Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 90: Xuyên thư (28)



Tống Ngọc Thư đứng trước cửa nhà, hít sâu vài hơi, lúc này mới tìm về một chút dũng khí đối mặt với thực tại.

Tống Ngọc Thư thật ra muốn đúng lý hợp tình chất vấn Lâm Tri Vi vì sao lại xâm nhập nhà dân, thậm chí còn muốn yêu cầu Lâm Tri Vi nhanh chóng dẫn theo cả bọn vệ sĩ của cô ta cút đi, nếu không hắn sẽ gọi điện báo cảnh sát, đáng tiếc, Tống Ngọc Thư cũng chỉ dám trộm nghĩ trong lòng, lúc chân chính phải đối mặt với Lâm Tri Vi, hắn lại hèn đến nỗi không dám thở mạnh.

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Lâm Tri Vi cũng không phải một mình đơn thương độc mã tới tìm Tống Ngọc Thư tính sổ, cô ta còn mang theo vài vệ sĩ, đám người này người nào người nấy cường tráng vạm vỡ, cánh tay còn thô hơn cả đùi Tống Ngọc Thư, cái thân hình tay nhỏ chân nhỏ này của Tống Ngọc Thư căn bản không thể chống lại những người này.

Tống Ngọc Thư rất thức thời từ bỏ, rụt cổ, như chim cút ủ rũ cụp đuôi trở về phòng khách, sợ bị mấy vệ sĩ Lâm Tri Vi mang đến kia đánh, Tống Ngọc Thư thậm chí đến cả cửa nhà cũng chưa dám đóng, cứ rộng mở như vậy, chuẩn bị thấy tình thế không ổn sẽ giơ chân chạy.

Cùng lắm thì nếu căn chung cư Trương Thái Sơ sắp xếp cho hắn không dùng được thì tạm thời chạy tới cậy nhờ Chu Gia Thụ, chờ Trương Thái Sơ trấn an xong Lâm Tri Vi, giải quyết cái đống phiền phức lung tung rối loạn kia thì hắn lại tìm cơ hội thích hợp dọn về lại.

Tóm lại, tình thế áp đảo người, chính hắn hiện tại thế đơn lực mỏng, mà Lâm Tri Vi người đông thế mạnh, hắn căn bản không cần phải đánh liều cùng Lâm Tri Vi, như vậy không khác gì lấy trứng gà chọi đá, tự tìm đường chết.

Sau khi Lâm Tri Vi mang theo vài vệ sĩ nghênh ngang bước vào phòng, cũng không đi khắp nơi xem xét mà lập tức đi tới sô pha ngồi xuống, chân ngọc bắt chéo, dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Tống Ngọc Thư chân tay co quắp đang đứng một bên.

Rõ ràng Lâm Tri Vi đang ngồi, mà Tống Ngọc Thư đang đứng, nhưng khi Lâm Tri Vi đánh giá Tống Ngọc Thư từ dưới lên trên lại tỏa ra ngạo khí không ai bì nổi.

Tựa như trong mắt Lâm Tri Vi, Tống Ngọc Thư chẳng qua chỉ là một món đồ chơi Trương Thái Sơ dùng để giết thời gian, nếu không phải ngại mình chướng mắt, cô ta căn bản lười so đo cùng một món đồ chơi có cũng được không có cũng chẳng sao như kia.

"Cậu chính là Tống Ngọc Thư?"

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Tri Vi tự mình ra mặt xử lí oanh yến bên người Trương Thái Sơ, nên làm cái gì, nên nói gì trong lòng cô ta sớm đã có kế hoạch.

"Lớn lên thật ra nhìn rất ngoan ngoãn, chẳng qua so với đám tình nhân khác của Trương Thái Sơ thì không đủ tinh xảo xinh đẹp, cũng không đủ mỹ diễm hào phóng, dáng người còn gầy rộc, tóm lại là kém chút hương vị, cũng không biết Trương Thái Sơ rốt cuộc nhìn trúng cậu ở chỗ nào? Bỏ đi phần lớn bé cưng, giấu cậu kín mít như vậy, thiếu chút nữa đã lừa được tôi."

Tống Ngọc Thư hèn nhét cúi đầu, giả vờ Ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương, một câu cãi cũng không có.

