Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 87: Thê thảm.



Nhờ việc các vết thương trên cơ thể hồi phục với tốc độ cực nhanh, cảm giác cái chết đến gần bắt đầu tan đi trong lòng Trần Phong. Cậu đoán người tạo ra phép thuật kéo cậu xuống dưới này là một trong hai vị tiền bối của Chư Tộc. Có lẽ thế trận dưới đó đã thay đổi ít nhiều khi mà một số lượng khổng lồ Dị Tộc đã được huy động lên trên để đối phó với cậu, như thế hai người mới có thể rảnh tay mà thực hiện chiêu thức này.

Thanh niên ổn định thân hình, bay thẳng xuống vực thẳm đen ngòm. Mặc cho kẻ địch phía sau vừa đuổi theo, vừa tung ra những công kích kinh hồn, cậu hoàn toàn không nhận chút thương tổn nào khi mà toàn bộ chiêu thức của bọn chúng đều bị các vòng sáng chung quanh cậu cản lại.

Chỉ một thoáng sau, cậu đã tới vị trí mà mình vừa chiến đấu ban nãy. Lúc này tại đó không còn tên Dị Tộc nào, đi xuống sâu thêm vài trượng cũng không tăng thêm bao nhiêu kẻ địch, có lẽ nhiều nhất chỉ khoảng trăm tên là cùng. Có vẻ như những tên đẳng cấp từ nhất tinh Pháp Hoàng trở xuống được giao nhiệm vụ canh chừng không gian miệng vực, ngăn không cho tiếp viện của Chư Tộc tiến đến hỗ trợ.

Bay thêm một đoạn thời gian, Trần Phong vượt qua thành vực, tiếp cận thế giới dung nham nóng bỏng. Khắp nơi tỏa ra nhiệt độ cực kỳ khủng khiếp, dễ dàng đốt cháy bất cứ một nhất tinh pháp tôn nào. Độ ẩm gần như bằng không, hô hấp vì thế mà trở nên khó khăn vô cùng. Toàn bộ không gian lẽ ra phải được phủ đầy hai màu đỏ và vàng nhưng lại bị lấp đi hoàn toàn bởi vô số những tấm áo bào tối màu.

Đám người này đều là lăng không di chuyển, nhìn thấy cậu bay xuống thì nhíu mày khó chịu nhưng cũng không tấn công cậu như mấy tên bên trên. Bọn chúng mặt khác, vẫn duy trì công kích hùng hậu của mình lên lớp khiên pháp lực khổng lồ màu lục bên dưới.

Thanh niên bay xuyên qua tấm màn chắn đó như chẳng có gì, tiếp cận phần đất trung tâm rộng rãi, cao hơn bề mặt dung nham tầm chục trượng. Chính giữa nơi đây có hai bóng hình, pháp thuật đang dẫn đường cho cậu là của vị cường giả Nhân tộc.

Từ vẻ bề ngoài, cậu không biết người này là ai, nhưng vị còn lại, cậu đoán hẳn chính là phân thân của Huyền Vũ, thủ vệ điểm truyền tống cực Bắc. Cậu đáp xuống trước hai người, chắp tay nói:

– Vãn bối Trần Phong bái kiến hai vị tiền bối!

Huyền Vũ đánh giá cậu một lượt, khẽ thở dài:

– Chờ đợi suốt vạn năm, cuối cùng lại chỉ là một cái ngụy Vương nho nhỏ!

Khuôn mặt khổng lồ chẳng có ý định giấu đi nét thất vọng. Thanh niên nghe vậy không biết đáp lại ra sao, quả thật tu vi pháp lực của cậu so với kẻ thù mà nói chẳng thấm vào đâu. Đối với người đã ròng rã chiến đấu bảo vệ thế giới suốt cả thời gian dài như thế, không bằng lòng cũng là điều dễ hiểu.

– Ngươi đừng nói vậy, tiểu tử này không tệ chút nào đâu!

