Phi Thăng Chi Hậu

Chương 676: Lĩnh vực cuối cùng



Đệ Nhất phân thần đứng trên đỉnh núi cao, vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống bảy đại ma đầu của vương triều Trung Ương phía dưới, không nói lời nào. Đám người A Tu La cũng không dám lên tiếng. Không khí cực kỳ nặng nề.

- Ha ha ha…

Đệ Nhất phân thần đột nhiên cất tiếng cười lớn:

- A Tu La, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, mấy tên phản đồ các ngươi còn dám tới nơi này gặp bản tọa. Tốt, tốt, tốt!

Mấy tên ma đầu nghe vậy cả người run lên, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương từ đỉnh đầu lan xuống khắp toàn thân. Mấy tên ma đầu A Tu La, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ và Bối Nhĩ Tư Ba Đạt đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Bội Lý Tư, trong mắt hiện lên vẻ chờ đợi và cầu khẩn.

Ma Giới lấy thực lực làm đầu, mặc dù từng là đại thần trong cùng một vương triều, nhưng nếu không có chuyện muốn cầu cạnh Bội Lý Tư, mấy tên ma đầu này làm sao chịu cúi đầu với hắn như vậy.

- Bệ hạ!

Bội Lý Tư hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đệ Nhất phân thần khí thế không gì sánh được trên đỉnh núi, bình tĩnh nói:

- Không phải bệ hạ gọi chúng tôi tới sao? Mấy người chúng tôi mặc dù từng phản bội bệ hạ, nhưng Bội Lý Tư biết trước giờ bệ hạ là người khoan dung đại lượng, sẽ không truy cứu hành vi trước đây của chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội để chuộc tội. Bội Lý Tư đa tạ ân huệ của đại đế!

Dứt lời hắn liền khấu đầu vái lạy. Lời nói của Bội Lý Tư quả thật rất bay bổng, tâng bốc Đệ Nhất phân thần lên cao quý và vĩ đại, khoan dung đại lượng vân vân. Đám người A Tu La cũng không chịu rơi lại phía sau, vừa khấu đầu tạ ơn vừa lên tiếng xưng tụng.

Nếu là trước kia thì những kẻ này gần như không thể có hành động như vậy. Bọn họ vốn là bá chủ hùng trấn một phương, mặc dù không thể so với vương triều đại đế nhưng cũng tiêu dao tự tại. Sau khi bị Đệ Nhất phân thần thu phục, bọn họ cũng chỉ cảm thấy tôn kính vị cao thủ này mà thôi. Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy Đệ Nhất phân thần dùng sức mạnh biến thái đánh chết Cửu U ma thần có thực lực mạnh mẽ, trong lòng mấy đại ma đầu này đều cảm thấy sợ hãi.

"Hiện giờ ngoại trừ Chủ Thần thứ mười bốn, cả Ma Giới e rằng không thd63 tìm được ai có thể chống lại hắn, cho dù là Hư Vô Chi Quân cũng không phải là đối thủ." - A Tu La cúi đầu xuống, khóe mắt lại liếc nhìn về phía đỉnh núi sừng sững kia. Trong lòng hắn, sự kiêu ngạo của một ma đế tộc A Tu La mạnh mẽ đã hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại sự thần phục. Trong lòng A Tu La hiểu rõ, Trung Ương đại đế đã sớm phát hiện ra đám người mình, hắn hóa thân thành sát lục thần thể hoàng kim chính là để cho đám người mình nhìn thấy.

Trong số bảy đại ma đầu chỉ có Áo Lan Cổ Đại Nhĩ là một cô gái. Nữ rồng bạc vốn thuộc về vương triều Ni Cổ Lạp Tư này mặc một bộ giáp bạc xinh đẹp bó sát người, cặp mắt màu bạc nhìn về phía Đệ Nhất phân thần, ánh mắt không ngừng biến ảo. Là cao thủ hàng đầu trong số Thiên Ma Thần của Ma Giới, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đã nhìn ra một chút đầu mối từ thủ đoạn mà Đệ Nhất phân thần vừa thi triển.

