Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 89



Lúc ca ca của nàng thành thân, nàng đã từng uống qua rượu này. Lúc mới uống vào cảm giác rất tốt, rất dễ dàng làm cho người ta thấy mê mẩn, nhưng thực chất tác dụng của rượu này về sau rất mạnh, tuy đến chậm nhưng lại kéo dài. Cho nên Tiêu Cửu Thành cũng không dám uống quá nhiều, mỗi lần chỉ nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, sau đó yên lặng mỉm cười nhìn xem Thiên Nhã không có chút đề phòng nào, uống hết ngụm này đến ngụm khác.

Quả thực trong lòng Thiên Nhã đang xem nhẹ vò rượu này, bởi vì khi rượu vào miệng mang đến cảm giác rất nhẹ, rất ngon ngọt mềm dịu, hương vị lại tinh tế, dư vị lâu dài, đúng là một vò rượu ngon, làm cho nàng bất giác uống thêm mấy chén vào bụng.

Tiêu Cửu Thành quan sát hành vi của Thiên Nhã, ý cười càng đậm.

Thiên Nhã uống liên tiếp mấy chén, về sau mới phát hiện Tiêu Cửu Thành uống đặc biệt chậm, chỉ nhấp nhẹ một cái, căn bản không có uống bao nhiêu. Hơn nữa Tiêu Cửu Thành dường như chỉ có tập trung nhìn mãi vào mặt mình, ánh mắt long lanh như nước, trong đôi mắt kia là phong tình vạn chủng không cách nào dò xét được, làm cho Thiên Nhã nhìn một lúc rồi bối rối tránh đi ánh mắt của Tiêu Cửu Thành.
"Sao ngươi có một chén rượu mà mãi còn chưa uống xong?" Thiên Nhã khẽ nhíu mày hỏi, bản thân mình đã uống bảy tám chén rồi, rượu này dễ uống nên làm nàng không kìm lòng được.

"Thì rượu ngon mà, nên ta muốn nhấm nháp từ từ thôi, Thiên Nhã không tin thì thử xem, thưởng thức chầm chậm một chút, hương vị càng thêm thơm nồng." Tiêu Cửu Thành trả lời, nàng quả thực không có lừa gạt Thiên Nhã, phương thức uống đúng nhất của rượu này là chậm rãi từng hớp, vừa rồi Thiên Nhã uống liền một lúc tám chén, rất là dễ say.

Rượu này là của Tiêu Cửu Thành, nàng nói uống từ từ, vậy thì cứ uống từ từ đi. Thế là sau khi đã uống liên tục mấy chén, Thiên Nhã cũng bắt đầu thử giống Tiêu Cửu Thành, chậm rãi nhấp từng ngụm một, ngậm vào trong miệng chứ không vội nuốt xuống, quả nhiên tư vị rất khác.
Hai người cứ thế đủng đỉnh rót rượu uống rượu, cảm giác say cũng dần dần tác dụng lên người Thiên Nhã. Nàng bắt đầu cảm thấy cơ thể giống như khát nước, đặc biệt là Tiêu Cửu Thành ở kia còn nhìn mình chằm chằm. Nhìn thẳng vào đôi mắt câu người của Tiêu Cửu Thành, vậy mà Thiên Nhã nhất thời lại quên tránh đi, cứ thế ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Cửu Thành, không còn nhớ phải thu hồi lại tầm mắt của mình.

Tiêu Cửu Thành phát hiện đôi mắt Thiên Nhã đã dần có chút mê man, trên mặt phớt đỏ, nàng biết Thiên Nhã đã chếnh choáng say rồi. Có điều giờ phút này Thiên Nhã sóng mắt mê ly, mặt như hoa đào, má đỏ hây hây, phối hợp với ngũ quan mỹ lệ của nàng, thực sự rất đẹp, rất động lòng người. Thiên Nhã xinh đẹp như vậy, thử hỏi Tiêu Cửu Thành làm sao có thể không vì Thiên Nhã mà tâm động như sóng trào, từng đợt sóng cứ dồn dập vỗ thẳng vào lòng nàng, đặc biệt là lúc này Thiên Nhã cũng đang nhìn mình chăm chú như vậy. Ánh mắt hai người như say như mê, quấn lấy nhau như những sợi tơ mỏng, hết vòg này đến vòng khác.
"Thiên Nhã có biết, vì sao cha ta lại tặng rượu này vào lúc thành thân không?" Tiêu Cửu Thành mỉm cười khẽ hỏi, thanh âm nàng mềm dịu như bông, vừa nhẹ nhàng vừa êm đềm, khi tràn vào đến tai người ta thì mang lại cảm giác thật khoan khoái.