Tình nhân nhỏ của Trương Thái Sơ Lâm Tri Vi thấy cũng coi như là nhiều, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp được người không nói không rằng, tính cách nặng nề gần như cứng nhắc như vậy.

Trước đó khi cô ta tự mình tìm tới cửa xử lí đám oanh yến kia, có tính cách nóng nảy, không nói được hai câu đã sống chết làm ầm lên với cô ta, vài tên vệ sĩ ra trận vẫn kéo không được; cũng có người miệng lưỡi trơn tru, môi trên môi dưới đóng mở, mở mồm ra đã giả ngoan ngoãn thầm gian xảo, căn bản coi cô ta như con ngu mà lừa gạt; còn có kẻ lắm chiêu, làm trò ngoan ngoãn thề thốt trước mặt cô ta, vừa quay đầu đã đi tìm Trương Thái Sơ mách lẻo, nói cô ta khi dễ người thế nào, quả thực chính là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học viện Diễn tinh Trung Ương.

So với đám kia, Tống Ngọc Thư thành thật hơn nhiều, không chỉ bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, tính cách cũng an tĩnh nặng nề.

Lâm Tri Vi lại tỉ mỉ đánh giá Tống Ngọc Thư một phen, cảm thấy tính cách người này thật sự không giống như thích sinh sự, cũng thu hồi một ít lòng căm thù Tống Ngọc Thư, ngữ khí không nóng không lạnh nói: "Tống Ngọc Thư, cậu có biết tôi là ai không?"



Tống Ngọc Thư gật đầu, còn trộm ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt liếc nhìn Lâm Tri Vi một cái, khi chạm tới được ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Tri Vi lại như bị điện giật, nhanh chóng cúi đầu, nắm góc áo, nhỏ giọng nói: "Biết, cô là đại tiểu thư nhà họ Lâm."

"Tôi không chỉ là đại tiểu thư nhà họ Lâm." Lâm Tri Vi bỗng nhiên cười, hừ lạnh thành tiếng: "Tống Ngọc Thư, cậu có lẽ không biết nhỉ, tôi còn là vị hôn thê của Trương Thái Sơ."

Tống Ngọc Thư nghe vậy, đầu thấp đến độ sắp vùi vào ngực, bộ dáng như kiểu bé đáng thương bị bắt nạt tàn nhẫn.

Lâm Tri Vi cũng không có ham thích bắt nạt người nhỏ yếu, thấy tình hình như vậy, cũng có chút mất hứng, lười tiếp tục nhiều lời cùng Tống Ngọc Thư, đi thẳng vào vấn đề: "Tống Ngọc Thư, thời gian quý giá, tôi cũng không nhiều lời thêm với cậu, hôm nay cố ý tới gặp cậu mục đích chỉ có một, đó chính là thay vị hôn phu của tôi dọn dẹp đám tình nhân lung tung rối loạn bên người, mặc kệ cậu vì lí do gì đồng ý để Trương Thái Sơ bao dưỡng, mối quan hệ dị dạng này cũng đã tới lúc nên kết thúc."

Tống Ngọc Thư không dám chọc giận Lâm Tri Vi, nên cũng không cãi cọ, nhưng hắn ta cũng không muốn đồng ý, ngoài sợ chọc giận Trương Thái Sơ ra thì còn vì hắn cảm thấy không cam lòng.

Trong tiểu thuyết nguyên tác, thụ chính tuy rằng cũng có bị vai phụ độc ác Lâm Tri Vi này tìm tới cửa gây khó dễ, nhưng khi đó Lâm Tri Vi không đúng tình hợp lý, diễu võ dương oai như bây giờ, càng đừng tới khi Lâm Tri Vi đang giằng co cùng thụ chính, thụ chính còn chưa kịp tủi thân công chính đã kịp thời xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân, Lâm Tri Vi tự cho là thông minh lăn lộn một hồi cuối cùng lại thành uổng phí công phu, căn bản không chiếm chút tiện nghi nào từ trên người thụ chính.

Hiện tại, hắn đã thay thế Tống Ngọc Thư, nhưng chờ đợi hắn lại là một vận mệnh hoàn toàn bất đồng, Tống Ngọc Thư càng nghĩ càng cảm thấy không phục.

Lâm Tri Vi cũng không biết cảm thụ chân thật trong lòng Tống Ngọc Thư, còn đang cố ý đâm vài dao vào ngực Tống Ngọc Thư.

