[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 103: Lên đây.



"Bỏ ra khỏi danh sách đen." Giọng Lục Mộc Kình hơi lạnh, dùng khẩu khí ra lệnh.



Viêm Cảnh Hi nhíu mày, tay vô thức kéo vỏ gối, giống như đang suy tư, thế nhưng trong đầu lại trống rỗng, nhàn nhạt uyển chuyển nói lời cự tuyệt: "Cái đó, nếu giáo sư Lục không còn chuyện gì khác, tôi muốn nghỉ ngơi."



"Bây giờ đang ở đâu? Anh đi đón em về." Lục Mộc Kình cường ngạnh nói.



Trong giọng nói, tuy rằng đã nỗ lực khắc chế, nhưng Viêm Cảnh Hi vẫn nghe ra anh đang tức giận, anh bình thường tính tình ôn hoà, có thể sử dụng loại khẩu khí này để nói chuyện, không chừng còn tức giận không nhẹ.



Nhưng cô không cảm thấy anh có lý do để tức giận.



Đương nhiên cô cũng không có lý do gì để chấp nhặt với anh.



"Cái đó, cảm ơn giáo sư Lục quan tâm, nhưng không cần, tôi tự mình trở về trường học, thật không tiện, tôi thật sự buồn ngủ, cúp điện thoại trước, ngủ ngon." Viêm Cảnh Hi không đợi Lục Mộc Kình đáp lời, trực tiếp ngắt điện thoại, suy nghĩ ba giây, trực tiếp đem điện thoại tắt nguồn.


Lục Mộc Kình tay trái nắm điện thoại bị ngắt, ngón tay phải buồn bực nhéo sống mũi, mở mắt, nhìn một bàn đầy các món ăn được Viêm Cảnh Hi chuẩn bị kỹ càng.



Ánh mắt ám trầm.



Anh gọi điện thoại cho Sở Vân Thiên.



Điện thoại reo ba tiếng đã có người nghe.



"Nhị ca, muộn thế này rồi còn có chuyện gì?" Sở Vân Thiên hồ nghi hỏi.



"Giúp anh điều tra một chút, có tin tức Lục Hựu Nhiễm và Viêm Cảnh Hi ở khách sạn không, nếu không tra các căn bất động sản hiện tại đang dưới tên Lục Hựu Nhiễm, nếu có thể, để mấy cái cục giao thông trên đường tìm hành tung xe của Lục Hựu Nhiễm." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.



"Nhị ca, anh đi bắt gian à?" Sở Vân Thiên dừng lại một chút, hồ nghi hỏi.



Mặt Lục Mộc Kình thần sắc quái dị, nói: "Ít nói nhảm, trong vòng một giờ phải cho anh tin tức."



"Ồ" Sở Vân Thiên đáp một tiếng.



( )



"A, vì để phục vụ nhị ca, em đã tìm Cục trưởng Cục giao thông, nửa giờ sau sẽ báo lại cho anh." Sở Vân Thiên nói.



Lục Mộc Kình vừa mới cúp điện thoại, di động lại vang lên, màn hình hiển thị tên người gọi là Vương Triển Nghệ.



"Nhị ca, anh và Viêm Cảnh Hi làm lành rồi sao?" Vương Triển Nghệ quan tâm hỏi.



"Vẫn chưa kịp giải thích, không cần lo lắng, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Lục Mộc Kình nói, đang muốn cúp điện thoại.



"Cái kia, nhị ca," Vương Triển Nghệ muốn nói lại thôi: "Có chuyện này, em cũng rất ngại nói ra, nhưng mà ba mẹ em hình như nhìn ra chút vấn đề gì đó, bọn họ yêu cầu ngày mai gặp người nhà anh, em cũng không tiện từ chối họ, ngày mai anh có thể giúp em được không, ngày mốt em sẽ đưa họ đi, phía bên cô Viêm, em khẳng định sẽ giúp anh giải thích rõ ràng!"



