Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 8-2



Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn gã đàn ông chết bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu này, trong chốc lát chỉ cảm thấy phẫn nộ và bất lực. Lúc nàng ra tay đã khống chế cổ họng Khang Xuế, cũng phong tỏa huyệt đạo của gã. Gã không có khả năng nuốt thuốc độc hoặc tự sát. Kẻ này rõ ràng là bị một loại dị thuật của Phù Phong tương tự như thuật hồn điều khiến, sau đó bị giết để diệt khẩu.

Mạnh Phù Dao ném thi thể nặng nề của Khang Xuế xuống đất tức giận đứng lên, ưong lòng lại lướt qua một tia hoài nghi. Khang Xuế nếu đã bị điều khiển, ngay cả ý niệm của Trưởng Tôn Vô Cực cũng không thể khiến hắn nói ra bí mật then chốt, cho thấy thuật pháp của đối phương rất mạnh. Vậy thì người điều khiển Khang Xuế tại sao lại không giải cứu gã khi gã bị Trưởng Tôn Vô Cực xâm nhập vào ý thức? Là do không đủ năng lực hay là do nguyên nhân khác?

Vậy là Khang Xuế đã chết, lúc đáng chết thì không chết, lúc không nên chết lại chết nhanh hơn bất kì ai.

Mạnh Phù Dao thở dài, quay lại nhìn đám người trên quảng trường đang dâng trào cảm xúc lại ngỡ ngàng không biết làm sao. Nàng lại nhìn về Nhã Lan Châu bị điểm huyệt đang nằm trong lòng Chiến Bắc Dã. Nàng vốn chỉ muốn nhanh chóng giúp Nhã Lan Châu lập uy, kết quả cuối cùng lại âm kém dương sai(*) đổi lại vết thương đau đớn trong lòng nàng ấy.

(*) Âm kém dương sai: Bởi vì có yếu tố bất ngờ, ngẫu nhiên xảy ra mà gây ra sai sót.

Mà ở chân trời phía xa, tầng tầng mây mù cuồn cuộn kéo đến.

Phát Khương ngày 29 tháng 6 năm Thiên Chính thứ mười tám, tại quảng trường trước cửa cung, Nhã Lan Châu - Công chúa nhỏ nhất của Phát Khương khiêu chiến với tể tướng Khang Xuế, vạch trần tội ác của tể tướng mưu hại Vương tộc, thao túng đại quyền, từ đỏ kiểm soát cung cấm dưới sự ủng hộ của bách quan.

Nhã Lan Châu tìm thấy Quốc vương Phát Khương ở mật thất trong cung. Quốc vương vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài "bế quan tu luyện, long thể bất an", thực ra bế quan tu luyện là giả, long thể bất an là thật. Ngài thần chí mơ hồ dễ dàng nhận ra là đã trúng thuật, mà những vị Vương tử Công chúa khác đều không thấy đâu. Nhã Lan Châu không hề kiêng dè bắt giam hết dư đảng của Khang Xuế, thay thế các viên quan thân tín của gã, điều chỉnh lại phòng vệ Hoàng cung – Tiểu Công chúa trải qua sự việc này dường như cũng thoát bỏ hình ảnh mê trai ngày trước, dồn rất nhiều tâm tư vào trách nhiệm với Vương thất mà trước giờ nàng ấy luôn bỏ quên.

Thực ra người nào hiểu được sự kiên trì thì từ lúc sinh ra đã có tính cách cứng rắn. Cô gái xuất thân từ Hoàng gia khi chuyển sự chú ý từ tình yêu sang quyền thế sẽ tỏa ra hào quang của nghị lực chỉ thuộc về chính nàng ấy.

