Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 122: Lễ vật thần bí



Tần Tiêu mở trang sách ra, trên trang đầu tiên viết:

Ngày này trôi qua, mệnh sẽ lâm nguy,

Cá mà thiếu nước sống có gì vui?

Mạc Vân Nhi thấy Tần Tiêu trầm tư thì tự hành nói ra:

- Đại nhân, hai câu này là ngữ kệ của phật gia, tên của nó là " Hoàng Hôn Kệ ". Vân nhi đã sớm lật ra xem rồi, sư phụ của thầy thật đúng là kỳ quái, tên là kinh điển của đạo gia nhưng lại ghi kệ ngữ của phật gia. Hơn nữa bản kinh thư này là do hắn chép tay. Vân nhi đọc qua cảm giác cảm thấy có chút không đúng. Đại nhân không tin thì tự mình nhìn xem, phân loại đều quái dị. Có trang chỉ có mười chữ, có trang nhiều nhất là ba mươi hai chữ. Hơn nữa trình tự tiêu đề chương cũng không phải dựa vào thường quy của《 Đạo Đức Kinh 》, đúng là hỗn loạn.

Tần Tiêu âm thầm lấy làm kỳ, mở trang sách ra xem tiếp, quả nhiên là viết tay. Không nghĩ tới Hổ Vạn Cầu có chữ cứng cáp và hữu lực như vậy. Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: hẳn là bản kinh thư này giống như trong phim ảnh từng xem qua, chính giữa trang giấy có kẹp bí mật gì đó?

Đang chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu bản kinh thư này một phen, ngoài phòng nghe tiếng bước chân vang lên thật nhanh, Tần Tiêu mang kinh thư kín đáo đưa cho Lý Tự Nghiệp, trịnh trọng dặn dò:

- Huynh đệ, vật này cực kỳ trọng yếu, cần phải đảm bảo!

Lý Tự Nghiệp tiếp nhận, hạ giọng lẫm lẫm nói ra:

- Huynh đệ yên tâm, lão Lý ta dù ném đầu đi cũng không làm mất bản kinh thư này!

Ngoài phòng có hai người hầu đi qua, còn trầm giọng lẩm bẩm:

- Ngươi nói lão gia làm chú rể thật kỳ quái, tiệc cưới sắp diễn ra còn hại chúng ta chạy đi tìm bốn phía.

Mạc Vân Nhi nhàn nhạt cười:

- Đại nhân, Vân nhi liền cáo từ. Hy vọng Vân nhi đưa lễ vật cho đại nhân sẽ có hữu dụng.

Tần Tiêu cười:

- Vân nhi đã đến thì rời đi làm gì sớm thế? Tốt xấu gì cũng phải ở lại tham gia náo nhiệt, ăn cơm xong rồi rời đi.

Mạc Vân Nhi cười cười, lắc đầu:

- Đại nhân, Vân nhi hiện tại đã là đạo cô...

Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán một cái, tự cười nhạo nói:

- Hổ thẹn hổ thẹn, Tần mỗ thiếu chút nữa đã quên mất, Vân nhi hiện tại đã là người tu hành siêu thoát thế tục, cần gì phải trà trộn vào đám phàm phu tục tử chúng ta? Nếu không như vậy đi, chờ Tần mỗ xử lý xong chuyện này sẽ đi tới đạo quan thăm Vân nhi nhé.

- Tốt lắm!

Mạc Vân Nhi vui sướng gật đầu, nói:

- Vân nhi đang ở trong U Vân đạo quan ở Vũ Xương.

Tần Tiêu cười lên, Mạc Vân Nhi hiện tại tuy đang mặc một thân đạo bào, tóc dùng ngọc quan buối lên, đây là cách ăn mặc của đạo cô điển hình, nhưng mà thần sắc và biểu lộ của nàng so với thiếu nữ cũng không có gì khác nhau.

Tần Tiêu lại tưởng tượng thiệt tình vui vẻ cho Mạc Vân Nhi.

Mạc Vân Nhi phất phất trần, chắp tay nói:

- Tần đại nhân, Lý tướng quân, Dật Như cáo từ, nhị vị trân trọng.

- Vân nhi trân trọng.

Tần Tiêu gật đầu.

- Ta và đại nhân có rảnh thì nhất định đi thăm ngươi. Tiểu oa nhi, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã cào phá bao nhiêu da của lão Lý ta hay không? Ha ha! Lão Lý ta đời này chỉ bị nha đầu ngươi khi dễ thôi đấy.

Trên mặt của Mạc Vân Nhi đỏ hồng lên, cười hì hì hai tiếng rồi quay người cáo từ rời đi.

Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng rời đi của Mạc Vân Nhi thì hít sâu một hơi, nói ra:

- Huynh đệ, thật không ngờ một Mạc Vân Nhi không có ý nghĩa lại cùng với Hổ Vạn Cầu mà chúng ta từng đánh một trận lại có quan hệ này, mà lần này đi Giang Nam nàng biến thành nhân vật mấu chốt mười phần.

