Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 211



Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành kê thanh chủy thủ sát gương mặt của mình, trên làn da trắng nõn rỉ máu, làm cho linh hồn của nàng khẩn trương không thôi, mình đã bị hủy dung, nàng làm sao có thể để Tiêu Cửu Thành bị biến dạng theo mình! Thiên Nhã lập tức không cần suy nghĩ, liền vươn tay đoạt lấy dao trong tay Tiêu Cửu Thành, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, nàng tuyệt đối không thể để cho Tiêu Cửu Thành tự làm thương tổn bản thân.

Thiên Nhã dù sao cũng là người luyện võ, Tiêu Cửu Thành chưa kịp phản ứng, Thiên Nhã đã đem dao trong tay Tiêu Cửu Thành cướp đi, ném ra xa, thanh dao rơi xuống đất phát ra tiếng.

"Ngươi hôm nay không cho ta tự hủy dung mạo. Ngày mai, ngày kia, sau này, mỗi một ngày, ngươi đều ở bên cạnh ta sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng biết nàng quá nóng lòng, căn bản không cho Thiên Nhã thời gian để bình tĩnh, nhưng nàng đã hoàn toàn khắc chế không được, quá nóng lòng muốn cho Thiên Nhã sự tin tưởng, cảm giác an toàn, cùng hạnh phúc , chỉ cần chậm một khắc, nàng đều cảm thấy dày vò.
"Tại sao ngươi lại ép ta?" Thiên Nhã rơi lệ đầy mặt, vì sao Tiêu Cửu Thành không thể thông cảm cho tâm tình của mình, nàng muốn đem dung nhan xinh đẹp của mình lưu tại trong lòng Tiêu Cửu Thành, nhưng Tiêu Cửu Thành ngay cả dạng hèn mọn nhất hi vọng xa vời cũng không thỏa mãn nàng. Tiêu Cửu Thành làm nàng mất đi phương hướng cùng hi vọng, tựa như lữ khách trong đem tối không tìm thấy ánh sáng, ngay cả một ánh đèn nhỏ cũng dập tắt, thế giới của nàng, lâm vào bóng tối, không biết phải đi hướng nào.

"Ta biết, Thiên Nhã muốn lấy tư thái đẹp nhất sống trong lòng ta, nhưng ký ức có đẹp đến đâu cũng đều không có nhiệt độ, chẳng lẽ ôm nhau ấm áp không thể so với trăng trong nước, hoa trong gương, có làm cho người ta yêu thích không? Thiên Nhã chẳng lẽ xưa nay những khi một mình cô đơn có cực kỳ nhớ tới một người, có cảm thấy băng lãnh thấu xương không? Nhân sinh vốn cô độc, một mình không cách nào tự mình sưởi ấm, con người từ sâu xa đều muốn tìm bạn lữ. Ngươi là người mà ta yêu, là bạn lữ của ta, ngươi không thể bỏ rơi ta, để cho ta một thân một mình đối mặt với cô độc rét lạnh." Tiêu Cửu Thành ôm thật chặt Thiên Nhã, đỏ mắt nói.
"Ngươi không hiểu, sẽ không hiểu…" Mặc dù Tiêu Cửu Thành biết chỗ gút mắc, nhưng Thiên Nhã vẫn cố chấp cho rằng, hiểu là một chuyện, chân chính cảm thấy lại là một chuyện khác, không chân chính trải qua, căn bản liền sẽ không chân chính cảm thấy được loại đau khổ này.

"Dung mạo có thể quan trọng đến bao nhiêu chứ? Thiên Nhã mất đi dung mạo, không phải ta chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Thiên Nhã a? Trong lòng ta, Thiên Nhã là người hoàn hảo, dung mạo chỉ là một phần rất nhỏ, đẹp thì là dệt hoa trên gấm, xấu cũng không sao, cuối cùng cũng sẽ có một ngày chúng ta đều sẽ già đi, sắc đẹp suy tàn. Nếu như tâm hồn lại nhẹ hơn dung mạo, vậy ta vì Thiên Nhã, cũng vì chính mình cảm thấy thật đáng buồn. Nếu như Thiên Nhã còn để ý đến dung mạo, ta nguyện ý hủy đi dung mạo của mình, chỉ cầu mong có thể ở cùng Thiên Nhã, bất kể giá nào." Tiêu Cửu Thành kiên định nói.
"Tiêu Cửu Thành, ngươi không nên ép ta…" Hoàn toàn bị Tiêu Cửu Thành bức ép đến không biết làm sao, bây giờ Thiên Nhã lựa chọn mềm yếu rồi trốn tránh hết thảy, nàng thống khổ nắm tay đâm vào trong tóc, dùng ngón tay bắt chặt lấy da đầu, bứt lấy tóc của mình.

