[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 182: NỔI GIẬN



Ầm! -Bộ ấm trà trong văn phòng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Trịnh Tây Nguyên trợn to mắt nhìn Kiều Đông Dương nổi giận: "A Kiều?"

Hai người quen biết lâu như vậy nhưng anh ta chưa từng thấy Kiều Đông Dương tức giận. Kiều Đông Dương không phải người tốt tính, nhưng dù là lúc làm những việc khiến mình khó chịu, anh cũng chỉ im lặng giải quyết, đây là lần đầu tiên nổi giận thế này.

Anh ta hơi ngơ ngác: "Đây, đây là sao?"

"Ầm!"

Lại một tiếng động lớn vang lên, ấm trà đập xuống cạnh chân Trịnh Tây Nguyên, dọa anh ta sợ hết hồn.

"A Kiều, đừng làm vậy, đừng làm thế! Tiểu Nguyệt Nguyệt của anh chỉ thua thi đấu thôi mà. Anh là chủ chương trình Người Đi Dưới Trời Sao cơ mà, không phải anh chỉ cần nói một câu là xong sao? Anh nói cô ấy vào vòng sau, ai dám không để cô ấy vào vòng sau? Có đúng không nào?"





Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta với ánh mắt hung ác.

Trịnh Tây Nguyên sợ run lẩy bẩy: "Ai cũng thấy rõ năng lực của cô ấy, dù thua Chiến binh đến từ bầu trời, chúng ta còn có thể làm Thiên tài đến từ bầu trời, Kỳ tài đến từ bầu trời, không không không, Kỳ tích đến từ bầu trời... Anh muốn làm thế nào cũng được mà, đúng không? Hơn nữa, dù cô ấy không đến từ bầu trời, sau này anh muốn đưa ai bay thì đưa người đó bay, ai quan tâm người phụ nữ nào ngủ trên giường anh?"

"Cút!"

Kiều Đông Dương chỉ vào cửa văn phòng.

"Ai bảo cậu đi theo tôi?"

Trịnh Tây Nguyên vô tội chỉ vào cửa, lại chỉ vào chân mình.

"Cửa không khóa, nó tự đi theo."

Sắc mặt Kiều Đông Dương hung dữ như muốn xé xác anh ta: "Đi ra ngoài!"

Trịnh Tây Nguyên đau đầu khó hiểu: "Tổ tông ơi, tại sao anh lại nổi giận như thế? Không phải thi đấu chỉ là việc nhỏ à? Không phải nghĩ cách khác là được à? Dù anh nổi giận cũng không thay đổi được kết quả!"



"Cậu biết tại sao tôi tức giận không?" Kiều Đông Dương nhìn anh ta chằm chằm.

Trịnh Tây Nguyên giật giật khóe môi, lắc đầu, lắc đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.

Kiều Đông Dương bực bội ngồi xuống ghế, đột nhiên đưa hai tay ra ôm mặt, giọng nói nặng nề.

"Cậu ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh."

"Không, em không hiểu tại sao anh lại thế này. Người khác không biết, em còn không biết sao? Lúc trước anh thành lập dự án Chiến binh đến từ bầu trời vì Trì Nguyệt, bây giờ cô ấy bị loại, tuy kết quả hơi bất ngờ... nhưng cũng không phải ngày tận thế, đúng không nào? Nếu đã bị loại, vậy chúng ta lại nghĩ cách gọi cô ấy về không được sao?"

Kiều Đông Dương: "Cô ấy sẽ không về nữa."

"Hả?"

Trịnh Tây Nguyên không hiểu ra sao.

"Vì sao?"

Kiều Đông Dương: "Cô ấy rất kiêu ngạo."



Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị lộ rõ cảm giác buồn bực mà Trịnh Tây Nguyên không hiểu nổi: "Cô ấy vốn không muốn tham gia chương trình. Cô ấy đến đây chỉ vì Nguyệt Lượng Ổ..."

"Hả?" Trịnh Tây Nguyên nhướn mày, thở dài: "Anh nói xem, tại sao lúc trước chúng ta lại đặt ra quy tắc thi đấu khắt khe như vậy chứ?"

Kiều Đông Dương không nói gì.

Trịnh Tây Nguyên tự hỏi tự trả lời: "Vì được mọi người công nhận, vì đẹp mặt."