Một trận tỉ thí, một hồi gào khóc trên quảng trường đã gột sạch hình tượng xấu xí "nỗi nhục Phát Khương" trong cảm nhận của người dân Phát Khương về nàng Công chúa này. Mê trai trở thành trọng tình, theo đuổi biến thành dũng cảm. Còn về Vu thuật của nàng, ngay cả tể tướng cũng bị khống chế khai ra tội ác. Một Công chúa như vậy lẽ nào không phải là niềm tự hào của Phát Khương.

Hình tượng của Nhã Công chúa dần tốt lên, người ủng hộ là nữ cũng ngày càng nhiều. Bọn họ bị cảm động bởi chấp niệm trong câu nói "Một đời một kiếp chỉ hai người" của nàng ấy, cương quyết đòi dạy dỗ lại những trượng phu "đá bay chậu nước rửa chân mà thê tử bưng lên".

Mùng 9 tháng 7, dưới sự yêu cầu của thần dân, bởi vì Quốc vương không thể trông coi quốc sự, Vương tử Công chúa khác thì mất tích, Nhã Lan Châu nhiếp chính.

Trong khoảng thời gian này, Mạnh Phù Dao vẫn luôn ở bên Nhã Lan Châu, vừa tìm hiểu về đồ tốt thu được từ trong thung lũng Mê Tung, vừa tăng cường luyện công. Về bông hoa ngũ sắc và ngọc cao lấy từ thung lũng Mê Tung, Lôi Động và Mạnh Phù Dao chia nhau mỗi người một nửa. Món bảo bối này rất có tác dụng với loại chân lực quang minh mạnh mẽ nàng đang luyện. Mạnh Phù Dao lờ mờ cảm nhận được chân khí dâng lên, có dấu hiệu lại sắp đột phá tầng tiếp theo.

Hiệu quả tốt nàng liền chia sẻ cùng bạn bè, tặng một phần cho Nhã Lan Châu nhưng Nhã Lan Châu từ chối.

"Muội không cần phải luyện công nữa." Nhã Lan Châu chăm chú nhìn địa đồ trên thư án, không ngừng vẽ vẽ đánh dấu, "lần trước tỉ đã đưa cho muội không ít nội đan và dị thú của thung lũng Mê Tung, rất có tác dụng với muội. Từ giờ muội chỉ cần chuyên tâm luyện Vu thuật là được."

“Châu Châu." Mạnh Phù Dao nhìn bộ dạng chăm chú của nàng ấy, không muốn quấy rầy. Nhưng gần đây mỗi lần gặp, nàng ấy đều bận rộn như thế, muốn nói mấy câu cũng không có cơ hội, hôm nay nàng thực sự không nhịn nổi nữa.

"Muội... hình như muội đang khách sáo với ta."

Nhã Lan Châu vẫn cúi đầu như cũ, bút lông trong tay bỗng dừng lại. Im lặng một hồi, nàng ấy bỏ bút xuống. Quan viên vẫn đợi bên cạnh biết ý liền lui xuống.

"Làm sao có thể." Nàng ấy đi đến từ sau thư án, ôm lấy vai Mạnh phù Dao, áy náy cười, "Chỉ là muội khá bận thôi".

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm đôi mắt nàng ấy, ánh mắt Châu Châu vẫn sáng như thế, nhưng dường như lại mất đi sức sống thoải mái tự tại ngày trước. Đây là sự trưởng thành nàng ấy nhất định phải trải qua? Dưới con mắt thế nhân, sự trưởng thành này đáng để vui mừng. Nhưng Mạnh Phù Dao lại cảm thấy đau xót. Nàng rất nhớ một Châu Châu tay quơ quơ cây đao nhỏ muốn Chiến Bắc Dã "giết chết người đầu tiên". Nàng nhớ một Châu Châu đã chạm ly nói với nàng quan điểm về tình yêu và sự kiên trì trong ngày sinh nhật. Nàng nhớ nàng Công chúa yêu kiều thông minh ở trong điện Thiên Sát ôm lấy nàng, giả vờ hát song hoàng với nàng.