Lục Mộc Kình tự phụ dựa vào sô pha, ánh mắt thâm trầm: "Triển Nghệ, đừng tự mình làm rối loạn mọi việc, nếu hai bên gia đình gặp mặt thì không còn là nói chuyện yêu đương đơn giản nữa, quá mức chính thức, sau này lấp liếm sẽ tương đối khó khăn, em hãy nói với ba mẹ em là mẹ anh đang ở Pháp. Lần sau họ tới cũng phải cuối năm, em cũng nên tìm một người bạn trai để nói chuyện."



"Em sợ bố mẹ lo lắng, dù sao em cũng sắp ba mươi, anh trước tiên nói cho ba anh biết là diễn kịch, làm ơn làm ơn, anh đáp ứng em đóng kịch một chút, sau này cái gì em cũng nghe anh, nhị ca, chỉ có anh mới có thể giúp em." Vương Triển Nghệ khẩn cầu nói.



"Triển Nghệ, nói dối có thiện ý là tốt, nhưng nếu đi quá xa, thì sẽ hoàn toàn ngược lại, gặp mặt gia đình, anh cảm thấy không cần thiết, trước tiên cứ như vậy, anh cúp máy trước, tối nay liên lạc." Lục Mộc Kình nói, cúp điện thoại.



Vương Triển Nghệ cắn môi, trong mắt hiện lên sự âm hiểm, cô ta đi ra phòng khách, hướng về phía ba mẹ đang xem TV nói: "Mẹ, cháu trai nhị ca bây giờ đang bị thương, buổi tối hôm nay có thể sẽ không qua đây, nếu không, này mai chúng ta qua nhà anh ấy thăm."



"Cũng được, dù sao chúng ta biết cháu trai Lục Mộc Kình bị thương, không hỏi thăm không được, ông Vương, không phải ông quen biết Lục Diệu Miểu sao? Ngày mai gọi điện cho ông ấy đi." Mẹ Triển Nghệ nói với ba cô ta.



"Chúng ta vừa mới gặp qua Lục Mộc Kình, sớm như vậy đã tới gặp bố cậu ta không hay lắm?" Ba Vương Triển Nghệ đưa ra ý kiến của mình.



"Có cái gì không tốt? Bọn nó đều quen biết nhau từ nhiều năm trước, bây giờ Triển Nghệ cũng gần ba mươi, tới tuổi gả chồng, nếu lần này đi, có thể lập gia đình thì lập gia đình sớm một chút." Mẹ Vương Triển Nghệ nói.



Vương Triển Nghệ hơi giơ lên khoé miệng, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, hi vọng mọi việc sẽ xảy ra theo đúng kế hoạch của cô ta...



Ngày hôm sau.



Viêm Cảnh Hi mơ một giấc mơ, trong mơ một người phụ nữ không thấy rõ mặt đang nói chuyện với cô, Viêm Cảnh Hi không nghe rõ, chỉ cảm thấy lời nói rất sắc bén, sau đó, cơ thể bản thân như bị chế trụ, muốn gọi lại gọi không thành tiếng, muốn tỉnh lại cũng không tỉnh lại được, đặc biệt khó chịu, không giãy giụa được, cãi nhau với người phụ nữ kia, cũng không nhớ rõ bản thân cãi nhau với cô ta về cái gì, cãi cãi, tỉnh lại.



Cả người đổ mồ hôi, Viêm Cảnh Hi ngồi dậy, lấy điện thoại bên cạnh gối ra, khởi động máy, nhìn thời gian, đã năm giờ, cô cũng không ngủ được, nhân lúc Lục Hựu Nhiễm còn ngủ rời đi trước.



Viêm Cảnh Hi đứng dậy, đi tới phòng vệ sinh, không có bàn chải đánh răng và kem đánh răng, cô dùng nước sạch súc miệng, rửa mặt, rồi cầm túi lên, nhẹ nhàng từ trong phòng đi ra ngoài, đóng cửa lớn lại.



Quay người lại, rất dễ nhìn thấy phía dưới cây ngô đồng là chiếc xe Bentley.



