Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 47: Đau lòng



"Tới đây." Dường như đã nhận thấy Thẩm Trường An không được tự nhiên, Đạo Niên vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu đến ngồi bên cạnh mình.

"Thẩm tiên sinh."

Thẩm Trường An nhìn thấy mấy người này ban đầu vẫn đang ngồi, nhưng ngay khi cậu đi về phía Đạo Niên thì tất cả lại đột ngột đứng dậy, chờ đến khi cậu ngồi xuống bên cạnh Đạo Niên rồi mấy người này mới ngồi trở lại.

Trịnh trọng như vậy luôn à? Cứ cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt đẹp hết.

Thấy hành vi của bọn họ đã làm Thẩm Trường An lộ vẻ cảnh giác, trưởng lão Khổng nói: "Thẩm tiên sinh, thế hệ trẻ nhà tôi đã từng vô lễ xúc phạm ngài, chúng tôi không giáo dục cho lớp trẻ tốt được, vì vậy tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, mong Thẩm tiên sinh tha thứ cho."

Thẩm Trường An thấy vẻ mặt của bọn họ nặng nề như vậy, liền cười gượng nói: "Không biết lớp người trẻ mà mọi người đang nói là......"

Nhờ mấy người này nhắc tới, Thẩm Trường An mới biết lớp trẻ mà bọn họ nói là ai, hóa ra là đôi trai gái trẻ tuổi từng châm chọc mỉa mai cậu ở tầng dưới tòa nhà văn phòng, lúc ấy hình như anh Lưu có nói bọn họ là thế hệ trẻ của nhà họ Khổng gì đó ấy?

"Các vị đừng để chuyện này ở trong lòng, sau sự việc này, chắc chắn Khổng tiên sinh và Khổng nữ sĩ đã nhận ra sai lầm của mình một cách sâu sắc rồi, hơn nữa họ còn tài trợ rất nhiều kinh phí tuyên truyền cho bộ phận của chúng tôi nữa mà." Chuyện này đã qua lâu và Thẩm Trường An cũng không có đặt việc nhỏ này vào trong lòng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Trường An không khỏi nhìn trưởng lão Khổng thêm vài lần, ánh mắt chợt có thêm vài phần thương hại. Trong nhóm người này, cậu có ấn tượng sâu với ông ấy nhất. Ông cụ này cũng quá là đáng thương, một đứa cháu chạy đến chỗ Đạo Niên gây chuyện, làm liên lụy đến ông đã một bó tuổi rồi mà phải chạy đến đây xin lỗi, mà cậu cũng không ngờ hai chị em nhà họ Khổng kia cũng là con cháu nhà ông đấy.

Một hơi nuôi ra ba thế hệ trẻ không làm người bớt lo, tội cho ông đã một đống tuổi rồi mà còn phải đi ra chùi đít cho bọn họ.

"Tuy nói con cháu có phúc của con cháu, nhưng khi đứa trẻ còn nhỏ thì phải quản lý nghiêm ngay, chờ đến khi đứa trẻ trưởng thành trở nên sai lệch, lúc này mới dạy dỗ, thì cũng không còn kịp rồi." Thẩm Trường An nói một cách thấm thía.

"Đối với trẻ con thì không nên chiều quá, lúc nên nghiêm khắc nhất định phải nghiêm khắc, lúc nên nói lý thì phải nói lý, không thể làm chuyện gì cũng theo ý muốn được. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(*), dù cho có quyền có thế như thế nào đi nữa, cũng sẽ có khả năng gặp được người mà mình không thể đắc tội, đến lúc đó cho dù phụ huynh là mọi người có vứt hết mặt mũi đi cầu xin người ta, thì cũng đã quá muộn rồi."

"Không thể chiều quá" "nghiêm khắc" "không thể đắc tội", mỗi khi Thẩm Trường An nói thêm một từ, các trưởng lão tộc chim liền không nhịn được mà run lên một chút, thậm thí trong lòng còn bắt đầu nghi ngờ rằng, có phải Thẩm Trường An đã biết thân phận yêu quái tu hành của bọn họ và đang chuẩn bị đối xử khắt khe với huyết mạch phượng hoàng duy nhất của tộc chim bọn họ hay không.

