Phán Thần Hệ Thống

Chương 192: Quỷ dị



Tuy nhiên, Vương Giao vốn là một lão quái, mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, liền tay bắt pháp quyết, cả người chỉ trong chớp mắt liền một nửa thân hiện lên một lớp lân phiến màu vàng nhạt.

Mắt nhìn thấy lôi kiếm lao đến, Vương Giao không chút bối rối, ánh mắt càng thêm bình tĩnh không có chút ý tứ tránh né nào mà bàn tay giang ra hai bên, hai bàn tay tràn ngập kim quang cùng phù văn chớp động như nghênh đón kiếm quang gào thét tiến tới.

Ngay khi kiếm quang vừa đến, Vương Giao không nói hai lời hai bàn tay nhanh như chớp lại chộp tới như muốn đem kiếm quang nghạnh sanh sanh chụp lại.

‘Xoẹt!’

Mắt thấy bàn tay sắp chụp tới kiếm quang, Vương Giao cũng bất chấp lôi quang uy lực cực mãnh kia như muốn đem bàn tay gã xé nát, hung hăng chộp tới.

Bất quá...

Đột nhiên, kiếm quang đột nhiên loé lên một cái, bàn tay của Vương Giao vậy mà chộp vào khoảng không.

‘Phanh~’

Kiếm quang đại thịnh gào thét lao đến, chớp mắt liền quỷ dị chui vào trong người Vương Giao, lôi quang như điện xà trong phút chốc tràn ngập toàn thân Vương Giao rồi hoá thành một đoàn linh quang bạo liệt mà ra!

Liên tiếp những tiếng nổ ầm ầm vang lên!

Trần Dương nhìn thấy cảnh này thì chẳng những không vui mừng mà sắc mặt trầm xuống, đang muốn thi triển ra chiêu khác thì sắc mặt biến đổi, nhấc chân tránh né sang một bên.

Thân ảnh vừa né sang, Trần Dương liền phát hiện thân ảnh của Vương Giao quỷ dị hiện ra nơi đó, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

Trên người Vương Giao lúc này, một mảng lớn bên ngoài chớp động lôi xà chạy tới chạy lui, còn có những chỗ cháy đen để lộ ra một lớp vảy giáp chớp động kim quang.

Đòn đánh vừa rồi tuy mạnh, thế nhưng tu vi chênh lệch quá xa, Trần Dương biết rõ điều này nhưng khi nhìn thấy Vương Giao vẫn sinh long hoạt hổ như cũ thì trong lòng đắng chát.

Đòn thế Thần Lôi Diệt Thế vừa rồi là một chiêu sát thủ mà Trần Dương để dành từ rất lâu, sử dụng đòn này, Trần Dương tin rằng dư sức diệt sát đối thủ cùng giai thậm chí vượt một tiểu cảnh giới cũng có thể vượt cấp chiến đấu, thế nhưng khoảng cách giữa Kết Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ cũng tựa như trời và đất, không thể một chiêu kiếm mà có thể san lấp được.

Vương Giao nhìn thấy một kích phản công không được thì cũng không công kích nữa, mà nhìn Trần Dương lạnh lẽo nói:

- Ngươi có thể đả thương ta như vầy cũng đủ để tự ngạo. Trương Dần! Tốt!

Nói xong, bàn tay Vương Giao đột nhiên xuất hiện một ngọn tiểu kỳ màu xanh, tay còn lại liên tục huy động pháp quyết.

Trần Dương đối diện vừa thấy cảnh này liền biến sắc:

- Cấm chế?!?

Trần Dương không chút do dự hướng về phía trước nhấn xuống một cái, lập tức giữa bầu trời có một bàn tay to lớn chụp xuống.

Mà sau khi xuất thủ, Trần Dương cũng không quan tâm kết quả thế nào, đầu vai khẽ động liền muốn thoát thân.

Mà ngay lúc này, pháp quyết trong tay Vương Giao cũng đã hoàn thành, chỉ thấy tiểu kỳ bắt đầu phát ra linh quang chói mắt, bị gã ném về phía Trần Dương đang tháo chạy!

Một cánh tay Vương Giao thấy chưởng ấn của Trần Dương lao tới, liền đấm một cái, một nắm đấm mạnh mẽ lao tới, đem chưởng ấn chấn nát.

Trần Dương đang chạy đi, đột nhiên cảm nhận được không gian đã bắt đầu dao động như có một sức mạnh kỳ dị đang chậm rãi đông kết lại thì thân ảnh hắn mạnh mẽ xoay người lại, một cánh tay nhấc lên liền xoay cổ tay chém tới liên tục sáu kiếm.

