Phong Thần Châu

Chương 7021: "Nhẹ coi, đau!"  



Giờ đây, Tần Ninh siết nắm đấm, tiếp tục thu hút muôn vàn ánh sao từ dải thiên hà rơi xuống, thân thể Chúc Long ngày một rõ ràng hơn.



Thân rồng được ngưng tụ từ ánh sao hết sức chân thật.



Advertisement

Từng chiếc vảy rồng bao trùm lên thân nó, có màu như vôi nhưng nhạt hơn, giống như màu trắng của xương. Rồng không có móng mà chỉ có một thân hình dài tận nghìn trượng.



Đầu con rồng cao khủng khiếp như vực sâu thăm thẳm toát lên cái lạnh buốt giá, lại tựa một ngọn núi hùng vĩ thật uy nghiêm và lạnh lùng.



Advertisement

Giờ phút này, thân thể Thực Cốt Chúc Long được ngưng tụ từ hàng vạn ngôi sao rải khắp bầu trời bỗng nổ tung.



Đất trời nơi đây bắt đầu chấn động.



Các ngọn dược sơn như sắp sửa sụp đổ, mặt đất nứt nẻ. Cuối cùng, nơi Thực Cốt Chúc Long đang nằm sụp xuống trăm trượng.



Ầm...



Tiếng nổ kinh hoàng chợt vang lên, đất đai lún xuống, khí tức khiến người ta sợ khiếp vía lan rộng ra ngoài.



Từng kẽ nứt hiện ra trên mặt đất.



Cảm giác tim nôn nao đập nhanh vẫn chưa dừng lại.



Giữa lúc đó, mặt đất sa xuống, Tần Ninh tiến lên một bước, rơi xuống dưới.



Sau khi đáp xuống độ sâu trăm trượng, xung quanh hắn là cả một không gian đen nhánh.



Tần Ninh nắm chặt tay, những viên Dạ Minh Châu bừng sáng, chiếu rọi khắp hang động.



Không gian dưới này rất tối, Dạ Minh Châu chỉ soi sáng được phạm vi trăm mét. Những hòn đá hình thù kỳ lạ mọc lởm chởm như bị người ta lấy đao kiếm chém vào, lại tựa như vết cào.



Trần Nhất Mặc đi sau lưng Tần Ninh, hai tay thì nắm chặt cánh tay hắn.



"Nhẹ coi, đau!"



"Con sợ mà...", Trần Nhất Mặc lẩm bẩm.



Tần Ninh bất đắc dĩ đáp: "Sợ cái gì? Long mạch ngưng tụ không đơn giản đâu, chắc gì đã có rồng thật ở đây".



Trần Nhất Mặc cười mà răng run cầm cập.



Hai thầy trò một trước một sau tiến sâu vào trong, Tần Ninh liên tục ném Dạ Minh Châu nhằm soi đường xung quanh, phút chốc đã tạo ra một lối đi ngoằn ngoèo, sáng rỡ dưới ánh trăng.



Cuối cùng, hai người đã đi tới cuối con đường, nhìn thấy một hang động rộng lớn. Trong hang động lúc này là đầu của một con rồng đang lặng lẽ nằm đó.



Đầu rồng sáng mập mờ, chỉ có xương chứ không có máu thịt.







Tuy nhiên, trong bộ xương có một đốm sáng bay vòng qua vòng lại, mãi không chịu biến mất.







Tần Ninh tiến lại gần đầu bộ xương rồng từng chút một, nét mặt khá là nặng nề.







"Thực Cốt Chúc Long không tồn tại tại Trung Tam Thiên mà chỉ có ở Thượng Tam Thiên. Đây mới là Thực Cốt Chúc Long thật sự đã giáng xuống Trung Tam Thiên".







Trần Nhất Mặc bỗng kêu lên: "Sư tôn, ý người là đầu con rồng này rơi xuống từ Thượng Tam Thiên ư?"