Phong Lưu Pháp Sư

Chương 488: Thu hoạch ngoài ý muốn



 

Bối Toa đứng lên đi ra ngoài, thấy Ngân Kiếm cùng viên quản gia đi theo cũng vội vã chạy ra ngoài liền hỏi: "Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bỉ Mông đại vương tử ở ngoài cùng với nhị vương tử luôn bất hòa với nhau, lần này nhất định là phiền toái rồi."Viên quản gia đau khổ nói.

Bối Toa tò mò đi theo viên quản gia ra căn phòng gỗ, liền thấy một đại hán Bỉ Mông tộc thần hình trông giống Nhị vương tử vài phần đang đứng ở trước gian nhà gỗ, sau lưng là mười mấy tên Bỉ Mông chiến sĩ, vẻ mặt sát khí đằng đằng làm cho người ta trông mà khiếp sợ.

"Thì ra là đại vương tử giá đáo, thiếu gia nhà ta vừa mới cùng tiểu công chúa ra ngoài, không biết đại vương tử có gì chỉ bảo?" Viên quản gia cười nịnh bước lên tiếp đón, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng chân không run, giọng nói không đổi xem ra cũng có vài phần bản lĩnh.

"Hừ, nghe nói lần này các ngươi mang đến cho nhị đệ ta vài món đồ mà lão tử lại không có, đây là đạo lý gì? Có tin là lão tử một gậy đập các ngươi thành bánh thịt không?". Vị vương tử này như hung thần ác sát, nhắc đến chuyện liền nói ngay vào vấn đề không hề vòng vo.

"Đại vương tử bớt giận, thiếu gia của ta không phải thiên vị, lễ vật đã sớm sai người đưa đến nơi ở của đại vương tử rồi." Viên quản gia khẽ quệt mồ hôi, nguyên lai là vì việc này, Ngân Kiếm khi làm việc đương nhiên không phải là không tính đến chuyện này, bằng không sao hắn có thể như cá gặp nước tại thú nhân tộc.

"Thật sao? Tại sao ta lại không biết nhỉ?" Đại vương tử sửng sốt một chút.

"Đại vương tử, chúng ta vừa từ bên ngoài về, còn chưa ghé về nhà a." Một Bỉ Mông chiến sĩ sau lưng đại vương tử nói.

Lúc này đại vương tử chợt hiểu ra, vẻ tức giận hiện rõ trên mặt cũng đã bình thường trở lại, thoạt nhìn giống như tế bào động vật.

Nghe nói Ngân Kiếm không hề thiên vị, đại vương tử cũng không truy cứu nữa, dù sao Ngân Kiếm cũng là bảo bối của muội muội mình, nếu đả thương hắn thế nào lão tử cũng bị kiện cáo. Phải biết rằng thiết quyền của Bỉ Mông tộc không phải là trò đùa.

Đại vương tử đang định trở về hưởng thụ lễ vật do Ngân Kiếm đưa tới, ánh mặt cũng vừa lúc chú ý đến hồ nữ Bối Toa sau lưng viên quản gia, sắc mặt bỗng trở nên sầm xuống.

Viên quản gia thấy tình hình có vẻ không ổn, vội mang chuyện của Ngân kiếm ra nói lại, nhưng đại vương tử không dễ nói chuyện như nhị vương tử, nếu đánh Ngân Kiếm bị thương thì quả là không tốt, nhưng nếu nhưng nếu giết một hồ nữ cực kì không thuận mắt thì cũng không có quan hệ gì, mà sự thật đúng là như vậy.

Đại vương tử xách viên quản gia lên như cầm con gà con, vứt sang một bên, một cước xuất ra kèm theo tiếng gió gào rít hướng đến Bối Toa. Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ rằng Bối Toa sẽ trở thành một đống thịt.

Thân hình Bối Toa chợt lóe lên, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh bên cạnh, trong lòng đang ngầm tính toán.

Ngân Kiếm muốn nàng khi gặp thời cơ thì hãy chứng tỏ thực lực, bây giờ không phải là cơ hội tốt đấy sao?

"Ồ." Đại vương tử thấy Bối Toa nhanh nhẹn tránh được một cước của mình, mà tốc độ lại như quỷ mị, trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần, từ khi nào Hồ tộc chỉ biết mỗi khả năng mị hoặc lại có thực lực như vậy.

"Tiếp thêm của ta hai cước." Đại vương tử khẽ quát một tiếng, hai chân vọt lên phía trước, đùi phải mang theo sức nặng ngàn cân đá về phía Bối Toa. Lớp lông dày trên đùi hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt.

Tốc độ mặc dù rất nhanh, nhưng Bối Toa vẫn như trước không hề phí sức né tránh, nhưng không thể ngờ được khi thân thề vừa mới tránh ra, một bóng cước thật lớn thuận theo phương hướng nàng né tránh mà đá tới.