"Tống Ngọc Thư, cậu cũng đừng nghĩ cậu có gì đặc biệt, đám tình nhân Trương Thái Sơ cộng lại có lẽ lập được vài đội bóng đá, cậu chẳng qua chỉ là một trong số đó, nếu không có cậu, Trương Thái Sơ ngay từ đầu có lẽ sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng thời gian dài phỏng chừng cũng không quá để ý, rốt cuộc thì cả cậu và tôi đều rõ, bản tính Trương Thái Sơ lương bạc, có mới nới cũ, căn bản chẳng phải một người thâm tình."

Lời Lâm Tri Vi nói Tống Ngọc Thư cũng hiểu, nhưng Tống Ngọc Thư càng hiểu rõ hơn Lâm Tri Vi, Trương Thái Sơ tuy rằng có không tốt như vậy đi chăng nữa, nhưng trong cốt truyện nguyên tác, sau khi công chính thật sự thích thụ chính sẽ hoàn toàn hối cải biến thành một con người mới, từ tuyệt thế tra công biến thành tuyệt thế hảo công(*).

*Ý là một công tốt, tui để vậy cho vần thôi chứ không có gì.

Tống Ngọc Thư vững tin, thụ chính có thể làm công chính thay hình đổi dạng, như vậy, người xuyên thư hắn đây hẳn là cũng có thể làm được.

Để đạt được mục tiêu này, Tống Ngọc Thư không thể đồng ý Lâm Tri Vi, hoàn toàn kết thúc quan hệ bao dưỡng cùng Trương Thái Sơ.

Có một điểm, Lâm Tri Vi nói rất đúng, đó chính là đối với Trương Thái Sơ mà nói, hiện tại Tống Ngọc Thư căn bản không quan trọng, Tống Ngọc Thư sợ nếu không có tầng quan hệ bao dưỡng này, hắn ta sẽ hoàn toàn không có duyên với Trương Thái Sơ.

Nhìn thấy Tống Ngọc Thư trầm mặc, Lâm Tri Vi biết hắn không dễ cút như vậy, nếu mềm không được, vậy thì mạnh bạo, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí bất thiện mở miệng vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Tống Ngọc Thư, tôi cho cậu hai lựa chọn, một, cầm 100 vạn tôi bồi thường cho cậu, có bao xa thì đi xa bấy nhiêu, sau này không xuất hiện trước mặt Trương Thái Sơ lần nào nữa."

Nói đến chỗ này, Lâm Tri Vi cố ý tạm dừng một lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Còn nếu lựa chọn cái thứ hai, vậy thì bạo lực thấy máu khá nhiều, tuy không biết cậu rốt cuộc dựa vào cái gì để được Trương Thái Sơ coi trọng, nhưng tóm lại cái bộ mặt nhỏ xinh còn tính là thanh tú này không khỏi liên quan, tôi thật ra cũng muốn nhìn xem, huỷ đi gương mặt này của cậu, chờ đến khi cậu biến thành một kẻ xấu đau xấu đớn danh xứng với thực, Trương Thái Sơ có còn muốn tiếp tục bao dưỡng cậu nữa hay không."

"Đừng...... đừng mà......"



Tống Ngọc Thư nghe vậy, sợ tới mức trắng bệch cả mặt, theo bản năng muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng chưa đợi hắn chạy được ra ngoài, trong đám vệ sĩ của Lâm Tri Vi đột nhiên nhảy ra hai người, hai ba bước tiến tới, quơ một cái đã bắt được cánh tay Tống Ngọc Thư, một trái một phải mà đè hắn trở về, quỳ bên chân Lâm Tri Vi.

"Cậu chạy cái gì?"

Lâm Tri Vi giật giật chân, cúi thấp người, đến gần Tống Ngọc Thư, làm Tống Ngọc Thư sợ tới mức liều mạng giãy giụa, không ngừng ngả người tránh ra nhưng lại bị hai vệ sĩ kiềm chế, không thể động đậy.