Vị tiền bối Nhân tộc lên tiếng, ngược lại, có ý tán thưởng. Bà cũng là nhìn ra được những bí mật cậu đang nắm giữ, tuy nhiên trong lòng lại xuất hiện không ít nghi hoặc. Bà hỏi:

– Ngươi có quan hệ thế nào với Phong Linh Pháp Thần?

Trần Phong khẽ nhíu mày. Cậu đương nhiên biết với thực lực của mình, vị tiền bối này có thể dễ dàng nhìn ra những thứ cậu đang che giấu, bất quá biết cả mối liên hệ với sư phụ thì có chút bất thường.

– Ta là đệ tử của người, không biết tiền bối có chuyện gì muốn hỏi?

– Đệ tử sao…

Người nọ nheo mắt, không tỏ ra cái gì vừa ý, ngược lại còn có chút bất mãn. Bà hỏi tiếp:

– Tiểu tử, Toàn Phong kiếm pháp của ngươi cũng là do Phong Thần chỉ dạy sao?

– Đúng vậy!

Thanh niên gật đầu, trong lòng tiếp tục xuất hiện vô số câu hỏi, hoàn toàn không hiểu tại sao người trước mặt lại có biểu cảm như vậy, tựa như không hề thoải mái với cậu chút nào. Vị tiền bối thở dài, giọng nói bà không giấu đi vẻ nặng nề:

– Tiểu tử, ngươi là chủ nhân của Thần Văn, tự nhiên sẽ không phải kẻ tầm thường! Tuy nhiên nếu như những gì ngươi nói ra là thật, “sư phụ” của ngươi nhẹ nhất e rằng đã bị Dị Tộc làm rối loạn thần trí rồi!

Trần Phong gần như chết lặng trước khẳng định đột ngột của người nọ. Cậu hoàn toàn không hiểu như thế nào mới gặp nhau mà bà lại có những suy nghĩ và nhận xét như vậy. Như đọc được những âu lo ấy, vị tiền bối hỏi thêm:

– Ngươi có biết tình trạng cơ thể mình hiện tại thế nào không?

Thanh niên nghe vậy hơi lo lắng một chút, thử vận công kiểm tra toàn bộ thân thể. Sau khi dùng Phong Vũ, nhục thể cậu đã chịu tổn thương rất nhiều, bất quá luồng sáng mà vị pháp sư kia dẫn đường cho cậu xuống đây có lẽ đã chữa trị cho cậu. Thể trạng cậu hiện tại có vẻ như chẳng có vấn đề gì cả, hoàn toàn bình thường. Một lần nữa, không đợi cậu phải thắc mắc, người nọ lên tiếng:

– Ngươi hiện tại, có thể nói đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Hệ thống kinh mạch trong cơ thể ngươi đã rơi vào trạng thái quá tải nghiêm trọng. Nếu như không được chữa trị kịp thời, từ nay về sau ngươi chỉ có thể đột phá thêm một tinh thực lực. Pháp thuật ngươi thực hiện, chỉ miễn cưỡng dùng được Địa giai cao cấp, nếu như vượt quá, kinh mạch đứt đoạn, ngươi sẽ trực tiếp trở thành phế vật!

Trần Phong càng nghe càng hoang mang, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Pháp lực trong cơ thể vận lên, cậu ngưng tụ sức mạnh ra song kiếm, thử dùng một chiêu Phong Sát để xác nhận.

Tuy nhiên lực lượng còn chưa điều động đủ, toàn bộ hệ thống kinh mạch của cậu xuất hiện một cơn đau nhức cực kỳ khủng khiếp. Thế này thì rõ ràng là cậu không thể dùng Địa giai cao cấp pháp kỹ thành thục đúng như vị tiền bối kia nói. Bà nhìn vẻ mặt thống khổ của cậu, nghiêm túc nói:

– Ta không có thời gian, cũng không muốn nói dối ngươi làm gì! Ta là Vương Thanh, một trong bốn đệ tử chân truyền của Phong Linh Pháp Thần, có thể nói là sư tỷ của ngươi. Năm xưa khi Dị Tộc xâm lăng, ta phụng mệnh sư phụ cùng tam sư huynh đến Thiên Huyền tông ứng cứu. Vạn năm trôi qua, ta chỉ còn là một cái chấp niệm, cố gắng chiến đấu với lũ Dị Tộc kia mà thôi, bản thể của ta thực chất đã vẫn lạc từ lâu.

