Phù Dung Vương Phi

Chương 56: Bị giam giữ



Trời đã mờ mờ, ánh rạng đông vừa hiện ra, sắc trời mông lung dần dầnsáng tỏ, bên trong vương phủ người đi đi lại lại rất bận rộn, để chuẩnbị cho một ngày mới,người thì cào tuyết, người thi nấu nước, có ngườichuẩn bị đồ ăn sáng, tiếng bước chân đi tới đi lui.

Chợt có tiếng vó ngựa đang tiến đến gần, âm thanh theo quy luậttruyền vaò bên trong vương phủ, thị vệ giữ cửa cuống quít đi vào bẩmbáo, Ngự sử đại nhân mang một đội binh mã tới đây với sắc mặt trầmtrọng, hành động vội vàng, Sở cảnh mộc mới thức dậy, vừa nghe qua haihàng lông mày nhăn lại, rất ít người dám vừa sáng sớm mang binh tớivương phủ, từ đó có thể thấy chuyện lớn đã xảy ra..

Ngự sử đại nhân đợi đã lâu, sốt rột bước đi trong đình viện, trêntrán mồ hôi lạnh túa ra từng trận, mặc dù đang lúc trời đông giá rétnhưng mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, khi ông nhìn thấy Sở cảnh mộcliền cuống quít nghênh đón.

“Ngự sử đại nhân, có chuyện gì khẩn cấp như vậy, sáng sớm đã mangtheo đội binh tới cửa? Sở cảnh mộc lộ vẻ bất mãn, âm thanh lạnh lùng,trong không khí buổi sớm càng thêm lãnh liệt..

“Vương gia, ta đến đầy là vì chuyện Phù dung huyết án” Ngự sử vừa nói xong, trên trán mồ hôi lạnh nhỏ thành từng giọt, “ Tối qua ở Đông thiên có án mạng, Cửu môn đề đốc ở kinh thành đã bị giết”

“Cửu môn đề đốc Lưu thuận, là người mới của Tấn vương” Sở cảnh mộckinh ngạc, dù Phù nhi có baó thù cũng không đả thương người vô tội, taịsao lại thế nầy, vài năm trở lại đây, Lưu thuận là nhân tài ở kinhthành, đối với vụ huyết án hơn muời năm về trước không có quan hệ, tạisao lại bị giết?”

“Hơn nữa..,” Ngự sử đại nhân ấp úng, nhìn sắc mặt hắn trầm xuống, ông thấy kinh hãi, một lúc sau mới nói, sợ hắn sẽ vì tức giận mà gây thương tích cho mình, mồ hôi lạnh lại rơi…

“Làm cái gì ấp úng như vậy, có việc gì cứ nói ra…” Sở cảnh mộc không nhẫn nại được nhìn ông rồi đi đến một bên ngồi xuống, cẩm bào tung bay, đầy vẻ áp bức người khác…

“Người bị tình nghi là…Phải…Là Sở vương phi…” Ngự sử bất an nhìn sắc mặt càng ngày càng kém của hắn, mà sắc mặt của Tiếu nhạc đứng ở bêncạnh cũng biến đổi lớn, hít sâu một hơi nhìn về phía Sở cảnh mộc đangtrầm mặt xuống…

Sở cảnh mộc cảm thấy giống như có người đang xiết cổ họng mình, hànngàn mũi nhọn ngưng tụ trong mắt, bày ra vẻ giận dữ làm người sợ hãi,ánh mắt như mũi tên bắn thẳng về phía Ngự sử đại nhân, đôi môi trắngbệch..,gằn từng chữ một..Ngự sử đại nhân, trong kinh thành nầy có bavị vương gia, cũng có ba vị vương phi, không biết ngươi nói chính là vịnào?”

