctiêu còn đang chờ phía trước, nàng tuyệt đối không thể chết, lúc trướcchính là dựa vào mục tiêu đó để sống, còn chưa tận mắt chứng kiến thùcủa nàng được báo, danh dự phụ thân nàng cũng chưa được khôi phục lại.

Nàng như thế nào có thể chết? Cho dù trước mắt là núi đao biển lửa, nàng cũng lựa chọn đối mặt, nàng nở nụ cười.

Quỳ xuống, rất đơn giản, chỉ cần một động tác thôi.

Nàng liền quỳ xuống, thời điểm đầu gối vừa chạm vào nhuyễn điếm, vẻtươi cười trên mặt nàng trở nên cứng ngắc một lúc, Lục phù cơ hồ khôngthở nổi......

Sự sắc bén gây ra đau đớn dồn dập theo đầu gối lan tràn ra, bắt đầuhướng tới toàn thân rồi khuếch tán ra từng tế bào,......

Toàn thân chỉ có một cảm giác...... đau tận tâm can, đau thấu xương tủy.

Đau đến nỗi nàng rùng mình từng đợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng như tuyết.

“Nô tì...... Tham kiến...... Quý phi nương nương!” Lục phùdường như là cắn răng phun ra những lời này, không phải hận, mà là đau,đau đến nỗi nàng chết lặng từng đợt, chỉ biết là chính mình vừa nói một câu, lại ngay cả giọng nói của mình cũng không nghe rõ.

Lão mẹ kia giống như không thể tin, nhìn nàng đang quỳ gối trênnhuyễn điếm, trừng đôi mắt già nua, lấy làm quái lạ tại sao Lục phùngay cả bị đau cũng không than một tiếng.

Hàn quý phi dường như cũng sửng sốt, ngừng lại vài giây, không khỏimột lần nữa xem kỹ dưới chân Lục phù, lại chỉ nhìn thấy tóc dài nhưmây đen như mực, mặt mũi bị chảy máu, có vài giọt đọng lại ở trên mubàn tay trắng như tuyết. Mà nhuyễn điếm kia không cần xem cũng biết......

Trong cung đình vì để trừng phạt một số cung nữ phạm sai lầm, lại sợ bị người khác điều tra ra là bọn họ đã bị dụng tư hình, cho nên thườngthường đều dùng ngân châm xử phạt. Ngân châm bén nhọn, miệng vết thươnglại nhỏ nhìn không rõ ràng giống như khi bị đại hình. Thường thường nóđược dùng ở một số ít nơi rất kín đáo, làm cho người ta nhìn không ra.Mà nhuyễn điếm này đã che kín ngân châm, kế độc như vậy đã được các lãomẹ trong phòng dụng hình nghĩ ra.

Khi Lục phù quỳ xuống, những ngân châm đâm sâu tận xương, từng tấctừng tấc đoạt tâm. Đó là sự bén nhọn, đau rất dữ dội, làm cho nàng như chết lặng.

Ẩn nhẫn là sở trường của nàng!

Mới bước vào cung điện này ngắn ngủi chưa hết nửa canh giờ, toànthân Lục phù đã đầy vết thương, máu từ đầu gối đã nhuộm đỏ cái nhuyễnđiếm kia, màu đỏ của nhuyễn điếm cùng màu đỏ của máu như đan vào nhau,làm cho người ta không nhận ra, nếu không nhìn vào làn váy màu lam của nàng cũng nhìễm thành một mảnh đỏ tươi thì không thể biết nàng vừa trải qua hình phạt.

“Sức nhẫn nại của Vương phi thật không tồi!” Quý nửa thật nửa giảnói một câu, nàng chậm rãi bước đi thong thả đến bên người Lục phù, đùagiỡn ngón tay của chính mình, mặt trên ngón tay còn dính máu tươi củaLục phù, gió nhẹ phất qua, thổi bay những sợi tóc của nàng, “Vương phi,đây là hoàng cung, ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên vào Ditrữ cung!”

