[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 119: Trộm gà không thành lại mất nắm thóc.



Viêm Cảnh Hi nghe những lời này, lại tâm như chỉ thủy, cũng sinh ra từng làn sóng rung động, mặc dù, cô không có khả năng lấy bản thiết kế của anh, nhưng, trong lòng như trước cảm thấy rất ngọt, lộ ra nụ cười, nhìn như khiêu khích nói với Lục Mộc Kình: "Tôi ở trong mắt của anh là rau sao?"


"Chỉ bởi vì em là rau của anh, dù sao cũng phải bón phân, sợ em yên ." Lục Mộc Kình rất thuận nói tiếp.


Viêm Cảnh Hi giống như cười, "Ổn thôi, nơi tôi sinh ra, tài nguyên màu mỡ, khoáng chất nhiều, chi tiết bản thiết kế trước tôi đều nhớ, tối hôm nay hẳn là có thể hoàn thành, nhưng mà, " Viêm Cảnh Hi lo Chu Gia Mẫn chậm, nói: "Nếu như có thể, thư thả đến buổi sáng thứ bảy có thể chứ?"


"Em còn nói em không phải là rau?"


Viêm Cảnh Hi: "..."


Cô ý thức được bản thân không cẩn thận đi vào bố cục của anh, mím miệng, lườm Lục Mộc Kình một cái, "Đúng, tôi là rau, anh đừng ăn."


Viêm Cảnh Hi xoay người.


Lục Mộc Kình cho rằng cô tức giận, nắm cánh tay của cô, mắt nhìn xuống gương mặt tinh xảo của cô, dịu dàng nói: "Tại sao có thể không ăn được, anh vì rau em mà cô gắng ăn, khoáng chất của em rất nhiều."


Vừa nghe, còn tưởng rằng là lời an ủi, một câu cuối cùng, Viêm Cảnh Hi biết anh đang trêu chọc cô.


Lục Mộc Kình thoạt nhìn thành thục ổn trọng, nhưng, khi đối với người thân quen, người đàn ông này bụng dạ vô cùng đen tối.


Viêm Cảnh Hi tức giận, cắn về phía miệng của anh.


Anh không động chút nào.


Ngay lúc răng sắp đụng tới môi của anh, cô còn chưa có dùng sức, nhìn về phía anh.


Cô hi vọng anh đưa tay ra ngăn, miễn cho cô thực sự cắn, nhưng, anh như là cố ý muốn cho cô cắn, nếu như cô không cắn, lại giống như chọc yêu.


Cô không làm không được.


Nếu là trong hai giây anh không đưa tay ra, vậy đừng trách cô.


"Cắn đi, sao lại không cắn?" Lục Mộc Kình lim dim nhìn cô, dáng vẻ nhàn nhã.


Người đàn ông này có khuynh hướng thích ngược sao?


Viêm Cảnh Hi hất tay của anh ra, mím miệng, "Không cắn nữa, tôi cũng không phải cún, không ăn thịt của anh."


"Ha ha. Anh còn tưởng rằng em không nỡ cắn anh đấy?" Ánh mắt Lục Mộc Kình sáng quắc nhìn cô.


Viêm Cảnh Hi vẫn tức giận, nói không lại anh, cắn một miếng trên cánh tay anh.


Rất nhẹ. Rất nhanh, tỏ vẻ khiển trách.


Nhưng mà, sau khi cắn xong, phát hiện, bản thân lại tiến vào bẫy của anh.


Không phải là cún rồi sao?


Lục Mộc Kình nói từng chút từng chút như thế?


Cô mơ hồ liền đi theo suy nghĩ của anh.


Bực bội!


Viêm Cảnh Hi xoay người đi vào phòng bếp, nhìn thấy mắt Vương Triển Nghệ đỏ rực, bên trong tỏa ra sát khí, giống như muốn băm chết cô, nắm tay cũng nắm thật chặt.


Trong đầu Viêm Cảnh Hi thoáng qua một ít dự cảm xấu.


Sợ rằng, cô đã vô ý kết thù.


Viêm Cảnh Hi nghe thấy Lục Mộc Kình gọi điện thoại cho trợ lí Tần, nói cậu ta đến đón cô.


Viêm Cảnh Hi bưng thức ăn ra, thấy Lục Mộc Kình vẫn đang gọi điện thoại.


"Giám đốc Khương, bản thiết kế của Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn bị trộm, cô đi tra camera giám sát đi, nhìn xem có ai tiến vào phòng của tôi cầm bản thiết kế đi, thời gian hai người bọn họ giao bản thảo kéo dài đến trưa thứ bảy, sau đó chiều thứ bảy công bố danh sách, thống kê số người báo danh lần này, thứ hai tiến hành vòng đấu loại." Lục Mộc Kình phân phó nói.


Viêm Cảnh Hi vẫn đang dùng cơm.


Cửa đột nhiên bị đẩy ra.


Lục Diệu Miểu đi tới, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi hơi sững sờ, lại nhìn về phía Lục Mộc Kình, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, mím miệng lại, trừng Lục Mộc Kình.


