Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 33



"Ngươi không cảm thấy một người vô duyên vô cớ đối xử vô cùng tốt với người rất là kỳ quái sao?" Thiên Nhã hỏi Văn Trúc, đây cũng nghi hoặc trong lòng nàng bấy lâu nay.

"Nhưng mà Nương Nương là Thái Hậu quyền cao chức trọng, cái gì cũng không thiếu có thể lấy được gì từ tiểu thư đây?" Văn Trúc hỏi ngược lại.

Thiên Nhã nghe xong cũng không biết nói gì, cái này nàng cũng đã nghĩ trăm ngàn lần rồi, đúng vậy, Tiêu Cửu Thành có thể lấy được gì từ mình đây?

"Tóm lại ta sẽ không trở về." Thiên Nhã ngữ khí thập phần khẳng định nói.

"Tiểu thư, tiền tài sử dụng có điểm nhiều, bạc trắng đã xài đến không sai biệt lắm, chỉ còn lại có một thỏi năm mươi lượng vàng, đối với nhà bình thường mà nói đây là một gia tài lớn, nhưng với xuất thân của tiểu thư thì không đáng bao nhiêu." Văn Trúc lời nói thấm thía nói, tiểu thư ăn, mặc, ở, đi lại đều phải thượng đẳng, một đường tiêu dùng xuống dưới, vốn là không tiện nghi, lại cứu tế một chút người nghèo, kia thật là tiêu tiền như nước a.

"Ta hiểu được." Thiên Nhã nhẹ nhàng lên tiếng, chính mình đã từng qua ngày tháng cơm áo vô lo, hiện giờ lại muốn nhịn ăn nhịn mặc, ngẫm lại không ngăn được chút cảm thán.

"Tiểu thư đừng lo lắng, ta này năm mươi lượng hoàng kim, dụng tâm kinh doanh, vẫn là có thể có những ngày tháng không tồi." Văn Trúc thập phần lạc quan trấn an Thiên Nhã. Thiên Nhã nhìn Văn Trúc, nghĩ thầm, Văn Trúc khẳng định không biết chính mình một kiện xiêm y, đều khả năng tiêu phí thượng năm mươi lương vàng.

"Về sau, việc tiền tài ngươi làm chủ đi." Thiên Nhã cũng biết chính mình không biết nhân gian khó khăn, cũng lo lắng cho mình đem tiền tài cấp tiêu hết, liền quyết định đem tài chính quyền to giao cho Văn Trúc.

"Này sao được đâu, ngươi là tiểu thư......" Văn Trúc cảm thấy chính mình một cái hạ nhân lại có thể tự chủ sử dụng tiền, có chút không hợp quy củ.
"Ta đối tiền không có quá đại khái niệm, đồ vật quý vẫn là tiện nghi, ta cũng không hiểu, giao cho ngươi quyết định, cũng miễn cho ta bị người lừa đi." Từ nhỏ đến lớn, trên người nàng là không mang theo tiền, giống nhau muốn mua cái gì đồ vật, đều là Đình nhi đi mua, mọi người đều biết nàng là tướng quân phủ đại tiểu thư, cũng không có người nào dám nói thách. Nay đã khác xưa, chính mình đã không phải đại tiểu thư, trong tay nắm mấy chục lượng tiền, nếu xài hết, nàng cùng Văn Trúc liền không xu dính túi, đại khái phải lưu lạc đầu đường.

"Vậy được rồi, tiền kia cứ giao cho ta bảo quản." Văn Trúc cũng cảm thấy nhà nàng tiểu thư không phải người có thể quản tiền, mua đồ vật chưa bao giờ hỏi giá cả.

Sau đó mấy ngày, sinh hoạt của Thiên Nhã lập tức liền giảm xuống một bậc, mặc dù nàng biết là Văn Trúc nhịn ăn nhịn mặc vì ngày sau tính toán, nhưng nàng vẫn luôn sống trong nhung lụa nên có chút không quen. Dù vậy nàng cũng nói gì, nàng biết chính mình phải quen sinh hoạt thế này, mà có lẽ về sau còn gian khổ hơn. Tuy Văn Trúc và Đinh nhi tính cách không giống nhau nhưng nàng có thể cảm giác được Văn Trúc cũng là một lòng che chở, dụng tâm hầu hạ nàng, cùng nàng chân chính trải nghiệm sinh hoạt bình dân, có thể vì một văn tiền mà tốn công phu cò kè mặc cả.