Tâm tư của Lục phù đã sớm bay mất, cũng không biết Quý phi đang nóicái gì, lòng nàng đau giống như có mười ngón tay bóp chặt, một nỗi đaubén như sắc thép thâm trầm, giống như đoạt đi tất cả hô hấp của nàng,tuy nhiên trên mặt nàng vẫn duy trì vẻ tươi cười thản nhiên như cũ.

“Di Trữ cung là ác mộng của bổn cung, tất cả tội ác đều bắt đầu từđó, thế nhưng ngươi lại ở nơi đó, ta sẽ khiến cho Hoàng nhi hiểu ra, sẽlàm cho hắn càng thêm thanh tỉnh!” Quý phi hung hăng nói, vẻ hận thùtrong ánh mắt xinh đẹp của nàng phát ra ánh sáng lạnh sâu kín.

Trong lúc này, bên ngoài cung điện, một đợt âm thanh ầm ỹ từ xatruyền đến, Hàn quý phi cười lạnh, hai tay đặt trên vai của Lục phùdùng sức ấn mạnh một cái......

“A......” Một trận đau thấu tâm can, Lục phù cuối cùng vẫn làkhông nhịn được đau thoát ra tiếng rên, trước mắt là một mảnh trắng xóa, nàng liền bất tỉnh, ngã về một bên, cái nhuyễn điếm kia vẫn còn dínhchặt trên đầu gối của nàng, hoặc có thể nói, những ngân châm kia, vẫncòn đâm vào xương cốt của nàng như cũ.

Thân hình của Tấn Vương vội vàng vọt vào đại điện, chỉ kịp nhìn thấythân mình Lục phù ngã xuống, cả người hắn chấn động, nổi giận gầm lênmột tiếng, đi nhanh lại, không thể tin nhìn mặt của nàng cùng máu dínhtrên làn váy, ở trong mắt hắn, giờ phút này nàng giống như đã chết!

Trong đầu của hắn chấn động, trống rỗng, ánh mắt không có vẻ tànkhốc, con ngươi trợn trừng, tơ máu hiện lên rõ ràng. Thân mình hắn lảođảo hai bước, được Minh Châu theo phiá sau đỡ lấy, hắn thậm chí khôngdám ngồi xuống, trong mắt hiện lên một màn tàn khốc trước kia.

Là máu đỏ tươi, hắn chết lặng, còn có vẻ tươi cười lạnh như băng của Hàn quý phi.

Quý phi có thể hủy tất cả của hắn, duy chỉ có...... Lục phù là không được! Tuyệt đối không được.....

Minh nguyệt cuống quít ngồi xuống nâng Lục phù dậy, đẩy ra tóc tai hỗn loạn của Lục phù, đưa tay lên mũi nàng vui mừng nói: “Vương gia,sở Vương phi còn có hơi thở!”

Lời nói của Minh Nguyệt như tiếng trời, làm trong lòng Tấn Vương như có tiếng chim ríu rít hót lên một khúc nhạc, chúng như giang đôi cánhbày tỏ lòng vui sướng. Hắn đẩy Minh Châu ra, tiếp nhận thân thể củaLục phù, vẻ mặt tả tơi nhìn thấy ghê người làm cho đáy lòng hắn như cólửa giận bùng lên điên cuồng, đốt thành một đại dương mênh mông.

Khi Minh Nguyệt thấy giáng hồng nhuyễn điếm dính chặt trên gối củaLục phù, không rõ nó có ý nghĩa gì, thuận tay gỡ xuống, kết quả…..

Khi nhuyễn điếm rơi xuống đất, hai tiếng kêu kinh ngạc và sợ hãivang lên.....Ngân châm chói lọi ghim tua tủa trên đầu gối nàng,ước chừng có khoảng mười kim, mà những cây ngân châm này không phải làghim hời hợt ngoài da, trái lại chúng giống như ghim sâu tận xương tủy,được Minh Nguyệt rút ra hết.

Lòng của Minh Châu kinh sợ, giơ tay lên xé lớp vải bao của nhuyễnđiếm, đập vào mắt của mọi người chính là mấy chục cái ngân châm, đangrung rinh tỏa ra ánh sáng lạnh.