Chuyện Lục Mộc Kình nằm viện nói trợ lý bọn họ không được nói, nhìn thấy Lục Diệu Miểu, có chút kỳ quái: "Sao ba lại tới đây?"


"Sao lại tới? Lái xe tới, anh nằm viện chuyện lớn như vậy cũng không nói với tôi, có phải coi tôi chết rồi đúng không?" Lục Diệu Miểu cả giận nói.


"Sao có thể đây, ba chết cũng có thể đổi cảm giác tồn tại mới, chỉ là gần đây mấy ngày nay con làm vất vả quá, cho nên vào ở bệnh viện nghỉ ngơi một ngày, lão đầu, không muốn nói với ba, là muốn thanh tịnh." Lục Mộc Kình nhàn hạ dựa vào ghế tựa, nói.


"Hừ." Lục Diệu Miểu đi lên phía trước.


Viêm Cảnh Hi có chút chột da đứng lên, gọi: "Ông nội."


Lúc Lục Diệu Miểu đối diện với Viêm Cảnh Hi liền đổi thành một gương mặt tươi cười rạng rỡ, mắt đều híp lại , mềm mại yêu thương nói: "Vẫn là tiểu Hi tốt, được người ta yêu thích."


Mặt Viêm Cảnh Hi hơi đỏ lên, lộ ra nụ cười tươi đẹp, hỏi: "Ông nội ăn cơm chưa, hôm nay cháu nấu cơm, có muốn nếm thử trước không ạ?"


"Được. Tiểu Hi nấu cơm ta nhất định phải nếm thử." Lúc Lục Diệu Miểu đối với Viêm Cảnh tâm tình vui mừng nói.


Viêm Cảnh Hi đi vào phòng bếp cầm bát đũa.


Thời điểm Lục Diệu Miểu ngồi xuống, lại lườm Lục Mộc Kình một cái, hừ một tiếng.


Vương Triển Nghệ nhìn thấy cảnh tượng này, hoàn toàn không dựa theo dự liệu tiến triển của cô ta, hết sức kinh hãi.


Lục Diệu Miểu là cô ta đã giấu tên báo cho biết.


Cô ta vốn cho rằng, Viêm Cảnh Hi là vợ chưa cưới của Lục Hựu Nhiễm, Lục Diệu Miểu làm trưởng bối, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi ở trong phòng bệnh của chú út, nhất định sẽ phản cảm với Viêm Cảnh Hi.

Làm sao?


Lại là kết quả như thế này!


Viêm Cảnh Hi cầm bát đũa ra, cười hì hì đặt trước mặt Lục Diệu Miểu.


Lục Diệu Miểu càng nhìn càng thích Viêm Cảnh Hi, ăn một miếng khoai tây thái sợi xào giấm Viêm Cảnh Hi làm, biểu tình khoa trương dùng chiếc đũa chỉ vàokhoai tây thái sợi xào giấm, khen: "Món này, ăn ngon. Ta thật sự muốn ăn bữa tiệc cá của tiểu Hi làm."


"Sợ rằng tuần này cô ấy không rảnh, bản thiết kế của cô ấy bị trộm, thứ bảy còn phải sửa chữa bản thảo." Lục Mộc Kình đả kích không chút lưu tình, gắp một khối khoai tây thái sợi xào giấm, ăn lấy ăn để.


"Chuyện gì xảy ra à?" Lục Diệu Miểu lo lắng nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.


"Không có việc gì, ông nội, chiều thứ bảy khẳng định có thời gian rảnh, cháu làm cho ông ăn." Viêm Cảnh Hi cười nói.


Lục Diệu Miểu lại vui vẻ, cười nói: "Tiểu Hi thật là hiểu chuyện."


Vương Triển Nghệ ngồi trên bàn cơm, phát hiện, bản thân căn bản không chen lời vào được, ngay cả Lục Diệu Miểu, cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.


Cô ta cười nói với Lục Diệu Miểu: "Bác trai thích ăn cá sao?"


Lục Diệu Miểu lúc này mới nhìn về phía Vương Triển Nghệ, vẻ mặt có chút kỳ quái, lại trắng mắt lườm Lục Mộc Kình một cái, ghét bỏ mím miệng, trong ánh mắt có rất nhiều nội dung, nói một câu: "Có vài người, ngu ngốc phân không rõ, cẩn thận tự ăn quả đắng."


"Dạ?" Vương Triển Nghệ cho rằng Lục Diệu Miểu nói với cô ta , sắc mặt lúc trắng lúc xanh.


Lục Diệu Miểu nhìn về phía Vương Triển Nghệ, nheo mắt lại, "Ha ha, ta nói là Mộc Kình."


"À." Vương Triển Nghệ đáp một tiếng, cúi đầu ăn cơm, trong đầu nghĩ Lục Diệu Miểu nói với Lục Mộc Kình những lời này là có ý gì.


Ngu ngốc phân không rõ, cẩn thận tự ăn quả đắng.


Chẳng lẽ, hậu quả xấu là chỉ cô ta!