Thanh niên thu pháp lực trở lại, cảm nhận cơn đau cũng là từ từ lắng xuống. Những thông tin mà vị tiền bối cung cấp vừa rồi thực sự khiến cậu kinh ngạc, nhưng nó chưa đủ để giải thích về tình trạng của cậu hiện tại. Những lời ấy chỉ có ý nghĩa làm cậu tin tưởng bà hơn mà thôi. Vương Thanh tiếp tục:

– Chính vì vậy, khi ngươi sử dụng Toàn Phong kiếm pháp, ta có thể nhận ra ngay lập tức. Tuy nhiên, cũng vì thế ta mới lo ngại về người đã chỉ dạy tuyệt kỹ ấy cho ngươi. Bộ kiếm pháp này ba thức đầu người bình thường cũng có thể luyện được nếu như chăm chỉ và sáng dạ một chút. Bất quá đến tứ thức nếu muốn sử dụng ngươi cần phải tu luyện hệ thống kinh mạch mình lên nhiều lần nếu không sẽ phải chịu hậu quả vô cùng thê thảm.

– Sao cơ?

Trần Phong chết lặng. Sư phụ khi ấy chỉ truyền thông tin về pháp kỹ Thiên giai cho cậu, đồng thời nói về yêu cầu hiểu biết cũng như năng lượng và sức chịu đựng của cơ thể, nào có đề cập đến chuyện kinh mạch này đâu chứ?

– Tứ thức này, từ cách ngươi thực hiện ta đoán có lẽ là do ngươi tự mình ngộ ra từ tâm ý mà sư phụ truyền cho đúng chứ?

– Ừm!



Thấy thanh niên cao lớn gật đầu, Vương Thanh hỏi tiếp:

– Sư phụ đang ở đâu? Tại sao không có trong Thần Văn?

– Người đã hợp nhất với ký ức của thiếu tông chủ Thiên Huyền tông. Có thể gặp người ở các tòa Phong điện chúc phúc bên trong thế giới này!

Nghe câu trả lời đó, vị pháp sư Chư Tộc khẽ thở ra một hơi thật dài. Bà nghiêm trọng nhìn cậu:

– Ngươi… bị hắn ta lừa rồi!

– Bị… lừa sao?

Trần Phong trong lòng có chút cồn cào, khó khăn hỏi vị tiền bối. Bà gật đầu nói:

– Thiên Huyền tông này thành ra tình trạng hiện tại e rằng tổng bộ của nó cũng đã bị xâm chiếm rồi! Vị thiếu tông chủ mà ngươi nói, ý thức của hắn đã bị kiểm soát, khiến cho “Phong Linh” bên trong các bức tượng tại thế giới này không còn là quá khứ của sư phụ nữa. Ta không rõ là người kiểm soát được bao nhiêu nhưng ý định của nó chính là đoạt lấy phần tàn hồn bên trong Phong Thần Văn. Người mà ngươi gặp sợ rằng đã bị chiếm đoạt vài phần ý chí rồi, có như vậy thì mới đưa ngươi vào con đường này.

– Ta… đã làm gì thế này…

Thanh niên không thể tin ngay những gì mà Vương Thanh vừa nói. Hai người bất quá chỉ là vừa gặp chưa được bao lâu, thân phận cũng là khá mơ hồ.

Mặc cho bà đã nói đúng về thể trạng của cậu, đồng thời còn cứu cậu một mạng, nhưng việc đám Dị Tộc kia đã chiếm được hẳn tổng bộ Thiên Huyền tông, rồi dùng nhân dạng sư phụ mà lừa gạt cậu? Cái này nếu là sự thật chẳng phải mọi chuyện đang cực kỳ tồi tệ sao? Và bản thân cậu chính là kẻ đã tiếp tay cho kẻ gây nên tình thế nguy nan này.