Trước ngày hôm nay dần dần chết đi, sau ngày hôm nay dần dần sống lại.

Những đau buồn vui vẻ đã qua cuối cùng cũng bị thời gian và vận mệnh chôn vùi.

Mạnh Phù Dao thở dài, giơ tay ôm lấy đôi vai lại gầy đi mấy phần của Châu Châu. Trưởng Tôn Vô Cực từng nói với nàng, người bị điều khiển ý nghĩ sẽ không nhớ được gì khi bị khống chế. Điều này làm lòng nàng được an ủi một chút, nàng cảm thấy như vậy tốt hơn cho Châu Châu - Cho dù đã trút hết mây mù trong tim nhưng nàng ấy cũng không đáng phải chịu tổn thương một lần nữa. Chỉ là thấy nàng ấy lao lực như vậy nàng lại có chút hoài nghi, Châu Châu có thật không nhớ gì không?

Bờ vai của Châu Châu thấp hơn nàng một chút, nàng nhẹ nhàng tựa vào, da thịt mùa hạ mà như có cái lạnh thấm vào tim. Gió thôi từ cánh cửa mở toang ùa vào mang theo hương thơm dịu mát của hoa sơn chỉ bên cửa sổ và bông hoa súng trong hồ sen.

Giấy trên thư án bị gió thổi kêu xoàn xoạt, Mạnh Phù Dao tiện tay cầm, ánh mắt lóe lên.

"Muội muốn dụng binh với Thiêu Đương."

Mực đen điểm trên địa đồ rõ ràng là ba đạo quân nhằm vào thành trì to nhất ở biên giới Thiêu Đương.

"Đúng", Nhã Lan Châu thẳng người, "Bọn chúng ra tay với muội, tại sao muội không thể tập kích bọn chúng?"

"Châu Châu," Mạnh Phù Dao hạ giọng, "Muội thật sự chắc chắn Thiêu Đương là kẻ thù của muội?"

"Vì sao không phải?" Nhã Lan Châu trả lời, "Ở thung lũng Mê Tung, trên eo Vu sư Thiêu Đương treo mệnh bài của Vu sư Phát Khương. Ở thành Đại Phong gã Khang Xuế thao túng triều đình vốn xuất thân từ Thiêu Đương, mà trong quá trình gạt bỏ những người đối lập, muội phát hiện gã đích thực đã cài thêm rất nhiều thân tín xuất thân từ Thiêu Đương. Mà thuật Phụ vương muội trúng phải cũng rất giống Mộng cổ chỉ riêng Thiêu Đương mới có. Tất cả manh mối đều hướng về Thiêu Đương, vì sao muội phải bỏ qua cho bọn chúng?"

"Châu Châu, ta cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy.” Mạnh Phù Dao cau mày, "Muội suy nghĩ kĩ…”

"Không có thời gian nghĩ lại!" Nhã Lan Châu lập tức cắt lời, "Thành viên Vương tộc có lẽ đều trong tay chúng, nếu muội không ra tay thì sẽ rơi vào thế bị động. Nhân lúc chúng tưởng rằng muội vừa nhiếp chính còn chưa đứng vững để ra tay sẽ có lợi hơn chờ đợi bọn chúng chuẩn bị sẵn sàng rồi gây chiến trước!"

Từ sâu trong lòng, Mạnh Phù Dao cũng thấy suy nghĩ này rất đúng, nhưng những bất an mơ hồ vẫn làm nàng không kìm được mở miệng khuyên ngăn, "Châu Châu, đất nước vừa gặp phải đại loạn, bên cạnh còn có Tháp Nhĩ như hổ rình mồi, lúc này động thủ không được thỏa đáng..."

"Đừng ngăn muội!" Nhã Lan Châu thình lình quát to.

Mạnh Phù Dao im bặt, ngơ ngác nhìn Nhã Lan Châu.