"Thì là quà cưới chứ gì nữa." Thiên Nhã trả lời, dù sao rượu của Đỗ Minh cũng luôn là loại cực kỳ trân quý mà.

"Vậy ngươi có biết rượu này tên gọi là gì không?" Tiêu Cửu Thành lại hỏi.

"Làm sao ta biết rượu này tên là gì được." Thiên Nhã biết Đỗ Minh quả thực có thói quen đặt tên cho rượu của mình, hơn nữa tên rượu cũng vô cùng dễ nghe. Kiếp trước nàng uống vò rượu kia, có tên là Phượng Phi Cửu Thiên (phượng bay lên chín tầng trời), là đặc biệt dành cho địa vị hoàng hậu của nàng. Hiện tại nghĩ đến, Lý Quân Hạo làm gì tự nhiên tốt tính để dành đồ ngon cho nàng chứ, nhất định là do Tiêu Cửu Thành uống còn dư lại, mới lấy tới cho nàng uống. Nên lúc cầm tới cung của nàng, rượu kia cũng chỉ còn nửa vò. Khi đó cung nhân còn nói hoàng thượng đã uống nửa vò, nhưng cung nhân kia cũng là người trong điện của hắn. Càng nghĩ càng xác định năm xưa là Lý Quân Hạo đem một bình rượu hoàn chỉnh ban cho Tiêu Cửu Thành, nàng uống hết một nửa thì nhớ ra mình, mới để lại một nửa bảo người ta mang tới cho mình.
"Rượu này có tên là "Hợp hoan túy", nghe nói là Đỗ Minh đặc biệt cất vì vợ chồng ân ái, rất thích hợp cho vợ chồng đối ẩm. Ta nhớ ngày đó là ta cùng Thiên Nhã một chỗ bái đường, nếu có thể cùng Thiên Nhã uống rượu ngon này thì còn gì tốt hơn nữa chứ…" Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Nhã.

Nói chuyện đến đây, Thiên Nhã không khỏi hồi tưởng lại ngày đó quả thực là bản thân mình thay mặt đệ đệ bái đường thành thân với Tiêu Cửu Thành, cũng là mình gỡ khăn trùm đầu của tân nương, còn có cùng Tiêu Cửu Thành uống rượu giao bôi…, rồi chưa kể hôm nay lại tiếp tục cùng Tiêu Cửu Thành uống hợp hoan túy nữa. Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành có ý nghĩ xấu với mình, mà mình đối với nàng cũng có tâm tư khác lạ, trong lúc nhất thời nàng bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt giống như mình và Tiêu Cửu Thành là phu thê thực sự vậy.
Thiên Nhã nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, nữ tử kia mặt mày giống như hoa đào tháng ba, nở rộ tươi đẹp, câu dẫn hồn người. Mà thực sự thì hồn Thiên Nhã lúc này cũng đã bị nàng câu đi mất rồi, cứ thế ngây ngốc nhìn Tiêu Cửu Thành một hồi lâu, cảm giác dưới đáy lòng mình dường như có thứ tình cảm không tên nào đó đang dần dần xâm chiếm. Nếu là ngày thường, đương nhiên Thiên Nhã không dám nhìn Tiêu Cửu Thành như vậy, nhưng giờ phút này sau khi đã chếnh choáng say, nàng giống như sa vào đầm lầy vậy, không còn chút sức lực nào để phản kháng nhu tình và sắc đẹp này. Nàng bất giác lại cầm lên chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, chỉ là dù uống thế nào vẫn không thể mang lại cảm giác trọn vẹn.