Thấy những người khách này thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn giá chim, Thẩm Trường An nghĩ rằng họ cảm thấy hứng thú với con anh vũ kia: "Ngại quá, gan của con anh vũ này nhỏ lắm, mong các vị đừng nhìn chằm chằm vào nó."

Anh vũ nhỏ đáng thương, ngày thường nó hoạt bát như thế, vậy mà hôm nay lại bị mấy người lạ này làm cho sợ đến mức không dám kêu ra một tiếng luôn, thế mà những người này thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm vào nó nữa chứ, đây chẳng phải là muốn hù cho con chim chết ngắt luôn à?

Phi Oánh đang rụt đầu giả chết thì nghe thấy Thẩm Trường An đột nhiên nhắc đến mình, điều này khiến cô hận không thể đâm đầu xuống đất luôn. Bản thân là một con yêu quái anh vũ có tu vi kém cỏi, vừa rồi còn chế giễu hy vọng của toàn bộ tộc chim vừa nhỏ vừa xấu, thì sao cô còn dám phát ra tiếng trước mặt các trưởng lão chứ?

Vẻ mặt của nhóm trưởng lão có chút quái lạ, thứ mà bọn họ nhìn cũng không phải là anh vũ, mà là vì phượng hoàng nhỏ bên cạnh nó á. Nhưng mà bọn họ cũng không dám nói ra những lời này với Thẩm Trường An.

"Thẩm tiên sinh có thể thích con anh vũ được chúng tôi đưa đến, đây là điều may mắn của con anh vũ này." Để có được ấn tượng tốt của Thẩm Trường An, trưởng lão khổng tước không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào.

"Con anh vũ này được gia đình mọi người đưa đến sao?" Thẩm Trường An thật sự không ngờ rằng mấy người đang thiếu nợ này vì muốn lấy lòng chủ nợ là Đạo Niên, mà còn dùng cả cách tặng thú cưng luôn.

"Đúng vậy." Trưởng lão Khổng vội vàng đáp lời.

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của ông ấy, Thẩm Trường An đành phải khô khan khen ngợi nói: "Con anh vũ này rất ngoan."

"Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã khen."

Thẩm Trường An: "......"

Cái kiểu khách sáo và lễ phép này làm cho người ta lo ghê.

Đạo Niên nhàn nhạt nói: "Nếu không còn việc gì nữa, mấy người có thể đi rồi."

Nhóm trưởng lão không muốn rời khỏi phượng hoàng nhỏ nhanh như vậy, nhưng vì Đạo Niên đã lên tiếng, nên bọn họ cũng không dám không đi, đành phải lắp bắp nói: "Tiên sinh, con chim kia......"

Trước mặt Thẩm Trường An, bọn họ cũng không dám gọi Đạo Niên là "đại nhân", và lại càng không dám để cậu biết rằng có một con phượng hoàng trong căn phòng này.

"Không chết được." Giọng điệu của Đạo Niên lạnh lùng hơn, "Nếu mấy người không yên tâm thì tự lấy về đi."

"Chim gì cơ?" Thẩm Trường An thấy vẻ mặt của những người này vô cùng rối rắm, giống như bị bắt phải để lại bảo vật quý hiếm ở chỗ của Đạo Niên, mà cố tình trừ Đạo Niên ra, thì không có ai có thể bảo vệ bảo vật này.

"Con chim nhỏ mới nở đêm qua." Ánh mắt lạnh nhạt của Đạo Niên lướt qua đám trưởng lão của tộc chim, "Gia đình họ thích nhất là nuôi chim, sau khi nhìn thấy chim nhỏ thì liền cảm thấy thích, muốn tôi cho, nhưng lại sợ nuôi không được."

"Hóa ra là như vậy." Thẩm Trường An không có nghĩ nhiều, "Bây giờ con chim này còn chưa mọc lông nữa, chờ nó lớn hơn, tôi sẽ cho mọi người lại đây xem."