“Trời ơi!” Minh Châu kinh sợ la lên một tiếng, ánh mắt chuyển qua người Lục Phù, nàng chấn động.

Những cái ngân châm khơi dậy tính tàn bạo cùng dã tính trong lòng của Tấn Vương, con ngươi màu đồng co rút lại, một vẻ tàn khốc chậm rãingưng tụ trong mắt. Đó là loại thú tính đang kêu gào phải được phóngthích, bản tính tà lệ đang sinh sôi như bão táp trong lòng. Giống nhưmột trận gió mạnh không ngừng thổi qua ngọn lửa đang cuồn cuộn.

Hàn quý phi chỉ lạnh lùng nhìn một màn đó, cười lạnh như băng.

“Minh Châu, Minh Nguyệt, mang nàng trở về!” Giọng nói khàn khàn ẩnchứa áp lực thật sâu, “Lập tức truyền thái y đến Di Trữ cung, nói chobọn họ, phải dùng dược liệu tốt nhất, nếu trị không tốt, đem đầu người tới gặp ta!”

“Dạ!” Hai người cúi đầu nhận lệnh, Minh Châu ôm lấy Lục Phù đang nằm trên mặt đất, so với những nữ tử cùng lứa tuổi, Lục Phù hơi gầy yếu,nhưng lúc này không có một chút sức lực nào.

Thân ảnh của các nàng vừa mới biến mất ở cửa điện, Tấn Vương liềnđứng thẳng dậy, ánh mắt chạm đến vết máu đọng lại trên mặt đất kia, sự tàn khốc lại chuyển động trong lòng hắn.

Ánh mắt của hai mẫu tử chậm rãi gặp nhau, một ánh mắt giống như muốnăn tươi nuốt sống, còn ánh mắt kia lại lạnh như tuyết như sương.

Trong đôi mắt lộ ra tơ máu, làm tròng mắt giống như nhiễm một màu đỏtươi, càng đỏ hơn máu ba phần. Tấn Vương từng bước đi qua chổ Hàn quýphi, hận đã nhiều năm như vậy trong đáy mắt dường như sắp bùng nỗ.

Hắn nhẫn nhịn nhiều năm, thế nhưng việc đó làm cho nàng càng ngàycàng thêm có lòng muốn áp chế hắn, Quý phi còn dám đụng Lục phù? Dámchạm tới người hắn bắt đầu để trong lòng.

Làm mẫu tử (mẹ, con) đã nhiều năm như vậy, nhưng mẫu không ra mẫu, tử không ra tử.

Hàn quý phi thương con trong mắt người đời thật ra chỉ là một vở kịch, một chuyện khôi hài mà thôi.

“Mẫu phi!” Tấn vương híp đôi mắt đầy vẻ tàn khốc, hắn chậm rãi nói: “Người cũng dám đụng đến nàng?”

Mùi đàn hương như còn lãng đãng đâu đây, nhưng mùi máu tươi càngthêm nồng đậm, các cung nữ và thái giám không dám đi ra ngoài, thất kinh nhìn bộ dáng đang giằng co của Tấn vương và Hàn quý phi, một nỗi bấtan,lạnh giá đánh vào lòng các nàng.

“Chỉ một nữ nhân, đáng làm Hoàng nhi tức giận như vậy sao?” TấnVương khinh thường hừ một tiếng, Hàn quý phi tà mị cùng ngạo nghễ nhìn hắn, châm chọc nói: “Một nam nhân làm việc lớn, như thế nào lại bi vâyhãm trong tình nhi nữ thường tình?”

“Làm chuyện lớn? Cái gì là làm chuyện lớn?” Đôi mắt đầy tơ máu gắtgao nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo của Hàn quý phi, gằn từng chữ ”Mẫu phi thân ái, người có biết người đã phá hủy đi không ít đồ vật củata?