Mà sáu đường kiếm quang này, mục tiêu chính là tiểu kỳ đang huyền phù giữa không trung.

Hiển nhiên, Trần Dương cũng nhìn ra đây là trận kỳ, chỉ cần đem nó huỷ thì tự nhiên có thể giải khai trận pháp cấm chế này.

Trần Dương biết rõ trong lòng, nếu để lọt vào trận pháp cấm chế này thì chắc chắn hắn đã khó càng thêm khó.

Vương Giao thấy Trần Dương muốn đem trận kỳ huỷ diệt thì vươn tay ra như muốn thi triển thuật phát gì đó.

Đột nhiên...

Cổ Vương Giao vậy mà nổi lên cảm giác... Ngứa.

Ngứa...?!?

Nói đùa cái gì vậy? Đường đường một bát cấp hoá hình kỳ yêu thú, còn có thể có cảm giác ngứa ngáy sao? Nhất là trong lúc chiến đấu như thế này?

Thế nhưng, Vương Giao đúng là đang cảm thấy ngứa, ngứa ngáy đến không thể chịu nổi, ngứa như từ trong xương tuỷ ngứa ra, như có hàng vạn tiểu trùng đang chạy trong huyết quản, khiến cho hắn không kiềm chế được vận công muốn đem cảm giác ngứa này tiêu trừ.

Thế nhưng linh lực vừa vận, lập tức cảm giác ngứa này càng dữ dội hơn.

Mà ngứa thì chỉ có một cách hữu hiệu nhất mà ai cũng dùng để trị, đó không phải là tiên đan diệu dược gì mà đơn thuần là... Gãi!

Một bát cấp yêu thú, đang vừa định tung ra công kích đột nhiên đưa tay lên cổ gãi, hơn nữa càng gãi càng ghiền, co người lại mà gãi, vừa gãi vừa không nhịn được phát ra tiếng rên thoải mái.

Mà cũng lúc này, sáu đường kiếm quang của Trần Dương cũng lao đến, kịch liệt chém tiểu kỳ nọ làm cho nó run rẩy một chút rồi gãy làm đôi.

Thế nhưng, Trần Dương không có chú ý đến cái này, mà là nhìn Vương Giao đang kịch liệt... Gãi ngứa phía kia.

Cảnh tượng này, muốn có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.

Bất quá, Vương Giao dù sao cũng là bát cấp yêu thú, chỉ gãi ngứa một chút liền cảm thấy đỡ hơn, vội vàng nhìn Trần Dương hét lớn:

- Tiểu quỷ, ngươi làm gì ta?

Thấy dáng vẻ của Vương Giao, Trần Dương liền biết con yêu thú này hoàn toàn đã bị chọc giận, ngứa đến điên, gãi đến ghiền rồi.

Trần Dương cười cười, giả vờ lẩm nhẩm gì đó rồi xoay cổ tay một cái, không nói gì mà chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh.

Vương Giao nhìn thấy Trần Dương làm động tác này thì liền kinh nghi.

Ánh mắt gã chuyển động xoay tròn rồi nhìn Trần Dương nghi ngờ hỏi:

- Vừa rồi ngươi làm gì?

- Hắc hắc...

Trần Dương chỉ cười không nói.

Bộ dáng bình tĩnh này của Trần Dương càng làm cho Vương Giao thần sắc thêm phức tạp, gã thở dài một tiếng, đang mở miệng định nói gì đó với Trần Dương.

‘Xoẹt’

Ngay khi vừa há mồm, từ trong miệng Vương Giao lập tức bay ra một đạo bạch quang chói mắt, lấy tốc độ kinh nhân lao tới chỗ Trần Dương như muốn đem hắn chém làm hai nữa.

Đột nhiên, Trần Dương nhíu mài kinh nghi, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu qua một bên liền né khỏi đạo bạch quang kia.

Mà Vương Giao giờ phút này mới để ý, miệng hắn đang cuồng phun máu tươi, một thanh tiểu kiếm lúc này đang nằm trong họng gã, mà vật thể vừa bay ra kia chính là một chiếc răng của gã bị thanh tiểu kiếm vừa rồi tươi sống cạy lên.

- Dùng răng nanh làm ám khí?

Trần Dương nghệch mặt nhìn Vương Giao.

Em gái nó, thật sự quá ác!

Chuyện tình tươi sống đem răng nanh chính mình nhổ lên để phun ra ám toán địch thủ như thế này mà Vương Giao này cũng làm được, Trần Dương thật sự cũng cảm thấy rợn cả người.