"Ta biết ngươi bây giờ rất khó chịu, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, cho đến khi ngươi bình phục lại, ta sẽ cùng ngươi cùng nhau đối mặt, chỉ cần chúng ta còn sống, không có gì quan trọng hơn, tất cả đều sẽ thay đổi được." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thiên Nhã, dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần Thiên Nhã còn sống, thì không còn gì có thể quan trọng hơn nữa, nàng cảm thấy đây đã là may mắn lớn nhất.

Thiên Nhã sụp đổ cảm xúc, Tiêu Cửu Thành không ngừng an ủi, hai ba canh giờ sau, dần dần bình phục. Mặc dù Thiên Nhã cũng không hề hoàn toàn nghĩ thoáng và thỏa hiệp, nhưng tương đối đỡ hơn trước, hiện tại nàng đã triệt để từ bỏ ý nghĩ muốn xua đuổi Tiêu Cửu Thành rời đi. Bởi vì nàng biết, mình không lay chuyển được Tiêu Cửu Thành, nàng thật sợ Tiêu Cửu Thành vì mình mà hủy đi dung nhanhl phong hoa tuyệt đại. Mặc dù nói mình cũng không để ý tới dung mạo của Tiêu Cửu Thành, nhưng dung mạo Tiêu Cửu Thành là tuyệt thế, mình sao lại bỏ được một phân một hào đâu chứ! Kỳ thật mọi người đều tự đánh giá thấp năng lực chịu đựng của bản thân, nguyên bản Thiên Nhã đã cảm thấy mình tuyệt đối không thể chấp nhận bị Tiêu Cửu Thành nhìn thấy mình xấu xí, nhưng khi thật bị Tiêu Cửu Thành nhìn thấy, mặc dù vẫn khó chịu cùng khó xử, nhưng lại chịu đựng được, bởi vì sự tình đã không thể tệ hơn nữa, chỉ có chân chính rơi xuống mặt đất, mới sẽ không còn lo lắng bị rơi xuống. Đã không thể tệ hơn, liền có khả năng sẽ tốt hơn.
"Thuốc trị sẹo ngoại thương mà Dược vương cho ngươi đâu?" Thiên Nhã lau vết máu trên gương mặt Tiêu Cửu Thành, phát hiện Tiêu Cửu Thành thật cũng không có thủ hạ lưu tình, vết thương không lớn nhưng lại rất sâu, nếu như không xử lý tốt, nhất định sẽ để lại sẹo, mặc dù vết sẹo không quá lớn, nhưng giờ phút này Thiên Nhã tin Tiêu Cửu Thành nói là sẽ làm.

"Vết thương nhỏ xíu như vậy thì đâu có đáng gì." Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không thèm để ý nói, nhưng trong lòng có chút vui, nàng biết ngay cả chút sẹo Thiên Nhã cũng không chịu để mình bị, sớm muộn sẽ vì đau lòng mình mà thỏa hiệp. Tiêu Cửu Thành giờ phút này lại càng muốn để lại vết sẹo này, bởi vì so với sẹo trên mặt Thiên Nhã quả thực không đáng gì, nếu như không thể xấu xí cùng Thiên Nhã thì bị sẹo một chút cũng tốt.
"Thuốc đâu?" Thiên Nhã hỏi lại một lần nữa, nàng cảm thấy mình đã trở nên xấu xí như thế, đó là chuyện không còn cách nào, nhưng Tiêu Cửu Thành rõ ràng có thể chữa được, nàng tuyệt không cho phép trên mặt Tiêu Cửu Thành lưu lại vết sẹo nào.

