Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 125: Đáng thương, dùng sức khi dễ



Editor: Luna Huang

Mộ Quân Tà ôm Cố Khuynh Thành, thẳng vào phòng, rầm một tiếng, cửa phòng đột nhiên khép lại, cả kinh Cố Khuynh Thành nhíu mày, tâm trạng có chút thấp thỏm: “Uy, Mộ Quân Tà ngươi làm gì a!”

“Chờ một chút, nàng sẽ biết.” Mộ Quân Tà nhàn nhạt trả lời một câu, liền tiếp tục ôm Cố Khuynh Thành, đi đến bên giường.

Chuyện cho tới bây giờ, Cố Khuynh Thành nếu như còn nhìn không rõ, nàng thì không phải là sơ sài, mà là thiếu não!

” Mộ Quân Tà, ngươi thả ta xuống!” Cố Khuynh Thành dùng cả tay chân giùng giằng trong lòng Mộ Quân Tà, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm hồng.

“Hiện tại mới muốn chạy trốn, nàng cảm thấy có khả năng không?” Thấp mâu liếc Cố Khuynh Thành một mắt, Mộ Quân Tà mặt không thay đổi nói rằng.

Phốc…

Cái gì gọi là không có khả năng?

Người này, cũng không phải là muốn…

Nhìn giường lớn càng ngày càng gần, bình thường Cố Khuynh Thành đối với giường có chú ý, lúc này chỉ còn lại có thấp thỏm, trong lòng càng bất an.

Sẽ không phải là nhất lúc nàng chưa có đồng ý làm tròn cá cược, người này dự định diễn bá vương chứ?

“A! Mộ Quân Tà, ngươi dám!” Cố Khuynh Thành bụm mặt, thét lên, chân nhỏ càng ra sức đá Mộ Quân Tà, nhưng người này chính là dầu muối không tiến, chết sống không buông tay, trái lại càng ôm càng chặt, đây coi là chuyện gì xảy ra a!

Bất an Cố Khuynh Thành không có phát hiện, trong nháy mắt nàng che mặt, Mộ Quân Tà gợi lên môi mỏng phi sắc, đáy mắt hiện lên quang mang xảo quyệt.

Phanh…

Phía sau lưng đụng phải trên giường không tính là cứng rắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành càng thêm đỏ, hoảng loạn chiếm trong lòng, nàng len lén mở đầu ngón tay, xuyên thấu qua khe hở, nhìn về phía Mộ Quân Tà.

Đã thấy Mộ Quân Tà chính cư cao lâm hạ nhìn nàng, hai người một trên một dưới, tư thế ái muội, đương nhiên, người ở dưới, nhất định là nàng.

“Bây giờ mới biết sợ, muộn rồi!”

Song chưởng của Mộ Quân Tà chống bên cạnh thân của Cố Khuynh Thành, môi mỏng nhẹ lướt qua gò má của nàng, lệnh Cố Khuynh Thành không khỏi khẽ run lên một cái.

Âm thầm nuốt nước bọt, Cố Khuynh Thành cắt ngang trái tim, thẳng thắn lấy ra hai tay, cùng Mộ Quân Tà mắt lớn trừng mắt nhỏ: “Mộ Quân Tà, ta… Ngô!”

Lời còn chưa dứt, Mộ Quân Tà bỗng nhiên cúi đầu, phiến môi giao nhau, lời của Cố Khuynh Thành, toàn bộ bị Mộ Quân Tà nuốt vào trong bụng, chỉ còn lại có âm phù liên tiếp bất thành câu, lại động nhân

Hôn một lúc lâu, ngay lúc Cố Khuynh Thành rơi vào đại não thiếu dưỡng, cho là mình sắp tiêu, Mộ Quân Tà rốt cục thả nàng.

Cố Khuynh Thành lập tức từng ngốn từng ngốn hô hấp, tham lam hưởng thụ không khí mới mẻ, nhưng nàng chưa kịp, Mộ Quân Tà bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, một giây kế tiếp, chăn gấm trên người hai người, liền bị hắn lật lên, thoáng cái bao vây hai người ở bên trong.

“Uy, ngươi!”

Bá một tiếng, kình phong lướt qua, ngọn đèn dầu trong phòng đều tắt, lời của Cố Khuynh Thành ra đến khóe miệng, lần thứ hai bị nghẹn.