"Nghĩ kĩ mới làm nghĩ kĩ mới làm, đó là Mạnh Phù Dao tỉ, không phải muội!" Hai tay Nhã Lan Châu chống lên thư án, nắm chặt địa đồ trong tay. Tờ giấy trong tay nàng ấy bị nắm đến nhăn nhúm, mũi tên xuất binh màu đen méo mó vặn vẹo, giống như giang sơn sắp bốc lên khói lửa ở bốn bề. Ngón tay nàng ấy run run, giọng nói kích động run rẩy: "Huynh đệ tỉ không bị bắt đi không rõ sống chết, Phụ thân tỉ không bị bệnh nặng thần trí mơ hồ nằm trên giường, Mẫu thân tỉ không bị kẻ khác giết chết một cách oan uổng nhục nhã. Tỉ thành công tỉ mạnh mẽ tỉ không gì không thể, tỉ nhất hô bách ứng. Tỉ làm sao hiểu được nỗi lo của muội, làm sao hiểu được nỗi đau của muội."

Nàng ấy nhấc tay chỉ vào gian phía sau thư phòng, mặt tái mét, "Tỉ biết tại sao muội vẫn luôn ở đây không? Phía sau thư phòng này là nơi Mẫu thân muội bị giết. Hồn đăng của muội giấu ở nơi này! Ở biên giới Đại Uyển muội đột nhiên ngã xuống không phải bị kẻ khác hãm hại, mà là do Mẫu thân trước khi chết đã thi thuật khống chế muội, không muốn muội về nước để gặp nguy hiểm. Mẫu thân không muốn muội báo thù, người quyết định để muội ở bên ngoài trời cao đất rộng theo đuổi đàn ông! Nếu như không vì thi thuật bảo vệ muội, Mẫu thân có lẽ đã có thể thoát khỏi Khang Xuế! Bao nhiêu năm nay muội đã làm được gì cho Mẫu thân? Muội ở bên người mấy ngày? Nếu đến bây giờ muội còn không thể báo thù cho Mẫu thân, muội sống để làm gì?"

Mạnh Phù Dao dựa vào thư án, sắc mặt hắng bệch như Nhã Lan Châu, một lúc sau mới thì thầm: "Châu Châu, không phải ta không cho muội báo thù, thù hận của muội chúng ta đều biết rõ..."

"Không cần", Nhã Lan Châu thẳng thừng cự tuyệt, "Mọi người đã giúp muội quá nhiều rồi. Không cần nữa!"

Mạnh Phù Dao lùi lại, mãi mới hỏi một cách khó khăn: "Châu Châu... có phải muội... hận ta?"

Nhã Lan Châu chấn động, dường như tỉnh táo lại từ trong nỗi kích động mê loạn trong nháy mắt, ánh mắt chợt mù mịt ngây người nhìn phía bức tường đối diện. Một lúc sau nàng ấy mới hoàn hồn thu lại ánh mắt, phẫn nộ cào tóc lẩm bẩm: "A... không phải..."

Ngón tay nàng ấy lùa vào trong tóc, kích động không ngừng nắm chặt. Mạnh Phù Dao đưa tay muốn vỗ về nàng ấy, nhưng đưa đến nửa chừng lại dừng lại. Nhã Lan Châu ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc vói nàng, nhỏ giọng nói: "Không phải... không phải... muội... chỉ là muội quá mệt…”

Nàng ấy nhanh chân bước đến đưa tay ôm lấy Mạnh Phù Dao, không nói lời nào, nước mắt rơi xuống.

Mạnh Phù Dao vỗ nhẹ nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Đừng bức ép bản thân quá..." Lời chưa nói hết, nước mắt cũng rơi xuống mu bàn tay nàng.

Giọt nước trơn tuột lành lạnh nhòe đi thấm vào đáy lòng.

Trời rộng bao la, nam nữ hồng trần, những con người roi vào hố sâu tình cảm không có ai sai, lại chìm trong sai lầm mà ôm nhau rơi lệ.