Tâm trí cậu hiện tại có chút rối loạn. Lúc ở Phong điện chúc phúc, sư phụ cũng có đề cập đến việc Dị Tộc đã chiếm được Thiên Huyền tông, giống như những gì Vương Thanh đang muốn nói với cậu. Vậy có thể hi vọng là người vẫn còn kiểm soát được phần lớn thần trí, tuy nhiên kẻ địch cũng đã thành công làm rối loạn người, gây ra hậu quả nghiêm trọng đến cậu.

Một phần trong cậu tin vào nó, vừa hối hận vừa giận dữ, muốn đem quân đoàn Dị Tộc ra mà trảm sát toàn bộ, đồng thời tạ lỗi với toàn cõi Pháp Linh lục địa. Phần khác, vẫn còn hoài nghi, tạm thời muốn hỗ trợ hai vị tiền bối Chư Tộc trước, rồi sau đó mới giải quyết những hậu quả nếu có.

– Hàn huyên thế đủ rồi đấy!

Huyền Vũ yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Vương Thanh liếc nhìn kẻ địch vẫn đang tràn vào từ lỗ hổng phía trên, sau đó nói với thanh niên trước mặt:

– Sư đệ, ta biết bây giờ tình trạng ngươi không được tốt nhưng đại sự chưa thành, rất cần ngươi giúp một tay!

Trần Phong hít thở sâu, nghiến răng cố gắng kìm lòng mình lại, hỏi sư tỷ, giọng khàn khàn:

– Ta cần phải làm gì? Chỉ miễn cưỡng dùng được cao cấp Địa giai pháp kỹ trở xuống sao có thể giúp được hai người?

– Truyền tống trận tại cực Bắc này vốn không thể nào giữ được, vậy nên ta và thủ vệ đã quyết định phá hủy nó. Tuy nhiên nguồn năng lượng mà nó sở hữu cần phải được xử lý hoàn toàn nếu không nó sẽ tự tái tạo lại. Lát nữa, khi Huyền Vũ mở phong ấn ta sẽ lập tức phát động chiêu thức tấn công, thủ vệ sẽ hỗ trợ việc điều chỉnh pháp lực, còn ngươi truyền sức mạnh của Thần Văn vào đó, tỏa ra không gian chung quanh cường hóa các kỹ năng.

– Ta hiểu rồi!

Thanh niên gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Thần Văn trên tay phải phát sáng, tỏa ra dao động cực độ cường hãn, năng lượng chung quanh bọn họ theo đó mà hùng hồn thêm mấy phần.

Vương Thanh hai tay biến hóa ấn pháp, vô số ấn ký liên tục hiện ra khắp không gian. Tức thì, những tiếng gầm thét kinh thiên động địa phát ra bên ngoài tấm chắn khiến người ta lạnh gáy.

– Ha ha ha! Vương Thanh, Huyền Vũ! Vạn năm trôi qua, Dị Tộc chúng ta ngày càng hùng mạnh còn các ngươi thì càng ngày càng yếu đuối. Cuối cùng các ngươi cũng đến cực hạn rồi!

Vô tận những bóng đen trồi lên từ chất lỏng màu đỏ trông cực kỳ quỷ dị, phối với đám người bên trên phóng xuống, bao kín hoàn toàn mảng không gian bao quanh Trần Phong mấy người. Lúc này đã không còn kẻ nào xuất hiện từ bên trên nữa, tuy vậy số lượng thân ảnh đang cố tấn công bọn họ thực sự là rất đông.