Trong bóng tối, mâu tử của Mộ Quân Tà như sao trời, càng phát xán lạn, đáy mắt đều là tràn đầy tiếu ý, Cố Khuynh Thành thấy nụ cười kia, nhịn không được phun một câu: “Hỗn đản!”

Đâu chỉ hỗn đản, đơn giản là thối đản bị hư!

Người chịu khi dễ là nàng, kết quả hắn cười đến xán lạn như thế, rõ ràng là tới kéo cừu hận!

Cố Khuynh Thành vừa thẹn vừa giận, trực tiếp trở mình, mặt hướng tường, đưa lưng về phía Mộ Quân Tà, cảm thụ được nhiệt khí cả người, liền càng phát ra tức giận.

Mộ Quân Tà chết tiệt, nhất định là hắn tác quái!

Mộ Quân Tà nhìn tính tình của nàng, tiếu ý khóe miệng, càng rõ ràng, đưa tay, đem tiểu nhân nhi cuộn thành một đoàn kéo vào trong lòng, chăm chú chế trụ, không cho nhúc nhích nửa phần.

Môi, rơi vào bên tai của Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà nhẹ giọng thì thầm: “Đừng làm rộn, ngủ đi.”

Bảo nàng đừng làm rộn?

Rõ ràng là hắn khi dễ người, thế nào biến thành nàng hồ đồ?

Cố Khuynh Thành rất giận a, cố ý đối nghịch với Mộ Quân Tà, hắn gọi bảo nàng đừng làm rộn, nàng liền hết lần này tới lần khác phải làm rộn, đại náo đặc biệt nháo!

Chận một khẩu khí, Cố Khuynh Thành nhào lên, thân thể không an phận giãy dụa trong lòng Mộ Quân Tà, chọc cho Mộ Quân Tà đen mặt.

Mặt hắn đen, không phải là bởi vì tức giận, mà là bởi vì Cố Khuynh Thành đây rõ ràng là đang châm lửa!

Tốt xấu hắn cũng là một nam nhân bình thường, nào có có nam nhân có thể ôm lấy nữ nhân yêu mến, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, lại trong lòng mà vẫn không loạn? Huống chi, Cố Khuynh Thành còn đang khiêu chiến cực hạn của hắn.

Cảm thụ được thân thể nhu nhược không có xương, không ngừng ma sát thân thể của hắn, cắn nuốt lý trí của hắn, Mộ Quân Tà thấp giọng mắng một câu: Đáng chết!

Sau đó chế trụ thân thể của Cố Khuynh Thành, thấp giọng uy hiếp nói: “Nếu nàng không muốn sát thương cướp cò, liền đàng hoàng một chút cho ta! Bằng không, nàng châm lửa, cũng đừng nghĩ chạy!”

Nghe thanh âm của Mộ Quân Tà trở nên khàn khàn, Cố Khuynh Thành nhất thời thành thật, thấp thỏm quay đầu lại nhìn về phía Mộ Quân Tà, đã thấy trong con ngươi Mộ Quân Tà Mộ Quân Tà, phảng phất phủ lên một tầng nhan sắc yêu dã, ánh trăng từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng chảy vào, chiếu vào khuôn mặt có chút ửng hồng của Mộ Quân Tà.

“Ngươi làm sao vậy, sẽ không phải là ngã bệnh chứ?” Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt một cái, phảng phất không biết chuyện gì xảy ra, vươn tay nhỏ bé, dán tại trên trán của Mộ Quân Tà thử ôn độ, lại cảm thấy bàn tay của mình có chút nóng, thử không ra, liền đem trán của mình dán lên cái trán của Mộ Quân Tà.

“Đáng chết! Cố Khuynh Thành, nàng lại không thành thật, bổn tôn liền ngay tại chỗ chánh pháp nàng!” Nếu như hắn không nhìn thấy tiếu ý tặc hề hề chợt lóe lên trong mắt Cố Khuynh Thành, hắn thật đúng là cho rằng Cố Khuynh Thành cái gì cũng không biết!

Nhưng tiểu nha đầu này phân minh đều biết, vẫn còn đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, thực sự là…

Rất xấu rồi!

Nghe vậy, Cố Khuynh Thành lặng lẽ le lưỡi một cái, ngoan ngoãn tựa ở trong lòng Mộ Quân Tà không lộn xộn nữa, lòng sớm vui như hoa nở.