Từ thư phòng đi ra, Mạnh Phù Dao lòng đầy tâm sự, chỉ cảm thấy như có tảng đá đè nặng, nặng nề đến không thở nổi. Nàng muốn tới nơi thoáng đãng ngồi nghỉ liền đi vòng về phía hồ sen.

Có người đang ngồi câu cá bên hồ sen, nhìn từ xa phong thái như tiên nhân.

Hắn ngồi trên một tảng đá vừa hẹp vừa nhẵn bên hồ, người so với tảng đá kia còn thanh nhã tự tại hơn, vạt áo tím nhạt khẽ bay trong gió, tản mát hương thơm cao quý lành lạnh như trời đất sau cơn mưa tuyết.

Trong tay hắn là chiếc cần câu bạch ngọc, sợi dây câu đen mảnh, phiêu diêu.

Có điều, chiếc cần câu không có mồi câu không có lưỡi câu.

À không, thực ra mồi câu vẫn có, chỉ là rất khác biệt, vừa béo vừa tròn, lại có lông màu trắng.

Nguyên Bảo đại nhân ngậm dây câu lắc lư, cái đuôi đung đưa trước sóng, đôi mắt gian tà láo liên tìm kiếm cá bơi dưới nước. Đáng tiếc mồi câu này quá lớn quá ngốc, cái đuôi làm lưỡi câu lại quá nhiều lông, chẳng kích thích nổi tính háu ăn của mấy con cá tẹo nào.

Mạnh Phù Dao thấy cặp bài trùng này, phản ứng đầu tiên là lẩn đi.

Đôi mắt vẫn còn đỏ kia, Trưởng Tôn Vô Cực mà nhìn thấy sẽ phiền phức chắc.

Nàng toan xoay người, mới đi được mấy bước xiêm y đá bị kéo lại, vừa ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy móc câu móc vào sau cổ áo, phía sau có người cười nói: "Câu được con cá bự!”

Mạnh Phù Dao không biết làm thế nào đành phải đi đến, ngồi xổm xuống phía dưới tảng đá hỏi hắn: "Huynh đang câu ai vậy?"

"Nàng đấy." Trưởng Tôn Vô Cực một tay kéo nàng lên, thuận thế ôm nàng vào lòng. Mạnh Phù Dao bất mãn, Trưởng Tôn Vô Cực đe dọa: "Tảng đá này chỉ rộng chừng nhiêu thôi, nàng giãy giụa đi, tốt nhất là khiến hai ta ngã xuống hồ ướt luôn xiêm y."

Mạnh Phù Dao biết tên này nói được làm được, lỡ như hắn nổi lòng đen tối thì rất có khả năng sẽ ném nàng xuống nước cho nàng ướt hết người. Nàng đành phải ngồi im, ngơ ngẩn ngắm nhìn một đóa hoa súng trong hồ, mãi sau mới nhẹ nhàng than: "Làm một bông hoa tốt biết bao, còn thoải mái hơn làm người."

“Ai khiến nàng không thoải mái!" Trưởng Tôn Vô Cực véo mặt nàng, bên trái một cái bên phải một cái với ý đồ véo cho nàng phải cười, bị Mạnh Phù Dao ra tay đánh "bốp", mắng: "Ghê tởm!"

Trưởng Tôn Vô Cực không thèm để ý, chỉ ôm lấy nàng thủ thỉ: "Ta nhớ nụ cười vô tư tự do của nàng, lộ ra hai cái răng cửa hai cái răng hàm…”

Mạnh Phù Dao quay đầu, nở nụ cười dữ tợn nhe ra bốn cái răng cửa tám cái răng hàm với hắn.

"Đến lúc nào nàng mới không chống đối ta nữa?" Trưởng Tôn Vô Cực vùi đầu vào vai nàng, hít sâu hương thơm của nàng, cảm thấy còn thơm hơn cả hồ sen đầy hoa kia. "À không, không chống đối ta thì nàng đã không phải là Mạnh Phù Dao nữa rồi."