Ngự sử cảm nhận được từng trận áp bức theo tới, lời nói của hắn lạnhnhư băng, cảm thấy như có thanh kiếm đang kề ngay cổ họng mình, nếu vô ý sẽ bị máu đổ đầu rơi, khí lạnh trên người vị vương gia tuổi trẻ nầy sovới băng tuyết ngoài kia càng lạnh thấu xương? Trong lòng ông kinh sợ,không dám nhìn sắc mặt hắn, chỉ cảm nhận được một không khí bức ngườiđang áp tới….làm cho ông thiếu chút nữa quỳ mọp xuống, tim đập như sấmdậy, không dám đáp lời chỉ ngồi yên như chờ đợi đáp án của hắn…

Ngự sử đại nhân nơm nớp lo sợ, chỉ biết cúi đầu, càng ngày càng thấp, khí bức người nầy ông không dám đối diện, bàng hoàng thấp giọng trả lời “Phải..là….Sở vương phi…”

Mặc dù đáp án giống như mình dự liệu, trong lòng vẫn là một trậnlạnh, từng đợt hoảng sợ không ngừng nẩy sinh, ngay cả hắn không tìm được chứng cớ, tại sao Ngự sử đại nhân lại tìm được?”

“Đại nhân nói chuyện nên cẩn thận một chút, nếu làm hư thanh danh của vương phi ta bổn vương sẽ không nương tay” Vẻ lãnh khốc hiện lên trênmặt Sở cảnh mộc, Ngự sử cả kinh lấy từ trong lòng ra một vật…

“Vương gia nếu không phải có chứng cớ xác thực, hạ quan cũng khôngdám hoài nghi vương phi a, đây là vật Lưu đại nhân nắm chặt trong taysau khi chết, thỉnh vương gia xem qua”

Sở cảnh mộc giơ tay tiếp lấy vật kia, trắng như tuyết, nhẹ như lông hồng, …là da điêu cực hiếm…

Đó là kiện áo choàng…

Lòng chợt run lên, hoàng đế ban thưởng ba kiện da điêu, vì Lục phù sợ lạnh, hắn toàn bộ để cho nàng may thành hai cái áo choàng, hai đôi baotay để giữ ấm và một kiện áo lót bên trong…Loai da điêu nầy không giốngbình thường, là vật tiến cống, mùa đông có tác dụng giữ ấm rất tốt, qúybáu khác thường, theo hắn biết, trong hoàng cung chỉ có ba người cóđược, đó là hoàng đế và Hàn quý phi…

Mà ở ngoài cung, có một không hai, chỉ Phù nhi mới có….Như vậy rõràng, căn cứ vào sự cẩn thận của Phù nhi, Vô danh, Băng nguyệt, Bônnguyệt…như thế nào lại để lại dấu vết…

Ngự sử đại nhân thấy sắc mặt hắn âm trầm, không dám lên tiếng, ánhmắt dò xét rồi lại nhìn xuống, thật là khó xử, ông đã gặp qua vương phikia, không thể tưởng tượng được một nữ tử ôn nhu mảnh mai như vậy lại là hung thủ đứng sau Phù dung huyết án, huống chi án tình nầy xảy ra là do Tấn vương tố cáo, rõ ràng Tấn vương vì muốn kiềm chế Sở cảnh mộc mà vuoan giá hoạ…Nhưng ông không dám nói, sắc mặt của Sở cảnh mộc càng ngàycàng kém làm lòng ông thêm bồn chồn…

“Án xảy ra còn có ai biết chuyện nữa không?” Sở cảnh mộc trầm giọng hỏi.

“Bẩm vương gia, tối hôm đó Tấn vương cùng Lưu đại nhân ước hẹn gặpnhau có việc cần bàn, hạ quan nhận được báo án từ Lưu phủ và Tấn vươngcũng có mặt ở đó, Tấn vương hạ lệnh hạ quan phải truy lùng…..truy lùngvương phi…”

“Chỉ bằng một kiện áo choàng da điêu có thể định tội vương phi sao?” Ngự sử đại nhân,…Sở cảnh mộc hung dữ hỏi, lộ ra sát khí…

“Vương gia, tuy rằng không thể định tội, nhưng vương phi vẫn là người bị tình nghi, phải theo hạ quan vào thiên lao…Nếu không, hạ quan không thể ăn nói với Tấn vương, “ Ông ấp úng nói, việc nầy thật khó, haingười vương gia, ai cũng không thể đắc tội, ông đang ở trong tình thếnan giải

“Có thể trả sự công bằng cho Tấn vương, còn bổn vương ông đã trả công bằng chưa?” Âm thanh lãnh liệt, ma mị, càng thêm bức người.