Lâm Tri Vi vươn hai ngón tay, động tác ngả ngớn nắm cằm Tống Ngọc Thư, một cái tay khác không biết từ nơi nào lấy ra một cây dao gọt hoa quả lớn bằng bàn tay, vừa không tùy tiện khoa tay múa chân trên mặt Tống Ngọc Thư, vừa dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Tống Ngọc Thư, mở miệng uy hiếp: "Tống Ngọc Thư, hai lựa chọn tôi chuẩn bị cho cậu tôi cũng đã nói rồi, muốn chọn cái nào tự cậu nghĩ cho kĩ, nhưng mà, tôi nhắc cậu trước một câu, sức kiên nhẫn của tôi có hạn, cậu đừng nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

"Không......"

Tống Ngọc Thư sợ tới mức cả người run rẩy, trước kia hắn chỉ biết nữ phụ ác độc Lâm Tri Vi cái này tàn nhẫn độc ác, nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, Lâm Tri Vi thế nhưng có thể phát rồ đến nước này, một lời không hợp đã muốn hủy dung người khác, đây là chuyện người bình thường có thể làm sao?

Trong lúc đầu óc Tống Ngọc Thư đang quay cuồng trong suy nghĩ, nghĩ có nên chịu hèn trước hay không, chịu thua trước rồi sau lại tư lợi bội ước, Trương Thái Sơ cuối cùng cũng chạy tới.

"Lâm Tri Vi, cô lại phát điên cái gì?"

Trương Thái Sơ kịp thời xuất hiện làm Tống Ngọc Thư thấy được hy vọng, nhịn không được vừa giãy giụa vừa dùng thanh âm khóc nức nở lớn tiếng cầu cứu: "Trương Thái Sơ, cứu em!"

Nhìn Tống Ngọc Thư bị hai người vạm vỡ đè gối quỳ trước mặt Lâm Tri Vi, tật xấu thương hương tiếc ngọc của Trương Thái Sơ lại tái phát, mày vừa nhăn đã không khách khí mở miệng chỉ trích Lâm Tri Vi: "Có cái gì mà không nói chuyện được hay sao, sao lại phải mang theo cả vệ sĩ tìm tới cửa đòi đánh đòi giết? Lâm Tri Vi, đây là giáo dưỡng thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm của cô sao?"

Trương Thái Sơ không nói lời nào còn tốt, vừa nói quả thực như thêm dầu vào lửa, Lâm Tri Vi vốn đang không tức giận đến vậy lập tức sung máu, mặc kệ Trương Thái Sơ có còn đang đứng một bên nhìn hay không, trực tiếp nhéo cằm Tống Ngọc Thư, đem kéo người tới trước mặt mình, ánh mắt lạnh băng cắt mỗi bên má trái má phải của Tống Ngọc Thư một đao, xuống tay không hề lưu tình.

Tiếng kêu thảm thiết chói tai nháy mắt vang lên trong căn chung cư.

Trương Thái Sơ cũng không ngờ Lâm Tri Vi sẽ không nói hai lời đã động thủ, không khỏi ngây người.

Nghe Tống Ngọc Thư kêu thảm thiết, biểu cảm trên mặt Lâm Tri Vi cực kì lạnh băng, tùy tay vung lên, ý bảo bọn vệ sĩ buông lỏng Tống Ngọc Thư ra.

Tống Ngọc Thư được tự do, che lại mặt mình, đau đến nỗi không ngừng lăn lộn dưới đất, muốn được Trương Thái Sơ đồng tình, không ngờ, bộ dạng mặt đầy áu của hắn ta lúc này nhìn qua rất âm trầm khủng bố, Trương Thái Sơ nhìn hắn, không những không sinh ra một chút đồng tình nào, ngược lại còn cảm thấy hơi sợ hãi.

"Trương Thái Sơ, nếu canh đã đến rồi, nhìn mặt mũi của anh, người, em để cho anh." Lâm Tri Vi chậm rì rì đứng dậy khỏi sô pha, mang theo bọn vệ sĩ của mình không nhanh không chậm đi ra ngoài, vừa đi, vừa cười cười nói với Trương Thái Sơ nói: "Chỉ là không biết, đối với kẻ xấu xí này, sau này anh còn có thể sủng ái nữa hay không đây?"

Kẻ điên, Lâm Tri Vi thật sự là một kẻ điên hàng thật giá thật.

Trương Thái Sơ sinh ra một chút sợ hãi với Lâm Tri Vi, ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng không biết nên trả lời như thế nào.