Mạnh Phù Dao cười cười nhưng rốt cuộc lòng đầy tâm sự không nhịn được kể lại chuyện Nhã Lan Châu muốn tấn công Thiêu Đương cho Trưởng Tôn Vô Cực. Hắn nghe xong không hỏi về sắp xếp của Nhã Lan Châu mà lại hỏi: "Nàng uất ức à? Châu Châu vì chuyện này mà làm nàng tức giận sao?"

Mạnh Phù Dao liếc hắn, rất bất đắc dĩ với sự chuyên tâm và bảo vệ của hắn, đành phải giải thích: "Không sao, áp lực của nàng ấy lớn quá. Huynh thử nói xem, bây giờ nếu như nàng ấy không vướng mắc gì, chỉ hi hi ha ha cười với ta, ta ngược lại sẽ cảm thấy không bình thường."

"Phù Dao..." Trưởng Tôn Vô Cực dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới thấy hắn nói với sự do dự hiếm thấy: "Tránh xa nàng ấy một chút... ta luôn luôn cảm thấy không an tâm..."

"Huynh có ý gì?" Mạnh Phù Dao thẳng người, đôi mày dựng lên, "Huynh nghi ngờ Châu Châu? Sao lại có thể?"

"Nếu như ta thật sự hoài nghi nàng ấy thì đã sớm nói với nàng rồi." Trưởng Tôn Vô Cực vẫn còn suy nghĩ, "Có điều quan hệ như này, rốt cuộc không được thỏa đáng."

"Huynh vẫn nghi ngờ nàng ấy." Mạnh Phù Dao lắc đầu, "Nhưng Châu Châu là người thế nào? Huynh biết rõ ta cũng biết rõ, chúng ta càng biết rõ. Nếu như nàng ấy giả vờ thì tuyệt đối không thể giả vờ đến tận bây giờ. Người ta đã đủ đau lòng, huynh còn hoài nghi cái gì?"

Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc, mãi mới nói: "Phù Phong quỷ dị, nhiều thuật khống chế, Nhã Công chúa và nàng có quan hệ phức tạp, khó bảo đảm không bị lợi dụng."

“Đã vậy, có phải nàng ấy bị điều khiển không?" Mạnh Phù Dao hỏi thẳng luôn, "Huynh mặc dù không biết vu thuật nhưng võ công cũng thần quái vô cùng. Nàng ấy có vấn đề hay không huynh phải nhìn ra chứ?”

Trưởng Tôn Vô Cực im lặng hồi lâu, trả lời: "Không có."

"Được lắm, được lắm." Mạnh Phù Dao cảm thấy những đè nén trong tim càng trở nên nặng nề, một tay đẩy hắn ra bỏ đi, "Thái tử điện hạ, ta biết ta nên cảm kích sự quan tâm của huynh với ta, nhưng ta tuyệt không hy vọng huynh coi sự quan tâm với ta là điều duy nhất trong cuộc đời, quên đi việc làm người còn phải hiểu, thông cảm và có những cảm xúc bình thường không thể thiếu với người khác. Ta hy vọng huynh làm người bình thường, chứ không phải là thần tiên trên trời."

Nàng nhấc chân, đá bay Nguyên Bảo đại nhân đang định chặn đường, không nói thêm gì giậm chân bước đi, để lại Trưởng Tôn Vô Cực nhìn hồ sen trầm mặc cả buổi, chầm chậm quấn dây câu từng vòng một vào tay.

Những tâm tư vướng mắc ấy, từng vòng từng vòng...

Rất lâu rất lâu sau đó, hắn mới cúi đầu thở dài, thầm thì:

"Có lẽ trước kia ta là thần tiên trên trời...."

"Nhưng từ khi gặp được nàng, ta đã trở thành linh hồn không còn cõi về."