“Vương gia….hạ quan không dám…đó chỉ là chức trách của hạ quan “Ôngbỗng nhiên ngẩng đầu, khó xử nói, “Tấn vương đã biết chuyện nầy, ngườichết là tâm phúc của hắn, giống như chặt của hắn một lóng tay, sớm đãrất phẫn nộ. Hòang triều có luật người tình nghi phải bị giam vào thiên lao, đợi khi có chứng cớ nói lên mình vô tội, mới có thể được thả ra,bây giờ tình thế rất bất lợi cho vương phi. Vương gia là người phụtrách Phù dung huyết án, nếu không chịu giao người ra, không chỉ làm cho Tấn vương tức giận mà còn làm kinh động tới hoàng đế, còn nữa, nếuvương gia biết luật mà vẫn làm trái, chỉ làm tăng thêm hiềm nghi chovương phi..

Sở cảnh mộc làm sao không biết, việc đã đến nước nầy, đưa nàng đếnthiên lao là biện pháp an toàn nhất, nhưng đó là thiên lao, có biết baongười đã chết trong đó, mặc dù đang là mùa hè trong thiên lao lại rấtlạnh, đừng nói hiện tại nàng như thế nào chịu nổi khí lạnh,..chỉ nghĩđến đây hắn đã không chịu được…làm sao có thể đưa nàng vào…

“Vương gia,..Ngự sử đại nhân thấy hắn có chút dịu xuống, mới dám nói “ Vương phi chỉ có thể vào thiên lao mới ngăn chặn miệng lưỡi của nhữngngười khác, mà vương gia cũng có thời gian rửa tội oan cho nàng, đâykhông phải là biện pháp vẹn toàn sao?”

Sở cảnh mộc trừng mắt, Ngự sử đại nhân cúi đầu không dám lên tiếng thêm…

“Tiếu nhạc, mau mời vương phi tới đây” Sở cảnh mộc cao giọng phânphó Tiếu nhạc đang đứng gần nơi cửa, mà Lâm long vẫn đứng yên bên cạnh,trên mặt có vẻ hoảng hốt…

Không khí trong phòng khách lại quay về vẻ ngưng trọng, thấy sắc mặttối đen của Sở cảnh mộc, không ai dám lên tiếng, ngay cả Tình nhân Kimnhân hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh…

Một lúc sau, Lục phù chậm rãi đi đến, giữa hai mắt có vẻ mệt mỏi,lòng của Sở cảnh mộc lại trầm vài phần, hắn thường lấy làm kì lạ vì saonàng vừa thấy giường liền ngủ, thì ra ban đêm ngủ không đủ nên ban ngàytrở nên mệt mỏi…

Nghi ngờ nhìn Ngự sử đại nhân vẫn đang đổ mồ hôi lạnh đứng ở một bên, Lục phù nhíu mi, vừa mới đây nhìn thấy bộ dáng của Tiếu nhạc muốn nóilại thôi, đã xảy ra chuyện gì, vì sao sắc mặt của Sở cảnh mộc lại khócoi như thế?”

“Vương gia vạn phúc” Lục phù sau khi hành lễ liền đi đến ngồi bênngười hắn, cười hỏi “ Vương gia, mới sáng sớm đã có chuyện gì?”

Sở cảnh mộc trầm ngâm không nói, chỉ trực tiếp đưa nàng áo choàng dađiêu, đồng thời cũng chú ý kỹ coi phải đúng là áo choàng của nàngkhông, rồi giống như vỡ oà a, nếu hắn không cẩn thận quan sát cũng không nhìn ra, tâm tình cũng trầm trọng hơn vài phần.

Lục phù khó hiểu tiếp nhận áo choàng, không chớp mắt, ánh mắt lộ vẻkhông hiểu, Sở cảnh mộc âm thầm bội phục, biểu tình vô tội của nàng nhưvậy rất giống…

“Ngày hôm qua Phù dung huyết án lại xảy ra, áo choàng nầy là kẻ chết, Đề đốc đại nhân nắm trong tay trước khi chết, đây là da điêu cực hiếm,xem ra vương phi đã trở thành người tình nghi …”Sở cảnh mộc âm thầm tứcgiận, vì sao nàng không cẩn thận, nếu cẩn thận sẽ không rơi vào vòng lao lý, cho nên giọng nói có điểm châm chọc.

