Phong Thần Châu

Chương 6333: Cửu Thiên Vân Minh.  



Trăng treo giữa bầu trời đêm, Thời Thanh Trúc ăn xong thịt nướng thì tựa đầu vào vai Tần Ninh, ngủ thật say.



Nàng là như vậy đó.



Advertisement

Thời điểm ở cạnh Tần Ninh, nàng vẫn luôn cực kỳ an tâm.



Lúc này, Tần Ninh nhìn trăng sao trên bầu trời, vẻ mặt bình tĩnh.



Cũng đã rời khỏi nơi đó hơn chín vạn năm…

Advertisement



Những người đã từng sớm chiều làm bạn với hắn, không biết bây giờ như thế nào rồi?







Giữa mênh mông đất trời.



Biển rộng bao la.



Có hàng tỉ, hàng vạn sinh linh tồn tại trong đất trời.



Thương Mang Vân Giới.



Được Vô Thượng Thần Đế tự mình đặt tên cho, người đó chính là một nhân vật tuyệt vời đã khai sáng cả một thời đại, sáng lập nên một vùng trời mới, trở thành truyền thuyết của thời đại.



Cửu Thiên Vân Minh.



Chính là trung tâm của Thương Mang Vân Giới, là sự tồn tại cường đại nhất, cũng là nơi mà vạn giới, vạn tộc kính ngưỡng.



Giờ phút này, Cửu Thiên Vân Minh khổng lồ như đang treo lơ lửng phía chân trời, dải ngân hà từ trên trời trải xuống giống như thác nước, trăng sáng trên bầu trời cao kia dường như có tiện tay hái xuống, ánh sao đầy trời cũng giống như có thể với tay hái lấy.



Nơi này là vùng đất trời cao nhất của Thương Mang Vân Giới, là cực hạn cuối cùng mà vô số sinh linh theo đuổi.



Nơi này, cũng là nơi tập trung nhiều Thần Đế nhất trong Thương Mang Vân Giới.



Tại Cửu Thiên Vân Minh rộng lớn, cung điện nối tiếp cung điện, bất kỳ chất liệu gỗ nào được sử dụng cũng là tồn tại hiếm có trong toàn bộ Thương Mang Vân Giới, không có chỗ nào không phải là vật vô giá.



Lúc này, trong một tòa cung điện khổng lồ, phía trên cung điện, có một bóng hình trong làn váy trắng, giống như thần nữ Cửu Thiên, giống như linh hoa trên trời rơi xuống, đứng tại một góc của cung điện, ngắm nhìn vầng trăng sáng gần trong gang tấc, im lặng không nói lời nào.



“Đại nhân! Đêm đã khuya…”



Lúc này, một cô gái đứng trước cung điện, ngẩng đầu lên nói.



“Ừm…”



Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đúng vậy…Đêm đã khuya…không biết Ninh Nhi…đã ngủ chưa?”



Chớp mắt, hơn chín vạn năm đã trôi qua.



Còn chưa trở về, tức là có chuyện ngoài ý muốn.







“Đại nhân…”







Lúc này, cô gái đứng trước cung điện kia bay lên, nhẹ nhàng phủ thêm một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng cho người phụ nữ, nói: “Người lại nghĩ về thiếu minh chủ…”







“Thiếu minh chủ ở hiền gặp lành, những việc cần hắn trải qua, tất nhiên là hắn phải trải qua, nếu không, sau này sao có thể gánh vác trách nhiệm của minh chủ!”







Người phụ nữ tuyệt mỹ khẽ gật đầu.