"Cảm ơn Thẩm tiên sinh." Trên mặt của các trưởng lão tộc chim đầy vẻ biết ơn, nếu không phải sợ làm Thẩm Trường An sợ hãi thì bọn họ đã quỳ xuống tại chỗ để bày tỏ lòng biết ơn luôn rồi, "Xin...... Xin Thẩm tiên sinh hãy chăm sóc cho con chim nhỏ kia thật tốt, chúng tôi sẵn sàng chi trả toàn bộ chi phí mà nó phải dùng."

Con chim chẳng liên quan gì đến họ, mà họ cũng có thể thích thành như vậy, xem ra bọn họ thật đúng là một đám người yêu chim mà.

"Không cần không cần, chỗ chúng tôi có......"

"Nên mà, nên mà." Các trưởng lão trong tộc chim sôi nổi nói, "Phải làm phiền Thẩm tiên sinh nhiều hơn rồi."

Thẩm Trường An: "......"

Cậu và Đạo Niên nuôi chim thì liên quan gì đến bọn họ vậy, còn "nên mà" nữa chứ?

Nhìn con anh vũ được họ tự tay gửi đến đây nhưng lại không được chú ý nhiều này, chẳng lẽ đây là "không có được nên lòng luôn rối loạn" trong truyền thuyết hả?

Chờ đến khi mấy người này lưu luyến bước từng bước rời khỏi đây hết, Thẩm Trường An mới bước đến bên cạnh anh vũ, duỗi tay xoa trán nó: "Không sao hết, chủ nhân thương cưng nha."

Phi Oánh: "......"

Không không không, cầu xin ngài hãy yêu thương thứ bên cạnh tôi đi, tôi không có ăn dấm đâu, thật đó.

"Chiêm chiếp chiêm chiếp......"

Phượng hoàng nhỏ ở bên cạnh cảm nhận được hơi thở quen thuộc tiến lại gần, nó lại mở ra đôi cánh non nớt.

"Sao tiếng kêu của vật nhỏ này lại có chút giống gà con vậy?" Chẳng phải ban đầu nó còn kêu chíp chíp sao?

Thẩm Trường An cẩn thận chạm vào cánh của chim nhỏ, nhìn nó từ trên xuống dưới vài lần, không biết có phải là ảo giác của cậu không, mà hình như lông tơ trên người nó đã nhiều hơn một chút rồi á?

"Phượng hoàng nghèo túng không bằng gà." Lưu Mao bưng một cái chén rất nhỏ lại đây, rồi dùng một cái muỗng có kích thước bằng cây móc lỗ tai đút cho chim nhỏ ăn một loại quả đỏ tươi đã được xay nhuyễn, chim nhỏ há miệng, nó ăn từng muỗng trông rất vui vẻ.

"Đây là cái gì vậy?" Thẩm Trường An ngửi thấy mùi của trái cây xay nhuyễn này cũng khá thơm.

"Cái này sao?" Lưu Mao nhét chén nhỏ cùng cái muỗng vào tay Thẩm Trường An, "Tối hôm qua bọn họ mang đến đây, cũng khá ngon, để tôi đi lấy cho cậu nếm thử."

Thẩm Trường An: "......"

Cậu cũng đâu có ý định tranh giành đồ ăn với chim nhỏ đâu, cúi đầu nhìn con chim nhỏ có cái mỏ màu vàng này, cậu học theo bộ dáng của Lưu Mao đút cho nó ăn.

Vật nhỏ ăn vui đến độ muốn vỗ cánh bay lên luôn.

Thẩm Trường An khẽ nói: "Chưa đủ lông đủ cánh thì đừng có nghĩ đến việc bay lên."

Chẳng được bao lâu, Lưu Mao liền bưng một đĩa trái cây màu đỏ tròn trịa như trân châu đi tới: "Thẩm tiên sinh, nếm thử cái này đi."

"Đây là cái gì vậy?" Thẩm Trường An cầm lấy đĩa đựng trái cây, cầm lên một trái nhai hai lần, hèn gì chim nhỏ thích ăn nó, vì hóa ra loại trái cây này rất ngon.