“Cái gì?” Hai hàng lông mày của Lục phù như dính vào nhau, không thể tin được thở ra, ngày hôm qua,? Như thế nào có thể?”

“Điều nầy sao có thể như vậy được? Bôn nguyệt nhịn không được la lênmột tiếng, ngày hôm qua rõ ràng các nàng không đi ra ngoài, việc nầychính xác là bị vu oan giá hoạ. Vương gia, chuyện nầy là không có khảnăng.

Băng nguyệt cũng không chớp mắt, Vô danh trầm lặng không nói,

Lục phù sau khi kinh ngạc, lại cười lạnh lùng vừa có ý châm chọc vửa có điểm tự chế giễu “ Hôm nay xem ra ta phải đi một chuyến tới đại lao”

“Vương phi, người không có gì muốn nói sao?” Ngự sử đại nhân thấy sắc mặt bình tĩnh tươi cười của nàng có chút buồn bực…

“Nên mà, ngươi cùng vương gia nói, không nên nói gì nữa, trong lòngvương gia có tính toán, ta có gì nên nói đâu, chỉ làm lãng phí thờigian, chúng ta có thể đi rồi” Lục phù nhìn về phía hắn không chút sợhãi “Vương phi…” Bôn nguyệt Băng nguyệt không thể tin được lo lắng nhìnnàng, Lục phù lắc đầu ý bảo các nàng không cần nói, sau lưng chuyện nầychắc không đơn giản, không phải trong môt lúc có thể hiểu được, chi bằng an tâm chờ khi bình tĩnh để suy nghĩ.

Ngự sử nhìn mặt Sở cảnh mộc thêm khó coi, không dám nói nhiều, hắnkhông lên tiếng, ông nào dám đem Lục phù mang đi….Trầm mặc thật lâu, Sởcảnh mộc mới ngẩng đầu lên nói “Ta tự mình đưa người qua”

Lời nói ấy làm mọi người ngạc nhiên, khó hiểu nhìn hắn, nhất là Lụcphù…Hắn đứng dậy, kéo bả vai nàng, trầm giọng nói “ Bổn vương tự mìnhđưa ngươi đi vào, sẽ tự mình mang ngươi trở ra”

Lục phù cười mà không nói…

Bên ngoài thiên lao, Lục phù thong thả bước xuống xe ngựa, nhìn thấySở cảnh mộc đang giao phó, đưa cho Ngự sử một vài thứ gì, mà ông vẫncúi đầu vâng dạ, đây là chổ đáng yêu của quyền lực…

Thấy nàng bước xuống xe hắn liền đi tới, gương mặt ôn nhuận đầy vẻkiên quyết “ Phù nhi, chờ ta hai ngày, ta nhất định sẽ mang người trởvề”

Hai ngày đã quá sức chịu đựng của hắn, hắn không thể chịu được đểnàng nơi lạnh lẽo trong thiên lao, Người hắn cưng trên tay, không thểchịu tổn thương nầy, cho dù nàng là hung thủ cũng không được…

Lục phù cười không đáp, không ngại bốn bên chung quanh đều là người,bàn tay ngọc vòng quanh cổ hắn, làm cho mọi người xung quanh giật mình,Sở cảnh mộc cũng bị một phen kinh ngạc, mùi thơm của Lục phù phả vàomũi, trong mắt của người khác là cảnh chia tay lưu luyến, nhưng hắn lạicảm nhận được khí nóng bức người, tiếp theo là tiếng nói nhỏ bên tai “Sở cảnh mộc, ta chỉ nói một lần thôi, chuyện hôm qua không phải talàm. Ngươi từng bước phải cẩn thận, coi chừng trúng kế của người ta”

Trong nhất thời, thân thể của Sở cảnh mộc đột nhiên cứng đơ nhìn nàng nhợt nhạt bước lùi về sau, vẫn cười ấm áp nhìn về phía Băng nguyệt, Bôn nguyệt cùng Vô danh, “Khi ta không ở đây,các ngươi nghe theo lời vương gia, đừng hành động thiếu suy nghĩ, có rõ chưa?”