Lực cũ đã hết, lực mới vừa sinh ra, nếu là người bình thường thì đương nhiên không thể tránh khỏi. Tin chắc rằng sẽ bị một cước kim cương vô địch này của đại vương tử đánh tan xương nát thịt, đương nhiên đại vương tử cũng tin chắc như vậy, đám thủ hạ Bỉ Mông chiến sĩ của hắn đã vỗ tay reo hò.

"Bốp" một tiếng, đại cước của đại vương tử đá xuyên qua thân thể của Bối Toa, tốc độ cú đá như tia chớp làm sinh ra cơn lốc nhỏ, làm cho cát bay đá chạy.

Tiếng hoan hô vang dội vừa dứt, chỉ thấy thân hình chỗ Bối Toa đang đứng bắt đầu từ từ nhạt dần, hơn mười giây sau thì biến mất trong không trung, đó chính là công phu "Thiên Cực Huyễn Thuật".

Đại vương tử đột nhiên trừng mắt nhìn xung quanh, nhìn khắp bốn phía, vẫn không phát hiện ra hành tung của Bối Toa. Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, thu lại tâm lý khinh địch, cơ nhục toàn thân hắn vô cùng căng thẳng, lỗ tai co rút lại cảm thụ động tĩnh xung quanh.

Bỗng nhiên, đại vương cảm thấy eo phải của mình lạnh ngắt, thiết côn ngàn cân trong tay theo thế "Hoành Tảo Thiên Quân" mà quét ngang. Khí thế lăng lệ làm cho một gã Bỉ Mông chiến sĩ lùi về sau mất bước, ngực như bị một khối đá lớn nặng nề đè lên.

Đại vương tử sau khi quét ngang thiết côn vẫn không dừng lại, thiết côn trong tay tạo nên tầng tầng lớp lớp côn ảnh, khí thế cuồng bạo tạo nên một cái lốc xoáy thật lớn ở giữa, làm cho những người đứng bên cạnh hắn bị đánh nát bấy.

Thi triển "Ẩn thân thuật" tìm cơ hội đánh lén nên Bối Toa vẫn cầm cự được, dùng tốc độ siêu tuyệt của mình thoát ra ngoài, giải trừ "ẩn thân thuật" thi triển "Thiên cực huyễn thuật".

Côn ảnh tầng tầng lớp lớp, mà thân ảnh Bối Toa cũng thế, những hư ảnh kia làm cho Đại vương tử choáng đầu hoa mắt, nhưng hắn sớm đã biết rõ rằng Bối Toa không có không đánh trả, cảm giác này thật là mệt mỏi không thôi.

Bối Toa kì thực cũng không hề thoải mái, muốn "Thiên cực huyễn thuật" ảnh hưởng đến Đại vương tử thì tự nhiên không được đứng quá xa hắn, loại cuồng bạo khí thế kia làm cho nàng khó chịu muốn ứa máu, nhưng hôm nay nàng muốn cho mọi người ở đây có một ấn tượng sâu sắc, đó là quá khứ huy hoàng của Ngân hồ nhất tộc đã trở lại.

"Hây ." Đại vương tử thét lớn một tiếng, thiết côn trong tay mang theo một vòng kim quang đập xuống, tựa như muốn chia cắt thiên địa, gian mộc ốc đối diện ầm ầm vỡ thành từng mảnh nhỏ, cũng may viên quản gia kia thấy tình thế không ổn đã kêu những người bên trong mang hàng hóa rút lui ra ngoài, lúc này mới không có thương vong nhân mạng, sức chiến đấu của Bỉ Mông hoàng tộc quả thật khủng bố.

"Bốp" một tiếng ngân quang chợt lóe lên, Bối Toa đau đớn kêu lên một tiếng văng trở lại, trăm phân thân hợp lại làm một, khuôn mặt cười tái nhợt, khóe miệng chảy dài một tia máu tươi, mà tay phải của nàng đang cầm một túm lông màu vàng.

Hai người chiến đấu đã hấp dẫn rất nhiều Bỉ Mông ở xa xa đến xem, lúc này tại hiện trường không hề có một tiếng động, một Hồ nữ khi xưa vốn không chịu nổi một đòn lại có thể cùng người mạnh nhất nhì Bỉ Mông tộc - Đại vương tử chiến đấu ngang bằng, làm sao bọn họ không khiếp sợ cho được.

Đại vương tử nhìn túm lông trong tay Bối Toa, sờ sờ ra sau gáy thì thấy một ít tóc đã bị cắt mất, sắc mặt biến đổi không ngừng

"Tốt, tốt, đã lâu rồi ta không được thống khoái như vậy." Đại vương tử đột nhiên ha hả cười lớn, làm cho viên quản gia cùng mọi người ở xa thở dài một hơi, nếu Bối Toa xảy ra chuyện gì, Ngân Kiếm thiếu gia sẽ lột da bọn họ.