Anh ta cười khổ, lại khó hiểu liếc nhìn Kiều Đông Dương: "Anh nói xem, lúc trước anh rất tin tưởng Trì Nguyệt. Tất cả phụ nữ trên đời, dường như không ai mạnh hơn cô ấy. Theo em thấy, anh đã bị ý thức chủ quan che mờ tầm mắt, không nhận thức đúng..."

"Không phải cô ấy không được." Kiều Đông Dương nhìn anh ta: "Nếu thi đấu tất cả một trăm hạng mục, chưa chắc cô ấy đã kém hơn Lâm Phán."
"Được rồi, hay là chúng ta thi đấu tất cả một trăm hạng mục?"

"Muộn rồi!" Kiều Đông Dương xoa huyệt thái dương: "Cô ấy sẽ không nhận đồ bố thí?."

"Sao đây lại là đồ bố thí chứ? Thực lực của cô ấy rất rõ ràng mà."

"Lúc đầu thì không, bây giờ cô ấy sẽ không cần."

Không hiểu nổi, Trịnh Tây Nguyên thật sự không hiểu nổi.

Sự yên lặng kéo dài nửa phút, anh ta kéo một chiếc ghế ở trước mặt Kiều Đông Dương ra thật xa, sau đó ngồi xuống.

"Được rồi, chúng ta không cần bày vẽ thêm chuyện nữa, cũng không phải chuyện lớn, dù thua cũng giữ cô ấy ở lại."

"Giữ lại kiểu gì?" Kiều Đông Dương hỏi.

"Ha ha, có một vài việc, phụ nữ không chủ động, anh không biết đưa đến trước mặt cô ấy à? Núi không dựa ta, vậy ta theo núi là được*. Anh có hiểu điều này không?"
(*)Ý nghĩa là nếu không thể thay đổi tình huống, vậy hãy chủ động thay đổi bản thân để thích ứng với nó.

Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta: "Đưa đến trước mặt cô ấy?"

Ha ha! Trịnh Tây Nguyên thoải mái cười: "Anh không tiện làm việc này thì cứ giao cho em đi! Cũng có gì đâu, phụ nữ ấy mà, anh chỉ chịu trách nhiệm an ủi là được, cứ để em đi giải quyết hậu quả."

Kiều Đông Dương lườm anh ta: "Cậu muốn làm gì?"

Trịnh Tây Nguyên đứng lên giậm chân, mỉm cười phóng khoáng: "Đi họp chứ gì? Bàn cách giữ lại nhân tài hàng không vũ trụ Trì Nguyệt!"

Anh Kiều im lặng một lúc lâu: "Cô ấy sẽ không đồng ý."

Trịnh Tây Nguyên nhìn anh, lắc đầu bật cười: "Anh không hiểu suy nghĩ của phụ nữ rồi, chắc chắn cô ấy không thể đối mặt với việc mình đã thua. Nhưng chỉ cần mồi câu thật tốt, còn không cầu được cá à?"
"?" Kiều Đông Dương cau mày.

"Yên tâm đi, cứ giao cho em. Em là chuyên gia về các vấn đề liên quan đến phụ nữ, anh cứ nghe em là được!"

Kiều Đông Dương xoa trán, xua tay.

"Cậu yên lặng đi, tôi tự giải quyết."

Trì Nguyệt đang thu dọn đồ đạc.

Bầu không khí trong phòng ký túc hơi căng thẳng, Hàn Điềm Điềm và Thang Bình đều có mặt.

Các cô đã nói tất cả những lời an ủi có thể nói, nhưng đến cuối cùng phát hiện những lời này chỉ có thể tự an ủi bản thân. Vì từ sau khi rời sân vận động, Trì Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, cũng không tỏ ra khó chịu vì thua trận, thoạt nhìn còn bình tĩnh hơn bọn họ.

"Trì Nguyệt... Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Hàn Điềm Điềm nháy mắt với Thang Bình: "Cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?"

Trì Nguyệt quay sang nhìn cô ta: "Tôi không đi. Các cô đi đi."

"Không đi?" Hàn Điềm Điềm nhìn Vương Tuyết Nha đang cau có: "Cậu đâu thể nhịn ăn..."
"Tôi về nhà ăn."