Một hồi lâu mới nghe Vô danh đáp ứng, tiếp theo là Băng nguyệt, cuối cùng là Bôn nguyệt, cả ba người đều có vẻ lo lắng và không cam lòng,….Nhưng lại không thể không nghe lời của nàng, nhìn nàng biến mất nơicửa vào thiên lao…

Khi vừa vào thiên lao, một trận khí lạnh thổi tới, mặc dù trên ngườiđã mặc áo choàng cũng vẫn thấy lạnh, dù cho nàng là nghi phạm nhưng bởivì có thân phận đặc biệt, Ngự sử đại nhân không dám bất kính, trên đường cung kính mang nàng vào trong một gian ngục thất.

Tuy là thiên lao, nhưng so với nơi giam giữ Vân vương lần trước làmột trời một vực, nơi đây có thể nói là thiên đường, trên mặt đất rơmrạ sạch sẽ, chung quanh không có phạm nhân khác, điểm không thoải máinhất chính là khí lạnh bức người, nơi nầy có ba caí ấm lô, khí nónglượn lờ bay lên, đẩy lui khí lạnh lẽo trong thiên lao, tận bên trong lại có sàng đan trắng nõn, những thứ nầy không phải dùng đối đãi với phạmnhân bình thường.

Lục phù quay đầu lại khẽ cười “Đại nhân chu đáo quá”

“Vương phi nói quá lời, tất cả đều là ý của vương gia, tạm thời phảilàm khó vương phi hai ngày, vương gia rất nhanh sẽ giúp người rửa thoáttội danh, nếu có cần việc gì cứ lên tiếng nói cho hạ quan biết” Ngự sửđại nhân mỉm cười, có ý xin lỗi, mới khom người đi ra ngoài, một ngườiquan sai đi tới khóa cửa ngục thất lại, tiếng động loảng xoảng lạnh nhưbăng vang lên.

Lục phù ngồi vào trên giường, nhíu mày trầm tư, đây chính là tiền đặt cươc của Quang vinh vương sao? Dám dùng Phù dung huyết án giam nànglại, chuyện nầy sẽ gây ra sóng gió nơi kinh thành, nàng đường đường làPhù dung vương phi lại là kẻ tình nghi trong vụ Phù dung huyết án, nànglà phạm nhấn quan trọng nhất của triều đình, hắn là đệ nhất vương gia,có lẽ sẽ có rất nhiều người chờ mong sự tình kế tiếp diễn ra như thếnào.

Nàng bị giam đối với hắn có gì khó giải quyết đâu, nhiều nhất cũngchỉ làm khó nàng vài ngày, lấy năng lực của Sở cảnh mộc muốn giải vâycho nàng dễ như trở bàn tay, rốt cuộc hắn có mục đích gì?

Nhìn khói trắng từ ấm lô lượn lờ bay, cùng mùi thơm rơm rạ, nàng tựxưng là thông minh hơn người, hiện giờ trong đầu cũng bị hỗn loạn, không hiểu được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vị vương gia kia từ khinào lại có tâm tư khó dò như thế?

Trách không được mọi người đều nói, thiên lao của kinh thành là địangục trần gian, quả thật không phải là giả, gió lạnh từng cơn, thẳng vào lòng bàn chân lên đến trái tim, lạnh đến phát run, người nhát gan nghegió lạnh từng trận giận dữ chỉ sợ sẽ bị doạ chết, nói đi cũng nói lại,nếu có thể đi vào nơi nầy, ai lại nhát gan đây?”

Lục phù cởi giầy leo lên giường, đem chân dấu vào trong áo choàng, cố ngăn từng cơn gió lạnh, trong lòng nổi lên nghi vấn, kéo áo choàng lênkiểm tra cẩn thận, quả nhiên phát hiện ra chổ khả nghi nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Mắt hạnh bỗng mở to, lòng chợt lạnh đi…

Trong vương phủ có nội gian…

Là ai? Ai có thể vào Tây sương tiếp cận với áo choàng mà không làm nàng hoài nghi?