Lục Mộc Kình dựa vào cửa xe, tay phải đút trong túi, ngón tay trái ưu nhã kẹp điếu thuốc, tàn thuốc toả ra ánh sáng mông lung giữa buổi sáng sớm, mà anh liếc mắt nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước vạn năm, áp bức, thâm trầm, không cách nào nhìn rõ, nhưng từ đôi lông mày đang nhíu lại của anh, Viêm Cảnh Hi biết tâm tình anh bây giờ chắc chắn không tốt.



Nhưng tâm tình anh không tốt, thì có liên quan gì đến cô, cô cũng sẽ không hứng chịu cơn giận của anh.



Viêm Cảnh Hi cúi đầu, xem như không nhìn thấy anh, trực tiếp đi qua.



Lục Mộc Kình nhíu mày, dập tàn thuốc, nhanh chân bước về phía cô.



Viêm Cảnh Hi cảm giác được trước mắt xuất hiện một mảnh đen kịt, cúi đầu xuống thì nhìn thấy một đôi giày da thủ công Italy đắt giá.



Cô không ngẩng đầu, đi một bước về phía bên phải.



Lục Mộc Kình cũng đi về phía bên phải một bước.



Viêm Cảnh Hi lại bước một bước sang phía bên trái.



Lục Mộc Kình nắm lấy cổ tay cô, giọng nói pha chút mệt mỏi, bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Có đói bụng không?"



Viêm Cảnh Hi cho rằng Lục Mộc Kình sẽ chất vấn cô tại sao lại ở cùng Lục Hựu Nhiễm qua một đêm, hay là mắng cô cố tình gây sự, nhưng anh đều không có, anh chỉ ôn nhu hỏi rằng cô có đói bụng hay không.



Nơi mềm mại nhất trong lòng cô hơi xúc động một chút.



Liếc nhìn bàn tay Lục Mộc Kình một chút, móng tay đều sạch sẽ chỉnh tề, cô ngẩng đầu.



Cô không muốn khóc, cũng cảm thấy không có lý do oan ức, càng không muốn tức giận, muốn bình thản, thản nhiên, hời hợt nhìn anh.



Nhưng, đối diện là đôi mắt u tối của anh.



Bởi vì cả đêm anh không ngủ, lòng trắng trong mắt có chút tơ máu đỏ, khuôn mặt trắng nõn còn hiện lên quầng thâm mắt màu đen.



Tuy rằng quần áo của anh không đổi, nhưng vẫn rất tỉ mỉ, ưu nhã tuấn lãng.


Lúc này, viền mắt Viêm Cảnh Hi bỗng đỏ.



Ý thức được cảm xúc của bản thân không đúng, Viêm Cảnh Hi rũ mi mắt xuống, kiềm chế tâm tình của chính mình.



"Nơi này cách trạm xe buýt rất xa, lên xe." Lục Mộc Kình kéo tay cô đi về hướng xe anh.


Viêm Cảnh Hi nhìn bóng lưng cao thẳng thanh nhã, cảm thấy cô rất giống một người bị lạc đường, mà anh là người mang cô về nhà.



Có thể, anh chung quy không phải bến cảng cuối cùng của cô.



Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, đem sự ẩm ướt mờ mịt trong mắt bức quay trở lại, chậm rãi thu lại hết tất cả, nếu anh tới tìm cô, trốn tránh không phải cách hay, cô cũng có lời muốn nói rõ ràng với anh.



Lục Mộc Kình mở cửa ghế phụ lái, Viêm Cảnh Hi lên xe, tự mình cài dây an toàn.



Lục Mộc Kình u tôi nhìn cô một cái, đi qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.



Sau khi khởi động xe, Lục Mộc Kình trầm giọng giải thích: " Ngày hôm qua anh và Vương Triển Nghệ ăn cơm, là bởi vì ba mẹ cô ấy đến, muốn bức hôn, vì thế, anh giả làm bạn trai cô ấy để ba mẹ cô ấy yên tâm."