Thiên Nhã bắt đầu còn cảm thấy không quen, sau đó lại thấy Văn Trúc mỗi lần trả giá xong liền vô cùng thỏa mãn và cao hứng nên Thiên Nhã cũng không đành lòng nói gì nàng ấy. Hiện tại, nàng cùng Văn Trúc là sống nương tựa lẫn nhau mà không đơn giản chỉ là hạ nhân, ở rất nhiều thời điểm nàng đem Văn Trúc thành Đình nhi mà đối đãi, nghĩ đến Đình nhi vì bảo hộ mình mà chết và vì muốn bồi thường ân tình cho Đình nhi, liền đem phóng hết lên người Văn Trúc.

Đình nhi so với Văn Trúc nội liễm hơn rất nhiều, Văn Trúc cùng nàng giống nhau, hỉ nộ ái ố đều đeo trên mặt, nàng ấy có thể vì một văn tiền cao hứng một buổi sáng, rất dễ thỏa mãn. Sau đó Thiên Nhã phát hiện, không phải chỉ Văn Trúc dễ dàng thỏa mãn mà bá tành bình thường đều như vậy. Văn Trúc nói với nàng, với một lượng bạc thì một gia đình bình thường có thể sống được một năm, năm sáu lượng bạc có thể mua một mẫu đất, Thiên Nhã căn bản chưa từng biết có những chuyện như vậy. Tất cả đều là trải nghiệm mới, trừ bỏ những đêm tĩnh lặng bi thống thì Thiên Nhã cảm thấy như mình trọng sinh vậy, có khi nàng đều quên mình tên là Độc Cô Thiên Nhã, thậm chí về sau đều không thể gọi Độc Cô Thiên Nhã, rốt cuộc Độc Cô Thiên Nhã là phế hậu bị ban chết mà thiên hạ đều biết.
Qua thêm mười ngày đi đường, các nàng rốt cuộc tới An Bình huyện.

Thiên Nhã nhìn tường thành cũ của An Bình huyện nhưng nhà cửa lại là mới làm cho nàng có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Thiên Nhã sớm biết An Bình huyện đã là cảnh còn người mất nhưng nàng vẫn mang tâm tình thấp thỏm mong chờ, có chút không dám bước vào cửa thành, bởi vì nàng biết một khi đã bước vào thì cảm giác mong chờ này sẽ tan biến.

"Tiểu thư, làm sao vậy?" Văn Trúc thấy Thiên Nhã do dự, quan tâm hỏi.

"Không có việc gì." Thiên Nhã nhẹ giọng trả lời. Thiên Nhã lấy hết can đảm bước vào nơi mà mình quen thuộc nhất, đường phố vẫn là đường phố trong quá khứ nhưng người phần lớn đều là xa lạ. Những người là Thiên Nhã quen thuộc ở An Bình huyện là những người quyền quý, phần lớn đều theo Độc Cô gia cùng Lý Quân Hạo khởi sự, hoặc là có đất phong hoặc là ở Kinh Đô hưởng quyền quý hoặc là bị tru sát theo Độc Cô gia, còn lưu lại An Bình huyện thật sự vô cùng ít. Mà cho dù đều là những người Thiên Nhã quen biết thì sao? Đối với Thiên Nhã cũng không làm nên chuyện gì. An Bình huyện vẫn là An Bình huyện, nhưng đã không còn là An Bình huyện của Độc Cô gia mà hiện tại càng không còn là An Bình huyện của nàng.

Nhìn nơi nàng sinh ra và trưởng thành, tưởng như quen thuộc lại xa lạ vô cùng làm nàng sinh ra cảm giác mất mát, buồn bã.

Thiên Nhã dựa vào trí nhớ của mình nhanh chóng tìm đến Độc Cô phủ Đại tướng quân, giờ đây chỉ còn là đã từng là phủ Đại tướng quân. Nơi đây đã bị đốt trơ trọi, cỏ hoang mọc um tùm, thập phần rách nát. Thiên Nhã nhìn cảnh hoang tàn này, lại một lần nữa khóc không thành tiếng. Văn Trúc nhìn người ngồi dưới đất khóc thành lệ nhân, nàng liền biết mình đoán không sai, tiểu thư chính là phế hậu Độc Cô, nghĩ lại tiểu thư nhà nàng chính là một trong những người khổ nhất thiên hạ, đường đường là đại tướng quân sủng nhất nữ nhi, đường đường là Hoàng Hậu mà hiện giờ lưu lạc đến không nhà để về. Mình là một ngoại nhân nhìn thấy còn chua xót thì cũng hiểu trong lòng tiểu thư có bao nhiêu đau khổ.