"Hóa thân thành Ma Viên, lĩnh vực Phục Chế của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt, còn có lĩnh vực Trọng Lực, lĩnh vực Lực Lượng… mấy loại lĩnh vực này đồng thời xuất hiện trong tay bệ hạ. Lĩnh vực Hỗn Độn của y đã mạnh đến mức đáng sợ, hơn nữa còn có thể đồng thời ở trong lĩnh vực Hỗn Độn hóa thân thành bản thể sát lục… thực lực này quá kinh khủng." – Trong lòng Áo Lan Cổ Đại Nhĩ nghĩ thầm, nhưng lại không sợ hãi bao nhiêu, trái lại còn có một phần vui mừng. Đối với nữ rồng bạc đã từng có quan hệ với Đệ Nhất phân thần này, Trung Ương ma đế vốn không chỉ là một ma trong ma đáng sợ.

Bội Lý Tư thì nịnh nọt, nhưng Đệ Nhất phân thần thì lại chẳng hề tiếp nhận, lập tức biến sắc gằn giọng nói:

- Hừ, Bội Lý Tư, ngươi đúng là tự cho mình thông minh. Bản tọa có nói là bỏ qua cho các ngươi sao?

Áo bào rộng màu đen phất lên, tay phải như tia chớp giơ về phía bảy đại ma đầu dưới đỉnh núi. Khi bàn tay thu lại, đám người A Tu La liền cảm giác được một lực hút mạnh mẽ từ lòng bàn tay Đệ Nhất phân thần. Mấy tên ma đầu trong lòng sợ hãi. Chiêu thức Đệ Nhất phân thần vừa thi triển là Hấp Tinh đại pháp, một trong những môn ma công mạnh nhất của hắn, cao thủ đỉnh cấp gặp phải nó cũng chỉ có một con đường chết. Trong mắt bảy đại ma đầu hiện lên vẻ tuyệt vọng, mặc dù đã biết được sự bá đạo và tàn độc của Hấp Tinh đại pháp, nhưng lại không ai dám phản kháng.

Bị khế ước của máu khống chế, tất cả đều hiểu, chỉ cần trong lòng Đệ Nhất phân thần có một ý niệm, mấy người bọn họ đều sẽ chết không có đất chôn, căn bản đều không cần hắn ra tay.

"Ầm ầm ầm!"

Giữa đường lực hút mạnh mẽ không thể nào kháng cự kia lại đột nhiên biến mất. Mấy tên ma đầu vừa mới thở phào nhẹ nhõm bỗng cảm thấy hoa mắt, trong hư không chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy con Thái Cổ Ma Viên hung ác.

- Gào!

Trong tiếng gầm lớn, những con Thái Cổ Ma Viên dùng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với thân hình to lớn của bọn chúng, giơ vuốt tóm lấy bảy tên đại ma đầu, chỉ còn lại chiếc đầu lộ ra bên ngoài. Bị tập kích bất ngờ, ma khí trong cơ thể đám người A Tu La dâng trào, theo bản năng muốn đánh văng năm ngón tay của Thái Cổ Ma Viên to lớn. Không ngờ tất cả ma khí tỏa ra bên ngoài cơ thể lại giống như trâu đất xuống biển, biến mất không còn bóng dáng.

- Bội Lý Tư, lần này lại là chủ ý của ngươi phải không?

Đệ Nhất phân thần ngồi xếp bằng phía sau bảy con Thái Cổ Ma Viên, nhìn chằm chằm vào Bội Lý Tư hỏi.

- Bệ hạ thánh minh!

Bội Lý Tư ngẩn ra, sau đó dứt khoát trả lời thành khẩn. Mấy tên ma đầu sở dĩ xuất hiện ở đây là do Bội Lý Tư đã nói, nếu như bệ hạ đã không dùng khế ước của máu giết chết mấy tên phản đồ chúng ta, vậy thì chúng ta vẫn có một đường hi vọng.