Mộ Quân Tà bất đắc dĩ thầm than một tiếng, không thể làm gì khác hơn là cố nén, ôm Cố Khuynh Thành, tùy ý nàng ngủ thật say, sau đó nghe tiếng hít thở của Cố Khuynh Thành, cũng ngủ theo.

“Tiểu thư, tỉnh?” Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà song song còn trong mộng, đã nghe một trận gõ cửa của Tương Tú vang lên.

“Ngô…”

Cố Khuynh Thành trở mình, dụi dụi con mắt, lúc này mới mở mắt ra, đập vào mắt thấy gò má phóng đại của Mộ Quân Tà, khóe miệng không tự chủ cong lên, mà Mộ Quân Tà lúc này sớm tỉnh lại, cố ý giả bộ ngủ say.

Cố Khuynh Thành nào biết đâu rằng hắn là giả bộ ngủ, liền chủ động hôn một cái, nhưng ai biết, môi vừa chạm đến khóe môi của hắn, một lực mạnh từ sau đầu kéo tới, đè nặng cái ót của nàng, đè xuống, lúc này nàng mới phát giác, Mộ Quân Tà chẳng biết lúc nào mở hai mắt ra.

Ô ô…

Tôn thượng đại nhân, đơn giản là rất xấu, cố ý giả bộ ngủ quá đáng ghét!

Vừa hôn xong, Cố Khuynh Thành muốn đẩy Mộ Quân Tà ra, lại phát giác trên người đều là mềm nhũn, không có khí lực, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, thở phì phò nói: “Mộ Quân Tà, ngươi hỗn đản!”

Thế nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, Cố Khuynh Thành cũng bị chấn kinh rồi, vội vàng bụm miệng.

Thanh âm nhuyễn miên, khàn khàn mang theo khuynh hướng cảm xúc, làm sao sẽ nói ra từ trong miệng của nàng? Thực sự là… Mất mặt!

“Tiểu thư, người dậy rồi sao?” Mộ Quân Tà câu thần cạn tiếu, bàn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành, đang muốn nói, thanh âm của Tương Tú lại vang lên không đúng lúc.

Bất quá, chỉ có Mộ Quân Tà sẽ cảm thấy cái thanh âm này xuất hiện không đúng lúc thôi, mà Cố Khuynh Thành cảm thấy Tương Tú ngày hôm nay thật là đáng yêu, cứu nàng a!

“Dậy rồi, lập tức liền dậy!” Cố Khuynh Thành quay cửa hô một tiếng, rất nhanh xoay người xuống giường, không để ý Mộ Quân Tà mặt đen lại, lấy một kiện y phục, chui vào sau tấm bình phong, hai ba cái liền thay xong, đi đến hướng phía cửa.

“Khụ khụ…”

Phía sau vang lên tiếng ho khan, trong mắt Cố Khuynh Thành lóe lên thần sắc buồn cười, quay đầu, cười khanh khách nhìn Mộ Quân Tà nói: “Tôn thượng đại nhân, ngươi có phải khó chịu ở đâu hay không, muốn ta giúp ngươi ngao chút dược không?”

“Cố Khuynh Thành, nàng biết rõ còn hỏi!” Sáng sớm, liền bỏ một mình hắn ở chỗ này, còn không biết xấu hổ mở to mắt nói mò, nữ nhân này cũng quá đáng!

“Ta thật không biết a!” Cố Khuynh Thành vuốt tay, một đôi đồng tiễn thủy thu lóng lánh thần sắc vô tội, “Tôn thượng đại nhân thân ái, ngươi đến cùng có cái gì bất mãn hay khó chịu, vẫn là tự nói ra mới tốt, ta cũng sẽ không biết thuật đọc tâm.”

Lời ngầm chính là: Chớ ngạo kiều, muốn cái gì liền nói, hài tử biết nói, mới có kẹo ăn.

“Nàng rất tốt.” Mộ Quân Tà đột nhiên khẽ cười hai tiếng, cười đến Cố Khuynh Thành sợ hãi, vừa định chạy trốn, thế nhưng đã muộn.

Chỉ thấy, Mộ Quân Tà vung tay lên, linh lực mạnh mẽ liền cuốn hông của Cố Khuynh Thành lên, lại cố sức, túm Cố Khuynh Thành vào, “Đùa với bổn tôn, nàng còn quá non.”