Sắc mặt hắn rõ ràng là tức giận như vậy, rõ ràng là tàn khốc nhưvậy, lại phun ra những lời nói mềm nhẹ như gió xuân. Môt dòng khí lạnhlẽo bắt đầu từ ngón chân truyền tới tận da đầu của Quý phi. Lần này nàng có điểm sợ hãi nhi tử mình sinh ra.

Nàng biết hắn hận nàng, nàng đã làm hắn mất đi sự phản kháng, nhưng hôm nay dường như có điểm không giống với lúc trước.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Mắt nàng lộ vẻ sợ hãi, nhìn thấy hắn từngbước tới gần, lại thấy kinh hồn táng đảm không thôi, nhi tử quen thuộccủa nàng giống như đang dùng vẻ hận thù quen thuộc mà như xa lạ nhìnnàng đăm đăm.

“Người dám đụng đến nàng? Hầu như mọi người ta muốn quý trọng đều bịMẫu phi hủy đi, người rất đắc ý phải không? Thực kiêu ngạo đúng không?Dục vọng muốn khống chế người khác của người còn chưa đủ hay sao? Ngườidám đem nàng tra tấn thành như vậy. Mẫu phi, người nói đi, ta nghĩ muốnlàm cái gì?” Ánh mắt hắn tàn nhẫn nhìn thẳng vào nàng, thấy sự sợ hãicủa nàng, cũng thấy vẻ khó hiểu của nàng. Qúy phi cười trào phúng, nàngdường như không thể giải thích, vì sao nhi tử lại dám đường hoàng cùngnàng đối kháng.

“Thái độ của ngươi đây la thái độ gì, đừng quên, ta là Mẫu phi củangươi!” Hàn quý phi to tiếng mắng, giống như chỉ có làm như vậy mới cóthể đuổi đi nỗi bất an cùng rét lạnh trong lòng mình.

“Mẫu phi?” Gương mặt ấm áp tươi cười lại hiện lên trong óc hắn, hắnnở nụ cười âm trầm lạnh lẽo “ Chuyện ta hối hận nhất là lúc đầu thai,ánh mắt ta không biết nhìn người”

“Phượng Quân Chính, ngươi làm càn!” Một tiếng “Làm càn” lạnh lùng, âm thanh mới vừa dứt, yết hầu liền bị bóp chặt......

Những tiếng kêu kinh sợ vang lên, toàn bộ cung nữ thái giám quỳxuống địa, run rẩy mà quỳ rạp trên mặt đất, cái gì cũng không dám nói.Đại điện còn lại một vẻ tĩnh mịch. Đó là chuyện của Quý phi cùng Vươnggia, hai người là chủ nhân chính thức của hậu cung. Bọn họ đều là nôtài, nhận lệnh làm những chuyện vặt vãnh, cho nên bo bo giữ mình mới làthượng sách.

“Lúc ta còn rất nhỏ đã nghĩ như vậy, muốn cắt đứt cổ họng của người, nhìn xem máu của người có màu sắc gì, nhìn một cái, có phải hay khôngđã bị kết băng.”

“Ngươi nghĩ muốn giết mẫu sao? Không sợ...... Thiên lôi đánhsao?”

“Ha ha......” Một trận cười cuồng vọng vang lên, cười đến châmchọc, cười đến bi ai, lại giống như nghe được sự chê cười lớn nhất trong thiên hạ, cười đến vui sướng thống khoái như vậy......Vang vọngthât lâu trong đại điện trống trải, một tiếng tiếp theo một tiếng, tịch mịch mà bi thương.

“Sát mẫu? Thiên lôi đánh xuống?” Tay hắn cũng không rời cổ của Hànquý phi, mắt đỏ đầy tơ máu vì cười mà trở nên ướt át, hắn nhăn chặt màylại, “Ta. Phượng quân chính là người có tiếng tàn bạo trong Phượng thiên hoàng triều này, nhờ vào phúc khí của Mẫu thân, ta còn có thể có nhiềutội danh hơn tội giết phụ thân. Giết phụ thân, giết hại huynh đệ, hãmhại trung lương...... Người thêm trên người ta tội, còn ít sao?Người nói cho ta biết, ta sẽ sợ mà không mang thêm một tội sát mẫu?”

