Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 44



Tuy rằng Thiên Nhã nghe không thoải mái, nhưng là nàng xác thật không thể không thừa nhận, chính mình đối Tiêu Cửu Thành mà nói là vô dụng, cũng không thể có ý đồ. Thiên Nhã xem nhẹ chính mình, sắc đẹp của nàng chính là ý đồ lớn nhất của Tiêu Cửu Thành.

"Ta nếu đối với ngươi như thế vô dụng, ngươi càng không cần cùng ta giao hảo." Thiên Nhã tức giận nói, bất quá bản thân mình một thân một mình, cũng xác thật không có gì phải sợ, như vậy nghĩ đến, nàng quả thật không còn kiêng kị Tiêu Cửu Thành như vừa rồi nữa.

"Ta đến mức này, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người có thể tín nhiệm, thiệt tình đối đãi ta." Tiêu Cửu Thành dị thường thành khẩn nói.

"Ta muốn ngủ." Thiên Nhã gắng gượng cắt đứt cái chủ đề này, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành luôn nói toàn những thứ kỳ kỳ quái quái, làm hại chính mình cũng trở nên kỳ quái. Thiên Nhã không thể không nhắc nhở bản thân, lời nói của Tiêu Cửu Thành không thể ngây ngốc đều tin, nhưng nói không bị ảnh hưởng là hoàn toàn không có khả năng.

Tiêu Cửu Thành thấy hôm đã nói với Thiên Nhã không sai biệt lắm, nên cũng không tiếp tục quấy rầy Thiên Nhã ngủ, ngoan ngoãn thu hồi bàn tay không quy củ lại, chính là tưởng tượng Thiên Nhã đang ở bên cạnh, trong lòng vẫn là ngứa ngáy, thân thể nhịn không được muốn nhúng chàm thân thể Thiên Nhã. Hiện tại Thiên Nhã tâm trí non nớt nhưng thân thể lại chín mùi như hoa đang độ nở rộ xán lạn nhất, toả ra hương thơm mê người làm hỗn loạn thể xác lẫn tinh thân Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành ngoài ba mươi tuổi, du͙ƈ vọиɠ theo cảm xúc mà thức tỉnh.

Thiên Nhã hôm nay chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nhiều, nàng chậm rãi tiêu hoá tất cả lời Tiêu Cửu Thành nói, suy nghĩ Tiêu Cửu Thành muốn thân cận mình rốt cuộc là có ý tứ gì? Là muốn kết giao cùng mình làm khuê mật, hay là tiến thêm một bước, tựa như phu thê đây? Thiên Nhã cảm thấy, nếu là vế trước thì thân mật hơn một chút, nhưng nếu vế sau thì lại chưa tới, tự như chính mình suy nghĩ nhiều thôi.
Thiên Nhã cứ như vậy mà nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ không ra kết quả nên nàng không muốn nghĩ nữa, hỗn hỗn độn độn mà chuẩn bị đi vào giấc ngủ, lại cảm thấy Tiêu Cửu Thành dán đến sau lưng mình, tay kia còn tự nhiên mà đặt lên hông mình. Làm Thiên Nhã vốn dĩ đã khó đi vào giấc ngủ, thật vất vả mới có chút buồn ngủ lập tức thanh tỉnh, thân thể nháy mắt cứng đờ, vừa muốn động lại không dám động. Nàng chưa bao giờ cùng người khác thân mật quá, cái cảm giác này thật sự không thể nói được, rốt cuộc là thích hay là không thích? Chỉ là hương trên người Tiêu Cửu Thành càng thơm thì tâm nàng càng rối loạn.

Tuy Tiêu Cửu Thành cố ý làm thật tự nhiên nhưng nội tâm lại tràn ngập thấp thỏm, cơ hồ đã dùng hết dũng khí của nàng, chỉ sợ Thiên Nhã không khách khí mà đẩy mình ra. Thời điểm nàng ôm lấy Thiên Nhã từ phía sau, cảm giác thân mình nàng ấy hơi cứng một chút nhưng cũng may là không có đẩy mình ra. Thiên Nhã ngầm đồng ý, Tiêu Cửu Thành âm thầm vui mừng, càng có ý được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
"Thiên Nhã thân mình thật đúng là vừa thơm vừa mềm..." Tiêu Cửu Thành môi cách sau cổ Thiên Nhã rất gần, giống như đang nói mớ, đem Thiên Nhã ôm chặt thêm một chút. Tiêu Cửu Thành cuối cũng vẫn không địch nổi sắc đẹp dụ hoặc, không tự giác càng thêm làm càn, hoàn toàn không ngừng lại được.

"Ngươi ôm ta làm gì?" Bởi vì Tiêu Cửu Thành ôm chặt vô cùng nên Thiên Nhã có muốn giả ngu cũng không được nữa. Nàng chỉ cảm thấy thân thể thêm cứng đờ, cảm quan cũng trở nên mẫn cảm, đặc biệt là sau cổ có thể cảm giác được nhiệt khí của Tiêu Cửu Thành, mà cũng bởi vì Tiêu Cửu Thành ôm chặt mà nàng cảm giác được Tiêu Cửu Thành mềm mại sau lưng mình, cái này làm cho người vừa bước vào tuổi dậy thì như Thiên Nhã, nội tâm như pháo hoa nổ tung, đầy màu sắc.