"Đã bao nhiêu năm rồi, sớm đã dùng hết, mà nếu như còn thuốc, ta cũng muốn cho Thiên Nhã dùng thử một chút." Tiêu Cửu Thành cũng không có nói thật, còn lại một chút thuốc cũng không nhiều, không đủ cho Thiên Nhã dùng, một chút vết thương nhỏ của mình thì được, nhưng nàng muốn giữ lại vết sẹo nhỏ này, cũng không nhìn quá rõ.

"Dùng hết rồi sao?" Thiên Nhã nhíu chặt mày, vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Thành có thể bị lưu sẹo, liền thấy không được.

"Ừm, đều đã dùng hết." Tiêu Cửu Thành vô cùng chân thành tha thiết nhìn Thiên Nhã.

"Vậy có loại thuốc nào khác không lưu sẹo nữa đâu?" Đã nhiều năm như vậy, thuốc đều đã sử dụng hết, cũng có thể hiểu, nhưng Tiêu Cửu Thành không thể không chuẩn bị các loại thuốc khác a.
"Lần này, Hoàng Thượng xây mộ chôn quần áo và di vật cho ngươi, trong lòng ta rất khó chịu, không muốn từ bỏ nên xuất cung lần nữa, bởi vì đi vội vàng nên không có chuẩn bị nhiều thứ." Tiêu Cửu Thành chỉ muốn tìm lấy cớ.

Nhắc tới Độc Cô Thành, Thiên Nhã lại nghĩ tới Thái tử kia của Tiêu Cửu Thành, vốn cảm xúc đang thấp liền càng tệ hơn, nhưng lại không muốn mở miệng hỏi Tiêu Cửu Thành. Không muốn chất vấn Tiêu Cửu Thành bởi vì không có lập trường, dù sao mình đã biến mất ba năm. Mà Tiêu Cửu Thành vì Độc Cô gia sinh ra hài tử của Độc Cô gia, đối với Độc Cô gia trăm lợi không một hại, nàng sợ hỏi tới thì như ý chỉ trích.

Cảm giác được cảm xúc của Thiên Nhã lại trở nên tệ hơn, lần trước Tiêu Cửu Thành không có đoán ra nguyên nhân, lần này rất nhanh liền nghĩ đến.
"Thiên Nhã không muốn biết Thái tử là như thế nào mà có sao?" Tiêu Cửu Thành khéo hiểu lòng người, nàng nghĩ Thiên Nhã hẳn là vì nguyên nhân này.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành hiểu rõ mình như vậy, có đôi khi nàng đều cảm thấy mình ở trước mặt Tiêu Cửu Thành luôn phơi bày rõ ra, làm cho giờ phút này Thiên Nhã có cảm giác xấu hổ, nàng cảm thấy mình xấu xí, ngay cả tâm tư cũng đố kị.

Thiên Nhã rõ ràng rất muốn biết đến độ sắp cào tâm, lại vẫn là nhịn không muốn hỏi, một mực trầm mặc không nói gì.

"Thái tử không phải là do ta sinh ra, mà là ta mượn bụng sinh con, Độc Cô gia dòng dõi đơn bạc, không có nam đinh, bất lợi cho triều đình. Đệ đệ ngươi lúc đầu đúng là không có con trai, nhưng trong mệnh của ta lại có quý tử, vợ chồng có thể không có khả năng sinh con, lấy một mệnh mạnh hơn làm chủ, chỉ cần ta muốn sinh, liền có thể sinh. Nhưng ta là người của ngươi, không thể nào chấp nhận bất luận kẻ nào chạm vào ta, nên ta muốn thay xà đổi cột, man thiên quá hải, chỉ cần làm cho tất cả mọi người đều cho rằng Thái tử chính là do ta sinh, mệnh cách liền thành, mặc kệ hắn có phải do ta sinh ra hay không, bí mật này tất nhiên sẽ không nằm trong sử sách." Tâm tư của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành nhiều ít có thể hiểu được, nàng biết Thiên Nhã nhạy cảm hơn trước rất nhiều, cho nên nàng không còn dám trêu đùa Thiên Nhã, chủ động giải thích cho Thiên Nhã biết.
Thiên Nhã nghe xong, quả nhiên như trút được gánh nặng.

——

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Cửu Thành để lại một vết sẹo nhỏ, giống như Thượng Quan Uyển Nhi, biến thành trào lưu trong cung, tựa hồ cũng không tệ…