Lúc trước, mấy tên ma đầu này vốn hi vọng có thể nịnh nọt Chủ Thần thứ mười bốn, sau đó nhờ lực lượng của Chủ Thần thứ mười bốn để giải trừ khế ước của máu. Không ngờ từ đầu đến cuối Chủ Thần thứ mười bốn chẳng hề để ý đến bọn họ. Có lẽ trong mắt hắn, đám người này cũng chỉ giống như con kiến, cho dù nhìn thấy cũng xem như không thấy. Điều này khiến cho bọn họ hoàn toàn chìm vào vực sâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dưới sự xúi giục của Bội Lý Tư, bảy tên ma đầu dựa vào khế ước của máu, thông qua một tia cảm ứng tìm được Trung Ương ma đế trong không gian nho nhỏ này.

Vẻ mặt Đệ Nhất phân thần lạnh lùng, ánh mắt rơi vào Bội Lý Tư, đột nhiên quát lên:

- Bội Lý Tư, trước mặt bản tọa ngươi còn muốn khoe khoang chút trí tuệ của mình sao?

- Bệ hạ, chúng tôi không dám!

Trong lòng mọi người đều sợ hãi.

- Hừ, Bội Lý Tư, ngươi cũng không hổ là quân sư mà bản tọa coi trọng. Ban đầu bản tọa không dùng khế ước của máu giết chết các ngươi, quả thật là muốn cho các ngươi một đường sinh cơ. Vương triều Trung Ương thành lập không dễ, bản tọa vất vả lắm mới tích góp được một chút thế lực, cũng không muốn dễ dàng vứt bỏ như vậy. Nhưng bản tọa cũng không phải là hạng người mềm yếu. Cho nên trước tiên bản tọa dùng mảnh vụn linh hồn của các ngươi để kêu gọi, kẻ nào dám kháng cự thì nhất định chỉ có con đường chết.

Đám người Bối Nhĩ Tư Ba Đạt đổ mồ hôi lạnh, trong lòng đều thầm kêu may mắn. .

- Tội sống có thể miễn, nhưng tội chết khó tha.

Đệ Nhất phân thần nói, sắc mặt lộ ra vẻ lãnh khốc:

- Mỗi người để lại một nửa công lực, xem như là trừng phạt vì các ngươi dám phản bội bản tọa.

- A!

Đám ma đầu nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Đệ Nhất phân thần cũng không để ý tới bọn chúng, vừa dứt lời tâm niệm liền động. Bảy Thái Cổ Ma Viên to lớn được phục chế đột nhiên nắm chặt tay, một lực hút mạnh mẽ từ lòng bàn tay bọn chúng phát ra, từng đợt ma nguyên tinh thuần từ trong cơ thể mấy tên ma đầu cái thế tràn ra.

- A!

Bảy tên đại ma đầu liên tục kêu thảm. Những luồng sương mù không ngừng từ kẽ ngón tay Thái Cổ Ma Viên tỏa ra. Loại hấp thu điên cuồng này gần giống như loài người Thái Cổ tán công, mang đến sự đau đớn rất lớn.

"Ầm ầm ầm!"

Sau khi chuẩn xác rút ra một nửa công lực, bảy con Thái Cổ Ma Viên cao vạn trượng liền vung cánh tay lên, thình lình dùng sức mạnh ném mấy tên ma đầu đang ủ rũ ra khỏi không gian này.

"Trong vòng bảy ngày hãy tụ tập đại quân của vương triều Trung Ương đến không gian này. Còn làm sao để tránh khỏi Chủ Thần thứ mười bốn chú ý, Bội Lý Tư, chuyện này phải xem ngươi rồi!" - Giọng nói của Đệ Nhất phân thần ầm ầm vang lên bên tai đám ma đầu. Thân thể của bảy tên đại ma đầu dần dần văng ra xa, Đệ Nhất phân thần và ngọn núi chọc trời kia nhanh chóng biến mất trong tầm mắt. Trước mắt chợt tối sầm lại, bọn họ thình lình đã trở về trong hư không.

- Bây giờ phải làm sao đây?