"Về nhà?" Hàn Điềm Điềm và Vương Tuyết Nha đồng thanh, ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm.

Ngay cả Thang Bình luôn kiệm lời cũng giật mình hỏi một câu: "Đã muộn vậy rồi, cậu về thế nào?"

Trì Nguyệt: "Tôi là người Cát Khâu, về nhà rất tiện."

Tuy chỉ ở chung mấy ngày nhưng đều là các cô gái trẻ cùng độ tuổi, bọn họ đều rất thân thiện, chẳng mấy chốc đã thiết lập được tình bạn. Nếu không phải Trì Nguyệt quá lạnh lùng xa cách, có lẽ tình cảm của bọn họ sẽ thân thiết hơn.

Bởi vì Hàn Điềm Điềm là fan hâm mộ của Trì Nguyệt. Bắt đầu từ phần thi Chiến binh đến từ bầu trời, cô ta chưa từng bỏ lỡ một tập nào.

Vì mọi người đều là thí sinh Trời Sao, cô ta ngại thể hiện quá rõ ràng, nhưng bây giờ Trì Nguyệt đã bị loại, Hàn Điềm Điềm không thể khống chế cảm xúc, cơn giận khiến đôi mắt cô ta đỏ hoe, lúc nói chuyện cũng không biết kiềm chế.
"Trận đấu này quá mẹ nó hay ho, tại sao tất cả các hạng mục thi đấu đều là thế mạnh của Lâm Phán! Dù cô ta có chỗ dựa, có người ở bên trên thì cũng đừng thể hiện rõ rệt như thế chứ? Coi người ta là kẻ ngu à? Có ai không nhìn thấy hả! Có giỏi thì giữ một mình cô ta ở lại chương trình Trời Sao đi!"

"Điềm Điềm..." Thang Bình nháy mắt với cô ta: "Đừng nói nữa."

Ở đây cách âm không tốt, lại là nơi nhiều con gái, đâu che giấu được điều gì.

Cô ta không muốn Hàn Điềm Điềm gây chuyện, nhưng Hàn Điềm Điềm lại là một người nóng tính.

"Sợ cái quái gì? Người ta dám làm mà còn sợ bị nói sao? Lâm Phán có giỏi thì bây giờ để tổ chương trình làm một cái mác quán quân rồi dán lên trán đi, giả vờ tử tế cái quái gì..."

"Điềm Điềm." Trì Nguyệt đau đầu, cô đặt đồ xuống, hít thở thật sâu, miễn cưỡng mỉm cười.
"Cô đừng nói nữa. Trận đấu đã vậy rồi, tôi đã thua, không có gì cần nói nữa."

Thang Bình lý trí hơn, cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, để người ta nghe thấy lại tưởng Trì Nguyệt thua còn ăn vạ..."

Hàn Điềm Điềm giận dữ nghiến răng: "Ai thua còn ăn vạ? Chỉ có loại người không

muốn thua mới đổi thời gian thi đấu, chỉ có loại người không muốn thua..."

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của cô ta.

Thang Bình kéo cô ta, đi ra mở cửa, sau đó hơi ngạc nhiên nhìn vào trong phòng.

Quá xấu hổ, người đứng ngoài cửa là Lâm Phán.

Không biết cô ta đến từ lúc nào, đã nghe thấy được bao nhiêu.

Thang Bình hơi lúng túng: "Lâm Phán đến."

Hàn Điềm Điềm đang mắng người cũng hơi ngạc nhiên, gò má đỏ ửng, có phần lúng túng, nhưng lời đã nói ra không thể nuốt ngược về. Cô ta hừ lạnh, đi vào trong ngồi xuống giường, đeo tai nghe giả vờ như không thấy Lâm Phán.
"Xin lỗi, có làm phiền các cô không?"

Dù Hàn Điềm Điềm tỏ ra lạnh lùng nhưng Lâm Phán vẫn rất thân thiện.

Cô ta đứng ở cửa ra vào nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Trì Nguyệt, vô cùng áy này nói: "Trì Nguyệt, tôi xin lỗi về những gì xảy ra hôm nay..."

"Không cần." Trì Nguyệt ngắt lời cô ta: "Đã thi đấu cạnh tranh, dù thắng hay thua cũng phải nhận."