Cậu cầm lấy một trái đặt vào máng ăn của anh vũ: "Anh Lưu nói hôm nay mi đã ăn nhiều quá rồi, cho nên giờ chỉ có thể ăn một trái này thôi."

Phi Oánh nhìn chằm chằm vào trái Lang Can linh khí dồi dào này, có chút không dám ăn. Loại trái cây này rất hiếm, vì nó phải được trồng ở nơi không bị uế khí làm ô nhiễm và được người ba đầu tự tay chăm sóc thì mới có thể thành công đơm hoa kết trái được.

Trong trường học của tộc chim, cô đã nhìn thấy ảnh của loại trái cây này vô số lần, nhưng cô chưa từng được ăn nó, thậm chí còn chưa được ngửi mùi của nó bao giờ.

Bây giờ tự dưng được nguyên một trái, thì thật sự là cô nào dám ăn chứ. Cô nhìn Lưu Mao đầy sợ hãi, Phi Oánh quyết định, chỉ cần ánh mắt của Lưu tiên sinh có chút không ổn thì cô sẽ đẩy trái cây này ra ngoài ngay.

Sự thật chứng minh là cô nghĩ nhiều quá rồi, Lưu Mao còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần. Cô lập tức hạ quyết tâm, cúi đầu bắt đầu ăn uống, cho dù phải chết, cô cũng muốn làm một con chim chết vì lý do đã được ăn trái Lang Can.

"Nào, há miệng ra." Thẩm Trường An đi đến trước mặt Đạo Niên, đút cho y ăn một trái, rồi lười biếng dựa vào sô pha nói, "Lúc đi làm thì sợ mệt, mà không đi làm thì lại không có......"

Điện thoại reo lên, Thẩm Trường An cầm lấy điện thoại, thấy người gọi là Đỗ Trọng Hải.

"Chủ nhiệm Đỗ." Thẩm Trường An đặt đĩa trái cây lên đùi, thấy Đạo Niên ăn xong trái đó rồi, lại tiện tay đút cho y một trái khác, "Không có đi ra ngoài chơi, vẫn đang ở trong thành phố."

"Chỗ nào vậy?" Thẩm Trường An cau mày, đặt đĩa đựng trái cây ở trước mặt Đạo Niên, "Vâng, tôi sẽ qua đó ngay."

Cúp điện thoại, cậu đứng lên nói: "Đạo Niên, có một việc khẩn cấp cần tôi đi xử lý ngay, nếu trưa nay tôi về trễ quá, anh cũng đừng chờ tôi về ăn cơm chung nha."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đạo Niên thấy cậu vội vàng đi lên lầu thay quần áo, thừa dịp cậu xuống lầu chuẩn bị đi ra ngoài, hỏi thêm một câu, "Tôi kêu Thần Đồ lái xe đưa cậu đi."

"Không sao hết á, tôi tự lái xe qua đó là được rồi." Thẩm Trường An giơ chìa khóa xe trong tay lên, "Đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn đâu."

Nhìn cánh cửa trống không, Đạo Niên mặt không cảm xúc đẩy trái Lang Can trước mặt mình ra, rồi ngã người ra ghế nhắm hai mắt lại.

Giống như vô số lần trước, chỉ cần Thẩm tiên sinh đi khỏi, căn nhà sẽ lập tức trở nên yên ắng giống như đã chết. Ngay cả phượng hoàng nhỏ đang ríu rít ăn gì đó, cũng khép đôi cánh nhỏ đang múa may lại, không phát ra tiếng gì nữa.

Sau khi Lưu Mao cho phượng hoàng nhỏ ăn xong, hắn nhỏ thêm hai giọt quỳnh lộ vào miệng nó, rồi quấn nó lại bằng một cái khăn lông, sau đó xoay người đẩy Đạo Niên lên lầu.

Lưu Mao nói: "Tiên sinh, Thẩm tiên sinh...... Có phải...... Là hóa thân của đường sinh cơ đó không?"