A Tu La ổn định thân hình lại, lên tiếng hỏi Bội Lý Tư. Sắc mặt của hắn lộ ra vẻ cực kỳ tái nhợt, đây là do công lực bị tổn thất rất nhiều.

- Còn có thể làm sao chứ, cứ làm theo lời bệ hạ thôi. Có thể thoát được một mạng cũng đã tốt lắm rồi.

Mấy tên ma đầu nhìn nhau, lắc đầu một cái, sau đó lần lượt đi về hướng Ma Giới.

Tổn thất công lực phải cần một thời gian điều tức rất dài mới có thể bổ sung lại. Mấy tên ma đầu yên lặng suy nghĩ, thân hình nhoáng lên, hóa thành những vệt sao băng biến mất trong hư không mênh mông.

Trong không gian, Đệ Nhất phân thần đưa mắt nhìn đám người A Tu La rời khỏi, sau đó ống tay áo phất một cái, bỗng nhiên đứng dậy.

"Lĩnh vực Hỗn Độn căn bản đã đại thành, bây giờ chỉ cần dung hợp với một lĩnh vực cuối cùng nữa là xem như đã thành công." - Ánh mắt Đệ Nhất phân thần không ngừng biến ảo, một lát sau lại xoay người nhìn về hướng trung tâm vũ trụ, thân hình nhoáng lên, như ma quỷ biến mất trong bầu trời đêm.

Xuyên qua tầng tầng vũ trụ hư không, áo bào đen của Đệ Nhất phân thần tung bay, như một con chim lớn trong hư không mênh mông nhanh chóng tiến về phía trước, trong nháy mắt đã vượt xa vạn dặm.

Không lâu sau, tiếng la giết ngập trời bỗng từ phương xa truyền đến. Đệ Nhất phân thần ngừng lại, lẳng lặng nhìn về phía xa, trông thấy một mảng ánh sáng vô tận và ngọn lửa in vào trong mắt. Xuất hiện phía trước hắn là một chiến trường rộng lớn, cho dù với năng lực của hắn cũng không thể nào thấy được đầu cuối của chiến trường này. Vô số yêu ma và thiên sứ chém giết kịch liệt trong hư không, mỗi giây phút đều có đông đảo thiên sứ và yêu ma bị xé tan, hóa thành những hạt bụi trong vũ trụ.

Chiến trường to lớn này bao trùm vô số không gian, lực lượng ánh sáng và bóng tối cực kỳ hỗn loạn, các loại ánh sáng hỗn tạp đồng thời bừng lên. Đệ Nhất phân thần nhìn thấy Sí thiên sứ của Thiên Đường giống như mặt trời phủ xuống nhân gian, cũng nhìn thấy các Hắc Ám Quân Chủ mạnh mẽ. So với trong trí nhớ của hắn, khí tức của những Hắc Ám Quân Chủ này đều mạnh hơn không ít.

Tiếng ngâm xướng phép thuật và thánh ca của Thiên Đường đan xen vào nhau. Những luồng thánh quang chữ thập chói mắt không ngừng phát ra từ trong tay thiên sứ chiến đấu của Thiên Đường. Còn trong Hắc Ám Viễn Chinh quân đông đảo lại liên tục xuất hiện những vầng sáng lĩnh vực, chợt lóe lên rồi biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đều có rất nhiều thiên sứ bị đánh thành bụi phấn bay ra. Nhưng trong loại chiến tranh kịch liệt này thì lĩnh vực cũng không duy trì được bao lâu, rất nhiều yêu ma cấp Thiên Ma Thần vừa mới tạo ra lĩnh vực đã bị vô số công kích từ bốn phương tám hướng phá tan.