"Ta khi còn bé thích nhất ôm mẫu thân hoặc là tỷ tỷ của ta cùng nhau ngủ, nữ tử trên người nhất hương mềm, ta khi còn bé thích vuốt ve ngực mẫu thân đi vào giấc ngủ." Tiêu Cửu Thành tựa hồ đang nhớ lại ký ức khi còn bé, nhưng câu câu đều làm cho người suy tư.
Lúc Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành ôm lấy, vốn dĩ có chút ngoài nghi Tiêu Cửu Thành có đam mê đặc thù, giờ thì càng khẳng định thêm một ít, Tiêu Cửu Thành sẽ không thật sự yêu thích nữ sắc đi? Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Thiên Nhã lộp bộp, lại nghĩ đến Tiêu Cửu Thành từ xa chạy đến nơi này, đêm nay còn nói toàn những lời tốt đẹp, có những điều nghĩ cũng không nghĩ được, Tiêu Cửu Thành chẳng lẽ thật sự coi trọng sắc đẹp của mình sao? Lại nghĩ đến mình tỉnh lại ở trong cung hơn một tháng kia, ban đầu Tiêu Cửu Thành lừa nàng nói quan hệ của các nàng thân mật như phu thê, Thiên Nhã đột nhiên có cảm giác sắc đẹp của mình bị thèm nhỏ dãi đã lâu. Thiên Nhã vốn đang cảm thấy bản thân mình đối với Tiêu Cửu Thành nổi lên ý nghĩ không nên có, hiện giờ nghĩ lại, chính mình hoàn toàn như con mồi Tiêu Cửu Thành nhìn trúng, từng chút dụ dỗ mình cắn câu, Thiên Nhã càng nghĩ càng thấy có khả năng.
"Ngươi... yêu thích nữ sắc?" Thiên Nhã khó được cẩn thận hỏi từng li từng tí, liền sợ tính sai.

"Cái gì?" Trong lòng Tiêu Cửu Thành đều nhanh cười nở hoa, ngữ khí vẫn là thập phần nghi hoặc, làm bộ nghe như không hiểu, nàng thầm nghĩ không thể bỏ qua công lao của xuân cung đồ kia, Thiên Nhã có thể liên tưởng đến chính mình thích nữ sắc, xem ra thật sự đã hiểu.

Tiêu Cửu Thành ngữ khí nghi hoặc kia làm Thiên Nhã cảm thấy chẳng lẽ chính mình nghĩ nhiều thôi sao?

"Không có gì." Thiên Nhã nhanh chóng phủ nhận, giống như sợ Tiêu Cửu Thành sẽ hiểu lầm chính mình thích nữ sắc.

"Thiên Nhã trên người hương vị, so tỷ tỷ còn muốn thơm hơn, ngực tựa hồ cũng so tỷ tỷ lớn, Thiên Nhã ngực lớn như vậy, nữ tử ở Trung Nguyên thật ra rất ít thấy, mông cũng so với bình thường nữ tử đỉnh kiều." Tiêu Cửu Thành tựa hồ tiếp tục đùa giỡn Thiên Nhã, ngữ khí lại thập phần tự nhiên, Tiêu Cửu Thành chính vui đùa đứng đắn lưu manh.
Thiên Nhã không biết hai nữ tử ở khuê phòng có phải sẽ trộm nói những điều không kiêng dè như vậy hay không, nhưng là đương sự bị phẩm ngực và mông thì Thiên Nhã cảm thấy thập phần không được tự nhiên, nàng nghĩ nếu Tiêu Cửu Thành là nam, nàng khẳng định sẽ đem Tiêu Cửu Thành cắt thành thái giám. Nàng chưa từng cùng nữ tử thâm giao qua nên không xác định được hành động và lời nói này của Tiêu Cửu Thành, là thật sự thích nữ sắc hay chỉ là chuyện bình thường khi khuê mật ở chung mà thôi.

"Vậy ngươi cũng là sờ ngực tỷ tỷ người đi ngủ hay sao?" Thiên Nhã hỏi, liền tính nàng không có khuê mật, cũng cảm thấy chuyện này không bình thường đi.

"Ta thật ra muốn sờ nhưng tỷ tỷ không cho." Tiêu Cửu Thành rất đứng đắn trả lời, bất quá lời nàng nói là sự thật, nàng ngủ cũng mẫu thân đến năm tuổi, sau đó ngủ cùng Tiêu Cảnh Tịch đến khi Tiêu Cảnh Tịch xuất giá. Khi Tiêu Cửu Thành năm tuổi thì Tiêu Cảnh Tịch đã mười bốn mười lăm tuổi, dáng người bắt đầu phát dục, là thiếu nữ Tiêu Cảnh Tịch tự nhiên sẽ không dung túng thói quen xấu kia của Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã nghe vậy liền cảm thấy, Tiêu Cửu Thành coi như không có thích nữ sắc cũng sẽ không bài xích nữ sắc.

"Ngươi buông ta ra, ngươi ôm ta, ta ngủ không ngon." Thiên Nhã nói, nàng xác thật không có quen bị ôm như vậy, đặt biệt là thời điểm bản thân luôn nghĩ đến sự tình kỳ kỳ quái quái, lung tung rối loạn như bây giờ. Những việc này nghĩ đến làm Thiên Nhã thật sự phiền, nàng quyết định không thèm nghĩ Tiêu Cửu Thành có thích nữ sắc hay không, cái gì cũng mặc kệ, chỉ muốn hảo hảo ngủ

"Lại ôm một cái được không? Thiên Nhã hương mềm đến làm người luyến tiếc buông ra, ta suy nghĩ, ta nếu là nam tử, khẳng định muốn cưới nữ tử giống Thiên Nhã làm vợ." Tiêu Cửu Thành còn ngại trêu chọc Thiên Nhã không đủ, không ngừng châm củi cộng hỏa.