[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 3: Lên



Có tiền chính là tùy hứng!


Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng nở nụ cười chế nhạo.


Cuộc đời cô ghét nhất chính là loại người tùy ý tiêu xài!


Kẻ có tiền không biết đến nỗi khổ của người nghèo. Còn nhớ năm đó, vì tiền thuốc men của dì Trương mà đến trứng cô cũng mang đi bán, thiếu gì bán đó.


Di động Viêm Cảnh Hi vang lên, là cuộc gọi đến của Phùng Như Yên, tròng mắt trở nên ảm đạm.


"Thật ngại quá, tớ ra ngoài nghe điện thoại." Viêm Cảnh Hi trả lời, rồi đi đến toilet.


"Viêm Cảnh Hi, trong vòng một giờ phải trở về đây cho tôi, có chuyện quan trọng muốn nói với cô." Phùng Như Yên cường thế nói xong liền ngắt điện thoại.


Viêm Cảnh Hi lim dim nhìn vào khoảng không trước mắt, trong đôi mắt ma mị có một tia xem xét tình hình lướt qua, hít một hơi thật sâu.


Cô đang học tại một trường đại học quý tộc mà nhà họ Viêm có quan hệ bên trong, cô sắp tốt nghiệp lại không muốn nảy sinh nhiều chuyện, hơn nữa, cô bây giờ vẫn chưa có năng lực nuôi sống những đứa trẻ ở cô nhi viện nên chỉ có thể nhẫn nại.


Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, hướng phía cửa đi đến.



Đẩy cửa ra


Trời mưa rồi, ngày tháng 3 thật lạnh.


Viêm Cảnh Hi bất chấp mưa, chạy đến bên đường bắt taxi.


Cô đã quá hiểu Phùng Như Yên, nếu như trong vòng một tiếng cô không quay về, đêm nay chắc chắn sẽ không được yên.


Trước cửa quán bar mặc dù có nhiều taxi, nhưng muốn bắt một chiếc thật không dễ dàng, lại thêm trời mưa.


Viêm Cảnh Hi nhìn thời gian trên di động, nhíu mày.


Một chiếc Bentley hơn một nghìn vạn lịch sự tao nhã dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe màu đen hạ xuống.


Viêm Cảnh Hi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng với đôi mắt thâm thúy của người đàn ông trong quán bar.


Cô thoáng kinh ngạc.


Anh ta không phải vừa mới đến quán bar thôi sao? Thoạt nhìn hẳn là loại người được nịnh hót, sao có thể rời đi nhanh như vậy...


Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn anh ta sẽ không ra ngoài vì cô, có lẽ có chuyện?


"Lên xe." Người đàn ông dùng giọng ra lệnh.


Viêm Cảnh Hi liếc nhìn bốn phía xung quanh, không có taxi qua đây, mà trên đường còn có rất nhiều người đang đứng bắt taxi!


Người đàn ông này cũng không sốt ruột, trầm ổn dừng xe ở trước mặt cô.


Như vậy, cho dù có taxi cũng sẽ không dừng lại vì cô?


Viêm Cảnh Hi nhìn thời gian đã qua năm phút đồng hồ, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người đàn ông kia.


Cô tin rằng người đàn ông lái loại xe này càng sợ gây sự hơn cô.


Sau khi thuyết phục chính mình, Viêm Cảnh Hi mở cửa xe, ngồi lên vị trí kế bên tài xế, thắt dây an toàn cho mình.


"Khu Thủy Mộc, cảm ơn." Viêm Cảnh Hi nhìn về phía trước nói.


Lục Mộc Kình khởi động xe, đi về hướng khu Thủy Mộc.


Trong xe rất yên tĩnh.


Một lúc lâu, Lục Mộc Kình thấy cô không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy đảo qua cô.


Hôm nay đến quán bar, cô mặc một chiếc áo cánh dơi màu trắng, chiếc áo trắng bị dính nước mưa có chút trong suốt, cơ hồ có thể nhìn thấy khe rãnh sâu của cô.


Đáy mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một tia mông lung có vẻ như kinh dị, quay mặt nhìn về phía trước, cảm giác được thân thể có một chút dị thường, quấy rối, hơi nhíu chân mày.


"Có biết một người phụ nữ hỏi mượn dây lưng của một người đàn ông là có ý gì không?" Giọng nói của anh ta vang lên, rất có từ tính, ở trong không gian nhỏ hẹp càng khiến nó trở nên ái muội.


Viêm Cảnh Hi trấn định lại bản thân, cười nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ cùng mấy người bạn chơi đùa thôi, đang chơi đại mạo hiểm."


Vì muốn cắt đứt suy nghĩ đang nảy sinh của anh ta, Viêm Cảnh Hi cho một liều thuốc mạnh nói: "Tôi đã có chồng chưa cưới."


Lục Mộc Kình thâm thúy nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, lại rơi vào ngực của cô, "Cô mặc như vậy, chồng chưa cưới của cô cũng mặc kệ cô?"