Mà Vương Giao lúc này thì lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như cái ngày còn là một tiểu thú hết trốn đông tới né tây, cảm nhận mấy sự việc quỷ dị nối nhau tiếp đến, cảm nhận vị tanh trong miệng cùng với cảm giác ngứa không chịu nổi trên cổ, không hiểu sao ánh mắt khi nhìn đến Trần Dương thì Vương Giao liền loé lên một tia sợ sệt.

Thường nói, con người đối với những gì mình không thể tìm hiểu thì luôn luôn sợ hãi. Thế nhưng, cái lý lẽ này đúng nhưng chưa đủ, mà phải nói là bất cứ sinh linh này cũng thế.

Vương Giao lần đầu tiên chứng kiến một sự việc quỷ dị như vậy trên thân người mình, cho nên cũng không dám vọng động nữa.

Mà thực lực của Vương Giao như vậy đã là rất mạnh mẽ rồi, không như thanh niên cẩm bảo từng hưởng thụ qua đãi ngộ này, người kia còn té cả cứt đái, chứ cũng không nhẹ nhàng như Vương Giao vậy.

Mà Trần Dương nhìn dáng vẻ của Vương Giao hình như nếu không tuỳ tiện vọng động sẽ không xảy ra chuyện gì kém may mắn thì ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thở dài.

‘Xem ra, Ác Vận cũng tuỳ thuộc vào độ mạnh yếu tu vi mà xác định xem loại vận khí xui xẻo này có thể phát tác đến mức nào.’

Trần Dương âm thầm phỏng đoán.

Trong lúc Trần Dương còn âm thầm phỏng đoán thì bên kia rốt cuộc Vương Giao cũng xoay người nhìn Trần Dương thật sâu như muốn nhìn thật kỹ gương mặt của hắn rồi chậm rãi bay đi.

Trong lòng Vương Giao lúc này có ngàn vạn lần không tình nguyện, cũng không muốn ở đây thêm bất cứ giây phút nào, tuy rằng Vương Giao tự tin có khả năng thu phục nhân loại trước mắt, thế nhưng tình huống quá mức quỷ dị, hơn nữa song phương cũng chưa có thâm cừu đại hận gì cho nên gã đành buồn bực quay đi.

Bất quá, vừa đi được mấy dặm, Vương Giao liền quay đầu nghiến răng nghiến lợi truyền âm cho Trần Dương:

- Trương Dần, ta nhớ kỹ ngươi!

Nói xong thân ảnh gã liền chớp động rời đi xa.

Trần Dương cười khổ đứng tại chỗ.

‘Xem ra người này chắc chắn sẽ ghi thù ta. Ài... Trước hết quay về Vô Biên Thành rồi tính tiếp, hơn nữa cả hình dạng lẫn tên tuổi cũng phải thay đổi một chút, đề phòng Vương Giao này phái đàn em dưới tay truy lùng...’

Trần Dương vừa buồn bực quay trở về hướng Vô Biên Thành vừa lặng yên suy tính. Mặc dù hắn đã chuẩn bị vài thứ để chuẩn bị săn bắt yêu thú, nhưng giờ phút này đã kết thù với một gã Vương Giao vẫn có khả năng còn quanh quẩn nơi đây, Trần Dương không muốn lơ là đề phòng.

Thả ra Phi Thiên Ngân Chu, Trần Dương ngồi lên rồi bay về hướng Vô Biên Thành, trên đường đi, sau khi rời khỏi khu vực Yêu Uyên, Trần Dương liền cải biến hình dáng thành một đại hán có sắc diện lạnh lùng, trên mặt còn có một cái sẹo dài.

Mấy ngày sau, Trần Dương một lần nữa quay về Vô Biên Thành.

Nhưng sua khi hạ thân xuống, Trần Dương liền cảm thấy kỳ lạ, trước cổng thành vô số người la hét ầm ĩ, vô cùng nóng vội muốn chạy vào trong thành.

Trần Dương thấy cảnh chen chúc này liền kinh nghi, vội vàng đi đến nghe ngóng.

Chỉ lát sau, sắc mặt Trần Dương liền mừng rỡ, bảng treo thưởng vậy mà xuất hiện nhiệm vụ Lam Cấp. Mặc dù còn chưa biết nội dung là gì, thế nhưng đây quả là cơ hội hiếm có. Trần Dương cũng cảm thấy nôn nóng muốn đi vào xem nội dung nhiệm vụ này là gì!