Viêm Cảnh Hi hơi giơ khóe miệng lên, đôi mắt màu hổ phách mờ ảo nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trông coi, hỗ trợ lẫn nhau, là việc nên làm."



"Không nói cho em biết, là vì sợ em suy nghĩ nhiều, còn em, tại sao hôm qua lại ở cùng Lục Hựu Nhiễm?" Lục Mộc Kình khinh nhu, ôn hoà hỏi, sắc mặt hờ hững, nhưng tay cầm lái lại nắm chặt và hơi nhíu mày, cho thấy anh quan tâm.



"Mẹ tôi gọi chúng tôi đi ăn cơm, anh ta cũng ở đấy." Viêm Cảnh Hi nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt trong suốt, bên trong còn có thêm một phần kiên định, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn gò má anh tuấn của Lục Mộc Kình: "Ơ, trong lòng Lục tiên sinh anh cảm thấy tôi là hạng người gì?"



Trong lòng Lục Mộc Kình xuất hiện một hồi lạnh lẽo không tên, như hiểu rõ, ôn nhu nói: "Lời phía sau của em anh không muốn nghe. Còn sớm, em ngủ trước đi, đến quán ăn anh sẽ gọi em."



Viêm Cảnh Hi cảm thấy anh rất tốt, anh quan tâm, nhưng, anh tốt, anh quan tâm, cũng không chỉ là đối với một mình cô, hay là, cô vẫn chưa bao giờ nói đến chuyện tình yêu, rất nhiều tình cảm không hiểu lắm, cũng sẽ không xử lý, càng có thể, tối hôm qua anh đối xử tốt với Vương Triển Nghệ, điều này đã xúc phạm tới cô, trong lòng cô tồn tại một vết thương nhàn nhạt, rất xa lạ, thế nhưng cô lại không thích nó.



"Lục Mộc Kình." Viêm Cảnh Hi ôn nhu gọi anh một tiếng, con ngươi màu hổ phách có chút mở ảo trói chặt anh, trần thuật nói: "Tôi cũng không độ lượng, cũng không hào hiệp, ngược lại, tôi quan tâm, về mặt tình cảm thậm chí là keo kiệt, hà khắc, tôi không thích bạn trai của tôi hẹn tôi ăn cơm tối, nhưng lại bởi vì chuyện của một người phụ nữ khác mà bỏ lại tôi, cũng không thích bạn trai của tôi đối xử với những người phụ nữ khác quá tốt, hoặc là có hành vi yêu đương, phụ nữ rất nhiều, anh cũng không phải không thể thích ai khác ngoài tôi, cảm ơn anh, đã từng làm cho tôi cảm thấy rung động, thế nhưng, tới đây là kết thúc."



Lục Mộc Kình trầm mặc, thật lòng lắng nghe, cô nói xong, liếc nhìn cô, tán thành nói: "Nói rất đúng, sau này anh sẽ chú ý."



Viêm Cảnh Hi nhíu mày: "Tôi nói cái gì, anh có hiểu không?"



Lục Mộc Kình xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Anh nhớ tới trước đây em cũng từ chối anh rất nhiều lần, nhưng mà chi ít, anh biết, hiện tại em động tâm, đối với anh mà nói, là tin tức tốt."



Trong lòng Viêm Cảnh Hi tồn tại một loại tức giận không tên, rõ ràng là cô từ chối anh, sao nghe lời anh nói, như là đang thổ lộ vậy, Viêm Cảnh Hi gạt tay anh ra.



"Được rồi, đừng nghịch, em ngủ đi, anh cũng có chút mệt, một lúc nữa em còn phải tham gia cuộc thi đúng không?" Lục Mộc Kình nhìn về phía trước.



Thanh tuyển của anh, quả thật có mấy phần mệt mỏi, Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, quên đi, bản thân cô biết rõ chính mình muốn gì là tốt rồi, cô không thể chi phối suy nghĩ của người khác, nhưng, có thể xác định được hành vi của chính mình.