Huyền Vũ thu tấm khiên khổng lồ lại, tập trung vào việc điều chỉnh pháp lực. Vương Thanh mặt vô cảm, liên tục biến hóa ấn pháp. Lực lượng chung quanh lập tức được chuyển đổi thành vô tận những ấn ký, dao động mà nó tỏa ra rất nhanh liền khiến cho kẻ địch phải sợ hãi. Lũ Dị Tộc mặt tái đi vài phần nhưng vẫn lên giọng:

– Phong Xích Diệt Hồn trận cho dù mạnh mẽ nhưng với thực lực hai bên hiện tại ngươi nghĩ nó có thể đánh bại chúng ta sao?

Trần Phong nghe vậy thì có chút bất ngờ. Cậu đương nhiên nhận ra ảnh hưởng của linh pháp lực chung quanh mình, nhưng thực sự không nghĩ tới cái mà vị tiền bối kia đang tạo ra chính là pháp trận ấy.

Tuy nhiên nói thì nói vậy, trận pháp này cũng không giống như cái mà cậu có thể tạo thành. Sức mạnh của nó theo thời gian càng lúc càng cường hãn, số lượng dây xích xuất ra ban đầu cũng là gấp đôi cậu.

Liền sau đó, tam thập nhị phong xích phóng ra chung quanh, lập tức đẩy lui Dị Tộc lại một đoạn. Bọn chúng không phải sợ sức mạnh của những sợi xích này mà là những phiền phức nó mang lại.

Chưa dừng lại ở đó, liên tục bách nhị thập bát phong xích lần lượt xuất hiện trước mặt Vương Thanh, đan xen nhau, bay ra tứ phía, tạo thành thế trận dư sức trấn áp thiên địa. Sau đó chúng kết hợp lại với nhau, hóa thành một thân ảnh kỳ lân khổng lồ.

Linh thú gầm vang một tiếng thật lớn, tỏa ra uy áp lập tức đánh bay đám người Dị Tộc thêm vài trượng. Nó không để cho chúng có một khắc nào ngơi nghỉ, liên tục lao tới càn quét trận địa quân thù. Tuy nhiên đó mới chỉ là khởi đầu, còn thứ mà bọn chúng chân chính e ngại lúc này mới là từ tốn hiện ra.

Toàn bộ linh pháp lực trong khu vực đều được điều động, Trần Phong vội vàng huy động sức mạnh Thần Văn, đem nguồn năng lượng từ truyền tống trận ra bổ sung. Huyền Vũ bên cạnh cũng là hỗ trợ cậu, điều chỉnh lực lượng này tới cho Vương Thanh. Bà bắt ấn càng lúc càng nhanh, số lượng ấn pháp dễ dàng đạt tới hàng vạn, kéo theo không gian như muốn bùng nổ vì sức mạnh quá mức cường hãn.

Dị Tộc đương nhiên e ngại trận pháp khủng bố trước mặt. Đối đầu với nó vạn năm qua, bọn chúng hơn ai hết rất hiểu uy lực của nó, ngay từ đầu đã đem ra công kích liên miên vô tận mà đánh tới. Tuy nhiên nhiêu đó không đủ để phá vỡ sức mạnh từ tấm khiên khổng lồ của Huyền Vũ cộng với kỳ lân và tam thập tứ phong xích phóng ra từ phía vị pháp sư Nhân Tộc.

Những vụ nổ khủng khiếp xuất hiện khắp thế giới dung nham nóng bỏng. Ảnh hưởng của nó khiến cho những cột chất lỏng liên tục bắn lên, các cơn rung chấn kéo dài không ngừng nghỉ. Toàn bộ những vách đá nơi đây run lên bần bật, đá tảng rơi xuống liên miên, mặc cho tầng tầng lớp lớp ấn ký tác động cản lại.



Đám người Dị Tộc vốn đã đem khu vực này bít kín lại bằng những ma pháp kỳ dị, ngăn không cho bất cứ thứ gì tác động hay bất cứ ai can thiệp trận chiến của chúng. Vậy mà những ma pháp đó lúc này đang không ngừng bị phá hủy, để lộ ra vách đá tự nhiên ánh lên sắc đỏ của dung nham. Binh đoàn Dị Tộc kinh hãi nhìn Vương Thanh, trong lòng kẻ nào cũng là xuất hiện một tia ngờ vực.