Không có khả năng là Băng nguyêt Bôn nguyêt cùng Vô danh, nàng dù cho có hoài nghi ai cũng sẽ không hoài nghi bọn họ, nhớ tới mấy ngày hômtrước áo choàng bị dính bùn đất, Bôn nguyệt đưa cho Tình nhân Kim nhângiặt giũ, họ là thị nữ trong vương phủ, một người trầm ổn lanh lợi, mộtngười hồn nhiên thông minh, lại là nha hoàn bên người Sở cảnh mộc, nếulà hai nàng, không có khả năng hai nàng trước mặt mình không để lộ ra sơ hở,…Còn Tiếu nhạc, Lâm long, ….hai người nầy là tướng quân theo Sở cảnh mộc nhiều năm được tin tưởng vạn phần, càng không có lý do để làm raloại sự tình nầy.

Tình huống ngày càng phức tạp làm nàng thiếu kiên nhẫn, trong đầukhông ngừng loại ra từng người một, nhớ tới những vụ ám sát lúc trước,bọn họ tại sao may mắn mỗi lần đều biết chính xác hành tung của nàng..?

Khẳng định có nội gian, nhưng không biết là ai đây?

Nàng cẩn thận nghĩ tới tất cả người trong vương phủ, một lần rồi mộtlần loại bỏ từng người…Cuối cùng dừng lại ở trên người Tiếu nhạc, Lâmlong, Tình nhân và Kim nhân..Chỉ có bốn người nầy biết được hành tungcủa nàng và có thể tiếp cận nàng mà không bị hoài nghi, cũng có thể tiếp cận với Sở cảnh mộc…

Ai trong bọn họ đều không có khả năng, nỗi bất an càng ngày càng baophủ lấy nàng, rõ ràng không khí trong nầy đang lạnh như băng mà bàn taynàng lại toát mồ hôi…

Nàng âm thầm cười khổ, nếu nghĩ không ra, cũng không nên nghĩ tớinữa, nàng ở trong nầy có nghĩ cũng không làm gì được, chi bằng chờ đợitin tức của Sở cảnh mộc…

Hắn hứa hai ngày sau…nàng sẽ chờ hai ngày, nàng nguyện ý tin tưởng hắn…

Đông đình, Sở vương phủ. Sở cảnh mộc lặng yên không nói, nỗi bất an trong lòng ngày càng tăng, thậm chí bắt đầu hoảng hốt, cả người đổ mồhôi lạnh, lời nói trước khi Lục phù đi vào thiên lao không ngừng lóe lên trong đầu.

Hắn biết Lục phù là một người tự tin kêu ngạo, nếu nàng nói khôngphải mình làm thì nhất định không phải, là ai hãm hại sau lưng. Nếukhông phải nàng làm, người đứng sau lưng muốn đối phó chính là hắn.

Lại là một âm mưu…hắn nhíu mày, hắn vất vả lắm mới bảo vệ cho vươngphủ được bình yên, nhìn nàng chơi cờ trong chòi nghỉ mát, nghe thấytiếng cười nũng nịu của nàng vọng ra từ Tây sương, như quanh quẩn khôngtan. Hiện giờ lại làm nàng bị giam, hối hận vô cùng nổi lên trong lòng, đầy phiền muộn…

Nàng nói cho hắn biết đều đó, không lẽ nàng đã nghi ngờ cái gì sao?

Suy nghĩ một ngày cũng không ra nguyên nhân, mức độ trầm trọng trong lòng của Sở cảnh mộc cũng tăng thêm vài phần.

Thấy trên án thư có bút lông, Sở cảnh mộc đứng dậy, mở giấy Tuyên thành ra, hí hoái viết gì đó, một lúc sau bỏ bút xuống…

Trên giấy Tuyên thành chia ra làm bốn phần….Tấn vương, Quang vinh vương, Thái tử, Hoàng tử…ở giữa là hoàng đế…

Hắn cẩn thận nghiền ngẫm những từ vừa viết, âm thầm phân tích lợihại, ánh mắt thâm trầm nhìn những cái tên giống như đang tìm cái gì, như tính tóan cái gì đó,

“Vương gia..’ Bôn nguyệt nhịn không được tiến vào, Tiếu nhạc đi saukhông ngăn cản nàng được hé ra vẻ khổ sở bất đắc dĩ đứng ở một bên, Băng nguyệt Vô danh cũng tiến vào, sắc mặt mọi người đều lo lắng.