“Mộ Quân Tà, ngươi, ngươi hỗn đản!” Cố Khuynh Thành hung hăng trừng Mộ Quân Tà một mắt, khóe miệng cũng mất tiếu ý.

“Ngày hôm nay giáo huấn nàng, xem nàng lần tới còn dám hay không.” Dứt lời, Mộ Quân Tà liền trên môi Cố Khuynh Thành hôn, xác thực như lời hắn, chỉ là giáo huấn, hạ xuống nhẹ như lông hồng, liền thu về.

“Ngươi liền mạnh mẽ khi dễ ta đi.” Cố Khuynh Thành liếc mắt, đưa tay đẩy Mộ Quân Tà ra, tức giận bỏ lại một câu nói, liền vừa đi ra chỗ cửa.

“Tiểu, tiểu thư ngươi cũng xem như là dậy rồi.” Giữa lúc Tương Tú dự định lần thứ hai gõ cửa, Cố Khuynh Thành mở cửa ra, vừa chạy ra ngoài, vừa nói: “Làm sao vậy, sáng sớm như thế, sốt ruột vội vàng, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Đúng vậy, Văn Mãn thiếu gia mới vừa tới tìm tiểu thư, bảo là muốn cùng tiểu thư đi nghiệp đoàn luyện khí sư, nhưng là thấy tiểu thư chưa rời giường, liền đi về trước, nói là chờ một chút trở lại tìm tiểu thư. Nô tỳ nhìn mặt trời lên cao, liền đến xem tiểu thư đã thức giấc chưa.” Tương Tú cúi đầu, đi theo phía sau Cố Khuynh Thành, hồi đáp.

“Ân, ta đã biết, chờ một chút ta đi tìm hắn được rồi.” Cố Khuynh Thành gật đầu, lại xoay người, quay Mộ Quân Tà nói “Chờ một chút, ta đi chỗ sư phụ một chuyến, ngươi ở nhà, lúc những người đó đến cửa, ngươi hỗ trợ thu một chút.”

“Tham tiền.” Mộ Quân Tà dựa nghiêng ở đầu giường, xoa huyệt Thái Dương, cười mắng một tiếng.

Cố Khuynh Thành thè lưỡi, không có tiếp lời, đây chính là năm mươi vạn huyền tinh tệ, muốn nàng chắp tay tặng người, hoàn toàn…Không thể nào!

“Ta đi, ngươi ngủ tiếp đi.” Cố Khuynh Thành thuận miệng nói, liền đóng cửa lại, cùng Tương Tú đến chỗ Cố Văn Mãn.

Thấy Cố Khuynh Thành đi, Mộ Quân Tà ngồi dậy, quay gian phòng trống rỗng, lạnh lùng nói: “Ảnh Nhất.”

“Có thuộc hạ.” Ảnh Nhất đột nhiên xuất hiện, cung kính quỳ gối bên giường.

“Tình huống bên kia, thế nào?” Mộ Quân Tà nhàn nhạt hỏi.

“Bẩm lời của chủ thượng, bên kia hết thảy đều tốt, vị Tần gia kia cũng bị dời, chỉ là hắn lại…” Ảnh Nhất muốn nói lại thôi.

“Ân? Hắn lại muốn làm cái gì?” Mộ Quân Tà lạnh mặt, mâu lướt qua một tia lãnh mang.

“Hắn nói, kế hoạch phải dựa theo tiến trình tiếp tục tiến hành, trừ phi chủ thượng không muốn sống.” Ảnh Nhất mặt lộ vẻ làm khó, hơn nửa ngày mới nói ra.

Mộ Quân Tà không giận phản tiếu, tiếu ý trầm thấp, quanh quẩn ở trong phòng, thân thể của Ảnh Nhất cứng đờ, lưng bị âm phong thổi qua.

“Ngươi phái người đi nói cho hắn biết, không có mệnh lệnh của bổn tôn, ai dám hành động thiếu suy nghĩ, liền giết kẻ đó. Mặt khác, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi tùy thân bảo hộ chủ mẫu nhà ngươi.” Nói xong, Mộ Quân Tà bổ sung một câu: “Nàng nếu là bị thương một cọng tóc gáy, ngươi cũng không cần trở lại gặp ta.”

“Vâng, thuộc hạ minh bạch.” Ảnh Nhất kết kết thật thật rùng mình một cái, lập tức tiêu thất trong phòng.