Lý Tự Nghiệp cũng gật đầu nói: nguồn TruyenFull.vn

- Huynh đệ, có câu lời nói thế này, thiện ác cuối cùng sẽ có báo. Huynh đệ ngươi làm chuyện tốt ở Vũ Xương, cho dù lúc trước ngươi là cừu nhân của Hổ Vạn Cầu nhưng cuối cùng cũng đào ngũ giúp ngươi. Cho nên lão Lý ta nói công đạo tự tại nhân tâm. Ngươi nhìn Mạc Vân Nhi này chẳng phải cũng là được ngươi chỉ điểm, hiện tại sống rất tốt sao? Người tốt có tốt báo, lời này không giả!

Tần Tiêu ngạc nhiên dò xét Lý Tự Nghiệp một hồi, kỳ quái nói ra:

- Ta nói huynh đệ, sao hôm ngươi ngươi như biến thành người khác thế, nói chuyện thì có đạo lý nhiều thế này, chuyện này không giống ngươi nha, cảm giác ngược lại có chút giống Phạm Thức Đức lão toan hủ đấy.

- Ta nhổ vào, đừng nhắc tới tên kia!

Lý Tự Nghiệp cười nói:

- Hôm nay nhìn thấy bộ dạng của bà mối kia lão Lý ta thiếu chút nữa cười rơi đầu lưỡi rồi đấy.

Nói đến Phạm Thức Đức thì Tần Tiêu lại nhớ tới một chuyện vô cùng trọng yếu, vì vậy nhìn Lý Tự Nghiệp nói ra:

- Huynh đệ, có chuyện cần phải nói với ngươi. Phạm Thức Đức hẳn là người hoàng đế phái tới giám sát theo dõi. Sau này phàm là có chuyện trọng yếu không nên nhắc tới trước mặt của hắn, nhất là chuyện có quan hệ tới thân vương Lý gia, ngươi hiểu chứ?

Lý Tự Nghiệp trừng to mắt, trên mặt đã có nộ khí:

- Lão cẩu này lại là gian tế! lão Lý ta thật muốn dùng một đao bổ chết hắn! Ta không quen nhìn đám gia hỏa âm thầm làm chuyện xấu này!

Tần Tiêu khoát khoát tay:

- Cũng không hẳn là gian tế nha. Phạm Thức Đức cũng có chức trách của mình, hoàng đế cố ý an bài như thế cũng không phải do hắn kháng chỉ. Việc này cũng không thể oán hắn, chúng ta sau này chú ý nhiều hơn là được. Còn nữa, nhớ rõ đừng ở trước mặt hắn vạch trần việc này, hắn khó chịu nổi là chuyện nhỏ, hoàng đế biết rõ mới thật sự là khó chịu, ngươi hiểu chứ?

- Đi, huynh đệ ngươi phân phó thế nào thì lão Lý ta sẽ làm thế đó. Huynh đệ ngươi là người thông minh nhất là lão Lý ta nhìn thấy, ngươi nói chuyện thì ta nghĩ mãi không rõ, nhưng mà ta sẽ chiếu theo lời ngươi làm.

Tần Tiêu cười lên, vỗ vỗ vai của Lý Tự Nghiệp, nói:

- Đi thôi, sắp mở tiệc rồi. Hôm nay chúng ta không nên buồn phiền chuyện này, đi uống say thôi.

Lý Tự Nghiệp cười to:

- Uống say sao? Nếu uống say sao ngươi có thể động phòng chứ? Đêm tân hôn cũng đừng mềm như chân cua!

Tần Tiêu cười to, trong nội tâm thì thầm kêu khổ: Hắc Đản a Hắc Đản, nếu ngươi là hán tử sinh long hoạt hổ thế này, ngươi thế thân ta vào động phòng đi, dọn dẹp dâm phụ Từ Tiểu Nguyệt!

Tiệc cưới đã cao trào, Tần Tiêu theo thường lệ bị rót uống thất điên bát đảo. Hơn trăm bàn tiệc rượu, mặc dù nói không phải từng người mời rượu, nhưng đi dạo một vòng thì Tần Tiêu chỉ cảm đầu choáng mắt hoa bước chân cũng lảo đảo.

Tần Tiêu thề hắn sống hai đời rồi nhưng chưa từng uống nhiều rượu như vậy. Tuy rượu ngon của Giang Nam vô cùng tốt, nhưng uống đến cuối cùng thì vừa vào miệng chẳng khác gì nước sôi. Tần Tiêu nghĩ tới những chuyện mình gặp phải trong mấy ngày nay thì chỉ có hai chữ 'chó má' mới hình dung được, còn không phải 'chó má' bình thường a. Những tên quan lớn quan nhỏ đều vội vã đi tới lôi kéo làm quen với Giang Nam Khâm Sai đại nhân, trừ khoác lác thúc ngựa dâng tặng sính lễ thì cũng có người âm thầm đưa tặng ngân phiếu.

Đây là diễn trò nha, tự nhiên phải làm tới cùng rồi. Dù sao Tần Tiêu cũng nghĩ thầm: ta trước tạm thời không cự tuyệt ai cả, nhận lấy của từng người, chờ ngài Tần Tiêu ta báo lên thì phải nộp lại tiền tham ô a, ha ha!