Chiến đấu suốt vạn năm, chưa bao giờ người kia có thể tạo ra sức mạnh khủng bố đến như vậy. Kỳ lân và tam thập tứ phong xích, vốn chỉ là những phần nhỏ của đại pháp trận này, sức mạnh tạo ra về lý thuyết không đáng bao nhiêu mới phải. Vậy mà ngay lúc này đây chúng phải đối mặt, chính là sự chấn nhiếp tuyệt đối, bất khả kháng cự.

Trong lúc chúng bị càn quét bởi sức mạnh cường hãn ấy, nhị bách ngũ thập lục xích cuối cùng xuất hiện, tạo ra thế thiên la địa võng khủng khiếp khắp chiến trường. Giống như đợt xích trước, lần này phong xích kết hợp lại, tạo thành một đầu mãnh sư khổng lồ.

Nó gầm lên một tiếng, bắn ra một quả cầu năng lượng. Sức mạnh phô thiên cái địa ập tới, tạo thành công kích hủy diệt, rạch ngang không gian, tưởng chừng có thể khống chế cả thế giới. Quân đoàn Dị Tộc đều là bị uy áp của Phong Xích Diệt Hồn trận trấn áp đến thảm thương.

Vô số thân ảnh hắc ám tử trận, rơi rụng xuống dung nham nóng bỏng. Số lượng binh đoàn Dị Tộc ban đầu nhiều vô kể, vậy mà lúc này đây trụ lại chỉ còn khoảng được phân nửa.

Như thế nào chứ?

Số còn lại điên cuồng chống đỡ, liên tục tung ra những công kích mạnh nhất, hoàn toàn không giữ lại chút sức lực nào. Tuy nhiên bọn chúng có làm cách nào thì pháp lực chúng đánh ra cũng đều là như bị kỳ lân cùng mãnh sư thôn phệ đi vậy.

Chúng biết trận pháp này huyền ảo, nhưng cái hiện tượng này rõ ràng suốt chừng ấy năm chưa từng xảy ra. Mặt khác, thời gian trôi qua, chúng có thể cảm nhận rõ ràng cả Huyền Vũ và Vương Thanh đã yếu đi rất nhiều. Trong khi chúng, ngược lại, sau khi quen với áp chế nơi này hơn thì thực lực đã tăng vọt, thế trận này về căn bản không thể nào xuất hiện.

Đám người Dị Tộc đồng lòng như vậy, cùng với ý niệm kỳ dị, tung ra công kích hủy diệt, nhằm thẳng tấm khiên khổng lồ của Huyền Vũ mà đánh tới. Mặc cho Phong Xích Diệt Hồn Trận hung hãn, tất cả xích pháp và nhị thú đều bị đánh văng đi bởi sức mạnh hắc ám.

Chưởng pháp đen kịt khủng bố đâm thẳng vào cự khiên gây ra vết nứt lớn, cùng với một thanh âm rợn người. Dị Tộc thừa thắng xông tới, đánh bại trận pháp hủy diệt bằng cái ý chí bất thường của chúng, đồng thời gần như phá nát Huyền Vũ thần khiên.

Đúng lúc đó, một cơn lốc khổng lồ màu xanh ngọc xuất hiện, tiến thẳng vào điểm bị tàn phá nặng nề nhất trên tấm khiên. Nguồn năng lượng này không những khiến cho pháp lực hắc ám của Dị Tộc lập tức bị trấn áp vài phần mà còn hồi phục tấm khiên Huyền Vũ với tốc độ chóng mặt. Tất cả các vết nứt dần dần biến mất từ rìa trở vào, thay vào đó là quang mang thần thánh khiến cho kẻ địch phải e sợ.

– Tên khốn!

Đám Dị Tộc nhìn thấy hành động của Trần Phong thì tức giận, gào lên điên cuồng. Chúng cuối cùng đã hiểu ra vì sao lần này giao chiến lại khác biệt với nhiều năm qua như vậy. Bọn chúng thực không nghĩ ra nổi tiểu tử kia tuy thực lực chẳng đáng để chúng đặt vào mắt nhưng lại nắm trong tay nguồn năng lượng mà bọn chúng khiếp sợ nhất.