Mức độ thảm liệt của chiến tranh vượt xa tưởng tượng của Đệ Nhất phân thần, cũng vượt xa chiến tranh vương triều của Ma Giới. Hơn nữa cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối này vẫn còn đang leo thang, bởi vì cho đến bây giờ Đệ Nhất phân thần cũng chỉ nhìn thấy một phần quân lực của đại quân Quang Ám chém giết với nhau. Phía sau đại quân Quang Minh, mấy trăm cánh cổng Thiên Đường rung động phát ra ánh sáng lấp lánh, mỗi giây phút đều có vô số trái tim thiên sứ như sao băng từ chiến tuyến phía trước chui vào trong những cánh cổng Thiên Đường to lớn và huy hoàng này. Một lúc sau ánh sáng chợt lóe lên, lại có một gã Quang thiên sứ hoàn chỉnh nhanh chóng từ trong cánh cổng Thiên Đường nhảy ra, gia nhập vào trận chiến phía trước. Thiên Đường dùng phương thức này liên tục hồi sinh thiên sứ tử vong trong chiến tranh. Còn bên phía Ma Giới…

Đệ Nhất phân thần cố hết sức thu liễm khí tức, không phát ra một chút sức mạnh nào. Hắn lẳng lặng đứng ở ven rìa chiến trường, ánh mắt quét qua trung tâm chiến trường, nhưng trước mắt chỉ nhìn thấy những bóng người đan xen với nhau.

- Gào!

Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên từ trong chiến trận dày đặc, bên trong ẩn chứa khí tức hung ác mãnh liệt. Khi sóng âm vang dội kia truyền tới hư không nơi Đệ Nhất phân thần đang đứng, hắn liền từ trong sóng âm cảm nhận được khí tức dày đặc của thần lực.

"Chủ Thần phân thân." - Con ngươi Đệ Nhất phân thần đột nhiên co lại, nhìn về hướng thanh âm phát ra. Trong đông đảo thiên sứ và yêu ma, hắn nhìn thấy được một bóng người quen thuộc. Từ một hướng khác của chiến trường lại vang lên tiếng gầm của Chủ Thần phân thân, nhưng ánh mắt của Đệ Nhất phân thần cũng không dừng lại lâu trên người bọn chúng.

Dọc theo phương hướng phía sau Hắc Ám Chủ Thần phân thân, cuối cùng Đệ Nhất phân thần đã tìm được thứ mà hắn muốn tìm, đó là Hắc Ám Quân Chủ.

Không giống như những Hắc Ám Quân Chủ khác, tên Hắc Ám Quân Chủ này đứng rất gần trung tâm chiến trường. Sau khi kêu gọi ra Chủ Thần phân thân, hắn liền lẳng lặng lơ lửng trong hư không, bất động giống như một pho tượng điêu khắc. Trước người hắn khoảng hai ngàn trượng có rất nhiều Quang thiên sứ, nhưng lại không một ai có thể đột phá đến chỗ hắn. Ở phía trước, vô số yêu ma liên tục bị phía Thiên Đường tấn công, mỗi giây phút đều có rất nhiều yêu ma tử trận. Nhưng rất nhanh, những yêu ma bị đánh thành bụi phấn, chỉ còn lại bộ xương không trọn vẹn này bỗng tụ lại thành hình, sau đó sống dậy như ban đầu, lập tức gia nhập vào trong trận chiến. Đây là lĩnh vực Tử Vong, trong lĩnh vực này tất cả quân đội đều có thể liên tục sống lại.

Lĩnh vực Tử Vong, đây chính là lĩnh vực cuối cùng mà Đệ Nhất phân thần muốn tìm. Con ngươi của hắn hơi co lại, một khắc sau xương cốt toàn thân bỗng kêu lên lốp đốp, thân thể càng lúc càng cao. Chỉ trong phút chốc, một ác ma cao cấp bên sườn mọc cánh đen, trên đầu có sừng đã xuất hiện trong hư không.

"Hà hà, vừa lúc có thể mượn cơ hội này để tu luyện Sát Lục ma quyết một chút." - Trong lòng Đệ Nhất phân thần liên tục cười lạnh. Chiến trường rộng lớn như thế, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, không để khí tức tỏa ra ngoài, vậy thì đây chính là nơi tốt nhất để thừa nước đục thả câu, tu luyện Sát Lục ma quyết.