Thú nhân tộc tôn sùng cường giả, ở Bỉ Mông tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc này Đại vương tử đang cùng Bối Toa xưng huynh gọi muội, vì mộc ốc đã bị phá hủy nên hắn cấp cho bọn họ một phòng lớn tại khu vực Hoàng tộc để nghỉ lại. Mà lần này, chuyện Bối Toa cùng Bỉ Mông đại vương tử đối chiến đã nhanh chóng truyền đi khắp Hoành Đoạn sơn mạch, các chủng tộc khác đã nhìn Hồ tộc với ánh mắt khác, địa vị của Hồ tộc như thuyền được nước đưa lên cao, Hồ nữ cũng đã có thể ngẩng cao đầu. Đương nhiên, đại vị của Bối Toa tại Hồ tộc trong phút chốc đã lên tới đỉnh điểm. Đây là điều mà Bối Toa cùng Ngân Kiếm không hề ngờ đến.

Mà chúng ta hãy thương cảm cho Ngân Kiếm đang ở trên người Bỉ Mông tiểu công chúa "hì hục, hì hục" khổ cực "cày ruộng", chiếc giường gỗ lớn không ngừng vang lên tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt".

"Tiểu bảo bối, nhanh nhanh lên chút nữa đi, hôm nay huynh thật là lợi hại a." âm thanh rên rỉ, kéo theo âm thanh như chuông vỡ không thể tưởng tượng nổi

"Ca ca ta vốn rất lợi hại, trước kia chỉ phát huy ra mười phần thực lực thôi, bây giờ ta sẽ cho nàng nếm thử một chút lợi hại của ta, hôm nay ta sẽ khiến nàng ngất luôn" Trên giường truyền ra tiếng thở hồng hộc, hưng phấn của Ngân Kiếm.

"Tiểu bảo bối, nhanh . nhanh, mau đi, a. ta sắp ra rồi." Bỉ Mông công chúa phóng đãng hô to, tiếng kêu của chiếc giường của chỉ một tiếng duy nhất

Cuối cùng, một lúc sau chiếc giường gỗ lớn cũng không còn lay động nữa, Ngân Kiếm mồ hôi đầm đìa nằm trên người Bỉ Mông tiểu công chúa mà thở dốc, hắn nhìn lại tiểu công chúa vẫn còn dư vị, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, xem ra thuốc do thiếu chủ phát cho thật sự linh nghiệm chỉ là hi vọng không có tác dụng phụ gì thì mới tốt.

Nói rằng tiểu công chúa lớn lên đúng là to lớn, nàng cao khoảng hai thước, ở Bỉ Mông tộc coi như là hoa khôi lả lướt. So với Ngân Kiếm nàng ta còn cao hơn một cái đầu có thừa. Hơn nữa điều khiến người ta giật mình là nàng ta toàn thân trắng mịn, da tay mềm mại, các nét trên gương mặt tương đối đẹp, sơ với tiêu chuẩn của loài người có thể được xem là mỹ nữ. Trừ điểm đó ra, vóc người cũng không tệ lắm, eo nhỏ, mông nở, trên ngực hai quả nhục cầu to và mẩy, thoạt nhìn đã muốn xin chết rồi, chả trách Ngân Kiếm chấp nhận cam tâm tình nguyên hy sinh

"Tiểu bảo bối, hôm nay ngươi thật là thần dũng, có phải là rất nhớ ta không." Bỉ Mông tiểu công chúa cười duyên, ôm Ngân Kiếm vào trong ngực của nàng.

"Đó là đương nhiên, ca ca ta nhớ ngươi đến phát điên, thế giới này mà không có ngươi thì thật sự là tăm tối a." Ngân Kiếm nhẹ nhàng nói những lời ngon ngọt, đột nhiên liền chuyển giọng, cười nói: "Ta không tới một thời gian, lão bất tử phụ hoàng của nàng không bắt nàng đi tuyển thân nữa chứ."

"Không có, lần trước đại quân Thú nhân tộc tại Ngạo nguyệt đế quốc bị phục kích, phụ hoàng chẳng vui vẻ gì. Giờ thì lúc nào cũng thần thần bí bí chẳng biết đang làm cái gì, lâu lắm muội cũng chả gặp người" Bỉ Mông công chúa trả lời mà chẳng có chút nào hoài nghi Ngân Kiếm

Ngân Kiếm nghe vậy trong lòng trầm lại, Bỉ mông tộc trưởng này hắn đã từng gặp quá, nhất định không đơn gia, quân đội thú nhân tộc bị tổn thất nghiêm trọng, lão chắc chắn sẽ không vì thế mà tử bỏ ý đồ, nói không chừng đang ngấm ngầm bày ra cái trò gì đó

"Xem ra bước tiếp phải chơi nước cờ kia vậy" Ngân Kiếm trong lòng lẩm bẩm, hắn cắn nhẹ hạt đào công chúa một cái, trong mắt xuất hiện một tia kỳ quang