Trong lòng Vương Triển Nghệ không thoải mái, vốn là cô ta gọi Lục Diệu Miểu tới để cách Viêm Cảnh Hi ra, không nghĩ đến người bị xa cách chính là cô ra.


Di động Lục Mộc Kình vang lên.


Lục Mộc Kình thấy là giám đốc Khương liền trả lời.


Viêm Cảnh Hi nhìn anh hơi nhíu đầu mày, phân phó nói: "Xem ra cô ta đối với địa hình khách sạn rất quen thuộc, là một kẻ rất có tâm tư, nếu như trong đám sinh này nói hùa cùng bọn họ, loại hết."


Lục Mộc Kình nói xong, cúp điện thoại, nói với Viêm Cảnh Hi: "Giám đốc Khương xem camera giám sát, quả thật có người vào phòng của tụi em, nhưng người này đến có chuẩn bị, cô ta cải trang, đội tóc giả màu vàng, đeo kính râm lớn và khẩu trang, lại mặc một bộ đồ rất lớn, rất khó phán đoán là nam hay nữ, chiều cao và hình dạng, then chốt chính là, cô ta biết đâu là điểm mù của camera giám sát, cho nên, không cách nào đoán đó là ai."


"Tâm tư kín đáo như thế, trộm bản thiết kế của chúng tôi hẳn không phải là vì sao chép, mà là chỉ là muốn để chúng tôi không làm xong được bản thiết kế mà thôi." Viêm Cảnh Hi phán đoán nói, nghĩ đến chuyện khối thủy tinh, cô rất chắc chắn, thật sự có người đang nhằm vào cô.


Nhưng mà, người này sẽ là ai chứ?


Lục Mộc Kình cũng rơi vào trầm tư, trong con ngươi thoáng qua mấy điểm đáng ngờ, cau mày nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nói: "Chuyện này, anh để cục trưởng Trương xử lý."


"Bỏ đi, bây giờ vẫn chưa có manh mối, trái lại lại rút dây động rừng, đã có tâm nhằm vào, luôn có lúc lộ ra sơ hở. Tôi và Chu Gia Mẫn vẫn nên đề phòng." Viêm Cảnh Hi nói.


"Em đừng đi khách sạn bên kia, dù sao nên thấy em cũng đã thấy, anh nói người đưa Chu Gia Mẫn tới, tụi em có thể trở về trường học thiết kế." Lục Mộc Kình không yên lòng nói.


"Như vậy không được, đặc biệt trái lại khiến người ta lên án, không sao." Viêm Cảnh Hi nói, cúi đầu ăn cơm.


Lục Diệu Miểu nghe chân tướng, sâu xa liếc nhìn Vương Triển Nghệ một cái, cúi đầu ăn cơm.


*

7 giờ rưỡi trợ lí Tần qua đây, chở Viêm Cảnh Hi về khách sạn.


Vương Triển Nghệ về phòng làm việc của mình, điều đồng nghiệp trực ban.


Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Mộc Kình và Lục Diệu Miểu.


"Nếu như anh không thích Vương Triển Nghệ người ta, thì đừng cho người ta cơ hội, tôi thấy tâm tư cô bé này đối anh không đơn giản." Lục Diệu Miểu đi thẳng vào vấn đề nói.


"Vâng." Lục Mộc Kình đáp một tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn vào không khí.


"Còn có, anh và tiểu Hi chuẩn bị làm sao bây giờ?" Lục Diệu Miểu hỏi.


Khóe miệng Lục Mộc Kình nhếch lên, liếc xéo hướng Lục Diệu Miểu, "Không phải ba rất thích cô ấy sao?"


"Vậy sao anh bàn giao với Hựu Nhiễm?" Lục Diệu Miểu hỏi vấn đề chính mình quan tâm nhất.


"Tiểu Hi không phải kiểu Hựu Nhiễm thích, nếu không phải là ba dụ dỗ, nó và tiểu Hi đã sớm không liên quan gì." Lục Mộc Kình liếc nhìn Lục Diệu Miểu, mấy phần trách cứ.


Trên mặt Lục Diệu Miểu không nhịn được, xả cổ, nói: "Sao Tiểu Hi không phải kiểu Hựu Nhiễm thích, tôi cảm thấy Hựu Nhiễm thật sự thích tiểu Hi."


"Vậy thì cho nó một người bạn gái thôi." Lục Mộc Kình nhẹ nhõm nói.


"Có ý gì?" Lục Diệu Miểu kinh ngạc nháy nháy mắt, có loại dự cảm xấu, tay chỉ Lục Mộc Kình nhắc nhở: "Tiểu tử anh đừng có ý đồ xấu, dù sao cũng là cháu ruột anh."


"A, " Lục Mộc Kình lộ ra nụ cười, ấm áp như ngọc, không một tia giả dối, thanh phong lãng tuấn như khảm nạm ngôi sao, tao nhã đẩy tay Lục Diệu Miểu ra, nói: "Sao có thể được? Con bẫy cha cũng sẽ không bẫy cháu trai!"


Lục Diệu Miểu: "..."


Lục Diệu Miểu không nói gì , "Tự giải quyết cho tốt, đừng trộm