"Tiểu thư, sẽ tốt thôi, hết thảy rồi sẽ tốt hơn,..." Văn Trúc cũng quỳ gối bên cạnh an ủi Thiên Nhã. Thiên Nhã biết, mình đã không thể tệ hơn nữa, hiện tại đã là tệ nhất rồi. Sau lần khóc lớn này, nàng cảm giác nhẹ nhàng hơn trước, có lẽ ít nhiều đã buông xuống được nỗi bi thống trong lòng.

Ở khách điếm An Bình huyện mấy ngày thì Thiên Nhã tính mua lại đất của Độc Cô gia, sau đó trùng kiến lên nhưng được báo miếng đất kia thuộc về quan phủ, không thể mua bán. Vì thế, Thiên Nhã không thể không từ bỏ ý niệm này. Năm mươi lượng hoàng kim tương đương bốn trăm lượng bạc trắng, một mẫu đất đại khái năm lượng, Văn Trúc tính toán mua sáu mươi mẫu đất cùng mấy con trâu, sau đó dùng khoảng ba mươi lượng mua một gian nhà vừa phải, rồi mua một nha hoàn lo bếp núc cùng một gã sai vặt, như vậy có thể dư ra năm mươi lượng làm sinh hoạt phí. Văn Trúc đem kế hoạch nói với Thiên Nhã, Thiên Nhã không có ý kiến, Văn Trúc liền đi tìm người hỏi xem có nói nào bán đất không.

Hiện tại đúng là thịnh thế, phần lớn an cư lạc nghiệp không có thiếu ăn nên không ai bán đất, đặc biệt sáu mươi mẫu đất không tính là ít, vì thế không dễ gì mua được. Bất quá có Thái viên ngoại muốn bán đất, hắn có tổng cộng bảy mươi mẫu đất vừa lúc cạnh bên Thanh Phong Quan, đại bộ phận đều là cho Thanh Phong Quan thuê canh tác.

Bởi vì là nữ đạo quan nên giá thuê cũng không phải là giá tốt nhất, nếu thu hoạch tốt Thanh Phong Quan còn trả tiền thuê kịp thời, nếu không tốt thì họ thường xuyên khất nợ. Thái viên ngoại đối với Thanh Phong Quan không có biện pháp, đành dứt khoát bán đi để khỏi nhọc lòng nữa. Người địa phương đều biết tình huống này nên không ai tự nguyện mua nó, giá cả đã không tốt còn phiền toái không ít.

Người ta đem tình huống này nói với Thiên Nhã cùng Văn Trúc, Thiên Nhã cùng Văn Trúc đều cảm thấy có thể mua được, tiền thuê trả chậm chút cũng không quan hệ, chủ yếu là một miếng đất lớn liền nhau sẽ dễ quản lý hơn, không như những chỗ khác, mỗi nơi một hai mẫu, quá phân tán. Các nàng dự tính mua sau mươi mẫu nhưng Thái viên ngoại yêu cầu phải mua hết bảy mươi mẫu thì mới bằng lòng bán. Vì thế, các nàng cắn răng mua hết bảy mươi mẫu đất, bất quá năm trước Thanh Phong Quan còn thiếu hắn mười lăm thạch gạo thóc nên hắn đem tặng luôn cho các nàng khoản nợ này.

Mua nhiều thêm mười mẫu đất, vượt qua dự toán ban đầu cho nên hiện tại chỉ còn hơn sáu mươi lượng bạc, muốn mua gian nhà, nha hoàn cùng gã sai vặt là không thể nào. Cho nên Văn Trúc tìm đủ mọi cách tính toán, tỷ như không thể mua nhà trong thành thì trực tiếp dựng một gian phòng trên miếng đất vừa mua, chỉ khoảng hai mươi lượng, có thể tiết kiệm mười lượng. Còn Thanh Phong Quan nợ mười lăm thạch gạo thóc thì nàng cùng tiểu thư có thể ăn tại đây, cũng có thể tiết kiệm thêm chút tiền tiêu dùng tại khách điếm.

Thiên Nhã phát hiện tiểu nha hoàn nhà mình thật là biết tỉ mỉ tính toán a.