Binh đoàn Dị Tộc đột nhiên thực hiện một loạt hành động cổ quái. Chúng bay loạn xạ khắp thế giới dung nham một hồi, tạo ra một nguồn sức mạnh cường hãn. Lực lượng này cực kỳ cổ quái, phát ra vô tận những thanh âm gào thét, mang màu một màu đen kịt hắc ám, trông qua giống như một sinh vật sống ghê rợn.

Nguồn sức mạnh này dễ dàng vượt qua quả cầu năng lượng mà mãnh sư bắn tới, thậm chí còn đánh bay nó lại, trấn áp hoàn toàn đại pháp trận của Vương Thanh. Sinh vật hắc ám sau đó lao thẳng vào tấm khiên vốn đã gần hồi phục trạng thái đỉnh phong, lập tức gây ra một gân rung chấn cực kỳ khủng khiếp, đánh cho nó suýt chút nữa vỡ vụn ra từng mảnh.

Trần Phong chịu không nổi, bay đi như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu. Huyền Vũ khá hơn một chút nhưng cũng là bị đẩy lui lại vài bước, cảm giác được vị huyết trong miệng. Sắc mặt ngài hơi tái nhưng vẫn liên tục truyền pháp lực của bản thân truyền tống trận ra duy trì tấm khiên, đối đầu với Dị Tộc.

Bọn chúng lúc này để mặc sức mạnh khủng bố kia tàn phá tấm khiên còn chân nhân tập hợp lại một thể thống nhất. Cơ thể bọn chúng chảy ra thành một lượng lớn chất lỏng kinh dị, hòa quyện vào nhau. Vô số thanh âm gào thét vang lên rợn người, cùng với màn sương ai oán tỏa ra khí lạnh trấn áp toàn bộ dung nham thế giới.

Vương Thanh nhíu mày quan sát dị tượng. Vạn năm qua giao thủ, bà chưa từng thấy bọn chúng bày ra chiêu này lần nào. Hai tay liên tục biến đổi ấn pháp, Phong Xích Diệt Hồn Trận lần nữa thành hình, phóng tới tấn công thân ảnh hắc ám. Những cơn bão dung nham do khuấy động không gian theo đó mà cũng bay tới, tạo ra thế công hung hãn tột bậc.

Tuy nhiên, dù đã mượn lực thiên địa là vậy, trận pháp vẫn chỉ đánh bại được dư lực vây quanh tên Dị Tộc mới được hợp thể thành, còn chân thể của hắn thậm chí còn không xuất hiện dù chỉ một vết xước. Liếc mắt nhìn vô số phong xích bị đứt gãy cùng với nhị thú liên tục bị trấn áp mỗi khi va chạm với cơ thể mình, hắn ta cười:

– Chờ đợi suốt vạn năm, cuối cùng ngày này cũng tới!

Lời vừa dứt, hắn ta liền biến mất, giây phút hắn hiện ra cũng là khi Trần Phong bị đánh cho hộc máu bay đi vài thước. Tên Dị Tộc không trực tiếp tấn công cậu mà là bằng một quyền duy nhất phá nát tấm khiên cậu đang cố sống cố chết hồi phục. Huyền Vũ khiên bị vỡ, chủ nhân của nó hiển nhiên cũng chẳng khá gì hơn cậu, tuy nhiên ngài vẫn gắng sức tạo ra một tấm khiên mới, chống đỡ lực lượng quỷ dị kia.

Cạnh đó, Vương Thanh cho dù làm cách nào cũng không thể ngăn cản được tên Dị Tộc. Thế công mà Phong Xích Diệt Hồn Trận bày ra là cực kỳ cường hãn, so với trong quá khứ là mạnh hơn khá nhiều. Bất quá dường như nó chẳng có, dù chỉ là một chút tác động đến hắn ta. Sinh vật hắc ám sau khi Huyền Vũ khiên bị vỡ thì uốn éo cơ thể, biến hình trở thành một thanh kiếm, Dị Tộc cầm lấy nó, mỉm cười.