Sắc mặt Hàn quý phi trắng xanh, như không còn huyết sắc, trong lờinói của Tấn vương, lãnh mị, tàn nhẫn...... Gợi lên dưới đáy lòngnàng một trận kinh hãi.

Mẫu tử không hổ là mẫu tử, Tấn vương dường như cũng muốn tra tấnnàng, khi thấy nàng đã hoảng sợ đủ, Tấn vương mới một tay đẩy nàng ra,chân Hàn quý phi đứng không vững, loạng choạng qua một bên, đau đến nỗilàm nàng nhíu chặt mày lại. Tấn vương trên cao nhìn xuống nàng, lạnhnhư băng, trong ánh mắt lãnh khốc còn có tia tàn nhẫn, giống như ngườidưới chân không phải mẫu thân của hắn, “Người phạm vào một sự kiện sailầm, người nghĩ rằng muốn huỷ tất cả của ta. Nhưng thứ bị hủy trướckia, đối với ta mặc dù quan trọng, nhưng ta không để tâm, cho tới hômnay, người như thế nào lại chạm tới nàng. Ta không còn là tiểu hài tử vô lực ngày đó. Mẫu phi, xin người hiểu rõ điểm này”.

Sát mẫu? Giết người sẽ chơi không vui, chờ ta đăng vị, cũng cho người nếm thử, những ngày tháng quỷ quái kia! Như vậy mới đã ghiền!”

Hàn quý phi đã hoàn toàn chấn động, như nhìn thấy ma quỷ, trợn mắtkhông thể tin mà nhìn hắn. Tiếp theo gương mặt diễm lệ nhăn nhó, nheo mắt lại: “Hoàng nhi, đừng quên, tất cả những thứ ngươi có hôm nay đềudo ta ban cho ngươi, ta có thể đem ngươi lên cũng có thể đạp ngươixuống.”

Tấn vương cười châm chọc, “Người bỏ được sao? Ta chính là nhi tử duynhất của người, đem ta đạp xuống dưới, giấc mộng vinh hoa phú quý củangười còn đâu, những người giống Mẫu phi, đến chết cũng không thể từ bỏquyền lợi cùng dục vọng của mình, làm sao đạp ta xuống được?

Hàn quý phi âm trầm giận dữ, bị lời hắn giảng, sắc mặc chuyển tứtrắng sang đen, lần lượt thay đổi, trong mắt đã tâm tình bất định, hômnay Tấn vương làm xáo trộn vẻ bình thản mà bọn họ rất khó khăn duy trìtrong mười mấy năm nay.

Nát!

Cầm lấy nhuyễn điếm trên mặt đất, bàn tay to của hắn nắm chặt,,máu theo khe hở của bàn tay chảy ra, theo mu bàn rơi xuống đọng lại trên mặt đất, một cơn lửa giận ngập trong lòng hắn, đáy mắt hiện lên muĩnhọn lạnh lẽo và có mùi máu.

Một tay Tấn vương rút ra hơn mười cái ngân châm, lạnh như băng nói ra, “Ai mang thứ này tới? Là chủ ý của ai?”

Tấn vương hỏi như vậy vì biết rõ, Hàn quý phi khi xử phạt mọi ngườiđều giao cho lão mẹ của hình phòng, nàng sẽ không đụng tay, cũng lườisuy nghĩ ra hình phạt ác độc như vậy. Đầu sỏ gây nên trọng yếu, tòngphạm cũng thực đáng chết!

Bước từng bước một về phía lão mẹ đang quỳ dưới nhất, hàm chứa hànbăng âm lãnh tươi cười, nhìn chăm chú vào những thân mình đang run rẩy kia. Ánh mắt đảo qua vài lão mẹ, đôi mắt trở nên hung ác nham hiểm hơnnhiều.

“Không nói sao?”

Vẫn không có ai trả lời, đại điện là một mảnh lặng im, Hàn quý phicũng đứng sửng nơi đó, nhìn bóng dáng cao ngất kia, cái gì cũng khôngnói.