“Vương gia, thân mình vương phi trước đây đã bị lạnh vài ngày, khôngthể chịu nổi khí lạnh ở thiên lao, đừng nói là hai ngày, hai canh giờcũng không được, người nên nhanh nghĩ biện phái cứu nàng ra mau”

Gương mặt xinh đẹp của Bôn nguyệt đầy vẻ lo lắng, hốt hoảng khôngbiết làm gì cho phải, hiện giờ chỉ có hắn mới có thể cứu Lục phù, nhưnghắn từ thiên lao trở về vẫn yên lặng, mắt thấy mặt trời cũng sắp xuốngnúi, Bôn nguyệt giống như con kiến trong chảo nóng, đợi ở bên ngoàikhông chịu nổi nên đường đột vọt tiến vào.

Sở cảnh mộc không đáp lời, ánh mặt chậm rãi lướt qua mặt họ tìmkiếm, khí lạnh từ ánh mắt như xuyên vào lục phủ ngũ tạng, lòng Bônnguyệt run lên, kinh hãi, ánh mắt quét qua chổ Vô danh, Sở cảnh mộc mởmiệng “ Gần đây vương phi đã gặp qua người nào?”

Không ai trả lời, Bôn nguyệt gục đầu xuống, Băng nguyệt Vô danh đứngyên, mặt không chút thay đổi, Sở cảnh mộc cười lạnh “ Chuyện của vươngphi, ta biết không ít, nếu các ngươi muốn tốt cho vương phi, nên nóithật, ngày đó Vô danh dụ Tiếu nhạc đi chổ khác, nói..Vương phi đã gặpai?”

Trong nội thất là một mảnh yên lặng, nhất thời chỉ còn nghe gió bênngoài từng trận rít gào, như cụ già đang khóc than kể lể, tuyết rơixuống đất không một tiếng động, không ai mở miệng, trên trán Tiếu nhạcđổ mồ hôi lạnh, cẩn thận nhìn sắc mặt không tốt của Sở cảnh mộc, thởcũng không dám thở mạnh.

Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm trọng như làm không khí cũng bị ngưng đọng, giống như đang so tính nhẫn nại, ba người nầy trừ bỏ Lục phù, lời nói của ai cũng không nghe, mệnh lệnh của ai cũng không tuântheo, cũng chỉ có bọn họ là thật lòng quan tâm đến an nguy của nàng…

“Nàng gặp Quang vinh vương” Một lúc sau, Vô danh mới mở miệng trảlời, lòng Sở cảnh mộc trầm xuống, cố đoán ra dụng ý của nàng, ánh mắtcũng theo đó liếc qua giấy Tuyên thành, nhìn vào vị trí của Quang vinhvương..

Ngày đó hắn đến đây, Sở cảnh mộc vẫn không rõ ràng lắm hắn có âm mưu gì, nhưng có người muốn dùng Lục phù để kiềm chế mình là không thể nghi ngờ, không biết người đó là ai, Quang vinh vương và Tấn vương ai mới là người chủ mưu đứng đằng sau. Lục phù bảo hắn phải cẩn thận coi trừngtrúng kế của người khác, nhưng lại không nói làm thế nào mới có thể giảm bớt lo lắng trong lòng hắn, lo lắng cho nàng..

Màn đêm buông xuống, bất an càng ngày càng tăng, hắn vẫn ở trong thưphòng, bọn họ đã đứng bên ngoài một ngày, bên trong vương phủ không cótiếng cười nhẹ nhàng của Lục phù, trong vẻ yên tĩnh có phần hoảng hốt,ngay cả bão tuyết về đêm cũng thêm cuồng bạo, mà ngay tại lúc hắn đangtrầm tư một tin tức kinh người truyền đến.