Tiêu Cửu Thành phát hiện Thiên Nhã nhìn mình càng lúc càng như mê như say, trong đôi mắt toát ra thứ tình cảm nào đó thì bạo gan đứng lên, đi đến gần Thiên Nhã. Bộ pháp của nàng lung lay, tựa hồ say rượu nên có chút hơi loạn.
Ánh mắt Thiên Nhã không tự chủ được nhìn theo bước chân của Tiêu Cửu Thành, thân thể nàng vốn nhỏ yếu, bộ pháp lại nhẹ nhàng đong đưa, mang đến cảm giác mỗi bước đi đều như sinh ra một đóa hoa sen vậy.

Tiêu Cửu Thành đi đến trước mặt Thiên Nhã, lảo đảo một cái, giống như không khống chế được nữa nên nhào vào lòng nàng.

Thiên Nhã là người tập võ, phản ứng đương nhiên hơn người, khẽ vươn tay liền bắt gọn eo thon của Tiêu Cửu Thành, để nàng ngã ngồi lên người của mình. Vốn là Thiên Nhã chỉ muốn đỡ lấy Tiêu Cửu Thành, có ngờ đâu vừa đỡ một cái thì Tiêu Cửu Thành đã ngồi vào lòng mình, việc này làm cho bầu không khí vốn đã mập mờ nay lại càng thêm phần mờ ám. Trong lúc nhất thời, Thiên Nhã phát ngốc không biết làm sao bối rối nhìn người đang ngồi trong lòng mình.
Đương nhiên Tiêu Cửu Thành làm gì có say rượu, bất quá chỉ là giả say kiếm cớ tiếp cận Thiên Nhã mà thôi. Sau khi thành công lọt vào lòng người thương, nàng không chút suy nghĩ lần nữa ôm lấy cổ của Thiên Nhã. Bản thân mình là nữ tử nhưng lại trăm phương ngàn kế để người khác ôm ấp yêu thương mình, Tiêu Cửu Thành không khỏi vì hành vi của mình mà cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng mà được ôm Thiên Nhã rồi, cũng được Thiên Nhã ôm lấy eo mình, Tiêu Cửu Thành không thèm đoái hoài những chuyện râu ria khác nữa. Có thể nàng tâm cơ một chút đấy thì sao, nếu không tâm cơ thì làm sao tiếp cận Thiên Nhã được. Nghĩ đến bản thân được nằm vào lòng Thiên Nhã, nàng chỉ có cảm giác trời không phụ người có lòng.

Bị Tiêu Cửu Thành ôm cổ, Thiên Nhã chính là trong trạng thái động cũng không dám động. Mặt của nàng, thân thể của nàng đều cách Thiên Nhã gần như vậy, trong mũi đều là mùi hương nhàn nhạt thanh thanh đặc hữu trên người Tiêu Cửu Thành. Thời khắc này hết thảy hết thảy mọi chuyện khác trên đời giống như đang bị mây mù che lấp, cảm giác bay bổng mà không thật, chếnh choáng cũng càng lúc càng nhiều, để thể xác và tinh thần của Thiên Nhã đều có cảm giác như say như mê.
Tiêu Cửu Thành nhìn thẳng vào đôi mắt mê ly của Thiên Nhã, phút chốc bao nhiêu dũng khí trong đời này nàng đều lấy ra cùng dùng một lúc, nàng đưa mặt chầm chậm đến gần Thiên Nhã, trong lòng nhịp tim đập như trống bồi, cổ vũ nàng nhẹ nhàng in môi mình lên cánh môi đỏ tươi mê người của Thiên Nhã.

Thiên Nhã đứng hình nhìn theo từng động tác Tiêu Cửu Thành đang hôn lên môi mình, hai mắt mở to trừng trừng.

Tác giả có lời muốn nói: Đừng tưởng chỉ có hai ngàn chữ, kỳ thật chương này viết rất lâu. .

Tiêu Cửu Thành: Dùng hết tâm cơ để ôm ấp yêu thương, tưởng ta dễ dàng lắm sao?

Thiên Nhã: Nàng dùng sắc đẹp dẫn dụ ta, hình như ta mắc câu rồi, làm sao bây giờ?

Faye: First kiss nha. Đọc comment của mấy bạn ở chương trước làm mình cảm động quá. Mấy bạn không biết cảm giác đăng nhập nick cũ thấy cả nghìn vote cùng một lô một lốc comment kêu gọi mình là thế nào đâu, vừa mắc cười mà vừa áy náy nữa.. :D:D:D