Màn che phất phơ, tua cờ lay động.

Trống trải làm cho trái tim băng giá, các cung nữ đang quỳ rạp trênmặt đất ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, không cần ngẩng đầu lên,cũng có thể cảm nhận được cả người hắn toát ra vẻ thịnh nộ kinh người.

Anh mắt Tấn vương đảo qua một tên cung nữ có vẻ lợi hại nhất, chậmrãi bước thong thả đến trước mặt nàng, ngồi xuống. Tay vẫn còn dính đầy máu tươi của Lục Phù chậm rãi nâng cằm nàng lên.

Mặc dù sợ hãi phát run, sắc mặt chỉ còn vài phần đỏ ửng, như vẫn chưa hoàn toàn biến mất, có thể thấy được, những cung nữ này đều có điểmgan hơn người.

“Ngươi nói cho ta biết, độc kế này là ai nghĩ ra?” Máu tươi dính vào cằm nàng, đối mặt với Tấn Vương như ác ma, ai dám nhìn thẳng?

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng a!......” Nàng nhanhcúi đầu xuống, liều mạng van xin, “Nô tỳ thật sự là không biết là ai a?Vương gia tha mạng......”

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, Tấn vương giận tím mặt, một cái tát rơi trên mặt nàng, “Không nói, ta liền đem ngươi đi chém, nói, ta sẽ tạm thacho ngươi một mạng! Nói mau!”

Lại là một mảnh im lặng, Tấn vương tàn bạo không ai không biết, bình thường khi cung nữ phạm một sai lầm nho nhỏ liền bị xử lý nghiêm khắc.Xem tình thế hôm nay, hắn quyết tâm muốn tìm người để trút giân cho Lục phù. Tên cung nữ kia lo lắng mãi, mới hơi hơi ngẩng đầu lên, run rẩynói, “Phải..... Là Lâm mẹ!”

“Oan uổng a! Vương gia!” Một tiếng sắc bén vang lên rất chói tai, đólà người lấy nhuyễn điếm mang đến, lão mẹ quỳ xuống đất, gào khóc, kêu la oan uổng, liều mạng dập đầu trên mặt đất, “Là Phú Xuân nói oan cho nô tì a! Vương gia......”

Tấn Vương giơ tay lên......Mũi nhọn của ngân châm phóng đi vun vút......

Bắn thẳng đến hướng tên lão mẹ kia......

“A......” Một tiếng kêu khóc thê lương, tiếng thét chói tai...... Chỉ thấy hơn mười cái ngân châm đều cắm thẳng vào mặt và hốc mắt của lão mẹ..

Bà ta ngã xuống đất lăn lộn, trong mắt và trên mặt tua tủa những ngân châm, mặt đầy máu...

“Lưu Tự!” Tấn vương gọi một tiếng, cấm quân thống lĩnh Lưu tự đi vào đại điện, hành lễ. Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lâm mẹ, hơi hơi sửng sốt, giọng nói hung ác nham hiểm của Tấn vương một lần nữa vanglên “Tất cả người trong cung, trừ bỏ Quý phi nương nương, toàn bộ mang ra ngoài...... Chém!”

Vô tình ra một đạo mệnh lệnh, tiếp theo đó âm thanh ai oán nổi lên bốn phía......

Phú Xuân đi lại, cũng khóc, cầm lấy y bào của hắn, “Vương gia,người đã đáp ứng sẽ tha cho nô tỳ một con đường sống......”

Một chân đá văng nàng ra, Tấn vương lạnh lùng thốt: “Ngươi khôngphải nói không biết là ai làm? Người lừa gạt bổn vương, sao lại tha chongươi con đường sống! Lưu Tự...... Toàn bộ chém hết!”

“Dạ!” Lưu tự cúi đầu tuân mệnh,những tiếng khóc theo thân ảnh hắnbiến mất ở cửa đại điện. Nghiêng đầu nhìn xem giống như Hàn quý phi đãbình tĩnh trở lại, Tấn vương âm lãnh cất lên một tiếng cười ngânvang.