Cô nói xong lại tiếp tục dọn đồ đạc, hiển nhiên không có hứng tám nhảm với Lâm Phán.

Vương Tuyết Nha không ưa Lâm Phán lâu rồi, thấy cô ta còn đứng đó không chịu đi thì tức giận bước ra: "Cô Lâm, cô còn chuyện gì không?"

Cô là bé ngoan rất lễ phép, dù tức giận cũng không nói lời khó nghe, nhưng cô tin là Lâm Phán sẽ nhận ra mình không được hoan nghênh, sau đó tự rời đi.

Nhưng Lâm Phán lại không như vậy.

"Tôi biết các cô rất tức giận, đều cho rằng tôi vô tình." Lâm Phán mỉm cười: "Nhưng tôi có thể giải thích chuyện này. Có ai muốn nghe không?"
"Không muốn." Trì Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Phán: "Cô dựa vào năng lực để thắng, cô không cần giải thích."

Vương Tuyết Nha sợ Trì Nguyệt lại bị Lâm Phán kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tức giận muốn đuổi người: "Cô đi đi, cô đi nhanh đi, chúng tôi còn phải nói chuyện!"

Lâm Phán lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Trì Nguyệt: "Cô là một thí sinh đáng tôn trọng. Tôi không thể giở trò xấu giúp cô hoàn thành con đường Trời Sao. Vì vậy hôm nay tôi đã cố hết sức. Trì Nguyệt, cô đừng trách tôi."

Cố hết sức là có ý gì?

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta.

Vương Tuyết Nha nhìn cô ta, rồi quay sang nhìn Trì Nguyệt, sau đó bước tới đẩy cô ta ra ngoài.

"Cô đừng nói nữa. Cứ muốn làm người ta khó chịu đúng không? Cô đi đi, tôi phải đóng cửa."

"Để cô ta nói!" Trì Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng: "Cô muốn nói gì, nói đi."
Lâm Phán hơi khựng lại: "Tôi biết các cô không thích tôi, nhưng các cô nghĩ xem tôi có thể làm gì? Khán giả không bị mù, tôi cũng không thể hành động quá trắng trợn chứ? Ở vòng đầu tiên buổi chiều, sự chênh lệch thể lực giữa chúng ta quá rõ rệt, nếu tôi nhường có thì ai mà chịu nổi? Vòng thứ hai, nếu tôi dốc hết sức, liệu cô có thể thắng tôi không? Trì Nguyệt, trong lòng cô hiểu rất rõ nhỉ? Hai vòng tiếp theo đều là cô thẳng, hơn nữa thắng rất thuyết phục. Cô đã đẩy tỉ số lên 5:5 đúng không?"

Trì Nguyệt mỉm cười: "Tiếp tục."

Lâm Phán hít thở sâu, nhìn cô và những người khác trong phòng: "Các cô cũng phải hiểu rõ. Trong vòng cuối cùng, tôi không thấy Trì Nguyệt, tôi cũng không biết tốc độ và biểu hiện của cô ấy... Trong khoang thuyền vũ trụ mô phỏng, tôi đã cố gắng chậm hết sức có thể, thậm chí tốc độ hôm nay còn không bằng lúc tôi huấn luyện bình thường. Các cô có thể đi xem video... Trước khi tôi rời khỏi khoang thuyền, tôi tưởng cô ấy đã đi ra!" 
Từng câu nói âm vang mạnh mẽ, có tình có nghĩa có sự tiếc nuối. Nhưng mỗi câu mỗi chữ lại như tát vào mặt Trì Nguyệt.

Nói cách khác, nếu cô ta không nhường, Trì Nguyệt đã bị loại ngay từ vòng thứ hai của buổi chiều.

Điều buồn cười hơn là, Lâm Phán đã nhường có một lần mà cô còn không thắng.

Trì Nguyệt mỉm cười, lạnh lùng nhìn Lâm Phán: "Ngoại trừ năng lực thua kém, tôi còn có thể nói gì? Cô cần tôi nói cảm ơn không?"

Đôi mắt Trì Nguyệt rất bình tĩnh, dường như cô không hề thất bại, người thất bại là cô ta.

"Vậy các cô muốn làm gì thì làm đi, làm phiền rồi."