Thân thể nhoáng lên, Đệ Nhất phân thần dùng tốc độ như tia chớp xông vào trong đại quân đông đảo ven rìa chiến trường. Khi hắn lao vào trong đại quân yêu ma, thiên sứ tội lỗi Ô Liệt Nhĩ giống như có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn về ven rìa chiến trường. Ngay khi Đệ Nhất phân thần đột ngột bộc phát tốc độ, một chút khí tức tỏa ra đã khiến cho vị Sí thiên sứ này chú ý, nhưng rất nhanh khí tức của vô số yêu ma đã che lấp đi khí tức của hắn. Ô Liệt Nhĩ nhíu mày một cái, sau đó quay đầu đi, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào toàn bộ chiến trường.

- Ngươi là ai?

Một tên yêu ma ở ngoài cùng chiến trường bỗng cảm thấy hoa mắt, bên người đã có thêm một tên ác ma khác. Ánh sáng nơi khóe mắt rõ ràng nói cho hắn biết, tên yêu ma này là từ trong hư không bên ngoài chiến trường xông vào đây.

- Hừ!

Đệ Nhất phân thần hừ lạnh một tiếng. Tên kia yêu ma chợt cảm thấy một luồng sát ý mãnh liệt đánh vào trong đầu, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết ngắn ngủi, thân thể trong nháy mắt nổ tung. Đệ Nhất phân thần cũng không thèm nhìn tên yêu ma này, lập tức chen vào trong đại quân yêu ma đông đảo, từ từ tiến về phía tên Hắc Ám Quân Chủ kia. Chỉ khi nào bước vào lĩnh vực của đối phương, lĩnh vực Hỗn Độn của hắn mới có thể phục chế năng lực của lĩnh vực này.

Trong chiến trường rộng lớn, số lượng chiến đấu lên đến hàng tỉ, chỉ cần thực lực không vượt trên cấp Thiên Ma Thần quá nhiều, vậy thì sẽ không khiến cho nhân vật cao cấp hai bên Quang Ám chú ý. Điều này đối với Đệ Nhất phân thần căn bản không có hạn chế gì, vô số yêu ma và thiên sứ phía trước bị hắn tiện tay chém giết. Rất nhiều lúc hắn thậm chí không cần ra tay, chỉ đơn giản dùng sát ý cuồng bạo do Sát Lục ma quyết luyện thành đánh vào trong đầu đối phương, dựa vào sự chênh lệch về giai cấp lực lượng, trực tiếp làm cho đối phương nổ tung mà chết.

Đệ Nhất phân thần hành động rất cẩn thận, không phát ra quá nhiều sức mạnh, cũng không đột ngột tiến tới theo đường đường thẳng mà chọn cách từ từ tiến đến gần. Trong đại quân Quang Ám đông đảo như vậy, hành động của hắn không khiến cho bất cứ người nào chú ý.

Hắc Ám Quân Chủ A Thập Lợi Sát lẳng lặng đứng ở trung tâm chiến trường, quanh người hắn là vô số thi hài yêu ma không ngừng sống lại. Là người hầu của Linh Hồn Chi Chủ, A Thập Lợi Sát quân chủ đứng ở giữa chiến trường cũng tương đương với một cánh cổng Thiên Đường có hiệu suất cao nhất.

Thời gian dần dần trôi qua. Đối với đám yêu ma thì thời gian có lẽ không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Hắc Ám Quân Chủ thì lại không thể nào xem nhẹ. Cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ chảy trong cơ thể, A Thập Lợi Sát biết rõ, nhiều nhất chỉ thêm mười vạn năm là sinh mạng của hắn sẽ đi đến tận cùng. Nếu như hắn chỉ là một yêu ma kiệt xuất của Ma Giới thì đã có thể sống trong thời gian dài đằng đẵng.

Tất cả đều có cái giá, A Thập Lợi Sát nhận được lực lượng mạnh mẽ, cái giá chính là sức sống dồi dào của hắn. Nhưng đối với những điều này hắn chưa từng oán hận, bởi vì đây là ý chỉ của Hắc Ám Chủ Thần chí cao vô thượng, ý chỉ của Chủ Thần là thứ cao hơn tất cả.