– Cũng nên kết thúc được rồi!

Hắn ta nói, lao tới tấn công Vương Thanh. Pháp trận mà bà bày ra hoàn toàn bị thanh kiếm kia chém nát không còn một chút, chỉ trong nháy mắt, hơn trăm sợi xích đều là đứt gãy toàn bộ. Mà không dừng lại ở đó, tấm khiên vững chãi do Huyền Vũ dồn sức tạo thành cũng bị Dị Tộc dễ dàng phá vỡ. Lúc này đây Vương Thanh hoàn toàn không còn thứ gì để chống lại đối phương nữa.

Dị Tộc cứ như vậy đâm kiếm thẳng vào người vị pháp sư. Bà không thể nào né tránh kịp, đứng yên nhận mũi kiếm lạnh lẽo xuyên qua cơ thể. Mặc cho không gian chung quanh bị bao phủ bởi bóng đêm vô tận, Vương Thanh vẫn kiên cường trụ lại, đem ánh mắt sắc bén nhìn kẻ địch. Bà nghiến răng, nói:

– Ừ, kết thúc đi!

Vị pháp sư cười lạnh, lao thẳng tới, bám chặt vào Dị Tộc. Đôi mắt bà tỏa ra quang mang hủy diệt, cùng với năng lượng trong cơ thể điên cuồng bạo phát ra ngoài.

Kẻ địch đương nhiên nhận ra bà đang muốn làm gì. Bất quá dù cho không kể đến hắn ta đang bị khóa chặt bởi đối phương, tất cả phong xích vốn đã đứt gãy, nhị thú tưởng chừng đã biến mất, giờ đây tập hợp lại, trói chặt, phong tỏa không gian xung quanh hai người.

– Chết tiệt!

Hắn hét lên, gắng vận công thoát ra khỏi khống chế của Vương Thanh. Tuy nhiên vụ nổ kinh thiên động địa lấy hắn làm tâm lập tức xảy đến, không cho hắn một chút nào kháng cự.

Huyền Vũ vội vàng lấy năng lượng truyền tống trận ra tạo nên một tấm khiên mới, bao lấy ngài cùng Trần Phong. Thanh niên nén đau gượng dậy, đem ánh mắt kinh hãi nhìn người mà cậu vẫn chưa một lần gọi là sư tỷ kia, trong lòng chứa đựng nhiều cảm xúc khó nói.

Không gian rung chuyển liên hồi, vô số khối đá, khu vực thạch nhũ bị phá hủy, trông qua chẳng khác nào thế giới chết chóc. Nhờ có năng lượng khổng lồ bảo vệ, Huyền Vũ mới có thể cầm cự được tấm hộ khiên, còn bản thân ngài từ lâu cũng đã sớm chạm tới cực hạn của bản thân.

Vụ nổ thảm khốc hủy diệt thiên địa hồi lâu, làm biến dạng hoàn toàn chiến trường vốn đã bị băng hoại suốt vạn năm. Tuy nhiên, khi sức mạnh của nó chỉ mới vơi bớt đi một chút, đột nhiên Huyền Vũ ớn lạnh toàn thân. Quay cái đầu khổng lồ lại, truyền một tia sáng thẳng vào mi tâm Trần Phong rồi nói:

– Chuyện còn lại đều nhờ vào ngươi!

Dứt lời, Huyền Vũ quay đi, lao thẳng vào vị trí không lâu trước Vương Thanh tự bạo, phát ra sóng xung kích hủy diệt, khiến cho không gian chung quanh tức thì bị nghiền nát. Toàn bộ chiến trường rung chuyển suốt vạn năm giờ đây chỉ còn là cát bụi, không còn chút vết tích nào của sự sống. Trận chiến dai dẳng mệt mỏi ấy cuối cùng cũng có được kết cục.