Tiên sinh chưa từng gần gũi với bất cứ ai, nhưng từ sau khi gặp được Thẩm tiên sinh, thì tiên sinh luôn đối xử với cậu rất đặc biệt, hắn chỉ nghĩ rằng tiên sinh thích người có nhiều công đức, đức tính trong sáng hiền lành, chứ chưa từng nghĩ rằng đường sinh cơ mà họ tìm khắp thế gian cũng không thấy, lại ở ngay trước mắt họ.

Thấy Đạo Niên không nói lời nào, Lưu Mao lại hỏi: "Có phải ngài đã nhận ra từ sớm rằng, cậu ấy chính là sinh cơ mà Đại Đạo cố tình tách ra trước khi biến mất không?"

Cho nên Thẩm tiên sinh mới có thể nhớ kỹ tên của tiên sinh, không chỉ có số công đức mà người thường không cách nào có được, mà ma quỷ cũng không dám đến gần.

Đạo Niên nhắm mắt lại phớt lờ Lưu Mao, như thể chuyện hắn đang nói chỉ một sự việc nhỏ râu ria, chứ không phải chuyện có thể làm cho trời đất biến hóa, vận mệnh của muôn vàn sinh linh thay đổi.

"Tiên sinh......" Thấy Đạo Niên không muốn nói nữa, Lưu Mao không còn cách nào khác đành phải lui ra ngoài.

"Cậu lại đi khuyên tiên sinh à?" Lão Triệu thấy Lưu Mao đi xuống, ông giũ cái tạp dề trên tay, chậm rãi mặc nó lên người rồi cột dây lại, "Cậu cũng đã làm vật cưỡi cho tiên sinh gần mười ngàn năm rồi, nhưng tại sao vẫn chưa buông xuống trái tim trâu bướng bỉnh đó vậy?"

"Bản thân ông là ông Táo, vậy mà bây giờ còn chẳng có một ngôi miếu thờ, phải sống nhờ dưới ghế của tiên sinh, nhưng lại nghĩ thoáng ghê." Lưu Mao nghĩ đến thân phận thật sự của Thẩm Trường An, tâm trạng liền trở nên vô cùng phức tạp, "Nếu 50 điều luật trở về vị trí cũ, bầu trời vẫn ở bên trên đè ép chúng sinh, có lẽ tộc thần tiên của mấy ông có thể lấy lại vinh quang như ngày xưa đấy."

"Thần tiên cũng tốt, mà yêu quái cũng thế, chẳng phải mọi thứ cũng giống nhau sao?" Lão Triệu cười ha hả vỗ vỗ vào cái tạp dề đã cột xong, "Nhưng sao cậu biết được rằng, 50 điều luật trở về vị trí cũ thì tình hình sẽ tốt hơn hiện tại chứ? Có lẽ điều mà Đại Đạo muốn, vốn dĩ là vạn vật đều bị huỷ diệt và có được một thế giới mới."

"Đại Đạo vô tình, chuyện sống chết của mọi thứ trong trời đất này, nó sẽ đặt vào trong mắt chắc?" Lão Triệu nói, "Năm đó, khi Đại Đạo biến mất, trời đất sắp bị đảo lộn, sinh linh cùng chung một nỗi đau buồn, đại nhân đã được sinh ra từ những lời cầu khẩn của các sinh linh trong trời đất này, y quản lý 49 điều luật mà Đại Đạo để lại, nhưng y cũng không phải là Đại Đạo vô tình."

"Y không phải là điều luật vô tình, mà y là hiện thân của điều luật và khát vọng sống của chúng sinh." Lão Triệu thở dài một tiếng, "Lão Lưu, điều mà chúng ta có thể làm, chính là thành thật ở bên cạnh đại nhân, chứ không phải đi thay đổi suy nghĩ, ý tưởng của y."

"Huống chi......" Lão Triệu nhướng mày, "Cậu cũng chẳng thay đổi được đâu, vì cậu có phải là Thẩm tiên sinh đâu, nên đại nhân cũng lười nghe mấy lời mà cậu nói."

Lưu Mao: "......"

Thật sự không biết cái nào buồn hơn nữa, mà dù sao thì cũng đau lòng ghê......

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Lưu Mao: Không vui, không muốn nói chuyện.