A Thập Lợi Sát đứng trong đám yêu ma dày đặc, trong mắt là vô số thiên sứ và yêu ma ở trung tâm vũ trụ này không ngừng chết đi sống tại. Đột nhiên một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, hắn liền dời ánh mắt sang nơi khác. Đập vào mắt hắn là một tên yêu ma cao cấp bên sườn mọc hai cánh, trên đầu có hai chiếc sừng. A Thập Lợi Sát quân chủ liếc nhìn tên yêu ma cao cấp kia một cái, sau đó lại dời ánh mắt đi. Bởi vì năng lực sống lại vô hạn của lĩnh vực Tử Vong, rất nhiều yêu ma đều theo bản năng tiến đến gần người hầu của Linh Hồn Chi Chủ này, hi vọng có thể được lĩnh vực Tử Vong che chở. Yêu ma không ngừng tràn tới đây như vậy, A Thập Lợi Sát đã thấy quá nhiều, không có gì phải ngạc nhiên nữa.

Quả nhiên, sau khi tên kia yêu ma tiến vào phạm vi của lĩnh vực Tử Vong liền gia nhập vào trong chiến đấu kịch liệt. Tất cả lại khôi phục như cũ. Đột nhiên loại cảm giác khác thường kia lại dâng lên trong lòng, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.

"Xảy ra chuyện gì?" – Hắc Ám Quân Chủ bỗng cảm nhận được lĩnh vực Tử Vong bị một loại ngoại lực tác động. Tác động này không đủ ảnh hưởng đến việc thi triển lĩnh vực Tử Vong, nhưng lại khiến cho vị Hắc Ám Quân Chủ này cảm thấy bất an.

Cặp mắt có thể nhìn thấu linh hồn lập tức quét qua phạm vi lĩnh vực Tử Vong bao phủ, bóng dáng của những yêu ma nhanh chóng lướt qua trong mắt A Thập Lợi Sát, nhưng lại không tìm thấy gì cả. Với thực lực Hắc Ám Quân Chủ của hắn lại không thể phát hiện được luồng ngoại lực kỳ dị này rốt cuộc đến từ nơi nào.

"Ong!"

Hư không đột nhiên rung động, chấn động này lại bắt nguồn từ lĩnh vực Tử Vong của Hắc Ám Quân Chủ. Tại khoảnh khắc này, Hắc Ám Quân Chủ bỗng cảm nhận được sự tồn tại của một lĩnh vực Tử Vong khác, chính loại cộng hưởng này đã khiến cho hư không chấn động.

"Là ngươi!"- A Thập Lợi Sát nghĩ tới nghĩ lui về nguồn gốc của biến động này, cuối cùng tập trung vào tên yêu ma màu đen ở trước người khoảng chừng trăm bước. Hắn cuối cùng đã phát hiện ra điểm khác thường, đó là tên yêu ma này chiến đấu kịch liệt lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng chết, với thực lực của đối phương thì đây gần như là chuyện không thể.

- Giết hắn!

Giọng nói khàn khàn tức giận của A Thập Lợi Sát vang khắp hư không, ngón tay khô héo chỉ còn lại xương trắng lướt qua hư không, chỉ về hướng Đệ Nhất phân thần trong đám yêu ma đông đảo. Nghe được tiếng hét giận dữ của Hắc Ám Quân Chủ, Đệ Nhất phân thần liền quay đầu lại, đứng giữa đám yêu ma lộ ra một nụ cười kỳ dị.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, lĩnh vực Tử Vong đã bị hắn phục chế hoàn mỹ. Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán là tên Hắc Ám Quân Chủ gần đất xa trời, chỉ còn lại một bộ xương này lại phát hiện ra hắn.

Chung quanh Hắc Ám Quân Chủ đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó vô số yêu ma không để ý đến đại quân thiên sứ, lập tức quay đầu lại giết về phía Đệ Nhất phân thần. Đối mặt với đại quân Hắc Ám đông đảo tràn đến, Đệ Nhất phân thần chỉ thản nhiên cười một tiếng, sau đó quát lên:

- Lĩnh vực!